The Villainess Will Crush Her Destruction End Through Modern Firepower

chương 2: girl phản diệt có gia sư tại gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

…………………

Một gia sư đã tới dinh thự của nữ ác nhân

Tôi là Astrid-Sophie von Oldenburg, 4 tuổi.

Tuy vậy, những kế hoạch hiện tại của tôi lại rất khác so với một đứa trẻ 4 tuổi bình thường.

Tôi muốn học ma thuật một cách hết sức mãnh liệt! Tôi muốn rèn luyện! Tôi muốn nghiến nát cái kết cục của kẻ phản diện!

“Cha ơi, chaaa.”

Tôi gõ lên cánh cửa phòng làm việc của cha tôi làm nó phát ra những âm thanh *tap-tap nhỏ.

“Chuyện gì thế, Astrid?”

“Cha ♪ Con muốn yêu cầu một thứ ♪”

Tôi nói trong khi nở một nụ cười đáng yêu như thiên thần. Tôi đã chăm chỉ luyện tập thành thục những hành động của một cô con gái dễ thương.

Yep, với một nụ cười dễ thương của một cô con gái dễ thương mới chỉ 4 tuổi, cha đã bị nốc ao với chỉ 1 hit! Tôi không hề có dù chỉ một biểu hiện nhỏ nhất về mục đích đen tối thực sự của tôi, điều đó làm tôi cảm thấy mình là một con quỷ đeo mặt nạ thiên thần vậy.

Tên của cha tôi là Paul-Hans von Oldenburg. Là người cai quản vùng Oldenburg, ông ấy cũng đồng thời được bổ nhiệm làm Bộ Trưởng Bộ Thông Tin và Truyền Thông. Và ông ấy vô cùng tự hào về cô con gái cưng của mình.

Thế bất nào mà một gia đình quyền thế đến như vậy lại bị lưu đày chỉ vì tôi đã vô ý bắt nạt nữ chính một xíu? Cha lẽ ra đã nên dựng cờ khởi nghĩa và bắt đầu một cuộc nội chiến. Cha là bạn của rất nhiều gia đình quý tộc quyền lực khác. Quốc gia này vẫn còn phụ thuộc vào nguồn thuế từ các lãnh địa phong kiến.

À thì, cũng chẳng được tích sự gì nếu cứ phàn nàn về cốt truyện của trò chơi!

“Cha ơi, con muốn được học và rèn luyện pháp thuật bằng cứ giá nào!”

“Astrid…Chúng ta đã từng bàn luận về chuyện này rồi. Về vấn đề học và luyện tập pháp thuật, con nên đợi cho tới khi con nhập học chính thức. Còn bây giờ, con cần phải học những thứ quan trọng hơn, ví dụ như phép tắc chẳng hạn.”

Ugh. Có vẻ như kế hoạch nụ cười thiên thần của tôi đã thất bại rồi…

Cha có vẻ kiên quyết về cái chuyện ‘học pháp thuật tại trường’ này. Cho tới khi tôi vào được học viện, ông ấy muốn tôi học những lễ nghi phù hợp trước, như vậy tôi sẽ không tự làm mình xấu hổ với tư cách là một quý tộc.

Thế nhưng, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

“Cha, nếu con học ma thuật, sẽ có tất cả 3 lợi ích.”

“Vậy chúng là gì?”

Tôi giơ 3 ngón tay và bắt đầu giải thích như thể đang cố gắng thuyết phục khách hàng mua một chiếc điện thoại di động vậy.

“Lợi ích đầu tiên. Cha muốn con học lễ nghi phép tắc để con không làm xấu mặt gia đình tại trường, nhưng liệu không phải con sẽ trở thành một nỗi nhục nhã ê chề nếu thành tích của con kém cỏi sao? Để không làm ô danh gia đình mình, bắt đầu học từ sớm là việc thiết yếu. Đó là một lợi ích.”

“Chuyện đó…À thì, đúng thật là như vậy.”

Cha gật gù đồng ý khi nghe tôi nói.

