Dự kiến là phe thường dân sẽ liên lạc với chúng tôi trong bữa tiệc chào mừng tân sinh và cũng nằm trong dự tính với nhị hoàng tử- người đã hoàn toàn bị quyến rũ bởi Sophia-sama, để mà yêu cầu cô một điệu nhảy.
Cơ mà thứ tôi chưa từng đoán trước là sự kiện nơi nữ chính đáng ra phải nhập học ba năm kể từ giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Trong tình huống này, Sophia-sama thì muốn nhảy với tôi; Libert đột nhiên mời cô nhảy một điệu, sau đó thì Alicia đến và lại mời tôi nhảy và theo sau điều đó, nhị hoàng tử cũng mời tiểu thư nhảy nốt.
Tôi làm sao mà có thể lường trước chuyện này được.
Ngay cả thế, tôi là quản gia riêng của Sophia-sama. Trong cảnh tương tàn này, tôi cần phải giảm xuống mức tối thiểu thương tổn lên cô.
…nếu ưu tiên cho cô trong tình huống như này mà có thể thì quan niệm ấy thật nực cười.
Không, giờ không phải thời gian để trốn khỏi thực tại. Sophia-sama hiện đang bị mắc trong một vị trí khó khăn trong khi tôi lại chẳng làm gì ngoài suy nghĩ cả.
Thứ quan trọng nhất ở đây là là sự an toàn của cô ấy. Để đạt đến mục tiêu đó, trách khỏi xung đột phe phái là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Vấn để ở đây là nhị hoàng tử.
Chỉ là một quản gia, tôi không thể chống lại lời mời nhảy cậu dành cho cô. Nếu tôi vượt quá vị trí của mình và đi xa quá mức, có thể tôi cuối cùng sẽ gây ra những hoài nghi cho danh tiếng của tiểu thư.
Tiểu thư hướng về phía tôi nhưng tôi không thể làm gì cả. Thay vào đó, tôi đặt tay lên trước ngực và nhìn thẳng vào đôi mắt thạch anh tím đang giao động của cô.
Suốt thời gian qua, việc tôi đã làm không chỉ có mỗi bảo vệ cô. Tôi đã nuôi dưỡng tiểu thư để cô ấy có thể đương đầu với bất cứ tình huống nào bản thân vướng phải. Nếu là tiểu thư thì cô ấy nhất định sẽ có thể vượt qua tình huống khó xử này thôi.
‘Chuyện rồi sẽ ổn thôi, tôi ở đây vì ngài mà.’ Tôi cứ nhắc đi nhắc lại suy nghĩ đó trong đầu.
-chẳng mấy chốc, Sophia-sama đã gật đầu. Và rôi sau khi duỗi thẳng lưng và chỉnh lại biểu cảm cho phù hợp với con gái một Hầu tước, tiểu thư đáp lại nhị hoàng tử với một nụ cười tuyệt đẹp.
“Alforth-sama, tôi rất vinh dự trước lời mời của ngài, nhưng hiện tôi đang ở nửa chừng một cuộc trò chuyện. Ngài có thể mời lại tôi sau, nên giờ ngài có thể thông cảm không ạ?”
Những người đang chờ đợi câu hỏi của tiểu thư đều sững sờ.
Nhưng đó là câu trả lời duy nhất phù hợp cho tình huống này. Nếu tôi mà ở trong tình huống của cô thì tôi cũng sẽ hành động như vậy.
Mặc dù cần phải tôn trọng một mức độ nào đó khi đối phó với quý tộc hạng cao hơn, cơ mà từ nãy đến giờ nhị hoàng tử đã hành động thiếu tế nhị. Trên hết, trường học có một chính sách về bình đẳng bất kể địa vị.
Dưới những tình huống như vậy, nhị hoàng tử sẽ không thể được nhận quyền đối xử ưu tiên nữa.
Cơ mà nếu có vậy thật thì cũng không thể ủng hộ phe thường dân một cách công khai được. Nếu mà bị coi là có một thái độ như vậy, chúng tôi sẽ tự đặt bản thân mình vào vị trí đối lập với nhị hoàng tử.
