Trans: Hoàn thành lời nói cách đây 3 tháng, còn h thì đi ngủ thôi, nghe blueswitch lofi vậy đủ rồi (Chương này được dịch với thời gian khá eo hẹp nên việc gặp phải lỗi là khá chắc chắn, mong mn lượng thứ, Maus nữa)
------------------
Sau khi nghe nội dung thử thách từ Fol và xác nhận tiểu thư đã rời trường, tôi trở về lãnh thổ nhà Rosenberg tại thủ đô.
Cơ mà chẳng hiểu sao trước cửa phòng tôi lại là Rouché. Ngay lúc tôi lọt vào tầm mắt, cô đã lên tiếng, ”Tiểu thư đang đợi cậu.” bằng một giọng công việc vô cảm.
“Vậy chắc tôi nên đến phòng tiểu thư nhỉ?”
Tôi hỏi vậy trong khi thoáng thấy cảm giác déjà vu và đúng như tôi nghĩ, cô lắc đầu và đáp.
“Tiểu thư đang đợi cậu tại đây.”
Sau khi mở cánh cửa, Rouché lặp lại chuyển động trong quá khứ và đẩy tôi vào trong. Song tôi đã lường trước được lần này và lặng lẽ xuôi theo dòng chảy mà không làm bản thân vấp ngã. ấc nhận xong lối thoát phía sau đã đóng lại, tôi hướng mắt về phía trước và người đứng tại đó chính là tiểu thư.
“…Cyril, cậu đã ở đâu?”
“Fol đã chỉ dẫn về bài kiểm tra của ngài ấy tại phòng hội học sinh.”
“Chỉ hai người thôi sao?”
“Ý ngài là như chúng ta hiện tại ư tiểu thư? Nếu vậy thì câu trả lời sẽ là không.”
Khi tôi nói vậy, má tiểu thư có chút ửng đỏ. Dẫu tư tư thế có vẻ đối đầu với tôi nhưng cô chẳng có vẻ gì là giận cả.
Ngay từ đầu, cô hẳn đã biết đến giờ Fol vẫn chưa hé lộ gì về thử thách của cô ấy… Có phải tiểu thư đang vờ giận như lần trước để lấy cớ ở một mình với tôi chăng?
“K-Không phải vậy!”
“…Tôi còn chưa nói câu nào mà.”
Ra là vậy.
Về cơ bản con gái một Hầu tước không bao giờ có chuyện ở một mình với một người khác giới. Thường thì ở bên cô sẽ có những người hầu khác như Rouché.
Tôi không dám nói mình hiểu được tâm lý của một thiếu nữ… nhưng bị thao túng thế này có vẻ cũng hơi khó chịu. Chọc cô ấy chút thôi nào.
“Sophia-sama, nếu lần tới tôi thấy ngài còn thử làm mấy kế hoạch như này-”
Tôi đặt tay mình lên má cô, nghiêng lại gần.
“-Tôi sẽ phải phạt ngài thôi.”
Và thì thầm vào tai cô.
Tiểu thư bất ngờ nhảy khỏi tôi, rồi sau khi xác nhận phản ứng của cô, tôi nói với tông giọng thông thường,” Rouché, cô có thể vào được rồi.”
Và như thể đang đợi thời khắc đó, cô hầu gái lập tức tiến vào phòng.
Sau khi khẽ lườm người đồng lõa, tôi quay lại về phía tiểu thư.
“Tiểu thư, ta có thể quay lại vấn đề hệ trọng hơn khi nãy đang nói không? …tiểu thư?”
Kể cả sau khi cất lời gọi, Sophia-sama vẫn không đáp lời, cô đứng đờ người và khuôn mặt đã chuyển qua đỏ ửng.
