Tôi nghĩ trò chơi điện thoại [note51961] là một trò chơi khá khó. Vì mọi người thường diễn giải với người khác thông điệp họ nhận được theo cách riêng. Kể cả khi họ nghĩ rằng họ đã diễn giải đúng, nhưng thông tin từ đầu ra luôn khác so với đầu vào.
Kể cả những người trong trò chơi có xếp hàng cạnh bên nhau, thì vẫn rất khó để có câu trả lời chính xác nhất. Nên là nhỡ đâu một truyền thuyết đô thị liên luỵ đến nhiều người rồi lan rộng ra thì sao?
Câu chuyện về Người tuần đêm mà tôi nghe từ Naomi có thể không chính xác. Nhưng tôi tin câu chuyện nảy ra trong tâm trí rối bời của mình có lẽ sẽ không sai.
“Vừa đi vừa dùng điện thoại nguy hiểm lắm biết không.”
Tôi một lần nữa nghe giọng nói ấy từ đằng sau. Đó là một chất giọng rất trầm của một người đàn ông.
Hả? Ban nãy tôi đâu có đi bộ đâu?
Tưởng tượng của tôi thôi ư? Không, chắc chắn không. Tôi đã nghe những câu từ ấy đến tận hai lần. Dốc hết can đảm, tôi chậm rãi quay lại nhìn nhưng chẳng có ai đằng sau lưng tôi cả. Dĩ nhiên, xung quanh cũng chẳng có ai. Lưng tôi toát cả mồ hôi lạnh. Quần áo cũng trở nên ẩm ướt và thấm đẫm da.
Tôi nhanh chóng cất điện thoại vào túi rồi bắt đầu đi bộ như chưa có chuyện gì. Tôi còn khoảng 500 mét nữa để về nhà. Còn hai cột đèn giao thông nữa. Làm được không…? Không, không làm hay không vẫn phải làm. Tôi hít một hơi thật sâu và dốc hết sức bình sinh để chạy nước rút.
Do tôi không phải là đứa giỏi thể thao gì nên tất nhiên, tôi chạy cũng không được tốt. Tiết thể dục cũng là tiết tôi ít yêu thích nhất. Tuy vậy, tôi đây ngỡ ngàng khi bản thân có thể chạy nhanh hơn mình nghĩ. Tôi không ngờ có thể chạy nhanh đến mức này đấy. Nhưng đây không phải lúc để nghĩ về chuyện đó. Tôi phải về nhà ngay.
Khu dân cư im phăng phắt có thể vừa tốt vừa xấu, và hôm nay yên tĩnh đến dễ chịu. Nguyên ngày nay chả có ai đi vòng quanh cả. Cũng không có chiếc xe nào đi ngang. Mặc dù đèn đường có bật nhưng chả ai có thể đảm bảo.
Tôi băng qua đường lúc đèn chuyển đỏ, khi ấy chẳng có chiếc xe nào. Tôi mặc tín hiệu đèn rồi vội băng qua đường. Nhịp thở của tôi cũng trở nên khó khăn. Giá mà hồi trước tôi tập thể dục điều đặn một chút nữa thì đâu phải khổ sở như bây giờ.
Chỉ còn một chút nữa mới về nhà. Tôi không cảm thấy ai đang đuổi theo từ đằng sau. Tôi đã quá sợ hãi để ngoảnh lại nhìn, nhưng tôi chắc bản thân tôi sẽ ổn thôi. Với vận tốc này, tôi có thể chạy về nhà bằng tất cả các cách. Mặc dù túi đựng bánh kẹo ở cửa hàng tiện lợi đang rung lắc nhưng ai quan tâm chứ.