Cho nên, tiểu thư chỉ còn lại có một lựa chọn. Là ưu tiên… cho cam kết trước của cô.
Tiểu thư sẽ ưu tiên cho người đã tiếp xúc với cô trước. Bởi việc làm vậy, vị trí của cô sẽ không rõ ràng, ngay cả nếu một trong những người đó là Libert.
Dù cho những hành động của cô có thể được hiểu như là cô đang hờ hững với nhị hoàng tử, bởi đã nói ‘giờ’, lời của tiểu thư cũng có thể được hiểu là cô sẽ dàng thời gian cho cậu ta sau.
Thêm vào đó, phụ nữ thường không được coi là thông thường để mà mời người khác nhảy.
Cho nên, để trả lời một quý ông đã mời cô nhảy rằng bản thân sẽ tự mình đến gặp cậu… có thể được coi như là một lời đáp nồng nhiệt lạ thường.
Tôi cứ nghĩ là nhị hoàng tử sẽ hài lòng với điều này, nhưng cậu ta lại có một biểu cảm bất mãn lạ lùng.
…nhưng tại sao cơ chứ?
Có thể nào, như là một tinh hoa, cậu nghĩ rằng bản thân nên được ưu tiên bất kể cho ai có là người đến trước sao? Có phải đây là lý do cậu làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cô với phe đối lập ở nơi công cộng như này chăng?
Nếu điều đó là sự thật thì điều này khá phiền phức đấy-
“Sophia, có phải cậu không… muốn nhảy với tôi sao?
-cơ mà đó lại là một lý do hoàn toàn khác so với những gì tôi nghĩ.
Nhị hoàng tử chỉ là một cậu trai đang yêu mà thôi.
“Không, không phải như vậy… nhưng mà…”
Nhìn lại thì, ngay cả khi tiểu thư tạo nên phe phái của mình, cô ấy đã không thể truyền đạt được những cuộc trao đổi vòng vo vốn rất đỗi thông thường trong xã hội quý tộc đến những cô gái khác.
Những sắc thái trưởng thành trong các hành động của tiểu thư không thể truyền đến được những đứa trẻ thơ ngây.
Và thế là-
“Sophia-sama, ngài thực sự định từ chối điện hạ, người có thứ hạng cao hơn ngài sao?”
Một trong những người tùy tùng hoàng tử đã nói nhưng lời đó.
Nhất định, nếu chỉ xét đến địa vị, nhị hoàng tử nên được ưu tiên hơn. Dù đây là một ngôi trường coi trọng bình đẳng, nếu cá nhân có vị trí cao hơn nói một điều như thế không quan trọng thì bạn sẽ chẳng thể làm gì cả.
Tuy nhiên, tiểu thư đã bày tỏ ý kiến sẽ xem xét đến cả hai bên. Bất kể danh tính của tên tùy tùng là gì, những lời của hắn là thứ coi thường con gái nhà Hầu tước và ý kiến của cô.
Thế nên, phán quyết cuối cùng cho tình huống này chỉ có thể được định đoạt bởi người có địa vị cao nhất ở đây- nhị hoàng tử, nhưng khuôn mặt cậu dường như chỉ nói rằng cậu muốn nhảy với cô.
Rồi sau đó tiểu thư mỉm cười, nói “Tôi sẽ không bao giờ coi thường điện hạ,” trước khi quay về phía Alicia và Libert để cúi đầu và nói, “hãy tha thứ cho tôi về chuyện này.”
Những lời của cô nghĩa là cô sẽ chấp nhận lời mời khiêu vũ của hoàng tử.
Libert đáp lại, “Tôi không quan tâm đâu,” với một nụ cười chế nhạo. Trước câu trả lời trơ tráo của cậu, tiểu thư có tỏ ra hơi thất vọng.
Khi quan sát tất cả những chuyện này xảy ra lúc tự trấn tĩnh bản thân, tôi đột nhiên được tiểu thư gọi, song tôi đã sẵn sàng cho yêu cầu của cô ấy.
“Xin thứ lỗi, nhưng quản gia của tôi sẽ ở cũng với cậu thay cho tôi. Cyril, tôi để chuyện này cho cậu đó.”