Hmm… Nếu là thì thầm mấy lời ngọt ngào thì tôi còn hiểu, nhưng vụ ‘phạt’ thật sự hiệu quả đến thế sao? Mong tôi đã không khai mở cánh cửa kỳ lạ nào trong cô ấy…
Rouché quay qua tôi và hỏi, “Cậu đã làm gì thế?” với một giọng bực tức, nhưng lỗi ở đây đâu phải do tôi! Làm sao tôi nghĩ tiểu thư sẽ phản ứng như này chỉ bằng việc dùng từ ‘phạt’ thôi chứ!
-Lạc đề mất rồi.
Sau khi đông cứng vài giây, Sophia-sama cuối cùng cũng lấy lại ý thức và hắng giọng để tôi chú ý.
“Cyril, Cậy đã nói với Fol điều gì?”
Cô đang hành động như thể hành vi ban nãy chưa từng xảy ra. Cơ mà hai má tiểu thư vẫn còn đang có đôi chút ửng đỏ… Sao lại có người dễ thương đến vậy chứ?
Cơ mà tiểu thư đã cố để giả vờ không để ý đến tình hình này nên quản gia của tiểu thư như tôi phải có nhiệm vụ giả vờ bị đánh lừa.
“Thực ra, ngài ấy muốn tôi khuyên ngài không tham gia hộ học sinh.”
“Thế sao… vậy cô ấy đề cập đến thách thức như thế nào?”
Tiểu thư tiến thẳng đến việc xác nhận nội dung thử thách mà không xác nhận câu trả lời của tôi. Tức là, cô tin tôi không đồng ý với yêu cầu của Fol.
Tôi vô ý mỉm cười khi nghĩ đến chuyện này.
“Hmm? Có chuyện gì sao?”
“Xin thứ lỗi, tôi sẽ nói ngài chi tiết của thử thách ngay. Hiện tại, vị trí của điện hà Alforth đang khá là không ổn định, và điều Fol muốn là chúng ta phải cải thiện vị thế của ngài ấy.”
“…Đó là thử thách sao?”
Tiểu thư mở to mắt ngạc nhiên- song việc cô phản ứng như vậy cũng là đương nhiên.
Về nội dung thì đó chỉ đơn giản là yêu cầu phục hồi danh dự của một chàng trai đã mất vị thế do một lỗi lầm, nhưng người đó ở đây lại là nhị hoàng tử của đất nước này. Đây không phải thứ có thể giao phó cho người với khả năng bạn không tin tưởng.
“Có vẻ cô ấy có chút liên kết với hoàng gia.”
Thực chất Fol chính là một thành viên của gia đình hoàng gia, nhưng cô lại đang cố che giấu điều đó. Vì nó không có mấy tác động đến bài kiểm tra này nên tôi đã quyết định im lặng về việc này.
Không cần phải nói, hành động này không phải điều đáng hoan nghênh. Tôi có thể bị Sophia-sama trách mắng trong tương lai vì vụ này nhưng đây không phải một bí mật tôi có thể tiết lộ.
Và dù có ra sao-
“Vậy cô ấy đã biết về tài năng của chúng ta nhưng vẫn từ chối chúng ta gia nhập hội học sinh sao?”
Kết luận của Sophia-sama là vậy.
Từ điều đó, đây là một bài kiểm tra được đưa ra với quyền lực của gia đình hoàng gia. Nếu chúng tôi thất bại khôi phục danh dự của điện hạ Alforth, trách nhiệm sẽ quy hết lên đầu Fol, người đã đưa ra yêu cầu.
Tóm lại, Fol làm vậy khi biết chúng tôi có thể hoàn thành thử thách này, trong khi vẫn nắm giữ quyền từ chối chúng tôi dù kết quả có ra sao.
“Bất luận thử thách được giao cho chúng ta có thành công hay không đều không quan trọng.”
“Cô ấy đã đưa ra thử thách, song vẫn có thể đánh trượt chúng ta cả khi có thành công. Việc chúng ta có thể gia nhập hội học sinh hay không là tùy cô ấy thấy chúng ta như nào.”
“Chuyện đó nghĩa là ngài muốn bỏ cuộc sao?”
Có thể coi sau khi biết được thông tin này mà vẫn đón nhận thử thách là một điều ngu ngốc.
