Tôi đang mang trên mình trọng trách cải thiện vị thế của điện hạ Alforth. Vì lý do này, tôi đang lan truyền tin đồn cậu không phải là một tinh hoa mà là bị họ thao túng.
Điều này sẽ xóa nhòa hiểu lầm chung của mọi người về hoàng tử và còn nhấn mạnh cậu cũng chỉ là nạn nhân mà thôi. Dẫu có bị áp cho cái hình tượng một hoàng tử không đáng tin song ít ra thế còn tốt hơn với chuyện bị coi là kẻ tàn độc sẵn sàng vứt bỏ bạn bè.
Khi tim đồn đã lan ra, ta có thể tiến tới bước tiếp theo của kế hoạch, cơ mà đợi chuyện hoàn tất sẽ tốn kha khá thời gian. Nên trong khi đợi lời đồn bắt đầu cắm rễ, tôi đã bắt đầu làm một chuyện bản thân định thực hiện từ lâu.
“Bài học hôm nay là về cách giữ vững thái độ. Thẳng lưng và cố giữ tập trung khi chuyển động tay chân.”
“Ừmm… như này sao?”
“Vâng, chính là như vậy. Ngài nên ít nhiều ở lằn ranh giữa ở yên và di chuyển- cũng có thể nói là di chuyển tay chân như thể đang mang vật nặng vậy.”
“Ồ, được thôi.”
Tôi đã đặt riêng một trong những phòng học riêng của trường và đang dạy cách giữ thái độ chuẩn chỉnh. Cơ mà người tôi đang chỉ dạy không phải tiểu thư mà là Điện hạ Alforth.
Dù chỉ là ngoài mặt, tôi vẫn muốn cậu có thể tỏ ra đúng với vị thế hoàng tộc của bản thân.
Điều này sẽ giúp địa vị trong giới quý tộc của cậu được cải thiện, và với chuyện tiểu thư đánh giá cao những người biết nỗ lực, mục tiêu cải thiện hình ảnh bản thân trong cô càng làm động lực cậu cao vút.
Song thành thật, nếu chỉ muốn qua bài kiểm tra của Fol, điều này không phải thứ cần thiết.
Cơ mà về mặt sửa đổi cách hành xử của hoàng tử thì ngược lại. Bất kể quan điểm mọi người có tốt trở lại, song sẽ chẳng giải quyết được gì nếu cậu lại làm hỏng chuyện cả.
Chưa kể, nếu Alforth Điện hạ cứ không đáng tin như này, chắc chắn cậu sẽ còn mang đến cho Tiểu thư Sophia nhiều rắc rối trong tương lai, khi cả hai cùng cộng tác. Để ngăn điều này, tôi đang chỉ dạy cho cậu.
Vì vậy, trong khi chờ đợi tin đồn lan rộng, bài học của tôi với hoàng tử cứ thế tiếp tục.
“Un, deux, trois, un, deux, trois. Bước đi thanh lịch và đẹp mắt mà không thay đổi độ cao hông hay lắc đầu. Đúng thế. Chính là vậy, Điện hạ.”
“Cảm ơn Cyril.”
Điện hạ đã rất nỗ lực và ngoan ngoãn làm theo tôi chỉ dạy.
Phản ứng của cậu và Tiểu thư Sophia khá tương đồng, và dẫu có lớn tuổi hơn khi chúng tôi học điều này, song những đứa trẻ ở độ tuổi của cậu vẫn tiếp thu khá nhanh.
“Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi, Điện hạ.”
“Vậy sao? Tôi vẫn có thể tiếp tục mà?”
“Không. Nghỉ ngơi là một phần quan trọng để cơ thể ngài hấp thụ những gì được học. Liên tực luyện tập không ngừng nghỉ lâu dài sẽ chỉ mang đến bất lợi thôi ạ.”
Bộ não nghỉ ngơi cũng là lúc con người tổ chức lại thông tin, khi ngủ là một ví dụ. Vì vậy, nghỉ ngơi trước khi kiệt sức là một chuyện quan trọng.
“...Ra vậy. Cậu quả là biết mọi thứ.”
“Ngài đánh giá quá cao tôi rồi. Tôi chỉ biết những điều cần thiết mà thôi.”
Tôi đã đạt lấy những kiến thức cần thiết để phục vụ tiểu thư khi cô trưởng thành. Thế nên, mấy chủ đề không liên quan là tôi không rõ lắm.
