Tôi đã học được rất nhiều thứ từ mấy quyển sách mà Wolf-sensei đưa tôi.
Trước nhất, pháp thuật là sức mạnh của trí tưởng tượng. Thậm chí tiền cũng có thể được tạo ra nếu bạn tưởng tượng đến chúng.
Kết quả là, vàng hoàn toàn vô giá trị ở thế giới này, và Orihalcon, một vật liệu mà chắc chắn không thể tạo ra được từ pháp thuật, được sử dụng như loại tiền tệ chính. Đồng 1 Orichalcon tại quốc gia này nặng 4.8g, tương đương với đồng 100 yên Nhật.
Gác lại vấn đề đó sang một bên, giờ chúng ta hãy cùng điểm lại những gì tôi đã học được.
Nếu bạn muốn tạo một ngọn lửa nhỏ, hãy tưởng tượng tới tia lửa bắn ra khi cọ xát hòn đá lửa……tôi không biết liệu mình có thể chỉ cần tưởng tượng một que diêm đang cháy hay không.
Nếu bạn muốn tạo được một chút nước, bạn có thể tưởng tượng nước đang chảy ra từ một cái bình. Hơn thế, có vẻ như nhiệt độ của nước hoàn toàn có thể tự do điều chỉnh được. Chà, tôi không nghĩ là có bất kì loại vũ khí nào sử dụng nước cả, nhưng tôi có biết một loại vũ khí tận dụng được sự thay đổi nhiệt độ.
Nhiệt độ của ngọn lửa cũng có thể điều chỉnh được bằng trí tưởng tượng. Để tạo một ngọn lửa với nhiệt độ cực cao, chỉ cần tưởng tượng đến lửa thôi. Không may là, dù tôi có đọc quyển sách của Wolf-sensei bao nhiêu lần đi nữa, tôi cũng không thấy bất cứ đề cập nào tới lửa hóa học. Có vẻ như tôi sẽ gặp nhiều khó khăn với việc tạo ra súng phun lửa và bom napalm đây….
Điều cuối cùng, nếu bạn dùng pháp thuật quá nhiều, nó có thể ảnh hưởng tới tính mạng của bạn. Nếu nguồn năng lượng phép thuật của bạn bị rút cạn, sức mạnh thể chất của bạn sẽ bị suy giảm đáng kể, và trong trường hợp xấu nhất nó có thể dẫn tới tử vong.
Bạn nên hiểu rõ điều này. Mặc dù tôi có mức năng lượng pháp thuật rất cao, nó cũng không phải là vô hạn. Nếu một ngày nào đó tôi quyết định chống lại Đế Chế Prussian, tôi sẽ phải chiến đấu với rất nhiều binh lính. Khi đó tôi cần phải kiểm soát được lượng năng lượng mà tôi sử dụng.
Có vẻ như tôi có thể kiểm tra mức năng lượng còn lại khi đeo một viên Birthstone. Mỗi lần tôi sử dụng pháp thuật, viên Birthstone sẽ mất đi một chút độ sáng của nó, và nó sẽ vỡ khi năng lượng của tôi cạn kiệt. Tuy nhiên tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào.
Còn bây giờ! Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, hãy bắt đầu buổi học với Wolf-sensei!
Wolf: “T-Trò đã đọc hết mấy quyển sách thầy đưa sao?”
Khi tôi trả lại đống sách cho Wolf-sensei, thầy ấy trố mắt nhìn tôi.
Astrid: “Vâng! Những kiến thức cơ bản được ghi trong đó rất dễ hiểu đối với em, vì vậy em đã đọc hết chúng ngon ơ!”
Kể cả với một người mới bắt đầu học pháp thuật như tôi, nội dung trong những cuốn sách của Wolf-sensei được tôi tiếp thu hết sức mượt mà. Chúng là bài ôn tập lại những thứ mà tôi đã được học trong tiết học đầu tiên, và kiến thức của tôi về pháp thuật vì thế mà được củng cố đáng kể. Đúng như mong đợi từ Wolf-sensei. Thầy ấy là người có chứng chỉ bằng cấp đàng hoàng, vì vậy những quyển sách mà thầy chọn cho tôi đều cực kì phù hợp.
Wolf: “Tốt lắm. Astrid-sama rất thông minh, vì vậy chuyện tiểu thư ham học âu cũng là đương nhiên. Trong tương lai, tiểu thư cũng có thể lấy được bằng tiến sĩ tại Học Viện Pháp Thuật Thánh Satanachia như thầy vậy.”