“Và, nếu con có thể thể hiện được tài năng của mình trước khi nhập học chính thức, con sẽ được chọn làm học sinh danh dự. Nếu con được đánh giá là xuất sắc giữa những đứa con của các gia đình quyền quý khác, danh tiếng của cha tại Hội Đồng Hoàng Gia sẽ được gia tăng. Đấy là lợi ích thứ hai.”

“Cha hiểu rồi. Khi Astrid nói con muốn học ma thuật, con thực sự có nghĩ cho cha. Con làm cha cảm thấy rất hạnh phúc.”

Kufufu. Đúng là tôi có khác. Bài diễn thuyết của tôi đã đánh trúng điểm trọng yếu. Chỉ cần thêm một cú huých nữa thôi.

“Và, điều cuối cùng là. Con biết mình có tài năng pháp thuật”

“A, phải rồi, con đã được làm một bài kiểm tra pháp thuật lúc mới sinh mà.”

Ở thế giới này, một khi đứa bé đã ngừng khóc, năng khiếu pháp thuật của chúng sẽ được kiểm tra. Lượng năng lượng ma thuật của tôi xưa này chưa từng thấy, và cha mẹ tôi thực sự tin vào tương lại vững chắc của con gái họ.

“Nếu con nuôi dưỡng tài năng của mình từ khi còn nhỏ, con có thể trở thành Pháp Sư Chủ Trì, người đứng đầu một viên nghiên cứu ma thuật. Con thậm chí còn có thể cứu đất nước này khỏi giai đoạn khủng hoảng nếu con phát triển được sức mạnh của mình. Nếu con có thể tái tạo thành công đạn thép, con sẽ xé đôi kẻ thù của mình hoặc chữa trị cho gia đình hoàng tộc khi họ bị bệnh, khi ấy danh tiếng của công tước sẽ gia tăng với tốc độ chóng mặt.”

“Không hiểu sao, cha nghĩ là cha mới nghe được thứ gì đó vô cùng tồi tệ.”

“Đấy là do cha tưởng tượng thôi.”

Oops. Khát vọng chân thành của tôi đã lộ ra ngoài một chút.

“Dù sao thì, vừa rồi là 3 lợi ích của việc học tập pháp thuật. Cha thấy sao?”

Tôi hỏi cha mình, và lại nở nụ cười trong trẻo như thiên thần.

“Được rồi. Tuy nhiên, con sẽ phải được dạy dỗ bởi một giáo viên chuyên nghiệp. Khi anh ta tới đây, con hãy cư xử cho đúng mực. Con có lượng năng lượng ma thuật rất cao, vì vậy nếu con cố gắng thử tự mình sử dụng nó, rất có thể con sẽ tự làm hại chính mình.”

“Vâng! Con đã hiểu, thưa cha! Con yêu cha lắm lắm!”

Hah…Tôi đã xoay sở để vượt qua rào cản đó thành công.

Bởi cha đã hứa sẽ mau chóng lựa chọn một giáo viên cho tôi, tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

…………………

…………………

“Thầy là gia sư giảng dạy pháp thuật mới của trò, Wolf von Wrangel. Rất mong được hợp tác với trò, Tiểu Thư Astrid.”

“Rất hân hạnh được biết thầy.”

Wolf-sensei đã kiếm được bằng tiến sĩ nhờ dự án luận văn tốt nghiệp tại Học Viện Pháp Thuật Thánh Satanachia, và hiện đang hành nghề gia sư để kiếm sống giữa khoảng thời gian nghỉ ngơi sau cuộc nghiên cứu của mình.

Tôi có chút lo lắng bởi thầy ấy vẫn còn rất trẻ, nhưng vì thầy ấy là người được cha tôi chọn nên hẳn sẽ không có vấn đề gì cả. Vả lại, thầy là một gia sư với kinh nghiệm thực tế về pháp thuật. Tôi sẽ vắt đến giọt thông tin cuối cùng mà tôi có thể lấy được từ thầy ấy.

“Tiểu thư Astrid, trò có biết là có tất cả 2 loại pháp thuật không?”

“Pháp thuật Nguyên Tố và Huyết Thuật, đúng không ạ?”

Ở thế giới này, pháp thuật được chia làm 2 loại khác nhau.

