Phe thường dân là một nhóm quyết liệt chống đối lại tinh hoa, và việc liên lạc đầu tiên của chúng tôi với thủ lĩnh bọn họ- Libert, đã thất bại.
Tôi thở dài khi nhìn cậu rời đi.
Tôi muốn nghĩ rằng chúng tôi sẽ có nhiều cơ hội để sửa chữa chuyện này, nhưng ngay cả khi có sự chênh lệc ba năm, tôi không thể lạc quan nổi khi một sự kiện tương tự với những gì diễn xảy ra trong trò chơi đã xảy ra.
Chúng tôi cần phải liên lạc lại với Libert sớm nhất có thể.
Vấn đề bây giờ là cách để giải quyết hiểu lầm này.
Libert rất không tin quý tộc vì một sự kiện nào đó trong quá khứ của cậu. Vì lý do đó, cậu còn cảnh giác với cả nữ chính vào lần họ nói chuyện đầu tiên trong trò chơi, và đó là lý do mà chinh phục cậu rất khó khăn.
Nhân tiện, lý do mà sự thật Alicia lại có thể kiếm được lòng tin của cậu có lẽ vì cô nhỏ tuổi hơn so với trong nguyên tác. Sự ngây thơ và non nớt của cô thực sự đã tỏa sáng nên cậu mới không coi cô là một mối đe dọa.
Đó là thứ mà tiểu thư và tôi không thể bắt chước được.
Tuy nhiên, nếu chúng tôi làm điều này sai cách, chúng tôi sẽ chỉ gây thêm sự cảnh giác hơn nữa. Sẽ rất khó để công khai gặp cậu ta nhưng chúng tôi vẫn cần những ý định của mình được thể hiện ra rõ ràng nhất có thể.
Nghĩ như vậy, tốt nhất là tiểu thư phải viết một lá thư xin lỗi về tình cảnh.
Trong khi nghĩ về nó, tôi tiếp tục theo dõi tiểu thư khi cô nhảy với một trong những tùy tùng.
Mái tóc vàng kim của cô dường như tỏa sáng trong ánh sáng này và khuôn mặt được che đi bởi mái tóc đang mỉm cười, những đó chỉ là biểu cảm giả tạo của con gái nhà Hầu tước.
…tiểu thư có vẻ thực sự đang rất tức tối.
“Sophia-sama nhảy tốt thực sự luôn ha?”
“Eh? Oh, ừ… đúng vậy.”
Tôi bị ngạc nhiên bởi giọng nói không ngờ đến đột ngột cất lên.
Nhắc lại thì tôi đã hoàn toàn quên mất Alicia vẫn ở đây.
Nó đã tuột khỏi tâm trí tôi bởi những thứ vừa xảy ra, nhưng sự thật cô ở đây sớm ba năm so với điều nhẽ ra phải thế cũng khá là bất thường.
“Nhân tiện, sao Alicia-sama lại nhập học vào ngôi trường này vậy?”
“Fufu~ cậu tò mò sao?”
Cô ấy để ngón tay lên khóe miệng khi nghiêng đầu. Đó là một cử chỉ dễ thương phù hợp với nữ chính nhưng má tôi lại lại vô tình giật giật trước cảnh đó.
Riêng phản ứng đó đã đưa tôi câu trả lời rồi.
“Là do tôi nghĩ mình có thể gặp lại cậu đó.” [note29629]
AHHHHHHHHHHHH!!!!! Vậy ra rốt cuộc là thế!
Lời đó đáng ra phải được nói trong giây phút khi mà nhị hoàng tử và Alicia đang khiêu vũ, sau khi họ đã đạt được happy end.
Nhưng sau cô ấy lại nói điều đó với tôi? [note29630]
Nhất định do tôi là người đã cứu Alicia lúc đó thay vì là nhị hoàng tử. Vậy nên không khó để nói rằng người cô hiện đang thích không phải cậu ta, mà là tôi.
Nhưng ngay cả tôi có lấy đi vị trí của hoàng tử, điều đó vẫn không đủ cho một lý do cô ấy nhập học sớm ba năm.
Và đó là còn không kể đến sự thật rằng cô ấy đã mời tôi nhảy ngay trong mấy giây đầu sau khi cả hai gặp lại. Nữ chính đáng nhẽ là phải khiêu vũ với ai đó sau khi cô đã vào route của họ.
Có chuyện gì với tình huống này vậy?!
“Cyril, bây giờ thì tôi sẽ từ bỏ, nhưng ngày nào đó cậu hãy nhảy với tôi nha.”
Đúng với nữ chính trong game, Alicia quả thực rất dễ thương.
Không phải là tôi không vui khi nghe những lời nòng nàn như vậy từ cô ấy, nhưng tôi là một thường dân trong khi cô ấy là một quý tộc. Trên hết, tôi đã thề làm cho Sophia-sama hạnh phúc rồi.
Bất kể chuyện gì có xảy ra, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ tiểu thư.
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại yêu cầu của ngài được, Alicia-sama.”
“Chuyện đó… nhưng tại sao cơ chứ?”
