The Undetectable Strongest Job: Rule Breaker

chương 61: cậu trai tóc xanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net.

Translator: Lionel

Editor: Lionel

Chúc một ngày tốt lành.

----------------ovOvo----------------

Hai người vào phòng lưu trữ tìm hiểu các loài thực vật bản địa sau khi nhận vài ủy thác thu thập thảo mộc – nơi mà Hội Mạo Hiểm Giả ở đây cũng có.

Với các yêu cầu thu thập thế này không nhất thiết phải nhận ủy thác từ trước. Mỗi khi thu thập xong thứ cần thiết thì cứ đến thẳng quầy giao lại là xong.

Trời vẫn còn sáng sớm nhưng cả hai quyết định để hôm sau hẵng đi, giờ phải tính chuyện mua giường đệm trước đã.

Rồi đúng ngay lúc Hikaru cùng Lavia rời khỏi Hội thì bỗng có người gọi.

「Ờm, cho phép tôi đôi lời được không mấy bạn?」

「...」

Hikaru thận trọng quay lại.

Là cái cậu tóc xanh ban nãy.

「Tôi hỏi chuyện hai người chút nhé?」

Mái tóc xanh mượt cột dài lại sau lưng.

Vẻ ngoài tri thức khắc hẳn với tên tóc vàng kia.

【Bảng Linh Hồn】 League “Lục Quỷ” Rumania

Tuổi: 19

Cấp: 4

Điểm: 11

【Sức Mạnh Phép Thuật】

..【Ma Lực】 1

..【Ma Hệ】

...【Đất】 1

【Khéo Léo】

..【Tinh Thông Công Cụ】

...【Làm Thuốc】 1

【Trực Giác】

..【Sáng Suốt】

...【Phát Minh】 1

..【Trí Tuệ】

...【Số Học】 1

Đúng kiểu học thức luôn đây mà.

Quan sát kỹ hơn sẽ thấy thì ngón giữa vào ngón đeo nhẫn tay phải cậu ta có vết chai kỳ lạ. Liên quan gì tới làm thuốc chăng?

「Và anh nghĩ tôi sẽ trả lời sao? Anh đi chung với tên tóc vàng khi nãy mà nhỉ.」

「A, vậy ra là cậu có nhớ. Cứ tưởng cậu không chút quan tâm gì tới người lạ chứ. Tôi thay mặt xin lỗi vì sự thô lỗi của tên đó nhé. Cậu ta cơ bản bị gửi đến học viện là vì gia đình muốn tống cổ ra khỏi nhà ấy mà... Tên đó nhạy cảm với mấy từ kiểu như “vô dụng” với “đồ bỏ đi” lắm. Để tỏ lòng hối lỗi thì hay để tôi mời cậu ăn gì đó nhé?」

「Bộ trông tôi giống thiếu ăn lắm à?」

「Không hề. Cậu mặc đồ trông tốt thế cơ mà, tôi có thể chỉ cho mấy nhà hàng ngon ngon ấy. Nơi đó có tiếng đến mức cậu không thể vào nếu chưa được giới thiệu đấy. Một khi họ đã biết mặt thì cậu muốn quay lại lúc nào cũng được.」

「...」

Hikaru vốn không thích làm theo lời ai hết, thế nhưng cậu lại thích đồ ăn ngon.

「Rồi thế là chúng ta xong. Theo tôi nào.」

「Tôi thậm chí còn không nói là mình sẽ đi ấy.」

「Hy vọng nơi đó sẽ hợp khẩu vị của cậu... Ô quên mất, tiện thể cho tôi biết tên được không?」

Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này cậu gặp được một người cứ luôn mồm mà kệ sự đời như vậy.

(Mà... cũng không sao. Nếu có gì đáng ngờ thì cứ dùng Che Giấu Nhóm mà chuồn thôi.)

Kiểu gì đi nữa thì xem ra chẳng có nơi nào nguy hiểm bằng hầm ngục “Thành Phố Ngầm Của Những Vị Thần Thượng Cổ” hết.