Biểu cảm hạnh phúc của Wolf-sensei trông thật là ấm lòng. Tôi đoán thầy ấy thấy vui vì đã có được một học trò tài năng.
Wolf: “Còn bây giờ, Astrid-sama. Chúng ta hãy bắt đầu bài học hôm nay. Trò đã đọc về những thẻ bài phép rồi đúng không?”
Astrid: “Vâng. Đó là một dụng cụ có thể thi triển pháp thuật mà không cần tưởng tượng.”
Ở thế giới này, pháp sư cũng là những chiến binh. Họ chiến đấu trong lúc những mũi tên bay qua đầu mình, những hòn đá được ném từ khắp nơi và những kiếm sĩ lao vào tấn công họ.
Khi đó, nếu họ phải tưởng tượng để thi triển pháp thuật từng cái từng cái một, họ hoặc là sẽ chết bởi một mũi tên găm vào người, đầu bị vỡ do một hòn đá hoặc bị chém đôi bởi một thanh kiếm.
Thế nên là, tất cả những pháp sư chiến đấu trên mặt trận khốc liệt đã tạo ra một phương thức thi triển pháp thuật mà không cần tưởng tượng như thông thường.
Và cách đó là sử dụng những thẻ bài phép.
Wolf: “Thẻ bài phép cho phép trò thi triển pháp thuật mà trò đã niệm vào nó một lần mà không cần phải trải qua bước tưởng tượng, nhưng nó sẽ tự thiêu sau khi được sử dụng. Dù có là thế đi nữa, nếu trò chuẩn bị đủ số thẻ phép, trò có thể thi triển thoải mái những pháp thuật cần thiết trong trận chiến mà hoàn toàn không cần tưởng tượng chút nào cả.”
Đúng thế, thẻ bài phép quả thực rất tiện lợi.
Tôi tin chắc rằng những pháp sư sẽ phải làm việc chăm chỉ để chuẩn bị đủ số bài phép cho một trận chiến. Tuy đơn giản là vậy, nhưng thực sự tôi không thể đánh giá thấp chúng được bởi chúng cho phép các pháp sư có thể tự do thách thức cả cung và kiếm cùng một lúc mà không gặp bất cứ trở ngại nào cả.
Wolf: “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy thử làm một thẻ bài phép.”
Astrid: “Vâng!”
Thế là, Wolf-sensei và tôi lại ra ngoài một lần nữa.
Do nhận thức được lượng ma năng mà tôi có là hết sức phi thường, thầy trò chúng tôi quyết định sẽ không luyện tập trong khu vườn phía sau dinh thự nữa mà ở một cánh đồng trống gần dãy hàng rào, chỗ đó cách khá xa khu dinh thự.
Wolf: “Trước tiên để thầy hướng dẫn trò cách tạo ra một thẻ bài phép. Nguyên liệu làm ra chúng là loại giấy được trộn lẫn với tóc của trinh nữ. Chúng ta sẽ sử dụng những miếng giấy này để tạo ra thẻ bài phép.”
Công nghệ làm giấy đã tồn tại ở thế giới này, điều đó khiến những quyển sách có thể được xuất bản hàng loạt và chất giấy đẹp giúp việc đọc rất dễ dàng.
Wolf: “Thầy đã chuẩn bị sẵn một số nguyên liệu đây, trò có thể sử dụng tùy thích.”
Astrid: “Cảm ơn thầy.”
Wolf-sensei tốt bụng đã chuẩn bị sẵn cho tôi rất nhiều những miếng giấy nguyên liệu để làm ra thẻ bài phép. Tôi đoán giá của chúng không hề rẻ, vì vậy tôi cảm thấy rất biết ơn thầy.
Wolf: “Bây giờ, trò hãy cầm miếng giấy và thử thi triển một pháp thuật bất kì. Nước, lửa, gió, đất. Dùng nguyên tố nào cũng được hết.”
Astrid: “Vâng ạ. Lửa!”.
Tôi thực sự cảm thấy ấn tượng với sức mạnh này.
Tôi tưởng tượng tới một ngọn lửa. Không phải một ngọn lửa hào nhoáng mà là ngọn lửa giống của một chiếc lò sưởi.
Sau đó, một ngọn lửa xuất hiện, độ nóng của nó không quá cao.
