Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ngươi đâu rồi? Ngươi đi đâu rồi?”
Mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, và một lúc sau, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói trẻ trung đến từ phía khu rừng trong khi đang cất những con dao của mình vào vali.
“Ngươi chạy đi đâu rồi?!”
Đó là Hiệu Trưởng, cô ta đang cưỡi trên cây trượng yêu thích của mình và bay đi.
“Huh!”
Mắt của cô ta mở căng khi cô ta nhận ra con quỷ đang bị lủng một lỗ ở trên đầu.
“Anh đã xử lí nó rồi sao!”
“…”
Tôi cố gắng tẩy sạch vết máu trên mặt bằng [Rửa Sạch], nhưng Mana ở trong chỗ máu này đã ngăn chặn Ma Thuật của tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài lau sạch chúng bằng một chiếc khăn tay rồi vứt nó đi.
“Như mong đợi đến từ Ma Thuật Sư nhà Yukline! Anh vừa giết được một con quỷ đấy! Anh đã sử dụng Ma Thuật gì vậy? Ah! Có kim loại nằm trong xác của nó này…đây liệu có phải, liệu có phải là, [Cơn Lốc Lưỡi Dùi] mà tôi đã tạo ra không ta?!”
“Thật là một cái tên trẻ con.”
Giọng của tôi nghe thật sắc bén trong vô thức, điều đó khiến cho Hiệu Trưởng giật mình quay người lại.
“S-sao chứ? Ai cũng nói là nó nghe hay mà!”
“Cô nghĩ ai lại dám nói sự thật đau lòng đó cho một Hiệu Trưởng chứ?”
Tôi quay người đi trong khi nói vậy. Rồi tôi nghe thấy cô ta trả lời bằng một giọng nói the thé.
“T-thật sao? Nó không hay thật sao?”
“Ừ.”
“Ah…”
Cô ta trở nên ủ rũ. Cái sở thích hành xử kiểu giả vờ như chưa trưởng thành đó khiến tôi khá khó chịu, nhưng hành động đằng sau đó mới thật sự là kinh khủng. Hiệu Trưởng nhặt xác của con quỷ lên và ném phăng nó đi.
Thwaaang-!
Nó vụt qua vai của tôi trước khi tiếp đất, máu và thịt của nó đã văng ra khắp mọi nơi.
“Vậy ra [Cơn Lốc Lưỡi Dùi] không phải là một cái tên hay à…”
Hiệu Trưởng lẩm bẩm với một giọng đầy đáng sợ, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bước đi giữa luồng sát khí đó. Nhờ vào Psychokinesis, nên không có một giọt máu nào bắn lên người của tôi cả. Khi tôi vừa xuống núi, đã có rất nhiều Ma Thuật Sư khác tập trung quanh Toà Tháp.
Tôi bỗng nhớ tới Ifrin. Mặc dù không phải chủ ý của tôi, nhưng tôi vẫn đã hành xử quá thô bạo. Tôi hướng về phía Ma Thuật Sư gần nhất và ngay lập tức hỏi thăm tình hình của cô ấy.
“Này, đáng lẽ nên có một Ma Thuật Sư Debutant nữa ở-”
“Giáo Sư Cấp Cao Deculein.”
Một giọng nói xa lạ đã ngắt lời của tôi. Tôi nhìn xung quanh, và bỗng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai với tông giọng mềm mại.
“Anh thế nào rồi?”
Tôi ngay lập tức nhận ra anh ta khi tôi nhìn thấy mái tóc vàng và bộ suit mang phong cách lễ cưới đó. Anh ta là một cá nhân có liên quan đến Giáo Hội, được biết đến như là một người trung thành và tận tuỵ hơn bất cứ ai.
Terpe.
“Ma Thuật Sư đã cứu mạng chúng ta. Tôi muốn nói chuyện riêng với anh một chút về sự tình này có được không, thưa Giáo Sư Cấp Cao?”
Terpe là một chàng trai đẹp mã với trái tim nhân hậu, nhưng từ góc nhìn của Deculein mà nói, thì sự hiện diện của anh ta trông khá là không vừa mắt. Dù sao thì anh ta cũng chính là người đã giúp đỡ những ai mang mối hận với Deculein mà.
“Hãy trao đổi lại với Hiệu Trưởng thì tốt hơn. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ta đã thổi bay xác của thứ đó rồi.”
“Ah, tôi hiểu rồi.”