“Ồ? Cậu nghĩ chúng ta không thể vượt qua chuyện này sao, Cyril?”
“Không, quả có khó song ta vẫn còn nhiều cách để đạt được thành công.”
“Vậy là không có vấn đề gì đúng không?”
Khóe miệng cô dần nhếch lên thành một nụ cười, gương mặt tiểu thư dần chuyển thành một vẻ mặt xấu xa.
“Tiểu thư, ngài lầm vậy là không phải đâu ạ.”
“Vậy sao? Xin lỗi, cơ mà tôi chỉ đang bắt chước cây thôi mà?” (Trans: Ỏoo)
“Hử?”
“Cậu không nhận ra sao? Cyril, đó là gương mặt cậu mỗi khi cậu nghĩ đến chuyện làm việc xấu. Mới ban nãy cậu cũng vừa làm vậy đó.”
“…Tôi nào có nghĩ đến làm gì xấu đâu.”
Nhưng điều tôi làm chỉ là tìm lỗ hổng trong luật lệ. Chúng không phải ‘chuyện xấu’ vì từ góc nhìn nào chúng vẫn đều là theo thỏa thuận. Tôi chỉ tự cười thầm bởi những ý tưởng đó rất giải trí mà thôi.
Tôi cứ nghĩ mình đã giữ mặt lạnh khá ổn song ý nghĩ của tôi vẫn bị tiểu thư đọc được.
“Cảm ơn cậu đã khuyên nhưng tôi sẽ không từ bỏ ở đây đâu. Nếu có thể, tôi muốn có thể không phục lại địa vị của điện hạ Alforth.”
“…Đã rõ.”
Có lẽ đây là điều cần thiết cho mục đích của tiểu thư. Tôi chỉ có thể đoán chúng song khi nhìn vào hành động của cô kể từ lúc nhập học, tôi đã nghĩ được một vài khả năng.
Và đúng như…
“Cậu có thể lo liệu chuyện về thử thách của hội học sinh không, Cyril? Đương nhiên nếu cần thiết tôi cũng sẽ hành động, nhưng nếu được thì tôi muốn cậu là người chủ đạo của chuyện này.”
“Nếu đó là mong muốn của ngài, tiểu thư.”
“Cảm ơn.”
Miễn đó là ước muốn của tiểu thư, tôi sẽ hành động như một bầy tôi trung thành. Có mà có một khác biệt giữa việc hành động theo lệnh của cô với theo ý bản thân.
Tiểu thư để chuyện này cho tôi bởi đây là một bước đi cần thể để cô đạt được mục đích của mình. Nếu đây là điều cô ấy muốn tôi làm thì tôi chẳng có lý do nào để từ chối cả.
Chính vậy mà tôi lập tức cúi đầu.
“Sophia-sama, xin thề dưới tên ngài tôi sẽ cải thiện vị trí của điện hạ Alforth và vượt qua thử thách của hội học sinh.”
Tan học hôm sau, tôi đã thỉnh cầu gặp mặt với điện hạ Alforth.
Dù có nói thế song không đời nào một hầm cận bình thường có thể thực sự được tiếp kiến một hoàng tử, nên thay vào đó tôi sẽ chỉ chuyển lời nhắn đến cậu qua hầu cậu cậu gửi đến- hay đó là điều tôi đã nghĩ trước khi thực sự chính ngài ấy đến.
…Quả thật không thể hiểu nổi chuyện này mà.
“Cyril, nghe nói cậu cần gì từ tôi sao?”
Và kể cả có thế, cậu vẫn nói chuyện với tôi rất thông thường. Suy nghĩ tôi tạm rối bời trong thoáng chốc trước khi ý thức trở lại.
“Alforth điện hạ, xin được phép xin lỗi vì đột nhiên lại gọi ngài thế này.”
“Cậu đang nói gì thế? Cyril, cậu không cần lo về mấy điều như thế đâu!”