“Xin hãy yên tâm, tiểu thư.”
Khi tôi nói vậy, Sophia-sama nở một nụ cười mỉm. Tuy nhiên, cô sớm thay đổi biểu cảm đó thành phù hợp với con gái một hầu tước trước khi được hộ tống đến sảnh khiêu vũ bởi nhị hoàng tử.
Đương nhiên, những người quanh hoàng tử cũng theo sau họ.
Tôi muốn hỏi liệu những hành động đó có phù hợp với mục tiêu chinh phục chính của Espressivo of Light and Darkness hay không.
Trong game cậu có vẻ đáng tin cậy hơn… liệu cậu ta sẽ phát triển theo hướng đó ba năm sau không? Để khiến cậu trở thành người xứng đáng với tiểu thư, cậu đang ở điểm mà tôi sẽ chỉ muốn đào tạo lại ngay từ đầu thôi.
…Hmm, đó có thể là một tác phẩm phụ được thiết kế đặc biệt để kích thích những trái tim của những người say mê shota, gọi là ‘Hãy Nuôi Nấng Alforth Nhỏ Bé Không Đáng Tin Cậy Trở Thành Một Hoàng Tử Cao Quý!’ hay thứ gì đó.
Nhưng mà đặt chuyện đó qua một bên, giờ đây tôi phải đối phó với chuyện về Libert.
Với cách mà tình huống phát triển, không còn ngờ gì cậu phải rất thất vọng với tiểu thư. Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn theo hướng này, cậu ta có thể hiểu lầm đây là tiểu thư rời bỏ cậu để ủng hộ phe tinh hoa.
Cứ suy nghĩ vậy, tôi cần phải để tiếp chuyện với cậu cho đến khi tiểu thư quay lại. Hít một hơi thật sâu, tôi nhanh chóng nghĩ những hành động thích hợp ở đây và quay người.
“Xin thứ lỗi vì sự khiếm nhã của tiểu thư. Như là quản gia riêng của Sophia-sama, tôi- Cyril, tiếp đón ngài bằng tất cả lòng thành trong lúc ấy.”
Trong khi để ý đến ánh mắt của những tinh hoa, tôi nói với cậu rằng mình ở đây thay mặt cho tiểu thư.
Rồi sau đó tôi quay mặt sang Alicia.
“Alicia-sama, tôi rất vinh dự trước lời mời của ngài, nhưng tôi chỉ là một quản gia, và theo mệnh lệnh của Sophia-sama, tôi hiện đang bận với chuyện khác mất rồi. Mong rằng ngài có thể tha thứ cho tôi nhưng…”
“Tôi hiểu mà. Xét đến tình hình thì tôi sẽ không nhảy nữa, cơ mà ta vẫn có thể nói chuyện, đúng không?”
“Chuyện đó…”
Không phải thứ mà tôi có thể quyết định, nên tôi đã quay sang Libert.
“Tôi không quan tâm đâu, nhưng tôi là một thường dân. Liệu một quý tộc như cô ấy có thấy ổn hay không?”
Trước câu hỏi của Libert, áp lực lại dấy lên trong những người đang theo dõi chúng tôi, nhưng Alicia lại nghiêng đầu với một nụ cười ngây thơ.
“Có vấn đề gì nếu tôi làm vậy sao?”
“Ku… kuhahaha~ không, ngài nói đúng. Không có vấn đề gì cả.”
Biểu cảm của Libert tan vỡ và cậu bắt đầu cười.
…Oh, tôi biết sự thay đổi này, đây là cảnh mà Libert- người vô cùng ghét quý tộc, lần đầu tiên biểu lộ sự thích thú với nữ chính, Alicia.
Dù nó được coi là một sự kiện xảy ra ba năm kể từ giờ sau khi trò chơi bắt đầu…
Vì tôi đã phá đi cuộc gặp gỡ định mệnh của Alicia với nhị hoàng tử cho những mục tiêu của riêng mình, nên nếu có thể, tôi muốn giúp cho mối quan hệ của cô ấy với những đối tượng chinh phục khác.