Gật đầu, Terpe nhìn về phía các Ma Thuật Sư Tân Binh với một nụ cười rồi tiến về phía ngọn núi trong khi những người khác ở phía sau hắn thì nhìn vào tôi với vẻ lo sợ. Tôi gọi các em ấy ra.
“Julia, Ferit, Rondo.”
“…Vâng, vâng.”
Julia trả lời với một gương mặt căng thẳng.
“Người còn lại có ổn không?”
“Sao cơ ạ? À, vâng! Ifrin hiện đang ở trong bệnh xá của Học-.”
“Tốt.”
Tôi quay lưng đi mà không nghe hết câu vì giờ đây tâm trí của tôi đang khá mệt mỏi. Tôi chưa bao giờ thèm muốn được quay trở về nhà của mình nhiều như bây giờ, nhưng tôi vẫn chưa thể nào đi được. Từ đằng xa, tôi có thể nghe thấy tiếng của các Giáo Sư gọi mình trong khi chạy về phía này.
“Giáo Sư Cấp Cao! Anh ổn chứ?!”
Xử lí hậu kỳ, báo cáo lại cho Hoàng Tộc, các loại giấy tờ, và hợp tác với Giáo Hội…tôi chỉ muốn phắn khỏi đây ngay lập tức khi vừa nghĩ đến đống công việc sắp bị chất đống đó.
*****
Chip, Chip, Chip, Chip-
Khi ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, cũng là lúc mà Ifrin tỉnh dậy cùng với tiếng hót của những chú chim.
“…”
Cô ấy chớp mắt trong khi nhìn lên trần nhà màu trắng. Nhìn xung quanh, cô ấy ngay lập tức nhận ra là mình đang ở trong bệnh xá của trường.
“Em tỉnh rồi.”
Một giọng nói thân thiện râm ran bên tai của cô, nó có cảm giác ấm áp như ánh nắng mặt trời vậy. Bị bất ngờ, Ifrin liền bật dậy.
“Rất vui được gặp em. Ta là Terpe, Mục Sư của Nhà Thờ Euref.”
“…Terpe?”
Terpe trả lời, trong khi nhìn vào cô với một nụ cười.
“Em đã lớn hơn nhiều rồi, Ifrin Luna.”
“…Anh biết tôi sao?”
Vẫn còn nghi ngờ, lông mày của cô ấy nhíu lại.
“Ta biết cha của em. Chú ấy là người quen của ta. Ta đã nhìn thấy em rất nhiều qua những bức ảnh mà chú ấy cho ta xem rồi.”
“…Ra là vậy.”
Cô ấy theo bản năng trở nên cảnh giác hơn khi có người nhắc đến cha của cô.
“…Ta đến để hỏi em về chuyện ở Ngọn Núi Bóng Đêm, nhưng mà…”
Terpe dịu dàng cười.
“Ta không nghĩ là em còn nhớ rõ những gì đã xảy ra đâu.”
“…Thật xấu hổ khi thừa nhận, nhưng mà tôi đã bị ảnh hưởng bởi một Ma-”
“Giáo Sư Cấp Cao Deculein đã cứu mạng em khỏi Yểm Mị Quỷ đấy.”
“À, phải rồi…”
“Ngọn Núi Bóng Đêm đã bị cách ly trong khi Giáo Hội, cùng với Tháp Viện tiến hành điều tra bên trong.”
Ifrin đặt tay lên trên mặt. Như cô đã nghĩ, đó không phải là một giấc mơ, Deculein thật sự đã cứu cô.
Con nhỏ ăn xin.
Giọng nói lạnh lẽo ấy vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
“Nhưng bên cạnh đó, thì ta cũng muốn hỏi em vài điều, con gái của người bạn cũ của ta-”
“Chờ đã. Bạn ư? Với cha tôi sao?”
“Phải. Nó có thể cũng chỉ là tình bạn một chiều, nhưng ta biết những gì mà chú ấy đã phải trải qua. Nếu như em có cần ta giúp thì-”
“Không.”
Cô ấy lắc đầu với không chút do dự. Terpe có hơi ngạc nhiên.
“Không sao hết.”
Deculein và cô. Nút thắt đó là thứ mà cô phải tự mình tháo dỡ. Không một ai được phép can thiệp vào cuộc báo thù của cô. Cô phải tự mình trừng phạt Deculein, ít nhất là vì cái chết của cha cô.
