Tôi không thích chuyện kinh dị cho lắm. Chỉ là tôi không thể nghe được. Nghe đáng sợ lắm vì tôi từng nghĩ về mấy thứ như vây trước khi đi ngủ. Dù biết là sẽ ổn thôi nếu tôi không nghĩ về chúng nữa nhưng tôi không thể không hình dung những thứ không mấy dễ chịu trong đầu mình.
Thế cho nên tôi luôn đảm bảo bản thân không phải nghe chuyện kinh dị. Nhưng mà, trừ phi bị ép thôi…
“Xin lỗi mà Eriko. Tớ làm lộn xộn lên mất rồi,” Naomi xin lỗi với hai tay siết lại trước mặt. Nhưng đã quá muộn rồi, tôi không tha thứ được.
“Thật không thể tin được. Tớ đã bảo là tớ không thích nghe chuyện kinh dị mà đúng không? Cậu cũng biết mà?
“Tớ xin lỗi. Chỉ là tớ muốn cậu nghe chuyện của ‘Người tuần đêm’ thôi.”
“Không, không, không đâu! Sao lại là tớ?”
“Chà, ai kêu cậu là người đầu tiên tớ thấy trong ngày chi.”
“Thế nghĩa là sao? Tớ bảo cậu rồi tớ không muốn nghe!”
Tôi đập bàn liên tục. Lòng bàn tay có hơi đau nhưng mà ai quan tâm chứ.
Sáng nay chuông báo thức kêu mà tôi không dậy, làm mẹ tôi nổi trận lôi đình. Với một đứa hay vật vã vào buổi sáng thì bằng cách nào đấy tôi đã xoay sở lết tấm thân này xuống giường rồi tiến tới phòng khách. Tôi vừa ăn sáng vừa nghe mẹ mắng. Sau đó tôi mặc đồng phục trường trong khi vẫn còn buồn ngủ rồi lên đường tới trường.
Còn cảm thấy loạng choạng, tôi lững thửng bước vào lớp, vừa ngáp vừa kiếm chỗ ngồi của mình. Đó là khi cô bạn cùng lớp của tôi là Naomi, tiếp cận tôi với một nụ cười tươi trên môi. Mặc dù chả hiểu cậu ấy đang nói cái mô tê gì nhưng tôi đã nghe chuyện cậu ấy kể về một truyền thuyết đô thị gọi là “Người tuần đêm”.
“Tớ lúc nào chả nói cậu, tớ không thích nghe mấy truyện kinh dị!” Tôi phản đối.
“Tớ xin lỗi mừ. Nhưng mà cậu không cần phải giận đâu… được rồi, tớ sẽ mua cho cậu mấy đồ ăn vặt cậu thích ở cửa hàng tiện lợi, nên là tha tớ nha.”
“Tin chuẩn không?”
“Tin chuẩn.”
“Vậy tớ muốn Pudding và bánh su kem!”
“Hả? Hai cái á? Chắc không sao tại tớ cũng là người bắt cậu nghe mà.”
“Yay!”
Khi nghe mình có thể có đồ ăn vặt, tâm trạng tôi lập tức được cải thiện ngay. Tôi cũng rất thích bánh kẹo đến nỗi mà chuyện kinh dị tôi thấy chẳng đáng sợ nữa. Tôi không có khao khát nào khác vượt quá đồ ăn đâu. Chỉ cần ăn là tôi sẽ không sợ gì hết.
Tôi không thích nghe chuyện kinh dị. Kiểu như, nó tệ lắm ấy. Tôi còn không có khả năng tâm linh nào cũng như chưa vướng vào bất cứ cái gì siêu nhiên. Nhưng ngần ấy là quá với tôi rồi. Nếu chương trình TV chiếu phim ma, tôi sẽ lập tức chuyển kênh ngay. Rồi khi có phim kinh dị chiếu thì tôi cũng nhắm nghiền đôi mắt mình lại.