Đó là thứ tôi muốn… nhưng đây là Libert. Route của cậu là cái mà tiểu thư có liên hệ với tinh hoa và sau đó bị kết án với tội danh giả.
Tiểu thư hiện đang nhảy với phe tinh hoa của nhị hoàng tử, trong khi Alicia và Libert đang nhanh chóng trở nên gần gũi hơn. Tôi không thể không cảm thấy chúng tôi đang nhanh chóng hướng đến cái kết bị tiêu diệt được.
Chuyện này thật tệ, tôi cần thay đổi cách mọi thứ hiện đang tiến triển.
…nhưng tôi sẽ làm thế nào đây? Tôi không thể quấy rầy mối quan hệ giữa ai người này. Bằng việc ngăn cản không cho các thành viên quý tộc và thường dân hòa hợp, tôi về thực tế sẽ tuyên bố rằng bản thân ủng hộ tư tưởng tinh hoa mất.
Từ góc nhìn của những quý tộc tinh hoa, tôi chỉ là một một quản gia thường dân bẩn thỉu. Tuy nhiên, từ góc nhìn của nững thường dân khác, tôi lại là một kẻ phản bội đã bán mình cho quý tộc.
Cả hai phía đều có thể dễ dàng hiểm lầm những hành động của tôi xét theo những ý kiến hiện tại của họ về tôi.
Hơn nữa, chẳng hiểu sao mà tự nhiên Alicia hiện lại có thiện ý với tôi. Nếu bây giờ mà xen vào giữa mối quan hệ của hai người này, tôi cảm thấy như mình sẽ bước vào vũng lầy của mấy kiểu mối tình tay ba mất.
Như tôi nghĩ, tốt nhất sẽ là nếu như tôi có thể truyền đạt rằng tiểu thư không phải là một tinh hoa.
Tuy nhiên, do Alicia, chúng tôi hiện đang thu hút những sự chú ý không cần thiết làm rắc rối thêm mọi thứ.
Nếu tôi chỉ tuyên bố rằng, “Tiểu thư là một đồng minh của thường dân” cho họ nghe, thì sẽ chẳng có ích gì trong cuộc đấu tranh mà tiểu thư đã trải qua khi chấp nhận lời mời của hoàng tử.
Để mọi người xung quanh không chú ý, tôi cần nói chuyện này theo một cách vòng vo.
“Nhân tiện, việc thiết lập ở sân trong dường như khá cẩu thả. Là một quản gia phục vụ cho nhà Hầu tước, điều đó có thực sự ổn không?”
Đó là điều Libert nói.
Nhưng ý của cậu ta lại là, ‘tôi có thể hiểu điều đó như là cậu đang không quan tâm đến cách thường dân được đối xử không?’
“Thực sự thì, tôi không có trọng trách cho việc thiêt lập của sân trong.”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Hằng năm đều có một bữa tiệc của những tân sinh mới nhập học. Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không biết học sinh đứng đầu khóa hầu cận sẽ pụ trách nó sao?”
Tôi lưỡng lự để trả lời. Ngay cả khi Raymond có tuyên bố rằng bản thân là người chịu trách nhiệm cho khu sân trong thì cũng chẳng thể làm vơi đi nỗi nghi ngờ đằng sau sự bỏ bê khu vực đó.
Đó là trách nhiệm của tôi nếu có sự cố nào xảy ra ở sân trong nhưng Raymond mới là người chịu trách nhiệm cho phần chất lượng. Tuy nhiên, điều đó vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng, khu sân trong đã không được thiết lập theo tiêu chuẩn.
Nói như thế- có gì đó hơi khả nghi khi Libert lại không biết về xung đột xảy ra ở khóa hầu cận.
Người ta đã đồn đại rằng Raymond và tôi đang riêng rẽ thiết lập địa điểm. Đây là do không ai khác ngoài chính bản thân Raymond đã lan truyền sự thật này khắp nơi.
Nếu thế thì đây là một câu hỏi Libert nói ra ngay cả sau khi đã biết rõ sự tình rồi. Từ khi mới bắt đầu, cậu đã nghi ngờ liệu tôi- hay đúng hơn là liệu tiểu thư thông qua tôi, có là một tinh hoa hay không.