「Cái người này ấn tượng thật đó anh Hikaru. Anh ta cứ nói miết mà không ngại chút nào luôn kìa.」

「Đừng có ấn tượng với mấy thứ như thế chứ Lavia...」

「Vậy ra tên cậu là Hikaru à? Tôi là League... còn tên họ thì thôi cậu không cần biết đâu. Cứ gọi League là được rồi.」

Cậu ta nói xen vào cuộc trò chuyện.

Kỳ lạ thay là Hikaru lại không hề thấy khó chịu.

Có thể là vì cách League nói chuyện không lẫn mấy cảm xúc, hoặc có khi do cậu ta không hề để tâm tới Lavia chút nào hết.

Tuy nhiên cái cảm giác rờn rợn kiểu “không biết đối phương suy tính gì” vẫn vương vấn nên cậu cứ tiếp tục cảnh giác.

Dạo bước trên đường cùng Phát Hiện Ma Lực, cả nhóm bắt đầu tiến vào khu dân cư. Mỗi căn nhà đều to lớn lến mức người Ponsonia mà thấy kiểu gì cũng tưởng là dinh thự quý tộc hết cho coi.

League dừng chân trước một trong những ngôi nhà đó.

「Tới rồi đây.」

「...Tôi thấy chỗ này có khác gì mấy căn nhà bình thường đâu.」

「Đấy mới là cái hay đó. Trừ khi có người Rumania dẫn đi thì còn lâu cậu mới được vào đây ấy nha.」

「Thế cũng nghĩa là sau này dù có muốn tự mình đến đi nữa thì tôi cũng không vào được. Vậy đâu có giống như những gì anh nói nhỉ?」

「...」

League liền chắp tay lại.

「Xin lỗi, là tôi không ngờ tới việc đó...」

Rồi cậu ta ôm đầu ngồi sụp xuống.

「Aaa... phải làm sao giờ? Mình không có biết chỗ nào khác hết. Thôi thế thì cứ tự mình nấu đi... Nấu nướng cũng tương tự pha chế thuốc thôi. Mình làm được mà. Các con số nói mọi thứ đều ổn. Về mặt lý thuyết thì mình có kinh nghiệm chuẩn bị một bữa ăn đấy chứ.」

「Chờ chút coi. Tôi vừa nghe anh nói cái gì đó đáng quan ngại lắm đấy nha.」

League nhanh chóng bật dậy.

「Thôi thì đến chỗ khác vậy. Qua nhà tôi nào.」

「Không đời nào. Trước giờ anh chưa từng nấu ăn đúng không?」

「...Không sao đâu.」

「Sao anh im lặng một lúc thế kia? Tôi chỉ thấy mỗi có sao thôi ấy.」

「Mọi thứ đều đúng như tính toán mà.」

「Chả có liên quan gì tới tính toán hết ấy... Thôi được rồi, cứ ở đây luôn đi. Cứ coi như tôi không thể tự mình quay lại đây đi, nhưng thế cũng nghĩa là nơi này có thứ mà không nơi nào khác có. Đồ ăn ở đây ngon mà đúng không?」

「Đúng vậy. Ít ra danh tiếng nơi này là như thế.」

「Sao lại danh tiếng...?」

「Tại cứ khi nào ăn là tôi lại nghĩ đến mấy thứ nguyên liệu được sử dụng nên không biết là ngon hay dở nữa.」

「Thế mà anh vẫn muốn nấu cho bọn tôi ăn á?」

League dẫn hai người vào nhà thì một nhóm quản gia và hầu gái liền ra tiếp đón.

Bữa ăn được phục vụ tại phòng riêng, họ có đề xuất lên tầng hai nhưng Hikaru nhất quyết chọn tầng một có cửa sổ vì không thích cảm giác bị giam cầm.

「Hiểu rồi, thì ra cậu lo sợ lời mời của tôi là bẫy gì đó à Hikaru? Quyết định đó quả đúng dễ hiểu thật. Ngay cả tôi cũng không muốn dùng bữa với một kẻ mờ ám như bản thân luôn ấy chứ.」

「Tự nói bản thân như thế bộ anh không thấy buồn à?」

「Không hẳn. Có vẻ là tôi không có đa cảm như bao người bình thường khác ấy.」

Hikaru nghĩ đúng là kỳ quặc, thế nhưng.

