Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Quay lại.”
Sylvia nhìn về phía sau theo mệnh lệnh, cô ngay lập tức nhìn thấy Deculein đang nhìn xuống cô.
“Debutant Sylvia.”
“Vâng?”
“Theo như ta được biết, thì thư viện này chỉ được dành riêng cho những người thuộc Hội Đồng và các Giáo Sư. Có rất nhiều tài liệu mật được cất giữ ở đây. Chính vì thế nên, ngoại trừ các giảng viên, mọi sự ra vào khác đều bị nghiêm cấm.”
“Oh. Em hiểu rồi. Em không để ý. Do em bị lạc.”
Deculein gật đầu trước cái cớ của Sylvia.
“Có vẻ như là không có ai nghĩ rằng em bị lạc hết. Em và các quản lý của thư viện đều có lỗi, tất cả những người ở đây-”
Cô ấy nói dối để cứu bản thân khỏi tình huống này và cố sử dụng điều khoản ngoại lệ.
“Không có trường hợp ngoại lệ.”
“Em xin lỗi. Có một cuốn sách mà em muốn tìm.”
Sylvia cuối cùng cũng thú nhận.
“Ah.”
Hắn đưa tay ra để giật lấy cuốn sách, nhưng hắn đã trượt
“Oh, của em…”
Cô ấy bị mất thăng bằng và ngã xuống. Một cơn tức giận đã bắt đầu dâng trào bên trong cô ấy, nhưng cô không để lộ nó ra và đứng lên phủi sạch bản thân. Rồi cô ấy nhìn về phía Deculein. [note42155]
“…”
Hắn ta đang nhìn vào cuốn sách. Sylvia khịt mũi, cô thấy rằng tình cảnh này thật hài hước.
Đó là ngôn ngữ Ethinel. Ngươi không thể nào hiểu được đâu, vì ngươi chẳng có sở thích nào khác ngoài mấy cuộc xã giao cả. Đừng lãng phí thời gian nữa và trả lại cuốn sách cho ta đi.
“Tôi đã ở cùng cô ấy vào tối qua.”
“…?”
Cô cảm thấy kỳ lạ.
“Những bông hoa màu đỏ nhảy múa trên mỗi con đường mà cô ấy đi qua.”
Giáo Sư Deculein bất ngờ đọc mấy câu kỳ lạ, như thể là hắn ta đang đọc quyển sách vậy, hắn thậm chí còn sử dụng một tông giọng mềm mại rất khác so với lúc còn giảng bài nữa.
“Tôi không muốn nghĩ về người đã gợi nên những thứ cảm xúc này nữa.”
Hắn tiếp tục đọc một cách bình thản, nhưng Sylvia không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra hết.
“Nếu như anh muốn được ở bên cạnh cô ấy, thì điều đó cũng ổn thôi.”
Hắn ta đang đọc nó. Không, hắn ta thật sự đang đọc nó, hay hắn chỉ đang nói bừa thôi?
“Nhưng tôi mới là người hiểu rõ cô ấy…”
Tên Giáo Sư đó lập tức ngừng lại và dứt khoát gập cuốn sách.[note42156]
“Em…thích tiểu thuyết lãng mạn sao. Cũng không có gì to tát hết.”
“Huh?”
Bối rối và không biết nên nói gì, cô ấy cắn môi và lắc đầu.
“Tiểu thuyết lãng mạn, em-”
Cuốn sách trôi nổi về phía cô ấy, và rồi cô lấy tay của mình để ôm lấy cuốn sách, đưa nó gần hơn tới ngực.
“Nhưng, em sẽ bị kỷ luật vì tội chống đối nếu như dám tới đây một lần nữa theo ý thích.”
“Không phải là do em thích-”
“Em đến đây chỉ đề phô trương gia thế thôi sao? Em không được tự mình đến đây trong tương lai. Hãy yêu cầu một ai đó đi cùng em.”