Bố mẹ tôi nhìn tôi với vẻ không uy tín lắm, nhưng tôi sợ thật mà. Ban đêm đi vệ sinh một mình đáng sợ lắm. Nhưng với tư cách là một học sinh cấp ba thì cảm giác không thể đi vệ sinh ban đêm một mình thì đúng là tệ thật, nên tôi sẽ cố hết sức. Thỉnh thoảng tôi có kêu mẹ nhưng hiếm khi lắm.
Người tuần đêm. Tôi chắc chắn không muốn đối mặt với hắn. Mặc dù có đồ ăn vặt thì vui đó nhưng hắn vẫn thật đáng sợ. Tôi nên làm sao đây? Có lẽ tôi nên nghỉ lớp ôn thi hôm nay…
Ồ nhưng mà nếu tôi không dùng điện thoại trong lúc đi thì sẽ ổn thôi. Đúng rồi, là nó. Tôi nói thế với bản thân rồi quyết định đến lớp ôn thi hôm nay.
“… Eriko, Eriko này,” Tôi nghe Naomi trầm giọng gọi tên mình mấy lần.
“Hở? Sao vậy?... Ồ, Yamshita” Tôi nói khi chợt nhận ra sự hiện diện của giáo viên chủ nhiệm của mình, thầy Yamashita, đang đứng sững trước tôi. Tôi đã không để ý thầy ấy. Tôi chỉ thấy vẻ mặt của Naomi hơi nhăn nhó. À, bảo sao cậu ấy lại kêu tên mình.
Yamashita là giáo viên đã bốn mươi cành xuân nhưng vẫn chưa có vợ. Tôi không ghét thầy, nhưng tôi cũng thích thầy ấy. Thầy ấy cao và có một vóc dáng ưa nhìn, nhưng nhiều điểm ở thầy ấy sắc bén làm cho mặt thầy có hơi đáng sợ. Và không chỉ có mặt thầy, thầy nói chung rất đáng sợ. Kể cả bây giờ, hào quang của thầy ấy thật khó chịu.
“Không phải là “Yamashita, mà là “thầy Yamashita”. Tôi đã nói em phải xưng hô cho đàng hoàng rồi mà?”
“Xin lỗi.”
“Có nghe tôi nói gì không vậy, Tomita?”
“D-Dạ em xin lỗi!.”
“Tiết sinh hoạt bắt đầu rồi thì em cần phải tỉnh táo lại, thật đấy… đến cả Toda cũng tỉnh rồi kìa. Thầy sẽ nói lại vì chuyện này rất hệ trọng. Trong số các em có lẽ đã biết, nhưng dạo này có rất nhiều sự cố về những đối tượng khả nghi trong khu vực trường học. Còn có người đột nhiên bị đẩy từ phía sau nữa. Nên các em hãy hết sức cẩn thận. Tiết sinh hoạt sáng nay đến đây thôi. Bắt đầu giờ học nào.
Tôi không thể nói chính xác là mình có ngủ gật hay không. Nếu tôi cãi thầy thì chỉ làm mọi chuyện tệ lên mà thôi. Thông báo đơn điệu của thầy Yamashita cũng làm phiền đến tôi nữa.
Tôi nhìn sang bàn kế bên. Naomi còn không chú tâm vào nó nữa là, vì cô bạn đã âm thầm bày biện sách giáo khoa với tập vở ra rồi. Có lẽ tôi chỉ đang lo lắng thái quá thôi. Nên tôi quyết định sẽ không lo lắng nữa mà lôi sách giáo khoa với tập vở từ cặp của mình ra.
Trời ơi, tôi lỡ ngủ quên tiết đầu rồi. Nếu muốn có đồ ăn vặt thì tôi phải cố gắng hơn trên lớp mới được.
Rồi như vậy, một trận chiến khác giữa tôi và cơn buồn ngủ đã bắt đầu ở trường hôm nay.
Tất cả tiết học của ngày hôm nay đã kết thúc. Tôi đã xoay sở để vượt qua cơn buồn ngủ mà không để thua nó, dù cho chữ viết của tôi trong tập có mấy chỗ như gà bới; chà tôi đã phải chịu đựng nó.