Dù tôi có rõ ràng từ chối, Alicia vẫn không từ bỏ. Giống hết bản sao trong game của cô, Alicia rất lạc quan và có ý chí mạnh mẽ, nhưng ý chí của tôi lại vẫn mạnh hơn.
“Tôi chỉ là một thường dân. Nhảy dưới ánh đèn chói sáng kia với một quý tộc thì không phù hợp với ai đó như tôi, nên tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ngài được.”
“Nhưng tôi đã nghe rằng theo chính sách của trường, địa vị của một người ở đây không quan trọng mà.”
“…Đúng là thế, nhưng không quan trọng tôi có ở đâu, điều quan trọng nhất là tôi sẽ luôn là quản gia của Sophia-sama. Tôi chưa từng có ý định ruồng bỏ vai trò đó cả.”
“Geez~ không phải nhảy một điệu cũng ổn thôi sao?”
“Không ạ. Tôi xin lỗi.”
Sẽ phản tác dụng khi mà đồng cảm với cô ở đây, nên mặc cho có cảm thấy tội lỗi, tôi giữ vững thái độ mà bản thân sẽ không bao giờ có trong những tình huống thông thường.
Alicia phồng má lên rồi bĩu môi, nhưng rồi cô đột nhiên bắt đầu mỉm cười tinh quái.
“Tôi hiểu rồi. Nếu cậu định nói đến thế thì sẽ sẽ không ép cậu nữa. Thay vào đó, lần sau hãy dạy tôi nhảy ra sao nha.”
“…Xin thứ lỗi?”
“Tôi không giỏi nhảy cho lắm, thế nên hãy chỉ dạy cho tôi. Hoàn toàn là chuyện bình thường cho các hầu cận đưa lời khuyên nhằm giúp thúc đẩy sự phát triển của quý tộc, phải không?”
“…Nếu mà có cơ hội làm vậy.”
Về cơ bản, cô ấy đang hỏi liệu tôi có thể làm người chỉ dạy cho ấy không, và trong khi việc của tôi là đáp ứng những yêu cầu của khách, đấy là thứ mà tôi khó trả lời nổi.
Đó là lý do tôi nói, “Nếu mà có cơ hội làm vậy” nhưng một lời từ chối mơ hồ không gây xúc phạm-
“Thật sao?! Vậy thì hứa rồi đó nha, Cyril!”
-cơ mà sự tinh tế trong lời nói của tôi lại không thể truyền đến được cô gái ngây thơ trong sáng này. Tôi muốn sửa lại cái quan điểm sai lầm của cô, nhưng với đôi bàn tay chắp trước ngực, Alicia sau đó mỉm cười với tôi như một thiếu nữ đang yêu vậy.
“…Nếu đó chỉ như là một quản gia, vậy thì tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của ngài vậy.”
Miễn là cô ấy đỗng ý làm theo mọi thứ chuyên nghiệp, tôi sẽ giúp cô ấy- tôi trả lời điều đó với tiếng thở dài.
Không lâu sau, Alicia được gọi bởi một vị tiểu thư dường như là bạn của cô ấy và rời đi.
Thế chỗ cho cô ấy là Sophia-sama - người vừa mới trở về sau khi nhảy xong, nhưng cô ấy lại trông kiệt sức rồi vậy.
“Tiểu thư, cảm ơn vì ngài đã cố gắng.”
“…Cảm ơn, Cyril. Chuyện đó thật sự mệt thật đấy.”
Không sửa lại biểu cảm của mình, tiểu thư nói cô muốn ngồi xuống đâu đó. Đáp lại yêu cầu của cô, tôi đưa cô đến phòng nghỉ cho học sinh. [note29631]
Một cô hầu chờ sẵn sau đấy đưa cho cô một chiếc khăn ẩm. Sau khi nhận lấy nó, tiểu thư bắt đầu lau đi mồ hôi và đặc biệt tay mình rất lỹ lưỡng. Hình như cô ấy thực sự rất ghét khiêu vũ với mấy tên tùy tùng.
“Nhân tiện, chuyện gì xảy ra với lời hồi đáp của Libert vậy?”
“Xin hãy tha thứ cho tôi.”
Tôi cúi đầu và thú nhận rằng Libert đã hiểu nhầm những hành động của tiểu thư là cô ấy coi thường thường dân. Cô đã mở to mắt ra khi nghe thấy điều đó.
“Dù cho cậu là người đã lo chuyện đó mà cậu ta vẫn quyết định như thế sao?”
“Tôi thành thật xin lỗi vì đã không đáp ứng được những kỳ vọng của ngài.”
“Không, cậu không cần phải xin lỗi đâu. Quyết định của Libert ở đây là một nhân tố không ngờ. Cyril, với tôi cậu là- ah.”
Cô ấy dường như đã nhận ra rằng những người khác không nhìn nhận tôi theo hướng giống cô ấy.
“Tôi xin lỗi, Cyril. Tôi đã lựa chọn sai rồi.”
“Ổn thôi mà. Ngài đã giải quyết tình huống đủ tốt rồi, thưa tiểu thư.”
