Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Phía văn phòng học viện báo vẫn còn giấy tờ cần giải quyết nên năm ngày nữa hai người mới chính thức nhập học. Tại sợ Hikaru quá nên họ để cuốn sổ tay hướng dẫn lên quầy rồi đứng cách ba mét giải thích mọi thứ.
(Đây mà là cách đối xử với học viên đã đóng khoản học phí lớn đến vô lý sao?)
Dù cậu nghĩ thế nhưng học phí của Hikaru đã được miễn trừ.
Giờ Hikaru và Lavia đã có chút thời gian rảnh nhưng hai người vẫn còn việc quan trong phải làm.
Là tìm chỗ ở.
Vì không có ký túc xá nên học viên phải tìm thuê nơi ở tại Scholarzard.
「Oa, chỗ này tuyệt quá đi!」
Hai người nhờ đại lý bất động sản dẫn đi xem chỗ.
Trong số những nơi đã xem qua thì Lavia hứng thú nhất với căn hộ trên tầng ba của một tòa nhà ba tầng.
Mặc cho việc chính tòa nhà không quá lớn hay gì, nhưng chỉ có duy nhất một căn hộ chiếm trọn cả tầng ba nên có thể tận dụng luôn cả tầng thượng rộng mở.
Thiết kế theo kiểu 2LDK. [note61438] Khu vực phòng khách, phòng ăn và nhà bếp cực kỳ rộng rãi.
Phía sau tòa nhà là giếng và nơi giặt giũ tránh xa khỏi ánh nhìn từ đường chính. Nơi này gợi nhớ Hikaru đến đường phố Pari. Bỏ qua chuyện cậu chưa từng đến đó, có vẻ như là không thể tới nữa rồi ấy chứ.
「Nơi này đón nhận khá nhiều ánh sáng và chỉ cách học viện vài phút đi bộ. Một ví trị tuyệt hảo đúng không ạ?」
Nhân viên môi giới xoa tay nói với nụ cười trên môi.
「Bao nhiêu?」
「Nơi tuyệt vời này cũng thu hút khá nhiều khách thuê ấy... Nên hợp đồng mỗi năm là 800.000 Gilan.」
Hikaru nghĩ không phải ông ta hét giá. Nơi này nằm ở vị trí tốt nhất đối với những ai muốn đến học viện. Nội thất đẹp và nằm trên tầng cao nhất nữa.
Đối phương còn bình thản đánh giá trang phục Hikaru với Lavia đang mặc rồi chắc nghĩ hai người đến từ gia đình giàu có nào đấy, thế nên cũng không loại trừ khả năng giá bị đẩy cao lên đôi chút.
Nhưng nhìn theo mặt tích cực là đã thành công lấy lòng tin của đối phương.
「Hừm...」
Hikaru kiểm tra bụi trên khung cửa sổ và tường.
Căn hộ được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Có lẽ nơi này thực sự hút khách đúng như lời bên môi giới nói. Hẳn là chủ thuê cũ mới chỉ rời đi gần đây.
Căn hộ đã có sẵn đồ nội thất, phần lớn là do bên cho thuê cung cấp với bàn và ghế sofa do chủ cũ để lại.
Giờ chỉ cần thêm giường với đệm mới nữa là xong. Hai người có thể chuyển vào ở ngay trong hôm nay.
「Thế 400.000 Gilan nửa năm thì sao?」
「Ha ha... Thưa quý khách, sáu tháng nữa là đang vào giữa đông nên chúng tôi không thể tìm người thuê mới được. Xin hãy thuê chỗ này hết cả năm ạ.」
「Thế thì 600.000 đến mùa xuân. Khi đấy chúng tôi sẽ gia hạn hợp đồng.」
「Nếu là 700.000 Gilan thì tôi có thể...」
「Đùa vui thật đó nha? Ông nghĩ tầm này trong năm thì có ai thèm thuê chỗ này nữa không chứ? 620.000.」
「Hừm. Thế thì 680.000 Gilan quý khách thấy sao?」
「640.000 Gilan.」
「650.000 Gilan.」
「Được, chốt đơn.」
Hikaru ký tên vào thứ trông có vẻ là hợp đồng người môi giới mang theo. Nó phát sáng nhẹ khi đặt thẻ Hội lên. Xem ra nếu xác nhận hợp đồng này thì cậu có thể rút tiền từ Hội Mạo Hiểm Giả. Quá ư là thuận tiện luôn.