Hắn ta thậm chí còn không thèm nghe cô nói. Đôi môi của Sylvia cứ mở ra bất động. Lần đầu tiên trong đời, cô phải trải nghiệm một cảm giác nhục nhã và bẽ mặt như thế này. Vẻ mặt thờ ơ trước đó giờ đã bùng lên sự tức giận. Cô ấy đâu có cố đọc tiểu thuyết lãng mạn đâu. Cô chỉ muốn học thêm về văn hoá của Tiên Tộc qua cuốn sách thôi mà.
“Còn nữa, học hỏi từ một cuốn sách như vậy là phi thực tế. Nó không phải là một câu chuyện phổ thông đâu."
Đó là một cú chí mạng, điều đó khiến cho tâm trí của cô trống rỗng và đứng như trời trồng ở đó một lúc. Như thể là cô ấy vừa bị một vật gì đó đập mạnh từ phía sau đầu vậy.
“…”
Sylvia sững sờ nhắm mắt lại một lúc rồi nhanh chóng mở chúng ra.
“…”
Sylvia nhìn vào cuốn sách ở trong tay. May thay, là nó chưa bị cướp mất.
“Thật đáng khinh.”
Cô ấy nói xấu hắn theo ý thích. Deculein đang đặt cô vào tầm ngắm, có lẽ là do hắn đang cảnh giác với gia tộc Iliade. Sylvia rời khỏi căn phòng và ngay lập tức quay trở lại dinh thự, nhanh chóng mở cuốn sách ra.
“Thưa cô chủ, hôm nay cô về sớm.”
“Phải. Đừng có quan tâm đến bữa tối của tôi.”
Cô ấy cần xác nhận xem những lời của tên Giáo Sư đó có phải là đúng hay không và tiếp tục học thêm về ngôn ngữ Ethinel. Do đó, cô đã chuẩn bị sẵn một cuốn từ điển Ethinel ở bên mình.
“…”
Cô càng đọc, cô lại càng ngạc nhiên về độ chính xác trong lời diễn dịch của Deculein. Hắn ta thậm chí còn hiểu cả những từ mà cô không hề biết. Có phải hắn chỉ phỏng đoán nó dựa trên bối cảnh không? Nhưng dù có làm vậy, thì sao lời văn của hắn lại có thể trôi chảy và tự nhiên đến thế chứ.
“!”
Nhưng câu hỏi đó nhanh chóng bị đánh tan khỏi tâm trí Sylvia khi cô nhận ra rằng cuốn sách này không phải là tiểu thuyết lãng mạn.
[Như thể là tôi đang được bao bọc bởi cơ thể trần trụi của cô ấy…cô ấy *** tôi *** và ******…]
Đây là tiểu thuyết khiêu dâm. [note42157]
“Sao có thể-.”
*****
Sau khi trả cuốn sách kỳ quặc đó lại cho Sylvia, tôi liền tiến đến một ngọn núi cũng với một giảng viên.
“Haha! Tôi không thể tin được là lại có tận 50 đơn xin tham gia vào cuộc huấn luyện địa ngục này đấy.”
Relin, một tên Giáo Sư béo ú đến từ Khoa Hỗ Trợ, cười lớn.
“Tôi cũng ngạc nhiên như ngài thôi.”
Tôi đáp lại với giọng hờ hững.
Nơi này được gọi với cái tên rất hợp là Ngọn Núi Bóng Đêm, nó cũng tương tự với các khu rừng nổi tiếng ở những trường khác, nhưng nguy hiểm và bạo lực hơn rất nhiều. Tuy nhiên, bởi vì được đặt tại một góc của Học Viện và có kết giới xung quanh, cho nên các em sinh viên vẫn có thể làm ngơ nó và sống một cuộc sống bình thường. Nhưng còn Toà Tháp, nơi mà trực tiếp quản lý ngọn núi và chịu trách nghiệm cho sự an toàn của các học sinh, thì nó được coi là một địa điểm có giá trị mặc cho sự nguy hiểm của nó.