Wolf: “Hãy kiểm tra thẻ bài của trò.”
Astrid: “Xem nào…”
Trên tấm thẻ mà lúc trước không hề có gì trong đó, lúc này hiện rõ những dòng chữ cổ được khắc lên mặt tấm thẻ.
Astrid: “Tấm thẻ được hoàn thành rồi sao?”
Wolf: “Đúng thế. Hoàn thành rồi. Lần này, trò hãy sử dụng thẻ bài phép.”
Dễ dàng thật đấy. Tôi đã tưởng mình sẽ phải thực hiện một nghi thức gì đó chứ.
Wolf: “Cầm lấy thẻ phép của trò và truyền năng lượng của mình vào nó. Trò làm được không?”
Astrid: “Truyền năng lượng?”
Làm cách nào để truyền được năng lượng cơ chứ? Mấy quyển sách không đề cập gì tới chuyện đó cả.
Wolf: “Nó đơn giản xuất phát từ trái tim của trò; không cần phải căng thẳng quá đâu. Giữ lấy tấm thẻ và tưởng tượng một dòng chảy năng lượng chảy từ tim trò vào tấm thẻ.”
Astrid: “Tưởng tượng một dòng chảy năng lượng từ tim…”
Tôi cố gắng làm theo hướng dẫn của Wolf-sensei.
Sau đó tấm thẻ bùng cháy, và trước mắt tôi là ngọn lửa mà khi nãy tôi đã thi triển.
Vậy ra đây là thẻ bài phép sao! Thật là tiện lợi quá đi!
Wolf: “Nhân tiện, thẻ bài phép có thể được kích hoạt mà không cần phải cầm chúng trên tay. Hãy thử tạo một tấm thẻ khác và đặt nó cách xa trò.”
Làm theo lời Wolf-sensei, tôi tưởng tượng về ngọn lửa lò sưởi một lần nữa, tạo ra một thẻ bài phép từ nó và đặt nó cách chỗ chúng tôi đang đứng 500m.
Wolf: “Bây giờ trò hãy truyền năng lượng vào nó, nhưng lần này thì trò tưởng tượng dòng chảy năng lượng của trò đi được xa hơn.”
Tôi tưởng tượng mình đang truyền năng lượng cho tấm thẻ phép từ xa tương tự như vừa rồi.
Ở xa… Tưởng tượng cảm giác truyền năng lượng cho tấm bài phép nằm cách xa 500m.
Thế rồi, từ đằng xa, âm thanh rực cháy của ngọn lửa phép vang lên, và khi tôi nhìn ra phía trước, tấm thẻ phép mà tôi đặt tại đó đã tạo ra ngọn lửa tương tự như khi tôi tưởng tượng.
Astrid: “Wow! Con làm được rồi nè!”
Wolf: “Đúng thế, làm tốt lắm. Ngoài ra nếu trò có thể đẩy nhanh tốc độ truyền năng lượng thì mọi thứ sẽ hoàn hảo. Tốc độ niệm phép hiện giờ của trò cũng đã khá nhanh rồi. Những học trò khác của thầy không có được một tài năng như thế.”
Oh! Mình đã đạt được điểm tốt! Hay lắm!
Theo những thông tin trong sách, có vẻ như việc kích hoạt thẻ bài phép của người khác là hoàn toàn không thể. Nếu bạn có thể làm được như vậy thì sẽ chẳng còn ai có thể cảm thấy an toàn khi sử dụng thẻ bài phép nữa.
Astrid: “Nhận tiện thì, Wolf-sensei. Con muốn thử một thứ, được không ạ?”
Wolf: “Do tiết học về thẻ bài phép hôm nay đã kết thúc nhanh hơn dự tính, vậy nên trò cứ tự nhiên.”
Nice. Giáo viên đã cho phép thì ngại gì vết bẩn.
Và thế là tôi bắt đầu tưởng tượng. Tôi tưởng tượng một vụ nổ tương tự vụ nổ của phần thuốc súng đẩy viên đạn ra khỏi lòng khẩu súng trường tự động. Nói ngắn gọn thì tôi đang tưởng tượng một vụ nổ nhỏ nhưng có uy lực cao. Cũng không dễ dàng gì, thế nhưng tôi cố nhớ lại những ngày tập bắn súng của mình tại Guam.
Và sau đó, một âm thanh ồn ào vang lên BAM, một vụ nổ nhỏ xảy ra trước mắt tôi.