Tôi cứ nghĩ tai mình bị gì rồi song có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng vậy thôi. Điện hạ Alforth thực sự đang nói chuyện với tôi như thể cả hai ngang bằng với nhau vậy.
Nhưng tôi sẽ không quên mất vị trí hầu cận của mình. Quyết định nói chuyện với tôi thế nào của cậu không nằm trong phạm vi câu hỏi của tôi nên tôi chỉ gạt chuyện đó với câu “Cảm ơn ngài đã quan tâm” trước khi chuyển lại mục đích ban đầu.
“Hội học sinh đã yêu cầu chúng tôi giúp cải thiện vị thế của ngài, thưa điện hạ.”
Tiếp đó tôi nói thẳng ra mục đích của mình.
Tôi đã chuẩn bị để trả lời nhưng câu hỏi cậu đưa ra xong cậu chỉ đáp lại, “Ra vậy… Như thế cũng tiện.”
“…Vậy sao ạ?”
“Thực chất, tôi vẫn chưa thể tìm một người thay thế giảng dạy cho mình từ khi người trước bị sa thải. Khi tôi hỏi mẹ phải làm gì thì bà ấy bảo tôi nên đến nhờ cậu giúp.”
“…Nữ hoàng thực sự nói vậy sao?”
“Ừm. Bà ấy nói cậu là người đáng tin và tôi nên đối xử với cậu như anh trai vậy.”
“L-Là vậy sao?”
Lâu lắm rồi, tôi mới thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Với những vụ việc gần đây, chẳng có gì khó mà tưởng tượng khả năng của Sophia-sama được đánh giá cao, nên chuyện gia đình hoàng gia bắt đầu những bước đi để có được cô cũng là điều đương nhiên.
Nhưng tôi chưa hề nghĩ họ sẽ cố lấy tôi làm một nấc thang để có được cô.
Đương nhiên là Sophia-sama đang dành cho tôi rất nhiều lòng tin, nên nếu họ có thể kéo lấy tôi, được cô tin tưởng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Mà có thế, thường quản gia riêng của một tiểu thư quý tộc thường không được coi là mục tiêu làm phương tiện để có thể có được cô gái đó. Thông thường sẽ chả có ai coi hầu cận là một tồn tại quan trọng cả.
Cũng tức là, mạng lưới thông tin của gia đình hoàng gia phải vô cùng tốt. Dù không biết ai là người giật dây song họ cõ vẻ cũng khá giỏi đấy.
Nói gì thì nói, vì Sophia-sama là con gái Hầu tước và Alforth là nhị hoàng tử. Bất kể quan hệ họ có phát triển thế nào thì tương lai hai người chắc chắn sẽ liên quan đến nhau do vị thế của hai bên.
Thực tế, việc đào tạo cho hoàng tử vẫn có thể khiến chuyện dễ dàng hơn cho tiểu thư về lâu dài.
“Tôi hiểu yêu cầu của ngài. Tiểu thư vẫn luôn là ưu tiên số một song ngài ấy đã bảo tôi cải thiện vị thế của ngài, nên tôi chấp nhận. Nếu có câu hỏi nào, xin ngài đừng ngại nói ra.”
“Thật sao?! Cảm ơn, cậu không biết chuyện này có ý nghĩa thế nào với tôi đâu.”
Trước ánh mắt long lanh của điện hạ Alforth, tôi cúi đầu trước cậu. Và cứ thế, tôi đã tạm thời có được vị trí cố vấn cho hoàng tử.
Tôi lập tức gợi ý đi đến nơi khác để thảo luận tình hình hiện tại của cậu.
Nơi chúng tôi hướng đến là sân hiên tiểu thư có hay dùng để tổ chức tiệc trà. Alforth ngồi vào một chỗ còn tôi đứng ở phía đối diện cậu.
“Giờ thì, điện hạ, ngài nghĩ sao về đề hiện tại của bản thân?”
“Ừm, tôi từng được coi là thủ lĩnh phe tinh anh, đúng không?”