Nếu không có nó, thì mọi người sẽ phải đi tới một nơi khác xa hơn rất nhiều để có thể trải nghiệm những cuộc chiến thật sự. Những nguyên liệu Ma Thuật cũng có thể được tìm thấy ở đây, như Salamander, thực vật, và dầu đến từ Graten Drize, vv… đều rất có ích.
“Anh không tự hào sao?”
Hôm nay, các Giáo Sư, bao gồm cả tôi, cùng với 50 Ma Thuật Sư Debutant khác, đã tới Ngọn Núi Bóng Đêm để trải nghiệm thực tế. Mặc dù có từ Bóng Đêm ở trong tên, nhưng xung quanh đây vẫn khá sáng sủa vì hiện tại đang là thời điểm sáng nhất ở trong ngày.
“Các em ấy đều được tuyển chọn rất nghiêm khắc đấy, đều được theo tiêu chuẩn của Học Viện Đế Quốc cả mà.”
Giáo Sư Relin nói như thể là ông ta đang tự hào khi thấy những Tân Binh thực hiện nghiên cứu Ma Thuật ở trên ngọn núi này vào giữa buổi trưa và chúng còn sắp phải đối mặt với những con Ma Thú xuất hiện như cơm bữa nữa.
“Đó chính là lí do vì sao mà chúng ta nên cảnh giác với Ngọn Núi Bóng Đêm…”
Mùa hè vẫn còn xa nữa mới đến, thế nhưng mồ hôi của lão Relin này đã chảy đầm đìa rồi
“Oh, còn nữa. Giáo Sư chịu trách nghiệm cho tuần này vẫn chưa được quyết định. Đến lúc phải thay phiên và chọn một người mới rồi. Trong những lúc như thế này, thì ý kiến của một Giáo Sư Cấp Cao sẽ là rất….”
Có lẽ đây là lí do. Có khoảng 50 Giáo Sư toàn thời gian trong Toà Tháp. Ngoài họ thì còn có một vài nhóm giảng viên khác, đó là các Giáo Sư thực tập và trợ lý Giáo Sư, nhưng theo luật của Học Viện, thì chỉ có các Giáo Sư toàn thời gian mới được phép thay phiên trực tại Ngọn Núi Bóng Đêm thôi. Đương nhiên, theo phản ứng của Relin, thì có thể thấy rất rõ ràng rằng việc đi tiên phong là một chuyện rất nguy hiểm.
“Tôi sẽ làm.”
Tôi tình nguyện làm.
“Oh! Ah, hmm, tôi hiểu rồi. Như mong đợi đến từ vị Giáo Sư Cấp Cao, chủ động đi tiên phong để làm gương cho mọi người.”
Tôi không làm gương cho ai hết. Tôi chỉ là cần phải hoàn thành một nhiệm vụ thôi.
[Nhiệm Vụ Phụ: Ngọn Núi của Bóng Đêm.]
◆ Tiền Thưởng +1
◆ Phần Thưởng Thành Tựu
Có điều gì đó đang chờ đợi tôi ở đây, nó như là đang kéo lấy và mê hoặc tôi vậy. Có lẽ đó là lí vì sao mà một nhiệm vụ phụ đã được kích hoạt.
“Thôi, thưa Giáo Sư Cấp Cao Deculein, tôi sẽ để lại nơi này dưới sự giám sát của anh cho tới Chủ Nhật. Tôi sẽ làm thay cho anh vào tuần sau.”
Relin rung lên trong sự vui sướng.
“Được rồi.”
Tôi dẹp vấn đề của tên Giáo Sư đó qua một bên và tập trung vào nơi này. Với khả năng của chúng, thì những người nào quá yếu đuối sẽ rất khó để sống sót tại nơi này. Nơi đây toàn là những khung cảnh kỳ quái, những khoảnh khắc thất kinh cùng đủ loại Ma Thú, màn đêm trong Ngọn Núi Bóng Đêm có thể thay đổi hoàn toàn thể loại của cả trò chơi.
****
…00:05 sáng. Nửa đêm.