Wolf: “Huh? Có phải tinh linh lửa đã cho phép trò thi triển một vụ nổ ma thuật? Tuy khá nhỏ nhưng đó là một cảnh tượng tuyệt diệu mà trò có thể tạo ra được. Ý thầy là, làm gì có mấy ai thường xuyên nhìn thấy những vụ nổ như vậy mỗi ngày đâu.”
Astrid: “Ưmm…Con đã thấy nó trong giấc mơ của con!”
Tôi tự hỏi liệu mình còn có thể lấy những giấc mơ của mình làm cái cớ trong bao lâu nữa.
Astrid: “Con vẫn muốn thử thêm vài lần nữa, con có thể dùng những tấm thẻ phép còn lại được không?”
Wolf: “Thầy đã chuẩn bị chúng cho buổi học hôm nay mà, trò hãy cứ dùng chúng tự nhiên.”
Thật hào phóng. Wolf-sensei quả là một thầy giáo tốt.
Astrid: “Bắt đầu nào.”
Tôi khảm phép thuật nổ vào tấm thẻ phép và để nó sang một bên.
Sau đó tôi truyền đạt hình ảnh của chì và nhựa cho ông bác tinh linh đất để ổng lo liệu phần chỉnh sửa phức tạp nhằm tạo ra thứ mà tôi mong muốn.
Và thứ mà tôi mong muốn chính là…
Wolf: “Cái gì vậy?”
Astrid: “Đây là đạn ghém 12 gauge. Nó được dùng cho việc săn bắn.”
Tuy nhiên, tôi cũng sẽ dùng nó lên con người nữa.
Đạn ghém là một loại đạn shotgun bắn ra một viên đạn độc nhất thay vì những mảnh đạn nhỏ. Trong quân đội, chúng chủ yếu được sử dụng cho việc phá cửa để hỗ trợ xâm nhập các công trình.
Astrid: “Tiếp theo mình sẽ nhồi cái thẻ phép này vào để hoàn thành được một viên đạn ghém …”
Và cứ như vậy tôi cắm cúi tiếp tục công việc của mình với sự thích thú.
Astrid: “Xong rồi!”
Thế là, viên đạn đầu tiên trên thế giới đã được ra đời.
Wolf: “Trò dùng nó…bằng cách nào?”
Astrid: “Bằng cách này.”
Wolf-sensei hỏi một cách nghi ngờ, trong khi tôi nhẹ nhàng nạp viên đạn vào khẩu shotgun mà tôi đang đeo trên lưng mình, và khi làm thế, tôi thực sự cảm thấy phấn khích. Sau đó, tôi chĩa khẩu súng vào tấm ván gỗ, một mục tiêu ngắm bắn hoàn hảo, và kéo cò trong khi truyền năng lượng pháp thuật của mình vào viên đạn.
Một lần nữa, với âm thanh xé màng nhĩ vang vọng, viên đạn được bắn ra từ khẩu shotgun. Tấm ván gỗ ăn trọn viên 12-gauge văng ra xa với một cái lỗ to đùng.
Mặt khác, thân thể tôi không thể chịu nổi độ giật của khẩu súng và suýt chút nữa ngã lăn quay.
Wolf: “Oh…chuyện này mới mẻ đấy…”
Wolf-sensei cảm thấy ấn tượng khi nhìn tấm ván gỗ bị đục một lỗ to tướng.
Astrid: “A…tay với vai mình…”
Hiển nhiên do là một thứ mà một đứa trẻ 4 tuổi như tôi không thể sử dụng được, khẩu shotgun bật lại khiến vai tôi hết sức đau đớn.
Astrid: “Nhưng mà mình đã làm được! Thành công rồi!”
Chỉ với một chút năng lượng phép thuật, tôi đã tạo ra một thứ mà chắc chắn hiệu quả hơn pháp thuật rất nhiều.
Hiệu năng của nó rất ổn. Ví dụ, nếu bạn muốn tạo ra một quả cầu lửa khổng lồ, để tạo ra một thẻ bài phép cũng đủ khó khăn rồi, chưa tính đến việc phải điều khiển nó nữa. Khẩu shotgun này đã xoá bỏ được nhược điểm đó, bởi vì tất cả những gì tôi cần làm chỉ là dùng một lượng ma năng nhỏ để tạo ra những viên đạn.
Wolf: “Đó là cách trò dùng khẩu shotgun đó sao?”