Nói vậy cơ mà, tôi đã tìm hiểu nhiều thứ khác nhau để phòng hờ do bản thân không thể chắc chắn điều gì đang chờ đợi ở tương lai, song chỉ có vậy. [note53042]
"Ồ, vậy đó chỉ là vấn đề kỹ lăng sao? Nếu vậy, tôi sẽ cố hết sức để bắt kịp cậu, nên từ giừo xin hãy giúp tôi luyện tập thêm, Cyril!”
“Như ý ngài, Điện hạ.”
Ngay sau đó, việc chỉ dậy cậu cách xử sự cho đúng của chúng tôi lại tiếp tục.
Tôi đã trở thành gia sư tạm thời của Điện hạ được vài ngày. Chứng kiến tin đồn cậu đang bị tinh hoa thao túng lan truyền, tôi quyết định đã đến lúc kế hoạch tiến sang bước tiếp theo.
Vào giờ nghỉ trưa.
Tôi định đi gặp tiểu thư, song thầy Tristan lại khiến tôi dừng bước.
“Này Cyril, hình như cậu đang làm gì đó thú vị nhỉ.”
“Tôi đâu nhớ mình có làm gì đặc biệt đâu?”
“Vậy sao? Thế nói xem, thử tìm đâu ra một đứa trẻ làm gia sư cho hoàng tử, dù hai bên chỉ ngang tuổi nhau chứ?”
“Có thể nào thầy đang phàn nàn quyết định của hoàng gia không? Ngay từ đầu, chả phải do được thầy báo cáo mà nữ hoàng mới tiến cử tôi sao?”
“…Cậu cũng dẻo mỏ đấy.”
Thầy Tristan nhún vai nói vậy, song tôi không muốn những lời ấy thốt ra từ cái người có thể đánh cắp trái tim các bạn cùng lớp của mình trong chưa đầy một ngày.
“Gác lại chuyện đó, thầy muốn gì ở tôi?”
“Hửm? Ồ… Tôi chỉ thắc mắc tại sao cậu, quản gia riêng của tiểu thư Sophia, lại quyết định trở thành gia sư của Điện hạ thôi.”
"Thầy đang hỏi lý do tôi chấp nhận yêu cầu của ngài ấy sao? Lý do chắc hẳn thầy đã rõ rồi đấy.”
“Đương nhiên, tôi biết thỏa thuận của cậu với hội học sinh. Tuy nhiên, bài kiểm tra được cho thấy kết quả không thực sự quan trọng. Hành động của cậu chỉ là vô ích, vậy sao cậu lại chuyện có thể làm phức tạp vị trí bản thân như này?”
Ông ấy nói đúng.
Chúng tôi chỉ cần khiến Fol nói cả hai đã qua để hoàn hành bài kiểm tra của cô. Quá lắm, có thể nói danh tiếng Điện hạ Alforth có được cải thiện hay không cũng không quan trọng.
Nếu tôi chỉ muốn thế, thì tìm cách lấy lòng cô sẽ hiệu quả hơn nhiều. Ấy thế, vẫn còn một lý do khác khiến tôi nghiêm túc cố cải thiện vị thế hoàng tử.
“Chả phải đó là điều hiển nhiên rồi sao?
Một hoàng tử giỏi giang sẽ giảm bớt rắc rối cho tiểu thư trong tương lai. Nên cuối cùng điều nãy sẽ chỉ có lợi cho cô. Đến cả thầy Tristan cũng không chú ý đến điều này... nào tôi có ý che giấu đâu.
Vì Tiểu thư mà tôi đã chỉ dạy Điện hạ Alforth, dẫu có thể bị coi là không đúng với một người ở địa vị như tôi, song hành động của tôi cũng có thể coi là tượng trưng cho thấy Tiểu thư Sophia có quan hệ thân thiết với hoàng gia.
“Tôi biết rằng toàn bộ những chuyện cậu đang làm này là do cậu trung thành với Tiểu thư của mìnhcơ mà thứ tôi đang hỏi là lý do? Sao cậu phải làm đến thế vì cô ấy? Mục đích của toàn bộ chuyện này là gì?” [note53043]
“Tôi là quản gia riêng của Tiểu thư Sophia, còn cần thêm lý do nào khác chứ?”
Tôi chỉ muốn tiểu thư hạnh phúc, vậy chưa đủ sao?