Cô ấy tự chôn vùi bản thân trong bộ quần áo. Thời tiết của Tháng Tư vẫn khá lạnh, nhưng Ifrin cũng không quá bận tâm về nó. Nó không phải là nhờ vào Ma Thuật sưởi ấm hay chiếc áo khoác được yểm Ma Thuật chống lạnh gì hết. Có thể là do chất cồn đang chảy trong máu của cô ấy. Điều đó cũng hợp lý thôi, nhưng cô ấy vẫn nghĩ rằng nó không phải là nguyên do thật sự.
Cô ấy kết luận là do túi của cô ấy hiện đang rất ấm cúng thôi. [note42158]
“Ah, không sao, không sao đâu. Đây, tớ sẽ trả. Tớ đã nói là tớ khao mà~.”
Ăn cốc mỳ, Ifrin ngạo nghễ nói lớn. Chất cồn tăng dần ở bên trong đang dần khiến cho cô ấy trở nên say xỉn.
“Thật sao…? Cậu đang không làm quá đấy chứ, Ifrin?”
Ferit, một thường dân, rụt rè nói nhỏ.
“Nàyyyyy…cậu đang nói cái gì thế? Ví của tớ đang rất dày đó nha. Dày lắm đó!”
Sau khi trở thành thủ lĩnh của nhóm thường dân và thưởng thức xong bữa tối, Ifrin đã ngồi bên lề đường trước một nhà hàng cùng với Julia và những người khác. Julia đang nở nụ cười rạng rỡ.
“Tớ đã nộp đơn xin thành lập nhóm rồi đó. Chắc là nó sẽ xong sớm thôi.”
“Thật sao? Tớ hiểu rồi, hiểu rồi~”
“Phải, thế nhưng mà các thường dân khác vẫn không muốn tham gia, có lẽ là bởi vì, bọn họ vẫn còn cảm thấy lo lắng, như một lũ ngốc vậy.”
Sluuuurp-
Ifrin nhanh chóng nốc hết cốc mỳ trong thoáng chốc.
“Noá ngun qué.” [note42159]
“Hihi. Cậu say rồi à Ifrin?”
“Say á? Tớ sao? Không bao giờ!”
Cô ấy lắc đầu với một biểu cảm nghiêm túc. Cô ấy đã uống bao nhiêu chén rồi? Cô đâu có nhớ, nhưng cô ấy cũng đâu có say…
“Ahhhh-!”
“!”
Một tiếng hét, nó khiến cho Ifrin và các Ma Thuật Sư khác đều bất ngờ. Ban đầu, họ đều nghĩ rằng mình là người duy nhất nghe thấy nó.
“Cái gì? Vừa nãy, các cậu có nghe thấy không?”
“Có, tớ có nghe!”
“Đi thôi, nhanh lên!”
Ferit, Rondo, Julia và Ifrin. Với ý thức về công lý là điều được ưu tiên trên nhất trong tâm trí của những Ma Thuật Sư này, họ bật dậy và chạy về phía phát ra tiếng hét.
“Nó đến từ đâu vậy?”
“Cứ-cứu tôi với!”
“Ở đó!”
Âm thanh phát ra từ con hẻm nằm phía bên phải.
“Cứu tôi!”
Đi theo tiếng hét, bọn họ lao qua một con đường tăm tối và tiến vào một góc tách biệt.
"T-tôi ở đây! Làm ơn!”
Bọn họ tiếp tục chạy cho đến khi nhận ra một điều gì đó bất thường. Âm thanh của những chiếc lá bị dẫm nát cứ liên tục vang lên bên tai họ. Bọn họ đang chạy trên một con đường gạch cơ mà, làm sao mà họ lại có thể có tiếng chân như là đang bước đi trong một khu rừng rậm được cơ chứ.
“Mọi người. Có gì đó không đúng. Hãy chắc chắn là các cậu-”
Ifirn nhìn về phía sau.
“Huh?”