Astrid: “Vâng. Vậy nhưng con vẫn chưa thể kiểm soát đ-”
Khoan đã, đợi một chút nào. Có 1 cách để một đứa trẻ 4 tuổi có thể tự do sử dụng shotgun.
Astrid: “Wolf-sensei! Dạy con Huyết Thuật đi!”
Đúng thế, bạn có thể chống lại cú bật bằng cách cường hoá sức mạnh vật lí thông qua Huyết Thuật!
Wolf: “Huyết Thuật huh….Nó nằm ngoài chuyên môn của thầy, nhưng mà trò có hiểu rõ những rủi ro khi sử dụng nó không đấy?”
Astrid: “Đương nhiên rồi!”
Ai quan tâm tới chuyện đó cơ chứ? Tôi chỉ muốn được thoải mái xả đạn.
……Hm? Không lẽ mục tiêu duy nhất của tôi là chế tạo và sử dụng súng thôi sao?
Wolf: “Vậy thì được rồi, thầy sẽ dạy trò Huyết Thuật.”
Wolf-sensei quyết định dạy cho tôi về Huyết Thuật trong khi nhìn tôi với ánh mắt đầy nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy ở thầy bao giờ.
Wolf: “Chúng ta hãy bắt đầu với pháp thuật cường hoá thể chất cơ bản.”
Trong lúc nói vậy, Wolf-sensei nhặt một hòn đá từ dưới đất.
Wolf: “Lý thuyết cơ bản cũng tương tự như Pháp thuật Nguyên Tố, nhưng trò không nên quá lạm dụng nó, bởi vì nếu trò tưởng tượng tới một chuyện điên rồ nào đó, cơ thể của trò cũng sẽ phải chịu tác động của Huyết Thuật.”
Mình hiểu rồi, vậy mình không nên tưởng tượng điều gì đó quá điên rồ.
Wolf: “Nếu trò muốn tăng cường sức mạnh cho tay của mình, hãy tưởng tượng tay trò đang tràn đầy sức mạnh, và tiếp đó tưởng tượng một dòng chảy ma thuật đang lưu thông trong cơ thể trò. Làm tương tự như lúc trò kích hoạt thẻ bài phép vậy, nhưng thay vì tấm thẻ, hãy điều hướng dòng chảy ma thuật vào chính cơ thể trò.
Trong khi Wolf-sensei nói, thầy ấy đồng thời nắm chặt lòng bàn tay lại.
Wolf: “Humph!” Hòn đá trong tay thầy vỡ vụn.
Wolf: “Trò có muốn thử không?”
Astrid: “Dĩ nhiên rồi!”
Hay lắm. Từ hôm nay trở đi, tôi cũng sẽ là một siêu nhân.
Wolf: “Vậy thì, tại sao trò không thử cường hoá phần thân dưới của mình, Astrid-sama? Nếu trò có thể gia tăng tốc chạy của mình, chắc hẳn trò sẽ có thể cảm nhận được sự khác biệt.”
Astrid: “Vâng!”
Tôi muốn thử cường hoá thân trên của mình trước, thế nhưng một đứa nghiệp dư như tôi tốt hơn nên nghe lời dân chuyên. Còn bây giờ thì, bắt đầu thử thách thôi!
Tôi tưởng tượng cảm giác đôi chân mình đang tràn trề sức mạnh.
Những múi cơ của chân ngựa. Đôi chân rắn chắc của một vận động viên. Một tốc độ tựa như đang lướt ngang bầu trời.
Và thế là tôi truyền năng lượng vào đôi chân của mình. Không có bất kì khó khăn nào hết bởi tôi đã nắm rất rõ nguyên lí hoạt động nhờ việc thực hành với mấy tấm thẻ phép. Tôi điều hướng dòng chảy năng lượng vào thân dưới của mình và cảm thấy nó tràn trề sức mạnh.
Wolf: “Trò sẵn sàng chưa?”
Astrid: “Hoàn toàn sẵn sàng!”
Ngay lúc này tôi: nhảy, bước, Carl Lewis! (Trans: tên một vận động viên chạy nước rút và nhảy xa)
Wolf: “Bây giờ trò hãy thử chạy tới dãy hàng rào đằng kia. Trò nên chạy như bình thường để cảm nhận chính xác sự khác biệt rõ rệt trong sức mạnh. Trò không tưởng tượng điều gì đó điên rồ đúng không?”