Trước những lời của tôi, thầy Tristan cười nói, “Vậy, cứ để như thế đi” và rời bước.
Tôi vẫn không thể hiểu ông ấy đánh giá tôi nhằm mục đích gì.
Sau đó, tôi đến gặp Tiểu thư.
Hôm nay, bữa tiệc trà giờ nghỉ trưa cũng diễn ra như thường lệ... song các gương mặt lại có thêm một chàng trai trước nay chưa từng có. Nhị hoàng tử của Ethenia, Điện hạ Alforth.
Không cần phải nói, chuyện này đã được Tiểu thư Sophia cho phép. Như một bước tiến nữa để cải thiện vị thế hoàng tử, tôi đã nhờ Tiểu thư giúp đỡ.
Chính vì thế mà cô đang gửi lời chào tới cậu.
“Điện hạ Alforth, chào mừng tới bữa tiệc trà của chúng tôi. Đây chỉ là buổi gặp mặt nho nhỏ để chúng tôi thưởng thức chút trà chiều, nhưng mong ngài sẽ thích nó.
“Tôi đã nghe từ Cyril về bữa tiệc của cậu nhiều. Cảm ơn đã cho phép tôi được góp phần vào một sự kiện thường dành cho bạn bè cậu. Cảm ơn nhiều."
Điện hạ lịch sự đáp lời.
Mơi đây thôi, cậu sẽ trả lời với giọng điệu ngây thơ không đúng với không khí xung quanh, xong đó chỉu là chuyện trong quá khứ. Giờ đây cậu đã ý thức rõ hơn về những gì đang diễn ra quanh mình.
Tôi mới chỉ dạy cho cậu được vài ngày song những nỗ lực đã kết trái. Đúng như tôi nghĩ, so với những đứa trẻ khác, khả năng cơ bản của hoàng tử cao hơn đáng kể.
Chà… nếu so sánh hành vi của cậu với những gì mà một hoàng tử “lẽ ra phải có” ở tuổi cậu, thì như thế vẫn chả thấm vào đâu. Cơ mà, trong quan điểm mọi người, cậu hẳn phải là thủ lĩnh phe tinh hoa.
Tôi đã quyết định giảm đánh giá của cậu chút không phải chuyện gì quá mực nếu điều đó đồng nghĩa với việc hình ảnh về cậu có thể thay đổi.
Tiện đây, tôi đã được chấp thuận từ một trong những người hầu của điện hạ.Cơ bản là tôi được nói có thể thoải mái hành động.
Có vẻ như nữ hoàng thực sự coi tôi như là anh trai của hoàng tử vậy.
...trong hoàn cảnh thông thường, sẽ chẳng thể nào hiểu được điều này.
Song nếu xảy ra điều bất thường, thì hẳn sau nó cũng có lý do bất thường, và khi nói đến ấn tượng tốt trong bà ấy mà tiểu thư đã để lại, chẳng có gì lạ nếu Nữ hoàng bắt đầu có những động thái để lôi kéo cô.
Dù sao thì- mọi người vừa mới chào hỏi xong và ngồi xuống.
Sau khi dám chắc họ đã làm xong, tôi bắt đầu đặt trà và đồ ngọt lên bàn. Các tiểu thư dường như đang mong chờ chúng hướng mắt theo đồ ngọt đầy thích thú.
“Đồ ngọt hôm nay là bánh kẹp tàn ong mới ra lò. Xin hãy thoải mái thêm mứt, kem, mật ong hay trái cây lên trên tùy theo sở thích các ngài.
Sau khi Tiểu thư nếm thử độc, các tiểu thư tao nhã khác… nhanh chóng đưa chúng vào miệng.
“Đồ ngọt hôm nay cũng thật tuyệt!”
“Đúng vậy. Lớp ngoài giòn rụm còn bên trọng thì mềm mịn. Chúng không quá ngọt, nhưng lại có thể thay đổi tùy theo lướp trên thêm vào. Ngon wớ.”
“Mình thì thích lớp mật ong của nó!”
Phản ứng chung của các cô gái hôm nay khá tích cực.
Dẫu những loại đồ ngọt ngọt hơn, dụ như loại dùng mật ong, được ưa thích hơn. Ở đất nước này, đồ ngọt hàm lượng đường cao rất phổ biến, nên tôi nghĩ khẩu vị của họ cũng thành như vậy.