「...」

「Sao thế anh Hikaru?」

「Không có gì, chỉ là anh không thấy Lavia nói chuyện cùng thôi. Lúc nói chuyện với cái ông giảng viên cơ bắp kia trông em khó chịu lắm mà.」

「Anh nói mới để ý, em thấy không sao cả. Mà khoan anh Hikaru, bộ lúc đó trông em khó chịu lắm hả?」

「À thì, cũng một mức nào đấy.」

「Aaa, phải làm sao đây? Anh Hikaru, có phải là em chiếm hữu quá rồi không vậy? Em chưa bao giờ nghĩ đến việc đó luôn ấy.」

「Muốn chiếm hữu cũng là một phần của tình yêu mà. Cái đó bình thường thôi.」

League vốn không có nhiều cảm xúc chen vào sau.

「A, tình yêu, cái đó, nhưng...」

Lavia lại bắt đầu rối lên.

(Lavia lúc xấu hổ dễ thương ghê.)

Hikaru thì lại nghĩ đến mấy chuyện đâu không.

Đồ ăn sau đó nhanh chóng được đem đến.

Có vẻ là món địa phương của Liên minh, hay đúng hơn là từ quê nhà Rumania của League.

Một lượng lớn phô mai được nấu tan cùng với rượu trắng rồi thêm các nguyên liệu khác để tạo ra thành phẩm là lẩu phô mai. [note61774]

「Sao nào? Hiếm thấy lắm đúng không?」

League đầy tự hào lên tiếng.

「Để tôi hỏi cho chắc nhé. Quê nhà anh ở vùng đồng cỏ cao nguyên với ngành chăn nuôi gia súc và sản xuất các thành phẩm từ sữa phát triển mạnh. Người dân ở đó buôn bán các sản phẩm từ sữa như phô mai dạng cứng và mềm. [note61775] Rồi anh còn có thể dùng mấy khối phô mai để vay tiền nữa đúng không?」

「Hiểu biết của cậu ấn tượng thật đó! Đúng hết luôn.」

Phải chăng là do người nào đấy tái sinh truyền bá văn hóa này sao?

「Vậy sao... Có phải thứ văn hóa này lan truyền rộng rãi vào thời điểm nhất định nào đó không?」

「Đúng thế. Thực ra người sáng lập ra ngành sữa...」

Đến khi cậu hỏi thì đấy không phải là tên Nhật, Pháp hay Thụy Điển gì. Một cái tên thuần thuộc về thế giới này. Có khả đấy là một người tái sinh cũng nên.

Trước giờ đôi khi vẫn có người tái sinh hay chuyển sinh đến ghi lại dấu ấn ở thế giới này. Nhưng những ảnh hưởng đó lại không đáng kể. Ví dụ như phát minh ra động cơ hơi nước hay tổng hợp penicillin chẳng hạn. [note61776]

Tại sao lại thế nhỉ?

Hikaru suy đoán là bởi thế giới này có “phép thuật”, rồi cả phước lành của “thần” ảnh hưởng theo “chức nghiệp” nữa.

Những người tái sinh hay chuyển sinh đều không có năng lực khủng bố đến mức thay đổi được thế giới. Khác hẳn với Hikaru nắm giữ Bảng Linh Hồn.

Selica Tanoue quả đúng là mạo hiểm giả lành nghề, nhưng cô cũng chỉ là hạng B mà thôi. Thế nhưng không loại trừ khả năng đối phương cố tình nán lại ở mức hạng đó.

Vậy liệu cô có phải là người nổi tiếng thế giới không đây?

「Tôi có thêm một câu hỏi. Anh có biết mạo hiểm giả nào tên Selica Tanoue không?」

「...? Không biết. Bộ là người nổi tiếng hay gì à?」

「Anh không biết cũng không sao. Cảm ơn League.」

Là thế đó.

Ở một thế giới với phép thuật và chức nghiệp thì sự tiến bộ về công nghệ là không cần thiết. Cứ thế mà phát triển phép trị liệu sẽ hiệu quả hơn là nghiên cứu điều chế thuốc.

(...Nhưng chắc chắn cũng sẽ có người hứng thú với việc kiếm tiền chứ nhỉ? Nếu có thật thì cứ đem nền văn minh Trái Đất đến rồi bắt đầu kinh doanh lớn thì sao? Kiểu như thuốc súng, súng ống này nọ, súng ổ quay... Mà khoan.)