“Chính xác. Pháp thuật Nguyên Tố điều khiển 4 tinh linh nước, lửa, gió, và đất. Ví dụ, pháp thuật nguyên tố hệ nước cho phép trò điều khiển nước, như thế này chẳng hạn.”

Như thầy ấy vừa nói, nước bắt đầu lấp đầy cái tách trà rỗng.

…Đơn giản thật. Đơn giản đến khó tin.

“Vậy tinh linh nước có thể làm gì khác ngoài tạo ra nước không?”

“Thường thì chỉ có nước mà thôi, nhưng nếu cố gắng, trò có thể tạo ra những chất lỏng khác. Rượu, ca cao, những thứ như vậy đã được nghiên cứu bởi các bạn đồng nghiệp của thầy, và họ cũng có thể tạo ra thứ chất hắc ín có thể cháy được.”

“Chất hắc ín cháy…!”

Đó chắc hẳn là dầu. Nếu đúng là vậy, tôi phải có được nó.

“Dù sao thì, hãy quay trở lại với bài học. Pháp thuật nguyên tố hoạt động bằng cách niệm chú với tinh linh nguyên tố phù hợp. Tuy nhiên, Huyết Thuật không cần tới các tinh linh. Bởi vì, theo cách hiểu nào đó, nó giống một lời nguyền hơn.”

Huyết Thuật. Chỉ nghe cái tên thôi cũng đủ khiến bạn thấy bị đe dọa rồi.

“Huyết Thuật được dùng để gây ảnh hưởng trực tiếp tới cơ thể con người. Trong khi nó có thể được dùng để chữa trị cho một người, nó cũng có thể được dùng để làm hại họ. Nó thầm chí còn có khả năng gây tổn thương đến cả linh hồn của một người.”

“Gây tồn thương cho linh hồn con người, ý thầy là tác động gây lên não bộ, đúng không ạ?”

“Hm? Ý trò là sao? Con người sống được nhờ có linh hồn của họ.”

Trong khi tôi đang thích thú tưởng tượng tới một số thứ, Wolf-sensei chỉ tay vào ngực mình.

Ah, mình hiểu rồi. Con người ở thế giới này không biết rằng ý thức của một người được hình thành từ các chuỗi phản ứng hóa học trong não bộ sao? Tuy nhiên, tôi nghĩ tôi có thể sử dụng được loại pháp thuật này. Hồi phục thương tích, cường hóa thể chất, gia tăng tốc độ phản xạ…

“Wolf-sensei. Việc cường hóa khả năng thể chất bằng huyết thuật có khả thi không ạ?”

“Có. Chuyện đó hoàn toàn khả thi. Có những hiệp sĩ sử dụng huyết thuật để tăng cường sức mạnh của họ trong chiến đấu. Rất nhiều mạo hiểm giả và lính đánh thuê cũng học huyết thuật vì mục đích tương tự.”

Là vậy sao. Mọi người đều có chung ý tưởng hả?

“Có rất nhiều điều mà chúng ta vẫn chưa biết về huyết thuật. Còn bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu học pháp thuật nguyên tố, cái đã được nguyên cứu và giảng dạy kĩ lưỡng.

“Trò có thắc mắc gì không?”

“Không ạ. Con chỉ đang suy nghĩ một vài thứ…”

À thì, sao cũng được. Lúc này hãy cứ học pháp thuật nguyên tố đã. Có khả năng pháp thuật nguyên tố có thể được dùng để tạo ra vũ khí hiện đại.

Thế nhưng những điều mà bạn không hiểu, chúng sẽ trói buộc tâm trí bạn…

Đó là những gì tôi đã nghĩ vào lúc đó.

“Luyện tập pháp thuật nguyên tố ngoài trời sẽ tốt hơn. Nếu thực hành ở trong nhà, mọi thứ sẽ có thể trở nên lộn xộn một chút.”

“Yep~”

Sẽ không tốt chút nào nếu pháp thuật lửa hoặc nước bị mất kiểm soát khi ở trong phòng.

Do vậy, Wolf-sensei và tôi ra bên ngoài.

“Thế, vào lúc này, chúng ta hãy thử triệu hồi một tinh linh nước. Trò hãy liên tưởng một cách mạnh mẽ tới nước. Uống nước, nước tắm, nước trong một cái ao. Hãy giữ những hình ảnh của nước trong tâm trí mình. Trò đã hiểu chưa?”