Astrid: “Chỉ giới hạn trong khả năng của con người thôi!”
Lên nào, lướt, lướt như bay. Tự tin khoe cá tính với Huyết Thuật!
Wolf: “Vậy thì được rồi, trò hãy bắt đầu chạy.”
Astrid: “Vâng!”
Tôi chạy.
Cơ thể của tôi thật nhẹ. Nhẹ như lông hồng vậy. Tôi có thể cảm nhận những nhịp chạy với sức mạnh phi thường từ đôi chân của mình. Và khi tôi bắt đầu để ý, dãy hàng rào vừa nãy còn nằm ở rất xa giờ đang gần ngay trước mắt tôi. Tôi chạy nhanh dễ sợ!
Astrid: “Wolf-sensei! Con đã đạt chỉ tiêu chưa?”
Wolf: “Trò có ổn không đó? Không có vấn đề gì với cơ thể của trò chứ?”
Trong khi tôi đang vô cùng phấn khích, Wolf-sensei hỏi tôi một cách lo lắng.
Astrid: “Không có chút bất thường nào cả. Ý con là, con đâu có thấy đau đâu?”
Wolf: “Chỉ là để đề phòng thôi, hãy để thầy kiểm tra cơ thể trò bằng Huyết Thuật. Thầy đã không mong đợi trò có thể đạt được sức mạnh tới ngưỡng này và dễ dàng hoàn thành thử thách của thầy…cơ mà, cũng không hẳn, với Astrid-sama thì chuyện này hoàn toàn khả thi huh?”
Khi Wolf-sensei chạm vào tay tôi, tôi nhận thấy sắc mặt thầy ấy có hơi nhợt nhạt.
Huh? Thầy vừa làm gì với mình sao?
Wolf: “Không có bất cứ vấn đề nào với cơ bắp cả. Năng lượng pháp thuật tồn dư cũng đã được giải phóng an toàn. Haa…Thầy mừng là mọi chuyện đều ổn cả. Nhưng xin trò hãy cẩn thận hơn. Huyết Thuật là một con dao hai lưỡi.”
Astrid: “Con xin lỗi……”
Tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm Wolf-sensei phải lo lắng đến vậy.
Astrid: “Nhận tiện thì, Wolf-sensei, về cách cường hoá thân trên-”
Wolf: “Chúng ta sẽ tiếp tục học Huyết Thuật sau khi trò đã nắm được cách kiểm soát năng lượng phép thuật của mình. Còn bây giờ, chúng ta sẽ chỉ học về Pháp thuật Nguyên Tố.”
Kuh…vậy vấn đề Huyết Thuật đành phải gác lại sao? Để bắn một khẩu súng quả không dễ dàng gì huh?
Astrid: “Chúng ta có thể cân nhắc lại vấn đề này được không ạ?”
Wolf: “Không. Mắc một lỗi nhỏ trong quá trình điều hướng năng lượng pháp thuật có thể biến cơ bắp của trò thành một đống thịt băm đấy biết không hả?”
Wow…Chuyện đó nghe có hơi đáng sợ…
Wolf: “Khi trò đã học được cách kiểm soát năng lượng của mình với Pháp thuật Nguyên Tố, chúng ta sẽ quay lại với Huyết Thuật. Vẫn còn rất nhiều thời gian, vì vậy trò hãy cứ luyện tập đều đặn.”
Astrid: “Vâng, thưa Wolf-sensei”
Đúng vậy, dục tốc bất đạt, tôi nói đúng chứ?
Wolf: “Được rồi, ngày mai chúng ta hãy bắt đầu học cách kiểm soát năng lượng phép thuật. Nếu trò cảm thấy hứng thú với pháp thuật máu, trò nên đọc quyển sách này. Những kiến thức cơ bản về Huyết Thuật đều được ghi ở trong này. Có thể nó hơi khó hiểu, nhưng nếu người đọc là Astrid-sama, thầy tin là trò có thể nắm được thôi.”
Astrid: “Con sẽ cố hết sức để hiểu nó.”
Và thế là, buổi học hôm nay đã kết thúc.
Tôi đã có thể thử nghiệm vũ khí của mình lần đầu tiên, và tôi đã được học về Huyết Thuật; đây quả là một buổi học tuyệt vời. Suy cho cùng thì tôi muốn sử dụng Huyết Thuật thành thạo tới mức có thể bắn shotgun chỉ bằng 1 tay.