Hikaru chợt ngỡ ra một điều.

Chắc chắn là có ai đó đã tái sinh hay chuyển sinh ở triều đại Poelnxinia cổ.

Rồi người đấy cố gắng thúc đẩy sự phát triển thời đại.

Nhưng lại có kẻ không thích điều đó.

Và chúng gửi tên khổng lồ đến phá hủy nền văn minh ấy.

(Cứ coi đấy là “thần” thì nông cạn quá. Cũng không thể loại trừ khả năng bộ tộc nào đấy bị siêu cường đàn áp sử dụng phép cấm kỵ... hay có khi còn ai đó khác được tái sinh tạo ra đám khổng lồ nữa.)

「Ê hê hê hê.」

League bật cười trong lúc Hikaru chìm sâu vào suy tư.

「“Cảm ơn League” á hả? Trước giờ cứ toàn gọi mỗi “anh” thôi à, vậy nghĩa là giờ cậu bắt đầu thân với tôi hơn rồi ha?」

「Im đê, đừng có mà tưởng bở.」

「Không có sao đâu mà. Không sao hết á. Không cần phải giấu vẻ xấu hổ thế đâu. Tôi biết rõ cậu vốn là người tốt bụng mà.」

Cái tên này cứ toàn muốn nói gì thì nói không... Nhưng Hikaru chợt nhận ra lý do thực sự khiến League nói những lời đó.

Nhóm người hầu đều có cách di chuyển tinh tế, lịch sự và ứng xử với League bằng sự tôn kính trọng thể nhất. Chắc chắn anh ta là người quan trọng thuộc gia tộc nước Rumania.

Như vậy thì Hikaru vốn từ quốc gia khác rõ ràng đang hành xử bất lịch sự với League. Hẳn anh nghĩ có khả năng nhóm người hầu sẽ liều lĩnh hành động. Và League muốn tránh mọi “vấn đề ngoài dự tính” xảy ra.

「...Anh khá là chu đáo đấy League.」

「Cảm ơn vì đã khen nhé. Cậu cũng rất thông minh đấy Hikaru. Là một trong những người thông thái nhất mà tôi từng gặp mặt luôn.」

「Tất nhiên rồi.」

Không rõ vì sao mà Lavia lại ưỡn ngực đầy tự hào lên tiếng.

「Tiểu thư Lavia đây thấy thức ăn có vừa khẩu vị không nhỉ?」

「Có vẻ như một loại rượu trắng thơm chất lượng cao được dùng để át đi mùi phô mai, nhưng cũng chính thứ hương vị đậm đà đó đã phá hỏng vị phô mai. Chẳng phải nếu dùng loại rượu bình dân thì sẽ có thể cảm nhận mùi vị phô mai tốt hơn sao?」

「...Là vậy sao, xem ra đến tiểu thư Lavia đây cũng không phải dạng vừa nhỉ. Hẳn việc phô mai Rumania vốn có vị rất nồng nên bếp trưởng đã cân nhắc khiến hương vị thanh dịu hơn để tiếp đãi khách từ quốc gia khác. Đáng ra ông ấy phải nếm thử trước khi đưa ra chứ nhỉ. Chuyển lời với bếp trưởng thế nhé.」

League nói với người hầu gần đấy rồi đối phương cúi mình đáp.

「Đã rõ thưa ngài.」

Và anh ta liền rời đi.

Giờ thì chỉ còn duy nhất ba người trong căn phòng.

「Tôi có chuyện muốn nhờ cậu đấy Hikaru.」

Đây rồi, Hikaru thầm nghĩ.

Đời nào đối phương lại mời hai người đi ăn mà không có chủ đích gì chứ. Nếu cứ thế rồi vào thẳng vấn đề sẽ dễ dàng hơn.

「...Tôi muốn cậu nhận ủy thác của mình.」

「Là gì đây?」

「Tôi muốn cậu thu thập một ít cánh Hoa Thận Rồng. Nếu thành công, khi đó tôi sẽ trả cùng một lượng tiền như Hội treo thưởng.」

Truyện Chữ Hay