Nếu tôi phải đánh giá cô ấy về cách hành xử như con gái nhà Hầu tước, vậy nhất định vẫn còn một vài điểm tiểu thư cần lưu ý. Tuy nhiên, xét đến việc cô vẫn chỉ là một cô gái mười hai tuổi, tiểu thư đã làm rất tốt rồi.
Có bao nhiêu tiểu thư quý tộc hoàn toàn trưởng thành có thể xử lý tình huống đó hoàn hảo chứ? Khi cân nhắc đến điều đó, tiểu thư đã làm quá đủ tốt rồi.
Nhưng ngay cả vậy-
“Cảm ơn Cyril, nhưng đừng chiếu cố cho tôi. Hãy để cho tôi được xin lỗi đàng hoàng, chỉ vì hành động của tôi mà cậu cuối cùng đã có những ý nghĩ khó chịu với tôi mất rồi.”
“Tôi không bao giờ có thể nghĩ ngài theo cách như vậy được. Nếu ngài định đi xa đến thế thì hãy để tôi xin lỗi nữa.”
Tôi sẽ chấp nhận toàn bộ những lời lẽ khinh miệt nào mà cô ấy nói với tôi. Nghĩ thế, tôi cúi đầu hối tiếc về sự thật cô đã bị buộc vào một tình huống mà cô phải nhảy với người bản thân không muốn.
“…Cyril, cậu không có lỗi chút nào trong tình huống này cả. Tôi cũng vậy. Để bảo vệ cậu khỏi cơn giận của bọn họ, nhảy với một người đáng ghê tởm chẳng là gì với tôi cả.”
“Tiểu thư…”
Không phải là tôi không hạnh phúc, nhưng một quản gia lại được bảo vệ bởi tiểu thư mà anh ta phục vụ thì có hơi trái với luân thường rồi. Trong khi tôi đang làm một khuôn mặt bối rối, Sophia-sama tiếp tục nói với một giọng trầm lặng.
“Tôi đã nói với cậu rồi, không phải sao? Thay vì phải để cậu cách xa mình, tôi thà biến thần thánh thành kẻ thù của mình còn hơn. Bất kể có là phe thường dân hay tinh hoa, nếu họ mà là lý do khiến cậu khổ sở, thì chỉ còn có duy một vấn đề là nghiền nát họ thôi.”
“T-tiểu thư?”
Tôi tỏ ra ngạc nhiên nhưng Sophia-sama lại đặt ngón tay lên môi suy nghĩ.
“Là thế đó. Nếu làm chuyện đó thì chúng ta sẽ không bị làm phiền bởi những cuộc xung đột phe phái nữa, và cũng sẽ không còn có ai đứng cản đường của chúng ta nữa. Đó không phải một ý kiến tồi đâu.” [note29632]
“…ngài nghiêm túc về điều ngài đang nói chứ?”
“Nếu tôi nói là mình như vậy… thì liệu cậu có đi theo tôi không?”
Đôi mắt thạch anh tím của cô dường như nhìn hẳn vào trong linh hồn tôi, nên tôi vô thức nuốt nước bọt.
Nghiền nát nhị hoàng tử và dẫn Libert đến bên bờ sụp đổ.
Điều đó không hẳn là không thể nếu đó là tiểu thư.
Nên -
“Nếu đó là thứ ngài yêu cầu thì tôi sẽ hết lòng hỗ trợ, thưa tiểu thư.”
Sophia-sama lấy tay che miệng lại và mở to mắt. Tuy thế, một nụ cười có thể được nhìn thấy qua kẽ hở giữa những ngón tay trên khuôn mặt cô.
“…Cảm ơn, Cyril. Tuy thế nhưng tôi chỉ đang đùa thôi nên là đừng có lo.”
“Vâng, tiểu thư.”
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình bật cười trước câu trả lời đúng như mong đợi của cô.
Sẽ không khó để loại bỏ nhị hoàng tử và Libert. Và cũng có thể đàn áp tất cả những người dám nổi loạn chống đối cô rồi tạo ra một trường học không có xung đột mà tiểu thư hoàn toàn kiểm soát.
Nhưng đó là thứ mà chỉ có nữ phản diện sẽ làm. [note29633]
Cứ như cô bây giờ, tiểu thư cũng không muốn thế. Đây chỉ là để chúng tôi giải tỏa những bất mãn tích tụ về phe thường dân với cả tinh hoa thông qua những lời phàn nàn mà thôi.
Nhưng lời của chúng tôi có thể có chút quá khích nhưng nó lại cần thiết để cả hai giảm áp lực.
“Chúng ta đã mất dấu cuộc trò chuyện rồi nên hãy bắt đầu thảo luận về những việc ta sẽ làm từ giờ trở đi thôi.”
“Đã rõ. Trong tương lai gần… chúng ta sẽ không chỉ làm sáng tỏ hiểu lầm của Libert-sama mà chúng ta cũng sẽ dẹp yên sự bất mãn nổi lên từ phe của chính ngài, tiểu thư.”
“Tôi hiểu phần về Libert, nhưng mà sự bất mãn của phe tôi ư?”