“Umm…Theo một cách nào đấy…”

Pháp thuật thực sự phức tạp, huh

Tôi chỉ tưởng tượng đến nước. Nước, uống nước, nước lạnh, H2O, một cái bể bơi…

“Đủ rồi đó! Như vậy là đủ rồi, Tiểu thư Astrid!”

Và, trong lúc tôi đang tập trung, Wolf-sensei hoảng hốt la lớn.

Trước mắt tôi lúc này là một khối cầu nước có đường kính tới 3m!

“Awawawa…C-Con phải làm gì đây, Wolf-sensei!?”

“Trò hãy dừng lại! Thôi không liên tưởng tới nước nữa, và nghĩ về hư không!”

Trong khi tôi đang lo lắng vì không biết phải giải quyết khối cầu nước trước mặt mình như thế nào, Wolf-sensei la trong cơn vội vã.

Hư không. Sự trống không. Tôi nhắm mắt lại trước bóng tối thuần khiết.

“Đã ổn cả rồi, thưa Tiểu thư Astrid.”

Khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm của Wolf-sensei, tôi mở mắt ra và nhận ra quả cầu nước vừa mới đây đã tan biến đi mất.

“Wow…con có thể làm quen được với pháp thuật kiểu này!”

“Mặc dù trò vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được các tinh linh nước, thế nhưng trò đúng thật là có một năng khiếu hiếm có với pháp thuật. Thầy tin chắc rằng công tước cũng sẽ rất tự hào về cô con gái tài năng của ông ấy đấy.”

Ehh…Kể cả bây giờ nếu thầy có khen mình đi nữa…Chỉ tạo được một bọng nước sẽ không thể giúp tôi tạo ra súng được.

“Tiếp theo, trò hãy triệu hồi tinh linh lửa. Hãy cứ làm tương tự như lúc nãy. Tưởng tượng tới một cái lò sưởi, ngọn lửa của bếp lò, chỉ cần là ngọn lửa nóng thôi.”

“Vâng!”

Cháy. Lửa. Ngọn lửa từ một viên đạn xe tăng với sức công phá uy lực. Biển lửa được tạo ra bởi các loại vũ khí nhiệt hạch. Tôi yêu việc được ngửi mùi napalm vào mỗi buổi sáng.”

“Uwaaaah! Nguy hiểm quá, thưa Tiểu thư! Xin trò hãy dừng lại!”

“Uwaaaah! Cái gì thế này!?”

Trước mắt tôi là một quả cầu lửa tráng lệ có kích thước tương đương khối nước ban nãy. Trông nó thật quá sức sống động, tôi còn có thể cảm nhận được sức nóng của nó đang phả lên mặt mình. Mà khoan, nếu tôi không ngăn quả cầu này lan ra, chẳng phải nó sẽ thiêu rụi căn biệt thự sao?

Tôi lại nhắm mắt và tưởng tượng tới hư vô một lần nữa. Hư vô. Sự trống rỗng. Bóng tối tuyệt đối.

Khi tôi mở mắt ra, quả cầu lửa có khả năng phá hủy căn biệt thự đã biến mất. Vết tích duy nhất còn sót lại của nó là một mảng cỏ bị thiêu rụi và mái che của hành lang ngoài nối hai tòa nhà với nhau đã hơi bị ám đen một chút.

Không, thực ra thì, tôi đã khiến chúng bị cháy khá nghiêm trọng…Liệu cha có nổi cáu không nhỉ…?

“Thành thực mà nói…Thầy không hề kì vọng trò có thể sử dụng được pháp thuật ở tầm cỡ này vào buổi học đầu tiên của trò. Thậm chí một pháp sư chiến đấu cũng cần phải rèn luyện hàng năm trời để có thể tạo ra được một quả cầu lửa lớn đến vậy…”

Không chừng đó là do trí tưởng tượng của tôi, nhưng tôi nghĩ mình đã nhận ra một điều.