“Không, đó không phải chỉ là quá khứ. Ngài vẫn đang được mọi người coi là một người thuộc phe đó đấy ạ.”
‘Kết quả từ sự thù địch của Sophia-sama đến điện hà và phía tinh anhhai tùy tùng của cậu đã bị cô loại bỏ khỏi trường học.’ Vài học sinh cùng lớp có lẽ sẽ thấy họ thực ra không ghét nhau nhưng những người khác lại không như vậy.
“Vậy ta không thể công bố với mọi người tôi không phải một người phe tinh hoa thôi sao?”
“Không, mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Chuyện quanh hoàng tử là những thành viên phe tinh anh là không thể chối cãi, nên có hai khả năng có thể xảy ra nếu cậu tuyên bố bản thân chưa từng là một người phe tinh anh.
“Điện hạ, nếu ngài tuyên bố vậy thì ngài sẽ được đồn là người loại bỏ hai tùy tùng của mình. Cũng có thể ngài sẽ bị coi là một hoàng tử không đáng tin bị họ thao túng suốt thời gian qua.”
Chúng tôi có thể thay đổi những lời đồn này, song sự thật quanh hoàng tử là những tinh anh là thứ không thể xóa bỏ. Chắc đã nhận ra chưa một vẫn đến của bản thân nào thật sự được giải quyết, khuôn mặt điện hạ bỗng tái nhợt.
“Tôi biết mình đã làm sai, nhưng sao sửa chữa lại mọi thứ lại khó vậy chứ?”
“Đó là bởi lòng tin là thứ được vun đắp qua thời gian.”
“Vậy… tôi phải làm sao đây?”
“Ngài cần phải chọn. Ngài có thể giữ im lặng hoặc tiết lộ sự thật.”
“Sự thật…”
Alforth điện hạ lắc đầu. Khả năng bị nói xấu là một kẻ sẵn sàng hi sinh bạn bè hay một hoàng tử bất tài bị kẻ khác chi phối tuyệt với cậu tuyệt nhiên đều là gánh nặng to lớn.
Đó là lý do cậu cũng có thể chọn không nói đến vấn đề và chỉ tập trung vào những hành động trong tương lai. Chúng là những suy nghĩ của tôi về chuyện này, song sau khi nhắm mắt lại một chốc, hoàng tử lẩm bẩm, “Những lựa chọn của tôi là thứ tạo ra những vẫn đề này, nên sao có thể nào tránh được.”
“Hãy tiết lộ sự thật.”
“…Ngài đã chắc chưa ạ?”
“Những người bên tinh anh có thể dùng tôi làm bù nhìn cho tư tưởng của họ càng lâu sẽ chỉ càng làm cho nhiều thường dân phải đau khổ. Cyril, có lẽ cậu sẽ nghĩ đây là một lựa chọn ngu ngốc, nhưng tôi sẽ không hy sinh người của mình chỉ để bảo vệ hình tượng bản thân đâu.”
Hoàng tử Alforth nói ra những lầy đó đầy kiên quyết. Đúng là hiện tại ngài ấy có không đáng tin, song quyết định này cho thấy cậu nhất định chính là mục tiêu chinh phục trong route chính của trò chơi.
Nếu điện hạ chọn giữ yên lặng hay chỉ đưa ra sự thật sau sự biến mất của hai tùy tùng thì sẽ chỉ khiến việc thay đổi hình tượng của cậu trở nên khó khăn hơn.
Nhưng hoàng tử đã chọn tiết lộ mọi thứ, và với điều này, tiếng xấu của cậu có thể bị đánh tan.
Chính vì thế nên-
“Đã rõ. Sau khi tiết lộ sự thật, hãy chuyển đến việc cải thiện danh tiếng cho ngài, điện hạ.”
Có lẽ ngài ấy đã nghĩ tình hình bản thân sẽ không thể cứu vãn sau khi tự mình phá hủy nó. Điện hạ mở to mắt trước những lời của tôi.
Và rồi tôi nói cho cậu kế hoạch của mình.