“Vâng. Tiểu thư, đó là vì ngài đã có những hành động có thể được coi là nghiêng về phe tinh hoa, dẫu cho phe của ngài được gầy dựng lên từ những người bí mật ủng hộ thường dân.”
Chỉ là ngụ ý nhưng ngay cả nếu có hỗ trợ cho thường dân, họ cũng không thể tuyên bố rằng bản thân thù địch với tinh hoa. Họ không muốn bứt dây động rừng nên đó là lý do có khả năng những cô gái trong phe của tiểu thư có thể bắt đầu bầy mưu vào cô.
“…Đúng thế. Có vẻ tôi đã xem nhẹ mọi chuyện rồi. Tôi hiểu rồi, nếu cậu sẵn sàng nói đến thế thì tôi chắc rằng sẽ nói chuyện với những người bạn mình về nó.”
“Làm thế sẽ đúng là tốt nhất.”
“Những rắc rối về phần phe tôi không quá khó để giải quyết, nên vấn đề thực sự ở đây là phản hồi của Libert. Ngay bây giờ tôi thực sự không thể gặp cậu ta có phải không?”
“Vâng, sẽ quá lộ liễu nếu mà ngài tự mình di chuyển như vậy, tiểu thư.”
Libert đã rời đi rồi, và có lẽ là đã trở lại khu sân trong.
Ngay cả một hầu cận như bản thân tôi cũng đã được điều tra. Nếu tiểu thư mại hiểm tự đến khu sân trong, độc hành động đó cũng có thể gây ra mối thù địch cho tinh hoa.
“Vậy là cậu sẽ liên lạc với cậu ta chứ, Cyril?”
“Vâng, cứ để đó cho tôi… nhưng như đã đoán, nếu làm nó hôm nay thì tôi sẽ chỉ nổi bật thôi. Tôi sẽ cố tìm một cơ hội vào dịp khác, nên ngài có thể chuẩn bị cho tôi một lá thư để bày tỏ không, tiểu thư?”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức chuẩn bị khi trở về phòng sau.”
“Cảm ơn.”
Những điều đó có chút nặng nề, nhưng cũng không ở mức mà chúng tôi không thể đảm đương. Vì vậy, hãy vượt qua sự kìm kẹp này và tránh khỏi kết cục nơi tiểu thư và tôi bị hành hình đi nào.
“Giờ hãy chuyển đến chủ để chính thôi.”
“…Chủ đề chính?”
Chúng tôi vừa mới nói xong về những biện pháp để xử lý mấy vấn đề với phe thường dân, và chúng tôi nên ổn với tinh hoa vì tiểu thư mới nhảy với họ… Còn có thứ gì khác nữa sao?
“Không phải cậu vừa mới nói chuyện với Alicia một lúc trước hay sao?”
“Eh? Không, đó là… chúng tôi chỉ nói về ngài nhảy tuyệt thế nào thôi, tiểu thư.”
Trước khi thực hiện các biện pháp để tránh khỏi kết thúc bị hành quyết, có vẻ như là cần phải thoát khỏi cái kết cục tôi là người duy nhất bị chôn vùi đầu tiên rồi.
Dẫu sao thì bữa tiệc giờ cũng đã kết thúc.
Dù tôi đã gặp chút rắc rồi về việc tiểu thư sa vào bóng tối, khi tôi thành thực giải thích cho cô thứ mình đang nói chuyện với Alicia, tôi đã có thể làm tiểu thư bình tĩnh lại.
Thực sự, tính chân thành rất quan trọng với mọi việc.
Dù sao, việc kết thúc bữa tiệc của sáng mai sẽ có hai mặt như một cuộc họp đánh giá trước khi chúng tôi bắt đầu thu dọn tàn cuộc. Đó là lý do khi bước vào lớp học, tôi đã được chào mừng với những tiếng cổ vũ nồng nhiệt vì đã làm việc chăm chỉ hôm qua.
Trong một tháng vừa qua, tôi đã xích lại gần hơn với những người được ấn định vào nhóm của mình, và tất cả bọn họ đều có vẻ ở một tâm trạng rất phấn khởi. Có lẽ là vì khu vực hôm qua đã được đón nhận tích cực và gây nên tiếng vang lớn.
Mặt khác, nhóm sân trong- bao gồm cả Raymond, có vẻ như có những đám mây đen treo lủng lẳng trên đầu.
“Hôm qua có xảy ra chuyện gì vậy?’
Là người tôi gửi đi để hỗ trợ nhóm khác, khi tôi hỏi Luke về nó, cậu đã kể tôi rằng họ luôn bị so sánh với địa điểm chính, và đã nhận một đánh giá vô cùng thấp trong thất vọng.
Nên khi nói đến nhóm sân trong- tức là, họ dường như đã phải gặt lấy những thù địch phe thường dân hướng đến quý tộc.
Vấn đề của họ sau đó đã được giải quyết bởi Luke- người đã đến để giúp nhưng giờ họ có vẻ lại bị đồn là nhóm kém cỏi không xứng đáng được vào lớp A.
Nếu lắng nghe kỹ… tôi sẽ có thể nghe thấy giọng của họ ngay cả lúc này.