Ví dụ về lửa mà Wolf-sensei đưa ra là thứ bạn có thể tìm thấy ở một cái bếp lò hoặc lò sưởi. Trong khi đó, tôi tưởng tượng tới ngọn lửa của đạn đại bác, đạn nhiệt hạch và bom napalm. Hỏa lực của chúng hoàn toàn khác biệt.

“Liệu việc nghĩ tới những thứ khác sẽ thay đổi được điều gì đó?”

“Nếu trò nói như vậy, Tiểu thư Astrid, tức là trò đã từng thấy một quả cầu lớn tới như vậy từ trước?”

Tôi từng thấy rồi! Tôi nhìn thấy chúng qua mạng internet và trong các đĩa DVD!

“Ưm…Con đã nhìn thấy một lần trong giấc mơ…”

“Ồ, thật vậy sao? Vậy trò thậm chí còn có thể tái tạo lại thứ trò đã thấy trong mơ. Đây hẳn là một khám phá mới…”

Xin lỗi, thưa Wolf-sensei. Kể cả nếu con có kể cho thầy đi nữa, thầy cũng sẽ không tin con đâu, vì vậy lúc này thầy hãy cứ chấp nhận lời giải thích đó đi.

“Trở lại với tiết học, giờ chúng ta sẽ thực hành với tinh linh gió. Trò hãy tưởng tượng tới những ngọn gió. Làn gió hiu hiu thổi lúc đầu xuân và những cơn gió bão dữ tợn.”

Vị giáo viên này có vẻ đang thích thú một cách bất ngờ. Tôi đã tưởng bài học hôm nay hẳn sẽ bị hoãn lại do quả cầu lửa mà tôi tạo ra. Thế nhưng, may là thầy ấy thích chuyện này. Nhờ có thầy, con sẽ có thể luyện tập pháp thuật của mình nhiều hơn nữa!

Tôi bắt đầu tưởng tượng. Ngọn gió của một cái quạt điện. Gió từ những chiếc điều hòa. Gió do cánh trực thăng tạo ra lúc hạ cánh. Luồng khí thải của một phi cơ chiến đấu.

Trong khoảnh khắc tiếp đó, tôi cảm nhận được một làn gió nhẹ thổi xung quanh mình.

“Rất tốt, thưa Tiểu thư Astrid. Trò đã có thể sử dụng được 3 nguyên tố khác nhau. Thật khó để tin rằng đây là buổi học pháp thuật đầu tiên của trò.”

“N-Nhưng mà, nó không được mạnh mẽ như lúc trước, đúng không ạ?”

Trong tưởng tượng của tôi, tôi đã nghĩ tới một ngọn gió có đủ sức mạnh để nâng tôi khỏi mặt đất…

“Có lẽ trò đã thực sự tưởng tượng tới một cơn bão, vậy nhưng thầy nghĩ lúc này trò hãy cứ giữ nó như vậy. Do việc điều khiển pháp thuật còn phải phụ thuộc vào năng lượng ma thuật của trò, chứ không phải chỉ riêng trí tưởng tượng là đủ. Chúng ta sẽ đi sâu vào phương pháp kiểm soát vào ngày mai.”

Được rồi. Tôi không nghĩ mình có thể khiến một chiếc phi cơ hoặc một quả tên lửa bay được chỉ với sức mạnh của một cơn gió bão, bởi vậy tôi cần phải nghĩ ra một cách thay thế.

“Bây giờ trò hãy triệu hồi tinh linh đất. Tuy nhiên đối với tiểu thư Astrid, tạo ra một nắm đất hẳn là một việc quá đơn giản, bởi vậy tiểu thư hãy thử tượng tượng và khớp nó vào một hình thể nào đó. Trò nghĩ sao? Trò có thể làm được không?”

“Con làm được!”

Khi thầy ấy nói về đất, hẳn ý thầy là nền đất dưới chân chúng tôi ngay lúc này.

Nhưng mà, tôi đang nghĩ tới một thứ khác. Nếu bạn có thể tạo ra dầu đen với tinh linh nước, khi đó liệu có thể tạo ra thép với tinh linh đất không?

Tôi tưởng tượng. Những bản vẽ mà tôi đã xem đi xem lại vô số lần. Những kí ức của tôi về khoảng thời gian tôi sống tại trường tập bắn ở Guam. Công việc tháo lắp súng mà tôi nhận được từ bác tôi.