Tôi đã có thể thấy cột đèn giao thông thứ hai. Nó nằm ở một đoạn đường lớn gần nhà. Ngay cả vào đêm muộn rồi, đoạn đường này vẫn có xe cộ và người đi đường lưu thông. Khi đèn chuyển đỏ, tôi chầm chậm giảm tốc. Tôi đến được đây rồi, tôi sẽ ổn thôi. Thêm nữa, tôi đã hết sức cẩn thận không dùng điện thoại khi đang đi. Tôi ngừng trước vạch qua đường.
Thế rồi điện thoại trong túi tôi rung lên, nhưng đây không phải lúc để tâm đến. Tôi không biết chuyện gì có thể xảy đến nên tôi không được phép xao lãng. Ở đây cũng vừa đủ người, nên có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ kêu cứu ngay. Dù vậy cũng không được mất cảnh giác.
Đèn vẫn chưa chuyển xanh. Tôi ngày càng thêm sốt ruột. Tôi muốn mặc kệ luôn tín hiệu đèn rồi băng qua đường thật nhanh, nhưng tôi thấy một chiếc xe tải đang đến từ bên phải nên đã ngăn sự thôi thúc ấy. Và cũng chính khoảnh khắc khi xe tải đó đã đi ngang qua.
“Mặc kệ tín hiệu đèn cũng nguy hiểm lắm đó,”
Lời thì thầm của người đàn ông văng vẳng bên tai tôi. Câu nói đột ngột ấy khiến suy nghĩ của tôi đóng băng, và cơ thể cũng cứng đờ ngay lập tức. Tôi nên làm gì đây? Khi tôi còn đang cân nhắc xem mình có nên ngoảnh lại nhìn hay không, thì tôi bất chợt bị đẩy ra giữa đường khi mà chiếc xe tải đang bon bon tới.
Tôi ngã về phía trước đường, mọi thứ dường như chuyển động chậm lại. Mặt tôi sát rạt với mặt đường. Tôi cố lay mình dậy để xem ai là người đẩy mình, nhưng từ chỗ ban nãy tôi đứng đã chẳng thấy ai nữa.
Sau tiếng phanh gấp và âm thanh va chạm chói tai, túi đựng bánh kẹo và nước tương bị hất văng lên không trung.
Chiếc túi phấp phới trên không bất chấp cả trọng lực trước khi rơi thẳng xuống đất kèm theo tiếng thịch của chai nước tương dội xuống đường. Khoảnh khắc chiếc chai rơi xuống, tiếng hét từ cô nữ sinh mặc đồng phục đang băng qua đường để về nhà vang vọng khắp khu dân cư tĩnh lặng.
Nhiều người tập trung lại hiện trường vụ tai nạn sau tiếng hét.
Mọi người đã gọi cho cứu thương. Người tài xế xe tải cũng trở nên hoảng loạn. Nhiều người cũng nhiều chuyện lại hóng xem có chuyện gì. Mọi người tập chung hiện trường vụ tai nạn xảy ra liên tiếp nhau, những tiếng xì xào ngày một lớn. Khi thời gian thấm thoát thôi đưa, chuyện này dường như sẽ trở nên hỗn loạn.
Tuy nhiên, sự tĩnh lặng đột nhiên bao chùm lấy vụ tai nạn, làm cho những người có mặt cảm thấy ớn lạnh và cứng đơ người cùng một lúc.
“Không sao. Tao sẽ không để mày cô đơn đâu,” một giọng thì thầm trầm vang vọng khắp hiện trường.
Mọi người ở đó nghe thấy giọng nói huyền bí ấy của người đàn ông. Nhưng khi đảo mắt nhìn xung quanh, chẳng một ai biết giọng nói đó xuất phát từ đâu hay của ai. Một vài người bao đồng nghiêng đầu bối rối, nhưng ưu tiên của nhiều người tại hiện trường vụ tai nạn là cứu người chứ không phải làm sáng tỏ giọng nói bí ẩn ấy, nhanh chóng họ bắt tay vào việc.
Vào thời điểm đó, dù nhiều người có thể nghe giọng nói huyền bí ấy nhưng ít người có thể hiểu được ý nghĩa của lời thì thầm là gì.