Cơ mà, họ lại khác là không ưa khi nói đến xu hướng thời trang hiện tại trong giới quý tộc là mặc những chiếc váy ôm chặt eo.
“Cyril, cậu là người làm những thứ này sao?”
“Lần này thì không, Điện hạ. Chúng là thành phẩm của một đầu bếp đáng tin cậy được tôi chia sẻ công thức.”
“Ồ? Thế, nếu có đầu bếp này, tôi có thể ăn những đồ ngọt này bất cứ lúc nào thấy muốn đúng không?”
Không khí dường như đông cứng trước những lời của hoàng tử.
Ngay cả Điện hạ cũng nhận thấy rằng có điều gì với việc không khí thay đổi chóng mặt vậy. Đôi mắt cậu như đang hỏi: "Tôi đã làm điều gì không phải à?" khi quay qua tôi.
“Điện hạ, những lời ban nãy của ngài có thể coi như đang nói, ‘Giao cho ta đầu bếp này, ta muốn anh ta.’”
“-Ể?”
Người ngạc nhiên không chỉ là mình Điện hạ.
Chuyện tôi đang tạm thời làm gia sư cho hoàng tử vẫn chưa được tiết lộ, nên với những người không biết điều này, nhất định tôi đã vượt quá giới hạn.
Chính thế, không chỉ các tiểu thư mà những người hầu đứng sau họ đều có phản ứng kinh ngạc.
Đúng như thế, Tiểu thư là một trong những người biết sự thật, nên cô không phản ứng gì cả.
Và thấy rằng những người hầu của mình cũng im lặng, Điện hạ cất lời xin lỗi “T-Tôi không có ý vậy đâu. Xin lỗi, Sophia.”
Các tiểu thư cùng hầu cận họ ngoài mặt có vẻ đã chấp nhận tình huống này, song trong thâm tầm hẳn đang tự hỏi lý do một học sinh như tôi lại có thể thẳng thắn mà khuyên hoàng tử như vậy.
...Chà, tôi cũng bối rối với cái tình huống này, nên có nghĩ cũng chẳng ích gì.
“Điện hạ, dù đúng là suy ngẫm về hành động của ngài là một điều cần thiết, nhưng một hoàng tộc không nên dễ dàng xin lỗi vậy.”
“Thật sao? Nhưng chả phải nói xin lỗi sau khi làm sai điều gì là lẽ thường rồi à? Nếu đúng như những gì cậu nói, thì tôi phải làm sao đây?”
“Trong những trường hợp như này, thay vì trực tiếp xin lỗi ngài nên đưa ra một hành động thay thế bày tỏ ý xin lỗi. Tuy nhiên, xin đừng mang ý bắt buộc họ.”
“Ra vậy…”
Nghe những lời này, Điện hạ suy nghĩ một lúc.
Dẫu đây không phải lúc cậu lạc trong suy nghĩ, song việc tôi thuyết giảng cậu đã phá vỡ rất nhiều quy tắc. Điều đó chả vui chút nào đâu.
Song nước đi này sẽ càng đưa hình ảnh hoàng tử đang ngẫm nghĩ hành động bản thân trong quá khứ và cố thay đổi. Thế nên gây chút hỗn loạn vẫn có thể chấp nhận được miễn là có thể tạo ra bầu không khí như ý muốn.
Dù có nói thế, cậu cũng không nên bỏ qua lý do ban đầu khiến bản thân ở đây. Vì thế, sau khi đặt thêm chút đồ ngọt trước hoàng tử, tôi thầm hỏi cậu: “Ngài đã quên lý do chúng ta làm việc này rồi sao?” trước khi lui lại.
Sau khi hơi co mặt trước những lười của tôi, Điện hạ ngẩng đầu và nói.
“Thật ra, tôi xin phép được tham dự buổi tiệc trà hôm nay vì có điều muốn thảo luận với mọi người. Mong mọi người hãy lắng nghe.”
Nhị hoàng tử bất ngờ cắt ngang mọi người trò chuyện, song các tiểu thư có vẻ không để tâm. Chắc lý do là lúc trước có được nói chuyện chút với cậu khiến họ rất bình tĩnh.
“Gần đây tôi mới biết được mọi người đang coi tôi là thủ lĩnh phe tinh hoa, song thực tế không phải vậy. Tôi không khinh thương quý tộc cấp thấp hay thường dân.”