“-chết tiệt, đây hoàn toàn là lỗi của cậu! Đáng nhẽ tôi đã phải được phục vụ cho một nhà có tiếng tăm như một tinh anh lớp A, nhưng giờ nhưng kết hoạch đó đã đổ bễ hết bởi cậu đó!”
Đột nhiên, một người bạn cũng lớp của tôi bắt đầu bất ngờ chửi rủa Raymond.
“Uh, cái đó là… l-lỗi của tôi.”
Người chắc chắn là cảm thấy tệ nhất sau toàn bộ những chuyện này, Raymond, đã xin lỗi trong khi càng tăng thêm nuối tiếc. Tuy nhiên, điều đó chỉ dẫn đến kết quả là những người khác cũng hùa vào theo.
“Lời xin lỗi của cậu chẳng có ý nghĩa nào cả! Mọi thứ đã kết thúc theo cách này là vì cậu không đáng tin chút nào hết! Tất cả những thứ cậu làm chỉ là mấy cái mệnh lệnh đơn phương vào bọn tôi, nên đó là lý do mọi thứ lại đổ vỡ như thế!”
“Đúng thế, cậu định chịu trách nhiệm cho chuyện này thế nào đây?” [note29634]
Những học sinh thiết lập với Raymond bắt đầu đổ hết lỗi lên đầu cậu.
Nhưng Raymond không nói lại. Chắc chắn là cậu cảm thấy có trách nhiệm với chuyện này hơn bất cứ ai khác. Nên trong khi kìm nén nước mắt, cậu yên lặng cam chịu tất cả chúng với đôi bàn tay nắm chặt.
Tuy nhiên, những lời chỉ trích của họ có vẻ lại không có hồi kết.
Không thể chịu nổi, Raymond chạy ra khỏi phòng học, nhưng thay vì yên tĩnh lại, họ tiếp tục chỉ trích đến cá nhân thậm chí còn không ở đó nữa.
“Thế là đủ rồi! Mấy người toàn là một lũ trẻ con hết à?!”
Tôi là người đã hét lên trong khi đứng dậy khỏi bàn. Luke và những người đã làm việc với tôi suốt tháng qua đều đang nhìn vào tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên họ từng thấy tôi nổi giận.
“Tất cả đều đã chọn thiết lập sân trong cùng với Raymond, nhưng khi thất bại thì nó chỉ là lỗi của mỗi mình cậu ấy?! Mấy người có nghiêm túc nghĩ về chuyện đó không vậy?!”
“Cái đó…”
“Raymond cũng có lỗi ở đây, nhưng điều này không thể hoàn toàn bị đổ lên một cá nhân được. Đánh giá mà mấy người nhận được là một phản ánh về toàn thể.”
Nếu mọi thứ thực sự như những gì họ nói, nơi mà một người hoàn toàn chịu trách nhiệm cho cả thành công lẫn thất bại, và mọi thứ những người khác làm được coi như là chẳng đóng góp gì cả, vậy thì bất kỳ thành quả nào họ nhận được đều cũng sẽ chỉ dành đến một người mà thôi.
Nhưng không ai lại đi chấp nhận một điều ngu ngốc như vậy cả.
Nhóm chúng tôi chỉ thành công vì tất cả đã cùng nhau làm việc.
-Khi tiếp tục nói, tôi mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh.
Điều đầu tiên tôi hét lên là một câu hỏi liệu họ có là những đứa trẻ không, song họ thực sự chỉ là những đứa trẻ mười hai tuổi. Đó là một lý do không thích đáng để tôi nổi giận về bọn họ, và cái cách thiếu chín chắn tôi quát mắng họ cũng chẳng khác gì.
Tôi hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
“Nếu phải đưa ra ý kiến của bản thân, việc thiết lập của mọi người thực sự cũng khá tốt. Chỉ không may là nhiều xui xẻo đã ập đến, nhưng vẫn có những người ngoài kia có thể hiểu được hoàn cảnh của mọi người.”
Ví dụ như là giáo viên.
Nếu mà là giáo viên đã xem việc thiết lập hằng năm, họ nên có một tiêu chuẩn trung bình được dựng lên để so sánh. Nếu vậy thì họ sẽ không bao giờ cho rằng sân trong được chuẩn bị xoàng xĩnh cả.
Đó là thứ tôi đã nói với họ, nhưng những phản ứng của các bạn cùng lớp tôi lại không đáng mong như thế.
“Cậu… vẫn nghĩ rằng việc thiết lập của bọn tôi là tốt dù cho bọn tôi có là kẻ thù sao?”
“Tôi không nhớ là mình đã xem các cậu là kẻ thù từ ban đầu cả.”
Thầy Tristan đã thổi bùng lên ngọn lửa cạnh tranh để giúp khuyến khích sự phát triển của học sinh. Trong khi tôi chỉ đang lợi dụng tình hình để bảo vệ danh dự của tiểu thư và được công nhận khả năng của mình.
Tôi chưa từng coi họ là kẻ thù bản thân muốn hạ gục ngay từ đầu.