Ngày hôm sau, Naomi đợi Eriko cùng đến trường. Eriko hứa với cô sẽ nói phạm vi của bài tập toán, nhưng cô đã không liên lạc được. Một cảm giác bất an lướt qua cô.
Eriko không phải kiểu người sẽ thất hứa. Naomi muốn cô bạn đến nhanh. Để rồi cơn sốt sắng trong Naomi dần chuyển thành một nỗi thất vọng.
Tiếng chuông kêu, giáo viên chủ nhiệm của họ, Yamashita chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt ảm đạm. Eriko vẫn chưa tới. Eriko là người chưa trễ học bao giờ nhưng vẫn chưa tới. Nỗi âu lo trong Naomi ngày một lớn hơn.
Yamashita ngồi trong yên lặng trước lớp, nhìn học sinh trước khi chậm rãi cất lời.
“Chào buổi sáng, các em. Hôm nay, thầy xin thông báo với các em một tin buồn… Ngày hôm qua, Tomita mất rồi. Có lẽ như đây là một vụ tai nạn.”
Tâm trí của Naomi trống rỗng và ngay lập tức, một tràn câu hỏi lấp đầy cô.
“Eriko bị tai nạn ư? Bọn mình mới ở cùng nhau ngày hôm qua. Cậu ấy còn nhắn cho mình nữa. Không đời nào. Eriko gặp tai nạn. Mình không tin đâu. Tại sao? Tại sao? Tại sao?”
‘Này, sao thế trò Sasaki? Em ổn không?” Khi Yamashita gọi Naomi, cô đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không hay biết và bắt đầu nhìn vô hồn vào khoảng không.
“Sasaki?” Yamashita cũng trở nên lo lắng và gọi tên cô một lần nữa, nhưng Naomi không đáp lại. Thực tế, Naomi ôm đầu mình, vẫn run rẩy đứng đó.
Cả lớp cũng trở nên nháo nhào. Cảm thấy mọi thứ đang không ổn, Yamashita đi tới chỗ ngồi của Naomi ngay giữa lớp học. Khi Yamashita còn vài bước chân nữa, Ánh mắt trống rỗng của Naomi đột nhiên nhìn lên trần nhà.
“Do mình. Là lỗi của mình. Do mình đã kể cho Eriko,” Naomi hét toáng lên, rồi điên cuồng vò đầu mình. Yamashita đến ngăn nhưng cô đã gạt tay của người thầy ra.
“Bình tĩnh, Sasaki! Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Bĩnh tĩnh đi em, nguy hiểm lắm!”
Yamashita cố gắng trấn an cô, giọng của người thầy vang vọng xuống cả hành lang đến cả những người giáo viên khác đã cảm thấy được bầu không khí hỗn loạn đã tập chung lại lớp học. Yamashita và những người giáo viên khác nắm lấy tay của Naomi và đưa cô xuống y tế khi bản thân cô còn đang run rẩy.
Bầu không khí không mấy dễ chịu cùng sự tĩnh lặng cứ thế bao chùm lớp học.
Mười phút sau, Yamashita quay lại với những vết cào cấu trên mặt. Sau khi giải thích với học sinh rằng Naomi đã đi cùng với y tá của trường, người thầy tiếp tục với câu chuyện hồi sáng.
“Trường hợp của Tomita thật sự rất không may. Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, thầy vừa giận mình vừa hối hận khi đã không làm được gì. Có vẻ Tomita đã gặp tai nạn khi băng qua đường khi đã mải nhìn điện thoại thay vì nhìn đèn đỏ. Và ngày hôm qua, cả cha và mẹ của em ấy cũng mất. Họ gặp tai nạn ở các địa điểm riêng biệt. Thầy vẫn chưa nghe chi tiết. Nhưng các em, làm ơn, làm ơn ngưng ngay việc dùng điện thoại khi đang đi đi, nguy hiểm lắm đấy. Thầy không muốn mất thêm một học sinh nào nữa đâu.”