Đầu tiên, cậu phải phủ nhận những cáo buộc vào bản thân.
“Nếu đúng thế, vậy sao ngài lại để những tinh hoa kia cạnh bản thân chứ?” Tiểu htw Sophia hỏi sau khi dừng một khoảng để thấm thía những lời kia.
Chắc chắn điều này sẽ làm hoàng tử đau khổ. Mọi chuyện, cả việc bị thao túng, đều do cậu non nớt. Chắc cậu cũng đang tìm dũng khí để tiếp tục vì cậu đang cắn môi trong tuyệt vọng.
…Tuy nhiên, toàn bộ cuộc trò chuyện này đều đã được lên kế hoạch trước.
"Là bởi… tôi quá ngây thơ. Chính thế mà những người bên tôi là họ. Trước hết, tôi muốn xin lỗi đã khiến mọi người chịu bất tiện liên quan đến chuyện này.”
Điện hạ đã thừa nhận sai lầm và cúi đầu.
Mới đây thôi, tôi đã công khai quở trách hoàng tử rằng hoàng gia không nên dễ xin lỗi vậy, ấy thế giờ cậu lại đang cúi đầu.
Điều này sẽ làm lời xin lỗi của cậu thêm phần "trọng lượng" và thuyết phục mọi người lời cậu mang ý chân thành.
Trước hết, thừa nhận mình sai không dễ chút nào. [note53044]
Khi gặp rắc rối, hầu hết mọi người sẽ chọn việc bào chữa. Để lộ điểm yếu luôn mang theo nỗi lo sau này sẽ bị trục lợi.
Song dù có thế, hoàng tử đã thú nhận lỗi lầm. Đây đã là một dấu hiệu của việc cậu trưởng thành. Điện hạ Alforth đã bước được bước đầu trên con được thay đổi bản thân.
“Đương nhiên, bất kể tôi có ngẫm nghĩ về điều này đến đâu, mọi người nghi ngờ cũng chẳng phải điều gì bất thường. Thế nên tôi mới muốn thỉnh cầu mọi người giúp tôi tạo cầu nối giữa quý tộc và thường dân.”
Mọi thứ đều là để dành cho khoảnh khắc này. Dẫu người đề xuất kế hoạch này với cậu có là tôi- song người đồng ý lại là Điện hạ. Đó là một kế hoạch được tạo ra để làm giải tỏa những ác cảm giữa hoàng tử và phe thường dân.
Đương nhiên, hoàng tử sẽ không tiến xa đến mức gia nhập phe thường dân, nhưng xóa nhòa hình ảnh hiện tại của mình, quan hệ giữa cậu với họ phải thêm phần sâu đậm. Bằng cách này, cậu có thể tạo khoảng cách với tinh hoa và đưa ra thông điệp, "Điện hạ Alforth gần gũi với thường dân."
-Điều này chỉ có thể thực hiện được nhờ các chính sách của trường nhấn mạnh vào bình đẳng bất kể địa vị.
Điện hạ đang nói bản thân muốn phe Tiểu thư Sophia làm cầu nối giữa cậu và thường dân. Quan hệ giữa hoàng tử và tầng lớp thấp sẽ tốt hơn, và tiểu thư sẽ sẽ có thành tựu tổ chức chuyện này.
Với điều này, chúng tôi có thể đạt được mục tiêu đồng thời khiến người khác phải mang ơn mình.
Toàn bộ trông có vẻ là một việc xảy ra một cách tự nhiên, song thực chất, các chi tiết đã được thảo luận từ trước. Tiểu thư Sophia cũng góp mặt vào các cuộc họp này.
Chính thế mà tiểu thư mới có thể gật đầu đầy tự tin với các cô gái khác trước khi quay lại với hoàng tử.
“Chúng tôi sẵn lòng chấp nhận yêu cầu này, Điện hạ.”
Tiểu thư Sophia nhận lấy vai trò trung gian “giữa Điện hạ và thường dân.
Cơ mà, quan hệ giữa phe Libert với tiểu thư thực chất cũng không tốt lắm. Đúng là hiểu lầm trước đó đã bị xóa bỏ song từ đó hai bên cũng chăng tương tác gì với nhau.
Kết quả là Alicia và tôi, những người có tiếng tốt về hòa giải, đang trên đường đi đàm phán với họ. Vậy nên chúng tôi đang đi đến lớp học khóa thường dân, chỉ là… [note53045]
Alicia dừng bước và nhìn qua vai.