“Tôi sẽ nói lại lần nữa. Thiết lập của các cậu đã ở mức phù hợp với lớp A. Ngay cả giờ mọi người có nói nhiều thứ, nhưng cái đó chỉ là những đánh giá tạm thời mà thôi. Họ có thể dễ dàng bị đảo ngược vào lần sau.”
“Cậu thực sự nghĩ thế sao?”
“Rõ ràng là có thể. Cuối cùng chúng ta đã ganh đua với các lớp khác, nên không phải giờ là lúc để xích lại với nhau để có thể biểu lộ những khác biệt giữa chúng ta với đám người dám coi thường chúng ta sao?”
Chúng tôi hẳn đã học được rất nhiều thứ từ kế hoạch này, và nếu tất cả hành động cùng nhau, tôi chắc chắn rằng chúng tôi có thể tạo ra kết quả tốt nhất có thể.
Giây phút nghe được những lời đầu tiên, họ có thể nói rằng tôi không thương xót cho họ và khi đã hiểu được rằng bản thân vẫn có thể sửa chữa mọi thứ, vẻ mặt của họ đã dịu lại.
Khi đó là lúc tôi chốt hạ cú cuối cùng.
“-Tuy nhiên, các bạn không nên trách mắng người khác cho lỗi lầm của chính bản thân. Đó là một vấn đề quan trọng hơn khả năng của các bạn như những hầu cận.”
“Đ-đúng vậy. Đó là lỗi của mình…”
“Tôi không phải người mà các bạn nên xin lỗi.”
Người mà bọn họ cần phải bù đắp lại chính là Raymond. Tôi đã nói họ hãy làm lành với Raymond khi cậu ta trở lại, và rời khỏi lớp học để tìm kiếm cậu ta- nhân tiện, thầy Tristan đang đợi đó bên ngoài hành lang.
“…thầy? Thầy đang nghe lén đó à?”
“Đừng nói chuyện như một điều xấu thế chứ. Ta chỉ đang đợi cho thời khác hoàn hảo mà bước vào, nhưng cậu có vẻ đã nói những thứ quan trọng nhất mà ta định nói rồi.”
“Xin thứ lỗi, nhưng không phải thầy mới là người liên quan với em trước hết sao?”
“Đúng là ta. Đó là lý do mà ta định công nhận cậu cho mọi thứ một khi chuyện kết thúc.”
Trong khi ông có thê có chút độc miệng, thầy Tristan vẫn là một người tốt. Ông thành thực muốn nhìn thấy những học trò mình phát triển. Nên thay vì bước vào cuộc tranh cái với vài trò người phán xét, ông đã yên lặng theo dõi tôi xử lý tình hình để tôi có thể gặt hái những lợi ích của người làm vậy.
Có rất nhiều vấn đề với cách ông làm mọi thứ, nhưng ông trong lòng thực sự là một người tử tế.
“Mà này, hãy dõi theo cả Raymond nữa được chứ? Nhóc ấy đi theo hướng đó.”
Thầy Tristan làm một vẻ mặt nhẹ nhàng trên khuôn mặt nam tính và chỉ về hướng Raymond rời đi.
Được thầy Tristan gửi đến, tôi đã tìm quanh một lúc và ở một góc sân trong- tôi tìm thấy Raymond đang ôm lấy đầu gối mình tại một phần chưa được dọn dẹp.
“Vậy ra cậu ở đó à.”
“…Sao cậu lại ở đây? Cậu đến để cười vào mặt tôi sao?”
“Không, tôi ở đây là để đón cậu.”
“Đón tôi? Cậu đang nói cái gì vậy? Chỉ cười thôi không phải đã vui rồi sao? Tôi đã chống lại cậu và thất bại nghiệt ngã, cậu không nghe những gì người khác đã nói sao?”
“Nhưng cậu là người không trốn tránh trách nhiệm của bản thân.”
Ngay cả khi bị những người bạn chửi mắng, cậu cũng không nói lại gì. Cuối cùng, cậu đã không thể chịu nổi và chạy trốn, nhưng chưa bao giờ phủ nhận rằng đó không phải lỗi của mình.
“…Cậu thực sự đúng người mà họ nói với tôi về cậu.”
“Họ nói với cậu về tôi ư?”
“Một cậu cùng nhóm với tôi đã giải thích rằng cậu không phải là người xấu nên tôi đã hỏi quanh để tìm ra lý do cậu lại đạt điểm thấp vậy ở bài thi khiêu vũ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cậu có lẽ đã biết được 51 không phải là số điểm ban đầu của tôi. Nếu thế, cậu hẳn đã nhận ra ẩn ý sau việc thầy Tristan nói đến điểm số của tôi để thúc đẩy xung đột.
“Nên… tôi xin lỗi.”
“Cậu đang xin lỗi cho gì chứ?”
“Mọi thứ. Tôi là người sai vì đã khiêu chiến cậu, và tôi là người đã không hỏi về tình hình mà nhạo báng cậu về điểm khiêu vũ của cậu. Cũng cả về sự cố về lớp trưởng nữa nên… tôi xin lỗi!”
Cậu không ngẩng đầu lên mà thực ra còn cúi xuống thêm nữa.