“Như tôi đã nói, một người khác đã được trao cho trọng trách thiết lập sân trong.”
“Vậy ngay từ đầu cậu đã không có ý định làm việc ở đó rồi sao.”
“Không, giáo viên mới là người chia nhóm. Nếu tôi được giao cho thiết lập khu sân trong, tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức cho nó, giống như tôi đã làm ở đây vậy.”
Tôi gián tiếp nói lên rằng mình không có ý bỏ bê thường dân chút nào hết.
“Vậy là như thế sao, nghe những lời của cậu thật nhẹ nhõm. Tuy nhiên… đây là thứ tôi nghĩ. Một người càng đơn giản thì càng dễ để hòa hợp với họ. Thế nên vấn đề ở đây là-“
‘Cậu đang che dấu cái tôi thực sự của mình, hoặc là cậu chỉ đang vờ như cái cách hiện tại để lừa dối tôi.’ Nói cách khác, Libert đã nghi ngờ tiểu thư và tôi chỉ đang hành động như thế để nhử cậu vào một cảm giác an toàn giả tạo khiến cậu hạ thấp cảnh giác.
“Không phải ngài đang nghi ngờ tôi sao?”
“Nhất định là không rồi. Còn nơi nào khác để tôi có thể tìm một người có thể hiểu được những ý định của bản thân chỉ với đơn giản có một câu thôi chứ.”
…Đúng thế.
Nếu mà là Alicia, có ấy có lẽ sẽ chỉ ngây thơ mà trả lời ‘Cái gì cơ?’ với vẻ mặt bối rối. Theo chiều hướng đó, một cô gái không giấu diếm mặt nào như cô ấy khá hợp với Libert.
Tuy nhiên… điều này lại khá là phiền phức. Cách tôi trả lời những câu hỏi của cậu ta rất hoàn hảo, nhưng chính vì tôi đã trả lời quá hoàn hảo lại khiến cậu không thể tin tưởng tôi.
Như tô đãi nghĩ, cần phải nói cho cậu sự thật từ miệng của tiểu tư.
Cũng may là Libert đã mời cô nhảy. Có lẽ chuyện này là để cậu có thể thẳng thắn nói chuyện với cô. Không ai khác có thể nghe trộm cuộc nói chuyện của bọn họ giữa một điệu waltz được.
Trong lúc khiêu vũ, họ sẽ có thể nói về tình huống hiện tại nhiều bao nhiêu cũng được. Có vẻ là sẽ tốt hơn nếu chỉ ở cùng với cậu cho đến khi tiểu thư trở về hơn là cố thuyết phục.
“Libert-sama, tôi hiểu mối lo âu của ngài, nhưng tôi muốn nói với ngìa rằng chúng chỉ là thứ vô căn cứ.”
“…oh? Vậy cậu định chứng minh nó thế nào đây?”
“Tiểu thư là một người biết giữ chữ tín. Cô ấy sẽ không bao giờ lờ đi cam kết trước đó với ngài đâu.”
Như là bạn nhảy của nhị hoàng tử, tiểu thư hiện đang là tâm điểm chú ý của cả sảnh khiêu vũ. Trong khi nhìn biểu cảm đôi chút bất mãn của cô, tôi nhỏ giọng nói.
Những lời của tôi ngụ ý cô ấy cũng sẽ nhớ nhảy với Libert sau. Thứ sẽ chứng minh rằng cô không có chút ác ý nào đến thường dân, nghĩa là sự hiểu lầm sẽ có thể được giải quyết ngay lập tức.
-Nhưng tôi đã mắc phải hai sai lầm.
Đầu tiên là những kẻ quanh hoàng tử trơ trẽn hơn tôi nghĩ, trong khi cái thứ hai là… tôi không hiểu thực sự thì tiểu thư thực sự tin tưởng tôi nhiều đến mức nào.
Chẳng bao lâu sau khi bài nhạc kết thúc, và tiểu thư cúi đầu tạm biệt nhị hoàng tử, nhưng rồi những tùy tùng đã đứng chắn đường tiểu thư khi cô cố rời đi.