“Không, tôi không muốn nhờ cậy vào anh. Anh cũng đừng nên can thiệp vào chuyện của tôi. Thưa anh Terpe.”
Terpe cười thầm trước sự quyết tâm của cô ấy.
“Nếu vậy thì gác chuyện đó qua một bên…liệu em có còn muốn nghỉ ngơi thêm không?”
“Sao cơ?”
“Hôm nay là Thứ Tư, và giờ cũng đang là 2:45 chiều. Chính xác thì đã là 36 tiếng trôi qua kể từ sự cố đó.”
Nó xảy ra vào lúc nửa đêm của Thứ Ba, nhưng hiện tại đã đang là Thứ Tư khi cô ấy tỉnh dậy rồi. Ifrin lơ đãng chìm trong suy nghĩ, cô ấy nghĩ hình như là bản thân đang bỏ quên điều gì đó. Terpe đã nhắc cho cô ấy nhớ.
“Hôm nay là lớp của Giáo Sư Deculein. Đương nhiên, cũng chẳng có ai sẽ nói gì nếu như em nghỉ ngơi hết, nhưng vị Giáo Sư đáng tự hào đó vẫn sẽ nhận thấy sự vắng mặt của em…”
“…Ah!”
Ifrin bật ra khỏi giường.
“Luna này, ham học hỏi là tốt, nhưng đừng có ép bản thân quá. Sức khoẻ của em vẫn còn yếu lắm.”
“À vâng! Anh Terpe cũng hãy cẩn thận trên đường về nhé!”
“Hmm? Haha. Uhm, cảm ơn em. Bảo trọng nha.”
Ifrin lập tức rời khỏi bệnh xá.
“Cầm theo thuốc của em đi này!”
Cô ấy phớt lờ giọng nói đó và chạy thẳng ra ngoài. Cô sẽ tới được Toà Tháp trong vòng 15 phút nếu như cô chạy.
“Hoo-ha! Hoo-ha!”
Nhờ vào việc chạy nước rút, cô đã đến được đích vào lúc 2:55. Bị hết hơi, cô vẫn mở được cánh cửa của lớp A trên tầng 3 ra, và ngay khi cô tiến vào, cô bỗng trở nên bối rối.
“Huh?”
Nơi này trông rất khác. Lớp học giờ đã rộng hơn, mỗi sinh viên đều có một cái bàn Ma Thuật dài cùng với các loại Nguyên Tố như đất, cát, gỗ và cả nước được đặt ở bên trên.
“Ifrin! Ở đây này!”
Julia đang giơ cao tay. Ifrin gật đầu, rồi tiến tới chỗ của cô ấy.
“Cậu ổn chứ? Tớ đã đến thăm, nhưng lúc đó cậu vẫn chưa tỉnh. Nó có nghiêm trọng không?”
“Không, tớ không sao. Chỉ là đã rất lâu rồi tớ mới được ngủ ngon như vậy.”
Cô ấy đã phải vật lộn với cơn thiếu ngủ kể từ sau khi cha cô tự sát. Cô chưa bao giờ ngủ được quá 4 tiếng một ngày trong suốt 3 năm, vậy nên hôm nay cô cảm thấy khá sảng khoái.
“Tớ đang trong điều kiện tốt nhất luôn á.”
“Vậy là tốt rồi…”
Cửa chính mở ra, và Giáo Sư Deculein bước vào. Đi bên cạnh hắn ta là một anh chàng Ma Thuật Sư lùn tịt mà cô chưa bao giờ gặp.
“Hân hạnh được gặp mọi người. Anh là Trợ Lý Giáo Sư Allen.”
“?!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước màn giới thiệu bất ngờ đó.Trở thành một Trợ Lý Giáo Sư có nghĩa là họ sẽ không tới sự cho phép của Giáo Sư để thăng tiến nữa vì họ chỉ cần sử dụng bảng thành tích đã tích luỹ được của mình là xong.
Đó chính là lí do vì sao mà Deculein chưa bao giờ có cho mình một Trợ Lý Giáo Sư. Đến cả cha cô cũng phải làm việc dưới quyền của Deculein như một nô lệ cho tới tuổi 30. Khi cô ấy tưởng tượng về cha mình hồi đó, cô bỗng cảm thấy như là có một ai đó đang nắm lấy gáy của mình vậy. Một Trợ Lý Giáo Sư giờ đây đang đứng trước tất cả bọn họ. Hắn ta chưa bao giờ có cho mình một Trợ Lý Giáo Sư, vậy thì tại sao tới bây giờ hắn mới quyết định tìm một người chứ?