“Nếu đã nhận ra tất cả những điều ấy thì thay vào đó cậu hãy dùng những kiến thức này để phát triển bản thân. Không cần phải xin lỗi đâu.”
Dù đúng là cậu là người đã di chuyển láo khi chưa có đủ thông tin, tôi mới là người đã không giải tỏa những ‘nghi ngờ’ của giáo viên về mình, nên tôi cũng có một phần trách nhiệm với những gì đã xảy ra với cậu.
Tất nhiên, khi cậu lần đầu khiêu chiến tôi ở địa điểm thi, tôi đã nghĩ cậu thực sự rất rắc rối, nhưng chuyện về xung đột lớp là kết quả tôi mong muốn nên cậu không cần phải xin lỗi tôi về chuyện đó.
Để mà cậu thừa nhận lỗi lầm của bản thân như này, tôi không nghĩ Raymond thực sự là một người xấu. Nên với lời xin lỗi lúc trước của cậu, tôi ổn với việc để mọi chuyện qua đi.
“Cậu có thể thu thứ cho tôi không?”
“Cứ xem như bản thân cậu được tha thứ đi, nhưng đổi lại, cậu có thể kể cho tôi một điều không?”
“…Cái gì?”
“Ngay cả với khu sân trong như thế, rõ ràng vẫn có thể thấy cậu tài năng thế nào. Sau khi tốt nghiệp, cậu có thể dễ dàng tìm cho bản thân một nhà nổi tiếng để phục vụ. Cậu đang nóng vội về điều gì vậy?”
Khả năng của cậu chắc chắn sẽ được các quý tộc để mắt đến. Nếy Raymond không nhận phải cơn giận của tiểu thư thì tôi thậm chí có lẽ đã giới thiệu cậu phục vụ nhà Rosenberg rồi.
Thái độ tham lam của cậu đó rõ ràng là phản tác dụng.
“Tôi không có rảnh rỗi mà đợi cho đến lúc tốt nghiệp được.”
“…Ý cậu là sao?”
“Cha tôi… gần đây đã qua đời trong một vụ tai nạn.”
Thứ tuột ra khỏi miệng cậu là một sự thật đáng buồn. Mặt nạ của một quản gia đã được gỡ xuống và Raymond chính gốc đã được biểu lộ. Sau đó cậu tiếp tục giải thích tình hình của mình trong năm qua.
Cha cậu là một quản gia phục vụ cho một quý tộc và dường như Raymond và anh em cậu cũng có ý định nối nghiệp ông.
Tuy nhiên, ông đã đột ngột ra đi trong một tai nạn.
Họ đã dành được chút tiền tiết kiệm nhưng nó không đủ để chăm lo cho gia đình cậu trong một thời gian dài. Nên sau khi đã thảo luận, họ đã để Raymond nhập học.
Họ có thể chi trả tiền học phí trong khoảng một năm, nhưng trong lúc đó, cậu phải tìm một người chủ mà cậu có thể kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt và giáo dục cho anh em mình. Thế nên trên tấm lưng nhỏ bé ấy, cậu đã mang theo đến đây số phận của cả gia đình mình.
“Đó là lý do… tôi đã dễ dàng kích động vậy.”
Khi mười hai tuổi, tất cả nhưng gì tôi làm chỉ là chơi mà không có một lỗi lo nào cả. Nếu ở chung hoàn cảnh với cậu trong tiền kiếp, tôi dám chắc là mình sẽ chỉ gục xuống mà khóc trong rối loạn thôi.
“Này… Cyril. Nếu tôi tự nguyện nghỉ học, cậu có nghĩ là họ sẽ trả lại cho tôi một phần học phí không?”
“Tôi tin rằng điều đó… sẽ khó đấy.”
Một khi bạn nhập học, nhà trường sẽ dành một chỗ cho một người trong chương trình giảng dạy. Tôi không nghĩ tiền đã được dùng sẽ hoàn trả chỉ vì một người được đề cập rời đi.
“Tôi hiểu rồi… chà, chắc là cũng chẳng khác được gì đâu. Cyril, một lần nữa tôi xin lỗi vì tất cả những rắc rỗi đã gây ra cho cậu.”
Raymond đứng dậy và rồi bước qua tôi.
“Cậu định bỏ cuộc sao?”
Tôi gọi phía sau tấm lưng cậu nhưng cậu không hề dừng lại.
“-Cậu thực sự thấy ổn với chuyện này sao?”
Trước câu hỏi thứ hai của tôi, Raymond cuối cùng cũng dừng lại và khi cậu quay đầu, tôi đã thấy được cảnh đáng ngạc nhiên là khuôn mặt đang khóc của cậu ta.
“Ý tôi là… cũng chẳng thể khác gì, phải chứ? Dù đã đấu tranh cật lực đến mức này, nhưng tôi đã thua cậu và bị bỏ rơi bởi tất cả những người đã cùng làm việc đến bây giờ. Tôi có thể làm gì được nữa cơ chứ?”
“Nếu là thế, cậu định làm gì một khi đã rời trường?”
“…Tôi biết mà. Tôi định làm việc ở đâu đó dùng đến kiến thức mà bản thân đã gặt hái được cho đến giờ. Với điều đó, có lẽ là tôi sẽ có thể kiếm đủ tiền để nuôi gia đình.”