Cô ấy chỉ còn có một mình, bị vây quanh bởi một khu rừng hoang vắng cùng cây cối rậm rạp.
“Uh…”
Hơi rượu nhanh chóng dịu đi khi một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của cô ấy.
“Cứu tôi với!”
Tiếng hét đó lại vang lên. Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác kinh hãi thống trị trái tim của Ifrin. Cô không còn có ý thức về công lý nào nữa. Đây là một Ma Thuật mà cô không thể nhận thức được.
“C-cô ở đâu?”
Vì cô ấy chưa từng trải qua khoá đào tạo trước đó của Học Viện, cho nên cô có hai điểm yếu chí mạng đó là: khả năng kháng Ma Thuật và tâm lý mà một Ma Thuật Sư nên có. Những kỹ năng cơ bản đó là những thứ sẽ được dạy đầu tiên trước khi tiến vào đại học.
“Cô ở đâu?!”
Chạy băng qua cánh rừng, cô cuối cùng cũng đã tìm thấy cô ấy.
“Đây, tôi ở đây! Tôi ở đây! Tôi ở đây này!”
Một người phụ nữ với bộ quần áo rách nát và bàn tay đang vươn về phía của cô, cô ngay lập tức chạy tới để giúp cô ấy.
Bang-!
Vào lúc đó, có một thứ gì đó đã va vào chân của cô.
Ifrin ngã lăn ra đất. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng bắp chân đang cô tê dại, và cô nhận thấy rằng mình không còn sức lực nào nữa. Tất cả những gì mà cô có thể làm chỉ là ngẩng đầu lên.
“Cẩn thận!”
Cô ngay lập tức hét lên để cảnh báo cho người phụ nữ, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Một tia sáng vụt ra từ trong bóng tối, xuyên qua vai của người phụ nữ.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhh-!”
“Ah!”
Với tiếng thét tuyệt vọng, Ifrin cố ép bản thân đứng dậy và cố gắng tập trung sức mạnh của chiếc vòng tay để giải phóng nó về phía nơi tia sáng được bắn ra…
Cô ấy làm lộ diện người đang đứng ở đó, nhưng danh tính của người đó khiến cho cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Giáo Sư Cấp Cao Deculein. Sát ý phát ra từ hắn ta khiến cô run sợ.
“G-Giáo Sư! Thầy đang làm cái-!”
“Debutant Ifrin.”
Giây phút mà hắn gọi tên cô, thì người phụ nữ đang cố trốn đi lại bị bắn thêm một lần nữa, lần này tia sáng đó đã xé nát mắt cá chân của cô ấy.
“Arrrrrrrggghhhhh-!”
“Không, Giáo Sư! Thầy đang làm-”
“Mở to mắt ra. Đó không phải là con người đâu.”
“Sao?”
“Em say rồi. Cứ ngồi yên đó đi.”
“Không nhưng…”
“Đừng có di chuyển!”
Deculein đe doạ cô.
“…”
Giọng nói trần trụi đó giống thể là nó có thể lay chuyển cả ngọn núi. Những cành cây đang run rẩy, và nó như thể là có một tiếng sấm vang vọng khắp khu vực. Bị choáng ngợp, Ifrin bất động, không thể làm gì khác ngoài nhìn về phía hắn ta. Đôi mắt của hắn ta thật sắc bén và hung hãn, giống như là đôi mắt của những con thú săn mồi. Hắn ta trông đáng sợ hơn thường ngày. Một làn gió lạnh thổi qua đôi má của Ifrin.
Chỉ khi đó, sự thắc mắc của cô mới được sáng tỏ.
“…Đây là Yểm Mị, nó là một tác phẩm của Quỷ Tộc.”
Hắn ta nâng cô ấy lên từ phía sau cô trong khi giải thích tình hình. Hắn ta vẫn đang đứng yên, nhưng còn Ifrin thì lại đang bắt đầu lơ lửng trong không trung.
“C-chờ đã. Chân em không chạm đất được…”
“Ta đã để một mảnh kim loại ở sau áo của em.”