Tôi hướng đến cửa hàng tiện lợi cùng Naomi trên đường về nhà, do chúng tôi đã hứa với nhau nên cô mua cho tôi bánh pudding và bánh su kem. Bọn tôi đang tranh luận xem nên mang về hay ăn ở đây cái rốt cuộc quyết định ăn ở đây luôn.
“Cậu lấy hai cái đắt bỏ xừ,” Naomi tức tối nói.
“Hê, ai kêu cậu nói ổn chi, Naomi nhỉ,” Tôi đáp lại.
“Đúng là vậy, nhưng cậu đã có thể mua cái ít đắt hơn kia mà. Sao thích mua mấy cái đắt tiền luôn vậy chớ?” Cô ấy hỏi.
“Hê hê, tớ nghĩ làm sao mà mình bỏ tiền túi ra mua nỗi chứ.”
“Tốt thôi, nhưng phải chia cho tớ một chút đấy,” Naomi nói.
“Ừm, của cậu đây.”
Khi chúng tôi đang ăn, có hai học sinh nữ mặc đồng phục trường tư đến ngồi kế bên. Ai cũng có đồ ăn vặt hết mà nhìn họ trông nghiêm trọng theo một lẽ nào đó. Tôi băn khoăn liệu họ vừa mới chia tay ai không. Tôi không định nhiều chuyện đâu nhưng mà tôi nghe lõm được cuộc trò chuyện của họ.
“Này, không phải lạ lắm sao? Khi Yuri gặp tai nạn, có người thấy nhưng bảo là không có ai ở đằng sau nhỏ hết có đúng không?”
“Có lẽ nhỏ vấp cái gì chăng?”
“Khi không vấp ngã lúc đang đứng đợi đèn giao thông được à? Phi lý hết sức. Thêm nữa, Yuri vấp ngã ở chỗ an toàn như vậy thì đúng là khó tin mà.”
“Chắc chưa?”
“Chắc rồi. Tớ nghĩ đó có thể là Người g…”
“Thôi xì xào chuyện này lại nhé. Vì lý do nào đấy mà tớ thấy sợ khi nói về chuyện này.”
“Tớ xin lỗi.”
“Cậu đang nghĩ quá lên đấy. Chúng ta nhận được tin Yuri đang sớm tỉnh lại rồi, sao không đợi mai đi thăm nhỏ rồi hỏi luôn?”
“Ừm, cũng phải.”
“Tớ thấy hết muốn ăn rồi. Mang về nhà luôn có sao không?”
“Ừ được. Giờ cậu đi à?”
“…Ừm, về.”
Cuối cùng, hai nữ sinh rời cửa hàng tiện lợi mà không ăn uống gì.
Câu chuyện họ nói vừa rồi là thật à? Chả phải Người tuần đêm là truyền thuyết đô thị thôi sao? Tôi tò mò liền nhìn Naomi thì đã thấy khuôn mặt của cô ấy đã tê cứng. Đáng ra là đang dùng thìa nhựa ăn pudding của tôi rồi nhưng bị khựng lại trước khi bỏ vô miệng.
“Naomi?”
“Hê? Hả? À xin lỗi.”
Naomi giật mình rồi vội vàng đưa miếng pudding vào miệng. Tôi chưa từng thấy Naomi cư xử như vậy bao giờ.
“Naomi này, cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ khác,” Tôi hỏi với một nỗi bận tâm.
Cô ấy nhìn tôi, nhưng đôi mắt của nhỏ dường như thật xa xăm. “À ừm, tớ ổn mà,” Cậu ấy liền đáp. “Tớ cứ nghĩ đó chỉ là truyền thuyết đô thị thôi nên nó cứ làm tớ bận tâm một chút…”
Sau khi nói vậy, Naomi cúi đầu xuống.
“Cũng phải, nếu chuyện khi nãy có thật thì chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi…”
“Đúng ha. Tớ chưa từng sợ chuyện ma vì thiết nghĩ nó sẽ chẳng làm được gì mình.”
“Hê? Đến Naomi cũng đôi lúc biết sợ sao?”
Tôi bộc bạch những gì mình đang nghĩ.