“Cyril, sao câuj lại đi chéo sau mình vậy?”
“Đương nhiên bởi tôi chỉ là hầu cận thôi ạ.”
“Geez… Mình không biết lớp khóa thường dân ở chỗ nào, cậu dẫn mình đến đó được không?”
“Vâng. Nếu là vậy, lối này.”
Khi tôi cất bước, Alicia vung mái tóc đen ngà xanh và đến kế bên tôi. Có vẻ cô ấy muốn chúng tôi dạo bước bên nhau, cơ mà... điều này không phù hợp với một tiểu thư như cô. [note53046]
Tôi quay sang hầu gái của cô, Melissa.
...nhưng cổ lại đảo mắt đi.
Dường như cổ sẽ vờ không nhìn thấy. Quả là người phụ nữ đã trở thành đồng minh đầy tin cậy cả ở route thường dân của Libert.
...Rắc rối quá.
Chà... nếu Alicia muốn, và nếu người hầu gái của cô cũng không can ngăn, thì tôi sẽ cứ để vậy. Vờ không để ý, tôi tiếp tục dẫn Alicia tới đích đến.
“Nhân tiện, chúng ta đến mà không báo trước có ổn không vậy?”
“Đương nhiên là không rồi ạ.”
Khi hoàng tử đến lớp tôi, điều đó đã là tệ rồi. Trong khi mình tôi thì chắc cũng chẳng có gì, đưa theo Alicia chắc chắn sẽ làm chuyện thêm phần hỗn loạn.
“…thế sao ta lại làm việc này?”
“Lần này rất đặc biệt vì chúng ta muốn để lại một ấn tượng lớn cho họ.”
Alicia nghiêng đầu nhưng không còn hỏi thêm gì nữa. Chắc cô ấy sẽ hiểu ý tôi khi chúng tôi đến đó thôi. Đúng hơn, chả phải chính cô ấy đã làm điều này vài lần rồi sao?
Nhưng trước khi tôi kịp hỏi cô, Alicia đã lên tiếng.
“Được Điện hạ Alforth tin tưởng nhiều vậy, cậu đúng là tuyệt thật đấy, Cyril.”
"Mọi chuyện chỉ là tình cờ thôi.”
“Mình không nghĩ lấy được được hoàng gia tin tưởng lại dễ thế đâu. Dường như cả các người hầu của hoàng tử cũng đều chấp thuận cậu đấy.”
“Ồ, điều đó cũng có nguyên do cả. Tôi không thể giải thích chi tiết, nhưng việc là quản gia của tiểu thư đã góp một phần quan trọng trong việc ấy.”
“Ahh… Đúng là có vẻ Điện hạ cũng khá thích cô ấy.”
Tôi không đáp lại, nhưng chuyện cũng khá dễ nhận thấy. Mỗi khi nói chuyện với Tiểu thư Sophia, trông cậu luôn mang một vẻ hạnh phúc.
Cảnh tượng mỹ nữ cùng mỹ nam mỉm cười bên nhau quả đã vẽ nên một bức tranh đẹp.
“Nhưng người cô ấy yêu là cậu.”
“Tất nhiên, tôi rất tự hào việc được ngài ấy tin tưởng như một hầu cận.”
Tôi đã đoán trước nhứng lời đó cuối cùng cũng sẽ được nói ra, chính thế mà tôi mới có thể giữ nguyên nét mặt khi trả lời. Tuy nhiên, Alicia mỉm cười trước lời tôi – dẫu mang vẻ đượm buồn.
"...và cậu cũng yêu cô ấy."
“Tôi cũng rất quan tâm ngài ấy như một chủ nhân.”
“Không cần giấu giếm đâu, chuyện đó quá rõ ràng rồi.”
“Chúng tôi không-”
“Mình rất ghen tị với cô ấy đấy.”
Dù tôi có phản đối, Alicia chẳng có vẻ nào bị thuyết phục cả rồi cô khẽ thở dài.
…Tôi nghĩ nếu cô ấy không quá thẳng thắn về mấy điều này thì tốt hơn.
Cuối cùng hai chúng đã tôi đến tòa nhà dành cho các lớp khóa thường dân.
Lớp Libert, lớp A thường dân, dường như tiết chủ nhiệm có chút kéo dài, nên trong lớp vẫn còn rất nhiều người vào lúc chúng tôi đến.