“Cái gì thế này…?”

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói bối rối của Wolf-sensei.

“Wow! Mình làm được rồi! Một khẩu shotgun nạp đạn kiểu bơm!”

Cuộc thử nghiệm này là một thành công lớn!

Từ kí ức của tôi, tôi tạo ra khẩu shotgun có thể làm được mọi thứ từ phá khóa cửa tới thổi bay những tên bất lương! Một thành công tuyệt vời! Có vẻ như tham vọng của tôi đã đạt được một bước tiến lớn!

“Oi, thiếu nữ.”

Trong khi tôi đang chìm trong sự vui sướng của mình, tôi nghe thấy giọng nói của một ông già. Từ phía dưới.

“Ế, cái gì vậy?”

“Cô lẽ ra phải hỏi là ‘ai?’. Tôi là tinh linh đất đã giúp cô tạo ra thứ đó.”

Nhìn xuống, tôi thấy một người tí hon đội một cái mũ nhọn, và bộ râu của ông trông hết sức ấn tượng.

“Oooh! Rất hiếm để thấy một tinh linh xuất hiện trong cơ thể vật lí của họ! Họ thường không xuất hiện kể cả trước những pháp sư lão luyện. Liệu người này có liên quan với vật mà Tiểu thư Astrid vừa tạo ra sao?”

Uwaaah! Không thể nào, ông ta biết về những vũ khí hiện đại! Ông lùn này định tiêu diệt tôi để bảo vệ quy luật của thế giới này ư!?

“Để hiểu khả năng của thứ đó dựa trên cấu tạo của nó cũng dễ thôi. Tinh linh chúng tôi biết nhiều hơn con người. Thế nhưng, thứ mà cô đã tưởng tượng sẽ không đời nào hoạt động được. Vì vậy, tôi đã chỉnh lại nó cho cô. Không cần phải cảm ơn.”

“Cháu hiểu rồi. Vậy ra nó chưa hoàn chỉnh…”

Không thể mô phỏng lại vũ khí mà chỉ dựa trên kí ức sao? Thật là xấu hổ mà.

“Nhưng mà, cháu muốn tạo ra thật nhiều những món giống như này từ giờ trở đi, vậy nên, thưa ông Đầu Bút Đỏ…Cháu có thể nhờ ông giúp đỡ không?”

“Thứ này…Cô có ý định khơi mào một cuộc chiến sao?”

Khi tôi hỏi ông ấy, mắt của ông lùn trố ra.

“À thì, thứ gì đó kiểu kiểu vậy.”

Một cuộc chiến để chiến thắng số phận thảm thương của tôi! Một cuộc chiến mà tôi không thể thua!

“Nhân tiện, thưa tiểu thư Astrid. Đây là một loại công cụ nào đó sao?”

“Đây là công cụ dùng để mở cửa và trừng phạt lũ người xấu xa ♪”

Tôi không hẳn là đang nói dối. À thì, tôi sẽ không thể thỏa mãn được nếu chỉ sử dụng mấy viên đạn súng hơi và đạn nhựa đơn giản.

Nhưng tiết học với Wolf-sensei hôm nay đã kết thúc.

Tôi được giao cho một quyển sách giáo khoa về những kiến thức căn bản về pháp thuật để tôi có thể tiếp tục học tập kể cả khi gia sư của tôi đã ra về. Những nỗ lực lúc này sẽ có hữu ích cho tương lai. Đúng thế, để nghiến nát cái gọi là số phận của nhân vật phản diện!

Dù sao thì, tối đó tôi đã đi ngủ trong lúc ôm cây shotgun của mình, thứ đầu tiên thuộc về kho vũ khí hiện đại tôi mà đã có thể làm ra được. Sáng hôm sau, khi cha tôi thấy tôi mang nó đi vòng quanh, ông ấy đã dành cho Wolf-sensei những lời khiển trách nghiêm khắc do đã đưa cho con gái ông một vật dụng kì lạ.

Con xin lỗi, Wolf-sensei…

…………………

Truyện Chữ Hay