“…?”
Cô thấy bối rối trong khi nhìn vào Deculein, chỉ để khiến cho trái tim của cô trở nên nghẹt thở hơn. Hắn nhìn vào cô như thể là hắn đang khinh bỉ sự tồn tại của cô vậy. Biểu cảm đó trông giống như là hắn đang khinh thường cô, một thứ sinh vật hạ cấp.
“Nhấc bổng cơ thể của một con người là khá khó, nhưng kim loại thì lại rất dễ.”
Cô không hiểu ý của hắn là gì. À không, gã này thật sự là một Giáo Sư sao? Sao người đó lại có thể là người của Quỷ Tộc chứ?
“Ý của thầy là-”
“Đừng có ngáng đường ta nữa và cút khỏi đây đi, con nhỏ ăn xin.”
“…”
Lời nói của hắn sắc như một lưỡi dao, và chúng còn đi chung với một ánh nhìn đáng sợ và hung tợn hơn bất kỳ ai mà cô từng thấy nữa. Bản thân dáng vẻ đó đã không còn giống với cách cư xử thường ngày của Deculein nữa rồi.
….Không, không. Ngược lại chứ, trước đó hắn chắc chắn là đã diễn kịch…thế này mới giống như là Deculein mà cô từng biết chứ. Lời nói của hắn luôn cay nghiệt, luôn cố đẩy Ifrin ra xa. Hắn chưa bao giờ tử tế cả.
“Wheeeeee---”
Shoooooo-
Cô ấy bị kéo ra ngoài giống như là bị hút bởi một cái máy hút bụi, bị ném ra ngoài ngọn núi nơi mà cô ấy gần như đã ngất xỉu.
*****
Krrrr….
Người phụ nữ dần hoá thành một sinh vật kỳ lạ. Mái tóc và quần áo của cô ta bị tan chảy trong khi những chiếc sừng mọc lên trên hai bên thái dương. Mắt của cô ta rất to nhưng lại không có mí mắt, màu da của cô ta có màu đỏ, và sáng bóng một cách kỳ lạ.
“Thứ cặn bã.”
Đánh giá theo cơ quan nhìn giống như viên ngọc được gắn giữa hai mắt của cô ta, thì có lẽ là cô ta đang cố sử dụng Mê Thuật lên người tôi một lần nữa, nhưng nó không có tác dụng đâu. Nhờ có những lợi ích ít ỏi trong chuỗi [Nhân Cách] của Deculein, nên những loại Mê Thuật kiểu này sẽ không có tác dụng với tôi.
Cảm xúc của tôi dâng trào một cách kỳ lạ, tôi nhanh chóng nhận ra đó là do một [Nhân Cách] của Deculein gốc đang phản ứng dữ dội.
…[Huyết Thống]. [Nhân Cách] và [Đặc Điểm] của hắn ta có vài điểm tương đồng với hầu hết mọi người trong gia tộc Yukline. Sự thù địch của hắn ta với Quỷ Tộc là một đặc điểm vốn có nằm trong gia tộc này. Chính vì vậy, cho nên mỗi khi ở gần Quỷ Tộc, tôi sẽ cảm thấy một cảm giác căm thù và ghê tởm đến tột cùng. Mối quan hệ giữa loài người và Quỷ Tộc đã luôn rất căng thẳng. Những Ma Thuật Sư đã săn đuổi Quỷ Tộc từ thời tổ tiên của họ rồi. Đó chính là cách mà danh tiếng của bọn họ được biết đến.
Đây chính là vận mệnh của Deculein được tác giả viết nên. Nếu như người chơi sử dụng nhân vật mang tộc Quỷ, thì dù cho họ có là quỷ tốt hay quỷ xấu đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành đồng minh với hắn ta.
“Ngươi xứng đáng phải bị chôn sâu xuống mặt đất.”
Tôi rất hiếm khi tức giận, nhưng nhờ vào con quỷ này, nên tôi đã không thể giữ được bình tĩnh nữa.