Tôi gọi một người trong số họ:
“Xin lỗi, cậu có thể nói với Libert có thể giành chút thời gian nói chuyện với chúng tôi không?”
“Hử? Nói cậu ta gì cơ? -đợi đã, cậu là người hầu sao? Còn cô gái đó là... một quý tộc?!”
Chàng trai kia hét lên sau khi thấy đồng phục của Alicia. Thiết kế cơ bản có thể tương đồng, nhưng chất liệu được dùng và các chi tiết tinh xảo hơn ở lớp trong mang rõ sự khác biệt.
Cả lớp học chìm vào tĩnh lặng khi mọi ánh mắt đổ dồn về Alicia. Chầm chậm, những lời thì thầm lặng lẽ bắt đầu vang lên, một vài người họ còn nhận ra cô.
Thường dân chả có mấy cơ hội giao tiếp với quý tộc, nên việc họ nhân ra khuôn mặt Alicia khá đáng ngạc nhiên. Hẳn họ đã thấy cô trong buổi tiệc chào mừng tân sinh viên.
“Huh? Cá... Tiểu thư Alicia? Sao ngài lại ở đây?”
“Chúng tôi ở đây để nói chuyện với Libert. Cậu có thể đi gọi cậu ấy giúp chúng tôi không?”
Alicia nghiêng đầu và mỉm cười. Quả chỉ nữ chính mới có thể mỉm cười đáng yêu vậy.[note53047] Không thể kháng cự trước nụ cười của một tiểu thư, khuôn mặt chàng trai kia lập tức đỏ bừng.
"Chả phải Tiểu thư Alicia đó sao? Ngài không cần phải lặn lội đến nơi như này đâu. Chỉ cần được gọi, tôi sẽ sẵn lòng đáp lại lời triệu hồi của ngài ngay.”
Libert đột nhiên xuất hiện với một nụ cười. Cơ mà, như tôi khi được Điện hạ ghé thăm, tôi có thể thấy những cảm xúc trong cậu ngấm vào lời nói.
“...Cyril. Vậy ra cậu cũng ở đây. Chuyện này có ý gì hả?”
“Xin lỗi đã gây náo động, song đây là một điều cần thiết cho thấy quyết tâm và sự chân thành của chúng tôi.”
"Bằng chứng cho quyết tâm sao?"
Khi cậu ta nheo mắt nghi ngờ, tôi đưa Libert lá thư giới thiệu mà mình được Tiểu htw Sophia giao phó cho và nói.
"Ngài đã biết chuyện cuối tuần này tiểu thư sẽ tổ chức một buổi tiệc trà chưa?"
“Đương nhiên rồi… Đây là giấy mời sao?”
“Đugns vậy. Tiểu thư Sophia đã tuyên bố muốn ngài tham dự, các vị khách quan trọng, gồm cả Điện hạ Alforth, cũng sẽ có mặt nữa.”
Cả lớp học náo động sau những lời tôi.
Không có gì ngạc nhiên. Dẫu những lời đông trước đây tôi lan truyền đã bén rễ, song tin đồn chỉ là tin đồn. Khả năng hoàng tử là một tinh hoa sẵn sàng loại bỏ hai thuộc hạ vẫn là một mối đe dọa thực sự đối với họ.
Những người không biết toàn bộ tình hình cẩn trọng là điều đương nhiên.
Cơ mà, sau khi nghe thông điệp của tôi, dường như Libert đã có thể nhận ra sự thật. Không như người khác, cậu có thể thấy ý nghĩa thực sự ẩn sau lời tôi. Ânhs sáng thấu hiểu tỏa ra từ trong đôi mắt màu hạt dẻ của cậu.
“…Ý cậu là sao? Cậu đang cố lung lay quyết tâm chúng tôi à?”
“Không, chúng tôi nào định làm vậy.”
"Vậy là muốn gài bẫy sao?"
“Chúng tôi cũng nào tính đến chuyện ấy.”
"Vậy mời tôi đến tiệc trà có ý gì? Tôi nghe nói nhị hoàng tử là người coi khinh thường dân. Chả phải tôi có mặt chỉ làm mọi thứ bất tiện thôi sao?”
Đúng như tôi nghĩ, Libert quả thực rất tài giỏi. Cậu ta hiểu ý định của tôi và hỏi toàn bộ những câu tôi muốn. Nên đổi lại, tôi cũng tả lời những lời cậu mong muốn.