“Như ta đã nói tuần trước, thì hôm nay, chúng ta cũng sẽ tiếp tục bài học.”
Ifrin cảm thấy chóng mặt một lúc, vậy nên cô ấy đã bấu đùi của mình một phát để ổn định lại bản thân.
“Ta sẽ giao cho các em 5 nhiệm vụ để tối ưu hoá tiết học ngày hôm nay. Kết quả sẽ được ghi lại như là điểm kiểm tra của các em, vậy nên hãy thực hiện thật nghiêm túc.”
Sau đó, người Trợ Lý Giáo Sư đã nhanh chóng di chuyển và đặt một chiếc đồng hồ lên từng bàn.
“Nhiệm vụ của các em là những việc sau đây.”
Snap-!
Hắn ta búng ngón tay. Những nhiệm vụ được nhìn thấy đang trôi nổi trong không khí. Cái đầu tiên là [Lửa Ma Trơi], tiếp theo là [Sương Mù Bình Lưu], rồi là [Kim Loại Nở Rộ]-
“Các em có 3 tiếng. Bắt đầu.”
Các Ma Thuật Sư bắt đầu khởi động Ma Thuật. Ifrin cũng nhanh chóng đặt tay lên các Nguyên Tố ở trên bàn. Đầu tiên là [Lửa Ma Trơi].
Cô nhanh chóng nắm được phương pháp vì đây chỉ là sự kết hợp giữa thể thức của lửa và đặc tính của gió mà thôi.
Không, thêm một chút Ma Thuật nữa…không, không phải, thay vì Ma Thuật…
Trợ Lý Giáo Sư lướt qua cô ấy. Cô ấy vô tình nhìn anh ấy với một đôi mắt sắc lạnh.
Clang-!
Khoảnh khắc đó, Vòng Phép đã bị gián đoạn, và Ma Thuật của cô đã thất bại. Cô cắn môi và cảm thấy một cơn đau nhói ở cô tay. Chiếc vòng tay của cô đang nóng lên, báo hiệu sự bất ổn.
“Oh, chờ một chút đã.”
…Cô biết là cô đã làm sai chỗ nào đó, nhưng cô không thể biết chính xác nó là gì. Tâm trí cô trở nên nóng nảy. Cảm thấy bồn chồn, cô đành phải cúi đầu xuống một lúc để lấy lại bình tĩnh, nhưng mà…
“Kiểm tra thời gian hoàn thành [Lửa Ma Trơi]. 4 phút và 1 giây.”
Xong rồi sao?
Ifrin cố nhìn xem người đó là ai. Không bất ngờ, người đó chính là Sylvia. Ở trên bàn của Sylvia đã có [Lửa Ma Trơi] và cô ta đã đang bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tiếp theo rồi. Ifrin tiếp tục định thần lại, nhưng cô ấy rất khó để tập trung.
“…Ugh!”
Nó cảm giác quá kỳ lạ. Mana của cô ấy vẫn hành động theo ý muốn của cô, nhưng với cái bụng rỗng, thì tâm trí của cô lại đang run rẩy. Mana của cô ấy liên tục bị phân tán. Cô ấy lại tính toán sai thể thức, và Vòng Tròn của cô lại bị phá huỷ thêm một lần nữa. Không quan trọng là cô đã tập luyện chăm chỉ đến thế nào, không quan trọng là cô đã cố gắng ra sao, thì vẫn chẳng có gì suôn sẻ hết. Cô càng trở nên tự ti bao nhiêu, thì bài kiểm tra lại càng trở nên khó khăn hơn bấy nhiêu.
Giọng nói ấy liên tục ám lấy tâm trí cô như một vòng lặp vô tận.
Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin. Con nhỏ ăn xin…
Cô không nên quan tâm đến nó. Nó không xứng đáng với sự quan tâm của cô. Đằng nào thì nó cũng đâu phải là sự thật đâu.
“Sao tôi lại…sao mà tôi lại có thể là kẻ ăn xin được chứ…?”
Cảm thấy khó thở, biểu cảm của Ifrin đã cho thấy cơn đau đầu của cô. Trong khi cô ấy đang sụp đổ, thì Sylvia lại nhìn về phía cô.
“…Hmmmph.”