“Krrrrrrr-!”
Con quỷ này hình như đang sử dụng tiếng hét, nó đang cố tấn công tôi bằng một đợt sóng tinh thần thì phải.
Ziiiiiing-
Một âm thanh chói tai vang lên, nhưng chỉ có vậy thôi. Tôi không để ý đến nó, tôi lập tức đâm con quỷ bằng 5 thanh kim loại đang lơ lửng trên không trung. Tôi đã cảm thấy phấn khích. Tôi biết là tôi cần phải kiềm nén lại để kiểm soát thật tốt Ma Thuật, nhưng bản năng của Deculein trong tôi đang sôi sục.
Swiiiiiiirl-
Tôi sử dụng 2 trong số 4 con dao, và nhắm vào hai bên sườn của con quỷ. Nó nghiến răng trong khi quan sát đợt công kích.
“Ahhhh!”
Con quỷ cố né tránh bằng một cú lộn ngược, nhưng con dao cuối cùng đã găm thẳng vào tim của nó trong khi nó đang ở trong không trung.
Udududuk-
Các khớp của nó vặn vẹo một cách kỳ lạ. Nó cố né tránh những con dao của tôi bằng cách vặn nắn toàn bộ cơ thể, nhưng những đợt công kích của tôi thì vẫn không có hồi kết. Ở phía sau tấm lưng đó, cả 4 lưỡi dao đâm xuyên qua nó. Nó đã làm rất tốt, nhưng cái chết của nó là không thể tránh khỏi. Trong suốt trận chiến, con quỷ đó không thể làm gì khác ngoài vật lộn với những vết thương.
Do đó, nó chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là: ngã xuống. Ngã thật mạnh xuống đất, cơ thể của nó đã bị xé nát bởi những lưỡi dao của tôi, điều này đã được tôi dự tính từ trước.
Schwaaa-!
Nó cố gắng vươn nanh vuốt ra, nhưng nó không thể với được tới tôi. Lưỡi dao thứ 6, thứ mà đã đưa Ifrin ra khỏi ngọn núi, đã trở lại kịp lúc để xuyên thẳng qua đầu của nó.[note42160]
“…Một con quỷ vô dụng, máu của mày văng ra khắp mọi nơi rồi.”
Tôi chiến đấu cho đến đấu cho đến khi máu đã văng cả lên trên mặt. Không thể chịu được nữa, sự kinh tởm đã trào dâng trong tôi, khiến tâm trí tôi tràn ngập sự hận thù, kinh sợ, sát ý và huỷ hoại. Tôi không chịu được. Tôi không thể giấu chúng đi.
[Nhiệm Vụ Phụ: Ngọn Núi của Bóng Đêm] - ✓Đã Hoàn Thành
◆ Tiền Thưởng +1
[Thành Tựu Bổ Sung: Lần đầu giết Quỷ]
◆ Tiền Thưởng +1 [Huyết Thống Gia Tộc: Yukline]
◆ Tiếp Nhận Đặc Điểm [Yukline]
Một chuỗi thông báo cho phần thưởng của tôi nhảy lên, nhưng tôi vẫn không thể quên được sự hiện diện của con quỷ này, nó ngăn tôi cảm thấy vui mừng. Đến cuối cùng thì, nó cũng không khác gì một điềm báo.
Điềm báo đánh dấu cho sự khởi đầu của một trò chơi không có người chơi.
“…”
Tôi chỉ đứng đó và trống rỗng nhìn lên bầu trời. Ánh sáng nằm trên bầu trời đen tối. Không có một ngôi sao nào hết, và thứ ánh sáng của vầng trăng kia đã bịche khuất bởi những đám mây khiến cho nó trông thật mờ nhạt.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày 1 chap đang khiến mấy bác bị phê thuốc hửm?
Đừng lo, tôi sắp phải đi làm rồi nên sắp tới mấy bác sẽ không phải lo tới chuyện bị sốc thuốc nữa đâu =)))