“Đó thực chất chỉ là một hiểu lầm đáng tiếc. Thật ra, Điện hạ muốn tạo dựng mới quan hệ với ngài, và đã nhờ Tiểu thư Sophia làm trung gian để đạt được điều đó.”
“…thật vậy hả? Nhị hoàng tử đã nói thế sao?”
“Vâng, chính xác như những gì tôi nói. Ngài ấy muốn kết bạn với ngài.”
Trong tình huống nhiều người thường đang nghe này, tôi thay mặt Tiểu thư Sophia công khai tuyên bố rằng cô đang nỗ lực hàn gắn mối quan hệ giữa Điện hạ Alforth và thường dân.
Đây là điều ban đầu Libert đang kiếm tìm tại bữa tiệc chào mừng tân sinh viên... xác nhận Tiểu htw Sophia sẽ là đồng minh của cậu. Cơ mà tạm gạt chuyện đó, một trong những mục tiêu của tôi là nói rõ chuyện này.
Trong trò chơi, có những sự kiện tiểu thư bị tinh hoa cáo buộc tội bức hại thường dân. Do đó, tôi nghĩ tốt hơn nên giữ thái độ trung lập và di chuyển theo điều này.
Cơ mà, các sự cố gần đây chắc chắn đã chúng tôi thành kẻ thủ trong mắt các tinh hoa. Một thái độ nửa vời chỉ mang lại nguy hiểm, nên tôi dã quyết định công khai tuyên bố đồng minh với phe thường dân chính là nước đi tốt nhất.
“Ra vậy. Nếu thế tôi xin được chấp thuận. Xin hỏi số người có thể tham gia là bao nhiêu?”
“Miễn họ liên hệ trước với chúng tôi, thì có thể bao nhiêu tùy ý.”
“Ồ? Vậy là toi có thể thoải mái mang bao nhiêu người cũng được sao?”
“Vâng. Chỉ cần lưu ý rằng họ sẽ do ngài đảm trách thôi, Ngài Libert.”
Có linh cảm chả lành, nên tôi đã đảm bảo lập tức ngăn chặn mọi kế hoạch của cậu ta.
Libert tặc lưỡi đáp lại.
“Do tôi đảm trách sao? Nếu vậy cậu định buộc tội tôi gì à?”
Ối chà. Cậu ta thật sự vẫn chưa tin tưởng tôi sao? Thận trọng là tốt, nhưng xung đột sẽ chẳng có ai được lợi cả.
Nhưng rồi Alicia chen vào.
“Libert, chúng tôi thực sự chỉ muốn hòa thuận với các cậu thôi. Xin hãy tin chúng tôi.”
“Hmm... nếu thế, tôi sẽ tin lời của ngài vậy, Alicia.” [note53048]
Thay đổi tức thì.
Có thể nào... cậu ta bùng cháy lòng cạnh tranh với tôi và muốn được Alicia quan tâm hơn sao?
Đợi đã, có phải Libert đang đóng vai nữ phản diện và quấy rối tôi vì tôi là người Alicia đang thích... hay là điều gì khác?
Tôi muốn nói điều đó cũng không có gì vì trò chơi không có tiển triển như vậy, nhưng từ đâu, đáng ra tôi nào phải một nhân vật chinh phục chứ- mọi chuyện đã chệch khỏi tác phẩm gốc rồi.
Tiện đây, trò chơi có tên "Espressivo of Light and Darkness".
Espressivo mang ý biểu lộ tình cảm. Cũng có thể nói, trò chơi nói chính nó không chỉ tập trung vào ánh sáng chói lọi của xã hội thượng lưu, mà còn tập trung vào cả bóng tối đến từ chiếc bóng sau hậu trường.
-và kể các các nhân vật sáng ngời kia cũng mang những sắc thái bóng tối trong họ.
Thế nên, không thể nói Libert chưa từng mang tính cách của một "nữ phản diện".
“Cảm ơn đã tin tưởng mình, Libert" Alicia mỉm cười ngây thơ nói, không chú ý đến tình ý của cậu.
…Đã bao giờ tôi như thế chưa?
----------
Maus: Toi đã thật sự trở lại và ăn hại hơn ngày nào. Nào lên 2k tim thì sẽ lên chương mới, hoặc toi kiếm được người yêu, còn bây giờ là lúc làm thợ lặn