“Tất nhiên là có sợ rồi. Cậu nghĩ tớ là ai vậy, Eriko?” Naomi vừa trả lời, vừa nhìn tôi cùng cơn tức tối trộn lẫn với nụ cười.
“Dù gì tớ nghĩ cậu có cái thú với chuyện kinh dị chứ, Naomi.”
Đó là điều mà tôi luôn chắc nịch, nên khi nghe Naomi nói cậu ấy cũng sợ thì thật bàng hoàng làm sao.
Ừm, tớ thường vậy mà. Nhưng lần này khác. Xin lỗi, đáng ra tớ không nên khơi lên cho cậu chuyện này, Eriko.”
Naomi hối lỗi nói, “Xin lỗi.”
“Không sao mà! Có đồ ăn nhẹ rồi thì hổng sao đâu,” Tôi nói, cố tỏ ra lạc quan.
“Haha, ý gì vậy?” Naomi cười.
Tôi nói thật mà, nhưng có vẻ điều đó làm cậu ấy vui. Mặc dù bị cười không phải là chủ đích của tôi nhưng thấy khuôn mặt của Naomi rạng rỡ như vậy làm tôi thấy an tâm. Bọn tôi ngồi tám về trường học thêm năm phút nữa trước khi quyết định về nhà.
Lúc sáu giờ, tôi chào tạm biệt Naomi trước cửa hàng tiện lợi rồi đi về nhà. Sau đó, tôi đã đến lò luyện thi phía trước nhà ga lúc bảy giờ. Lớp học kết thúc lúc chín giờ ba mươi tối và tôi đã rời lò luyện thi lúc chín giờ bốn lăm.
Tôi đạp xe thẳng về nhà tổn mất mười lăm phút. Có rất thưa người trên phố, nhưng tôi đã chọn một con đường sáng sủa với mặt tiền là mấy cửa hàng để không thấy sợ. Tôi tập trung đạp xe, cố gắng không nghĩ đến điều gì quá đáng sợ.
Khi đang đứng đợi đèn giao thông, tôi vô ý rút điện thoại ra như cách tôi vẫn hay làm. Tôi để ý màn hình hiện lên khung giờ tôi vừa đặt chân đến chính xác với truyền thuyết đô thị kia. Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy có ai đang theo dõi mình, cả người tôi rợn cả sóng lưng.
Tôi biết mình đang phản ứng thái quá, tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Ổn mà, tôi nhắc nhở mình; Tôi giờ đang đứng yên. Đúng vậy, không sao đâu. Tôi cố gắng trấn an mình.
Tôi nhìn điện thoại, vì cơn lo lắng của mình, tôi không thực sự hiểu những gì hiện trên màn hình. Đáng ra tôi không nên nhìn mới phải. Không nhất thiết phải làm bản thân thêm sốt vó thế đâu.
Đèn đã đổi màu. Tôi thấy hân hoan khi đèn đã chuyển xanh, tôi cất điện thoại đi rồi đạp xe về phía trước.
“À phải rồi, nếu mình đạp xe thay vì đi bộ thì dùng điện thoại cũng không sao.”
Tôi thốt ra những lời đã nhảy tót lên trong đầu mình. Xấu hổ ghê, nhưng tôi thấy đây là cách tốt nhất. Nếu tôi không đi bộ thì Người tuần đêm đó sẽ không thể nói được gì.
Mai tôi sẽ nói Naomi chuyện này. Tôi không thể không cười với suy nghĩ ấy. Tôi đã đánh bại truyền thuyết đô thị đấy. Phấn khích ghê.
Tôi vừa ngâm nga vừa đạp xe đạp. Tránh để bị bắt đúng là dễ ẹc. Hê hê hê, mình có khi là thiên tài cũng nên. Nếu tôi mà lan truyền giải pháp phòng tránh này thì có khi tôi lại nổi tiếng luôn ấy chứ. Ôi trời, mình làm hơi quá rồi.
Khi tôi đi qua một cái công viên nhỏ với chỉ duy nhất một cái cầu tuột, tôi nghe thấy tiếng cười cợt của ai đó. Tôi liền nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Chắc là giọng của tên nào thôi.