Vì lợi ích của gia đình mình, cậu thực sự đã cố gắng hết sức cho đến tận bây giờ nên-
“Cậu không nghĩ có hơi nhanh để bỏ cuộc rồi sao à?”
“…Cậu đang nói cái gì vậy?”
Raymond đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt xanh của cậu tràn đầy những cảm xúc mãnh liệt dường như được pha trộn bởi hoài nghi và mong đợi.
“Cơ cấu sân trong của cậu không tệ. Một khi chúng ta bắt đầu ganh đua với những lớp khác, tài năng của cậu sẽ được sáng tỏ. Sao lại không ít nhất là đợi đến lúc có hội tiếp theo của cậu đi?”
“Cơ hội sẽ không đến nữa sau khi mọi ngời nhìn thấy hình tượng thua cuộc khó coi của tôi đâu.”
“Không, nhất định là có đấy. Tôi chắc chắn về nó. Đó là một phần công việc của tôi với tư cách lớp trưởng mà.”
“Vậy cậu… định giúp tôi dù tôi thù định với cậu sao?”
“Không phải chính thầy Tristan đã nói rằng chúng ra phải học hỏi từ những sai lầm của bản thân để trưởng thành sao? Điều này có vẻ là hơi kiêu ngạo, nhưng tôi nghĩ cậu sẽ đáng thất vọng hơn ngay lúc này đây.”
Tôi không nghĩ cậu nghi ngờ tôi là một người tái sinh, nhưng tôi chắc rằng cậu nhận thức được việc tôi là một người bất thường. Nếu thế, cậu nên hiểu rằng tôi khó có thể thua đến nhường nào.
Ngay từ đầu, tôi cần phải cho thấy rằng mình có những kỹ năng thích hợp với tư cách là quản gia riêng của tiểu thư. Thứ tôi cần sắm vai không phải là khả năng đạp đổ người khác xuống cũng chẳng phải sức mạnh để áp đảo người khác.
Khi ở vị trí quản lý những người khác, tôi cần phải có thể dùng những ngời quanh đó ở mức tối đa của họ. Tôi sẽ không phù hợp cho với tư cách là một người giám sát để vứt bỏ một cá nhân tài năng bởi những vấn đề ở mức độ này.
“Raymond, tôi muốn làm bạn với cậu.”
“…bạn? Tôi và cậu sao?”
“Đúng thế, chính xác là vậy. Nếu cậu là bạn của tôi thì tôi sẽ giúp cậu tìm việc trong năm tới đây. Nên là-“
Tôi đưa tay phải mình ra. Khi Raymond thấy điều đó, cậu mở to mắt ra-
“Mình xin lỗi, mình xin lỗi.”
-và sau đó cậu lại bắt đầu khóc khi biểu cảm hoàn toàn đổ sụp.
Không quan trọng ý chí của cậu có mạnh mẽ đến cỡ nào, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi. Tôi cười khi nghĩ rằng cũng chẳng thể tránh được và đặt tay nên đầu Raymond.
“Này, một quản gia không phải là người nên dễ dàng để lộ ra cảm xúc của họ ở nơi công cộng đâu, phải chứ?”
“…”
Sau khi tôi xoa đầu Raymond một chốc, cậu đột nhiên lùi lại khỏi tôi. Rồi, sau khi lau nước mắt với một chiếc khăn tay, cậu nhanh chóng làm một biểu cảm kiểu cậu thực sự muốn đào cái hố mà chui vào.
Có vẻ như cậu đang ngày càng xấu hổ trước sự thực đã khóc trước người bạn cùng lớp của mình.
Tôi vờ như không chú ý và nói rằng cả hai nên quay lại lớp học.
Khi chúng tôi quay lại, Raymond bắt đầu nói chyện với những người bạn của cậu mà tôi đã hăm dọa. Ban đầu họ có chút lúng túng, nhưng có vẻ cuối cùng họ cũng đã có thể làm mọi thứ lắng xuống.
Phải mất một thời gian, nhưng có vẻ tôi cuối cùng cũng đã có thể thống nhất lớp học. Sau khi mọi chuyện lắng xuống chút, tất cả những gì tôi phải đối phó bây giờ là vấn đề về Libert và nhị hoàng tử.
Giây phút tôi nghĩ vậy- hoàng tử đột nhiên bước bào trong lớp học.
----------
16/1/2021 11:00 PM
Maus: Mệt mỏi và vô vọng thật sự
Thuyền Raymond x Cyril t đóng sẵn rồi đấy nhá, ai muốn lên thì lên chứ t không chèo nổi đâu :V
Maus: Tự nhiên t lại muốn có cái ngoại truyện hay 1 chương nào kể về tiền kiếp của Cyril quá.
Đây là Fol (hoặc ít nhất thì translator-chan bảo t thế), thêm nữa thì theo suy đoán của t, Fol chắc là em/chị họ của ai đó mà ai cũng biết
*Mấy tấm minh họa màu khác vẫn ở minh họa mà không được t bê lên đây*