Bầu không khí trong lớp học trở nên nặng trĩu, thắt chặt trái tim từng người học sinh. Tiếng quạ kêu trên bầu trời như giễu cợt bầu không khí u tối, đúng là không thích hợp cho một ngày xuân đầy nắng.
“Tiết sinh hoạt tới đây thôi. dù chúng ta đã thảo luận một chủ đề không lạc quan mấy, hôm nay chúng ta hãy cố hết sức nhé.”
Người thầy rời lớp học như thể đang chạy trốn. Có một số học sinh muốn hỏi thầy ấy vài thứ, nhưng người thầy vờ như không chú ý đến.
Thầy ấy đã không xoáy sâu vào vụ tai nạn quá bất thường của nhà Tomita. Lúc này đây thầy ấy quyết định sẽ chịu trách nhiệm tìm hiểu những điều không thể giải thích từ giờ.
Những điều phi lý của vụ tai nạn sẽ không đến tai học sinh, theo các nhân chứng. Nhưng ngay lúc này đây, Yamashita không muốn gieo thêm muộn phiền cho học sinh.
Theo lời khai của các nhân chứng, Eriko Tomita đang đứng đợi tín hiệu đèn trước khi vụ tai nạn xảy ra. Cô thậm chí còn không nhìn điện thoại. Thêm nữa, người tài xế của chiếc xe tải đã va chạm với cô đã nói rằng có ai đã đẩy cô từ đằng sau.
Tuy nhiên camera hành trình của xe tải cho thấy cô đã nhìn điện thoại khi băng qua đường lúc đèn giao thông chưa chuyển xanh.
Gần như cùng thời điểm với cô con gái, người mẹ cũng đã vướng vào một vụ tai nạn khi ở lối đi dành cho người đi bộ cách xa nhà. Bà ấy giữ trong tay chiếc điện thoại nhưng camera hành trình từ chiếc xe cho thấy bà đang vừa đi vừa dùng điện thoại.
Tuy nhiên, người tài xế của chiếc xe va chạm với bà cũng có những lời như ở vụ của cô con gái, làm chứng người phụ nữ mới bị tông không nhìn điện thoại và dường như bị đẩy từ phía sau.
Và trong tầm khoảng thời gian đó, Cha của Eriko Tomita cũng đã gặp tai nạn. Ông đã ngã xuống đường ray khi chiếc xe lửa cập ga gần nhà ông ấy nhất. Máy quay an ninh của ga tàu cho thấy ông rơi xuống khi vừa đi vừa dùng điện thoại.
Nhưng, nhân chứng của sự việc này cũng cho biết, “Ông ấy có nhìn điện thoại đâu. Ông í bị ai đẩy từ đằng sau ấy.”
Gần như cùng thời điểm, cả gia đình đã gặp tai nạn tại những nơi khác nhau. Mặc cho những lời nhân chứng cho rằng họ đã không nhìn điện thoại, camera hành trình và máy quay an ninh cho thấy cả ba lại dùng điện thoại khi đang đi.
Những sự việc này không có cách nào để thông báo với học sinh. Mất đi bạn cùng lớp đã đủ sốc lắm rồi. Thêm nữa, không rõ chuyện gì đã xảy ra với Sasaki trong tình huống đó. Nếu thông tin cứ thế phát tán, sẽ có thể nhiều học sinh sẽ mất bình tĩnh. Đó là những điều Yamashita đã quyết định.
Tuy nhiên, Yamashita thiếu tự tin. Thầy ấy thiếu tự tin để giấu đi câu chuyện khó tin đã nghe từ những học sinh của mình. Vào khoảng khắc đó, tất cả những gì Yamashita có thể làm là trốn khỏi lớp học trước khi học sinh biết được điều gì.
Không cần phải nói, khuôn mặt của Yamashita đầy đớn đau khi bước xuống hành lang.