Có lẽ có người cười chuyện tôi hát. Nhưng chẳng có ai hết, và đó chỉ là tưởng tượng của tôi. Tôi thấy có chút xấu hổ rồi tăng tốc xe đạp của mình lên.
Sau khi dựng xe ở bãi đỗ, tôi hớn hở mở cửa nhà và thấy mẹ tôi đang sẵn ở đấy rồi. Ngay khi mẹ thấy khuôn mặt tôi, bà mỉm cười vui vẻ.
‘Mừng con về. Vừa kịp lúc đấy! Con đi mua đồ giúp mẹ nhé, Eriko?
“Hể, mua đồ? Giờ luôn á?”
‘Ừm, mẹ tính chuẩn bị bữa tối nhưng nhà mình hết nước tương rồi. Ba con cũng chưa về nữa. Nên là đi giúp mẹ nhé!”
“Ựa, rắc rối quá ạ…”
“Con có thể mua đồ ăn vặt nữa! Đi nha!”
Mẹ tôi thật không công bằng tý nào. Bà ấy biết thừa bà có thể dụ tôi bằng đồ ăn vặt, làm sao mà tôi khước từ được. Tôi miễn cưỡng lấy tờ 1000 yên mẹ đưa cho.
Nhà tôi có ba người, gồm ba, mẹ và tôi. Mặc dù cả hai đều đi làm nhưng mẹ lúc nào cũng về sớm nhất để làm bữa tối cho cả nhà.
Mẹ tôi cũng lơ đễnh, đi mua đồ đôi khi còn quên mua mấy thứ. Điều này thỉnh thoảng dẫn đến việc tôi bị bánh kẹo hối lộ để đi mua đồ.
Cửa hàng tiện lợi cách mười phút đi bộ nằm trên một tuyến đường thẳng và cũng thưa thớt đèn giao thông. Tôi vừa đi vừa nghĩ xem bánh kẹo nên mua gì.
Điện thoại trong túi tôi tự dung rung lên. Khi kiểm tra, tôi thấy tin nhắn từ bạn cùng lớp hỏi tôi phạm vi của bài tập toán vào ngày mai, đó là Naomi. Tôi cất điện thoại và tiếp tục đi đến cửa hàng tiện lợi.
Khi tôi đến, tôi lao đến chỗ quầy tạp chí trống để trả lời tin nhắn của Naomi, rồi nói, “Chờ đã; mình đang ở cửa hàng tiện lợi gần đây.”
Tôi mua nước tương, bánh ngọt, sữa chua và bánh Baumkuchen rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi. Dĩ nhiên tôi không tính ăn hết một mình. Sữa chua cho mẹ, bánh Baumkuchen cho ba.
Khi tôi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, bầu trời quang đãng không có nỗi một đám mây trong tầm mắt hiện lên trước tôi. Đi bộ vào màn đêm thế này thật sự rất thú vị và luôn cho tôi nguồn năng lượng. Đột nhiên tôi bị ai khiến nhắn cho Naomi.
“Nghe này, nghe này! Nếu vừa đi vừa dùng điện thoại là xấu nhưng tớ chỉ cần không đi nữa là được mà đúng không? Chả phải tớ thật thông minh khi nhận ra điều đó ư?” Tôi gửi tin trong lúc đang đứng đợi đèn giao thông chuyển xanh tại chỗ băng qua đường. Với kết luận như vậy làm tôi thấy hài lòng thật đấy. Naomi sẽ không cần phải lo lắng với sợ hãi nữa, và tôi chắc là mọi người sẽ thấy biết ơn với cái mẹo hữu hiệu này của tôi. Sẽ phổ biến lắm đây!
Khi đèn chuyển xanh, tôi cất điện thoại trong túi. Nhưng là khi tôi nghe thấy nó.
“Dùng điện thoại khi đang đi nguy hiểm lắm biết không?”
Câu nói tôi đã luôn khiếp sợ và cố gắng tránh né bất chợt văng vẳng đằng sau tôi.