Một hơi thở nhỏ phát ra từ đôi môi mỏng manh của cô ấy. Các Ma Thuật Sư không phải những người máu lạnh, điềm đạm hay cứng rắn gì hết. Họ quá mỏng manh, dễ vỡ, và thậm chí là còn không thể đối mặt với cảm xúc của chính bản thân mình, điều đó khiến cho họ trông không khác gì những kẻ thất bại mang đầy thiếu sót và dễ bị lung lay. Trong thế giới của Ma Thuật, thì họ không được phép dao động hay để lộ ra sự yếu đuối.
“Cô thật sự đã bị loại khỏi cuộc đua rồi, Ifrin ạ.”
Sylvia nhìn cô ấy với tiếng thở nhẹ nhõm.
“…Debutant Sylvia. 25 phút và 50 giây. Tất cả nhiệm vụ đã được hoàn thành.”
Cô ấy hoàn thành tất cả nhiệm vụ chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng. Các Nguyên Tố kết hợp được xắp gọn trên bàn của cô ấy.
“Giáo Sư.”
Deculein tiếp cận cô cùng với người Trợ Lý Giáo Sư và nhìn vào các thành quả của cô. Sylvia có chút căng thẳng. Bởi cô vẫn còn có chút xấu hổ bởi lần gặp nhau trước đó của họ.
“Sylvia.”
Giọng của Deculein vang lên.
“Vâng.”
Cô ấy đã chuẩn bị để tranh biện rồi. Cô đáng lẽ sẽ không bao giờ đăng ký tham gia tiết học này nếu như không phải là do “con cừu đen” đang níu chân cô. Nhưng mà…[note42183]
“Làm tốt lắm. Em có thể về.”
Cô lại nhận được một lời khen bất ngờ. Đôi mắt của Sylvia mở to hơn. Cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy ánh mắt của Ifrin đang hướng về phía này. Cô cố tình đánh mắt về phía cô ấy. Đôi tay của Ifrin run lên trong khi cô ấy hạ mắt xuống. Kể cả tới lúc đó, thì cô ấy vẫn chưa có tiến triển gì trong bài kiểm tra.
“…”
Cô không cần phải ghen tị đâu. Cô không cần phải quan tâm tới một trình độ cô sẽ không bao giờ có thể với tới làm gì. Cứ tiếp tục nhìn lên tôi từ phía bên dưới đi.
“Cảm ơn thầy.”
Sylvia cúi người chào Deculein và bước ra khỏi lớp. Khi đi qua chỗ của Ifrin, cô bỗng nhận thấy một điều kỳ lạ. Ifrin run rẩy như một chú cún con đang sợ hãi vậy. Chỉ khi đó Sylvia mới hiểu ra được thứ cảm xúc đang dâng trào ở bên trong mình. Đó là sự phấn khích.
Cái cách mà con nhỏ ăn xin này sụp đổ khiến cho cô thoả mãn đến mức không chịu được.
*****
“Julia, em có thể đi.”
“Rehin, em có thể đi.”
“Eharon, em có thể đi.”
Số lượng các Ma Thuật Sư ở trong lớp đang giảm dần. Từ 150 đến 100, 50, 25 và đương nhiên…Ifrin vẫn còn ở đây. Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ấy đang là người đứng bét bảng.
“…”
Tâm trí của cô đã trống rỗng. Cơ mà, cô ấy vẫn chưa bỏ cuộc. Cô ép buộc Ma Thuật của bản thân phải tuôn ra. Chiếc vòng tay cùng với Mana cộng hưởng một cách mạnh mẽ, thế nhưng [Sương Mù Bình Lưu] vẫn không có chút dấu hiệu nào được hình thành
Tuk-Tuk-Tuk-
Cô cố gắng vắt ra mọi giọt Mana mà cô có ở bên trong, nhưng cơ thể của cô không còn có thể chịu được thêm nữa. Mũi của cô ấy bắt đầu chảy máu, những giọt máu ấy chuyển thành màu đen khi nhỏ lên lớp đất được đặt ở trên bàn cô ấy.
“Dren, em có thể đi.”
Trong lúc đó, giọng nói của hắn ta vẫn lấp đầy giảng đường.
“Lawton, em có thể đi.”
Mọi người lần lượt rời đi, nhưng bàn tay của cô vẫn đang run rẩy, và đầu gối của cô thì đang tê dại.
“Cain, em có thể đi.”