Tôi không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện do khoảng cách quá xa.
Tuy nhiên, sau đó hai người đã đưa tay ra mời cô. Tôi hiểu ý nghĩa của cử chỉ đó. Họ đang mời cô nhảy.
Họ biết rằng tiểu thư chỉ ngắt quãng cuộc trò chuyện của cô ấy khi xem xét đến nhị hoàng tử.
Ấy vậy họ lại lờ tình cảnh của cô ấy đi và mời cô nhảy một điệu khác. Nếu họ coi trọng thanh danh của mình, điều này hiển nhiên sẽ là một vết nhơ cho thanh danh ấy.
Ban đầu nhị hoàng tử chỉ nên từ bỏ và đợi tiểu thư đến với cậu. Ngay cả vậy, mọi chuyện vẫn cứ diễn ra vì cậu không đáng tin và không thể hiểu được sự tinh tế ẩn trong tình cảnh. Với điều đó, ngay cả khi chúng tôi có phải hời hợt chút, tiểu thư có toàn quyền từ chối họ với tư cách là người có thứ hạng cao thứ hai ở đây.
Khi đang nghĩ thế- tiểu thư đã thì thầm điều gì đó khi cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, trước khi nắm lấy một bàn tay của một trong hai bọn họ và trở lại sảnh khiêu vũ.
“Có vẻ như tiểu thư của cậu rốt cuộc đã không nhớ đến cam kết trước đây với một dân thường mất rồi.”
Libert nói ra lời đó một cách khó chịu.
Tuy nhiên, nếu bạn nhìn vào tình huống một cách chủ quan, dù tiểu thư có tỏ thái độ ưu tiên cho cam kết trước đây của mình, cô ấy cuối cùng vẫn mủi lòng trước nhị hoàng tử và giao việc đối phó với Libert cho quản gia của mình.
Chẳng lạ gì khi mà cậu cảm thấy cay đắng.
Tôi hiểu rằng cô ấy muốn tránh phải chống lại tinh hoa,cơ mà lựa chọn như này thật không giống cô chút nào.
Có thể là như vậy, sau khi ngẫm nghĩ về nó một chút, tôi đã có thể tưởng tượng ra tiến trình suy nghĩ của tiểu thư.
Cô ấy thực sự tin tưởng tôi. Sophia-sama thực sự tin rằng quản gia riêng của cô ấy là tuyệt nhất trong cả thế giới này, và rằng tôi đáng tin cậy hơn bất cứ ai khác.
-Nhưng cô lại không hiểu rằng sự thật này không đúng với những người khác.
Có lẽ nếu tôi có máu mủ với Sophia-sama thì mọi thứ có thể đã khác.
Nếu thế, dù cho tiểu thư có để lại mọi thứ cho tôi, Libert sẽ có thể hiểu được là vẫn còn thiện chí. Tuy nhiên, với cậu, tôi chỉ là một hầu cận nào đó mà thôi, và thêm nữa còn là một đứa trẻ mười hai tuổi, thậm chí còn không phải một người lớn chuyên nghiệp được tuyển.
Để lại những gì liên quan đến cậu ấy cho tôi thì không ngờ gì, cô sẽ bị coi là thiếu chân thành.
“Xin thứ lỗi. Tiểu thư thường không mắc những lỗi lầm như này.”
“Tôi tự hỏi. Cậu có chắc những thứ này không phải chỉ là theo kế hoạch của cô ấy không?”
“Không, không đời nào điều đó là thật được. Tuy nhiên, chỉ là lẽ đương nhiên khi ngài cảm thấy khó chịu trong tình huống này. Libert-sama, tôi muốn xin lỗi dưới danh nghĩa của tiểu thư. Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này với ngài sau.”
“Tôi sẽ nhớ lấy điều đó.”
Thế rồi Libert rời khỏi nơi đây vì nói rằng bản thân có một cam kết trước đó phải thực hiện.
----------
Maus: T vẫn đang đợi, đợi đến mấy chap sau đọc mới vui :V