Cô cảm thấy như là mình đang ở trong một cơn ác mộng vậy. Một cơn ác mộng mà cô không thể nào tỉnh giấc.
“Doian, em có thể đi.”
Và cuối cùng…
“Eurojan, em có thể đi.”
“Vâng!”
Người cuối cùng đã rời đi, giờ đây chỉ còn lại mình cô.
“…”
Cô vẫn không muốn bỏ cuộc, nhưng mọi chuyện đã kết thúc từ trước khi cô tiếp tục chiến đấu rồi. Đôi tay của Ifrin đã rơi xuống.
Tap!
Gương mặt của cô cũng đập mạnh xuống bàn. Bụi đất trộn với máu bôi bẩn gương mặt của cô, tâm trí của cô giờ đã hoàn toàn trống rỗng.
Tick-tock-tick-tock-
Một lớp học trống rỗng
Tick-tock-tick-tock-
“Thưa Giáo Sư, thời gian đã hết rồi.”
Giọng của Trợ Lý Giáo Sư Allen nghe thật mờ nhạt.
“Tôi đi trước đây.”
“Được rồi. Vậy ta sẽ ở lại và…”
Cô không nghe thấy họ nói hết. Cô cũng không biết tại sao lại thế. Có lẽ là do máu đã che lấp đôi tai của cô.
Thwang, thwang.
Ifrin đập đầu liên tục vào bàn, cả cơ thể của cô giờ đây chỉ toàn là nỗi xấu hổ. Cô tự trách bản thân vì đã không làm được. Cô ấy đã từng khóc và thề rằng là mình sẽ trả thù cho cha, cô ấy đã rời khỏi ngôi nhà thân yêu, tự hứa rằng là bản thân sẽ không quay lại cho tới khi thực hiện được điều đó. Tuy nhiên, giờ đây, cô ấy lại cảm thấy bản thân thật thảm hại khi không thể hoàn thành nổi một bài kiểm tra đơn giản như thế này.
Cô ấy vùi sâu gương mặt vào bàn và bắt đầu khóc.
Tick-tock-tick-tock-
Thứ duy nhất vẫn chưa biến mất trong thế giới đó là tiếng kêu của chiếc đồng hồ.
Tick-tock-tick-tock-
Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi? Cô đã ở đây một mình bao nhiêu lâu rồi?
Tick-tock-tick-tock-
Ifrin chầm chậm ngẩng đầu lên. Đủ loại cặn bẩn dính lên trên mặt của cô. Cô ấy cố gắng lau sạch mọi thứ với cổ tay áo, nhưng điều đó chỉ khiến cho gương mặt của cô trông lấm lem hơn.
Cô trông không khác gì một mớ hỗn độn.
“Sigh…”
Cô ấy để ra một tiếng thở dài tuyệt vọng. Tiết học đã kết thúc. À không, nó kết thúc từ lâu rồi. Quan trọng hơn nữa là, cô ấy đã làm hỏng mọi thứ
“…Hoo.”
Cô sắp bị vùi dập bởi cảm giác ngờ vực trước sự thất bại của bản thân. Cơ thể của cô nặng trĩu, nhiều đến mức mà cô thậm chí còn không thể cử động đôi chân một cách tử tế.
“…”
Khi Ifrin chuẩn bị trở về ký túc xá, thì đôi mắt của cô vẫn theo bản năng hướng về phía bục giảng. Đôi môi phủ đầy cát của cô bỗng chốc mở ra trong sự khó hiểu.
“Huh…?”
Hắn ta vẫn đang ở trên bàn của bục giảng. Như thường lệ, hắn vẫn đang nhìn vào cô với một tư thế nghiêm trang. Cô không bao giờ nghĩ rằng là hắn ta lại ở lại. Giọng của hắn ta vang lên trong giảng đường.
“…5 tiếng và 47 phút.”
Đôi mắt xanh lam của hắn toả sáng trong màn đêm, và bên trong đôi mắt đó, cô trông thật thảm hại và yếu đuối.
“Ifrin Luna.”
Mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng hắn ta đã nói với một tông giọng khác hoàn toàn tối qua. Giọng nói đó khiến cho cô cảm thấy thật ấm áp. Cô đã không còn có thể nghe thấy âm thanh của chiếc đồng hồ nữa.
“Em định bắt ta đợi bao lâu nữa đây?”
Như thể là thời gian đang dừng lại.
----------------------------------------------------------------------------------------------------