Ra đứng ngoài ban công là toàn cảnh khu vực cổng phía đông nam học viện liền lọt vào tầm mắt.
Lavia lại gần đứng cạnh cậu.
「Anh Hikaru... thế có ổn không vậy? Anh vừa tiêu khá nhiều tiền đó...」
「Chúng ta còn nhiều tiền mà. Nhưng nếu em lo lắng thì có muốn đi kiếm chút không? Chắc ở thành phố này cũng có Hội Mạo Hiểm Giả đấy.」
「! Đi thôi!」
Xem ra vô số Undead trong hầm ngục dưới lòng đất kia vẫn chưa thể làm vơi đi sự tò mò của Lavia về “phiêu lưu”.
Hikaru và Lavia cùng hướng đến Hội Mạo Hiểm Giả.
「Ồ hố... không khí nơi này mới lạ thật đấy.」
Tòa nhà Hội Mạo Hiểm Giả Scholarzard xây theo lối kiến trúc khác biệt.
Đầu tiên không phải thiết kế vuông vắn mà thành vòng tròn. Nơi đây là một khối trụ, và cả quầy tiếp tân ở trung tâm cũng tròn luôn.
Dọc theo tường là bảng đăng tin ủy thác, xung quanh cũng có cả bàn ghế để mạo hiểm giả hội họp nữa.
Ngay khi Hikaru và Lavia bước vào là vài mạo hiểm giả liền quay ra nhìn. Một số huýt sáo khi trông thấy Lavia, nhưng không có ai hành động lỗ mãng.
Cũng bởi hầu hết các mạo hiểm giả đều đã lớn tuổi, vào khoảng độ từ gần 30 trở lên, và có vẻ số lượng nữ giới cũng cao hơn so với các thị trấn khác.
Hoặc có thể là.
(Do chủng tộc sao?)
Các mạo hiểm giả tập chung với nhau theo tộc: Những người có làn da xanh chỉ tụ tập với đồng bạn cùng màu da.
「Ở đây ít ủy thác quá đi à.」
「Dù sao thì đây cũng chỉ là thành phố lẻ thôi mà.」
Hikaru nghiên cứu bảng ủy thác hạng E.
Hầu hết đều là các yêu cầu tiêu diệt loại quái vật cậu không biết và hộ tống đến thị trấn cậu không hay.
Trong số đó nhiều nhiệm vụ đều là do học viện đứng tên. Xem ra là các yêu cầu thu thập nguyên liệu phục vụ cho quá trình giảng dạy và nghiên cứu. Học viện không chỉ tập trung tìm hiểu về thể thuật mà ngoài ra còn mở rộng sang cả phép thuật và nhiều lĩnh vực khác nữa.
「Hừm... cái này...」
【Thợ Săn Thảo Mộc】
【Cánh Hoa Thận Rồng】 Thu thập càng nhiều càng tốt và ưu tiên cánh còn non.
【Thù Lao】 Thưởng cơ bản 500.000 Gilan, tăng thêm 100.000 Gilan nếu cánh hoa trong tình trạng tốt.
【Khách Hàng】 Học viện Khoa học Quốc gia
Ủy thác này hẳn có liên quan tới viện trưởng mà Mikhail từng nhắc tới. Mặc dù chính học viện lại là phía đứng tên thay vì viện trưởng.
「Ê trông cô em dễ thương phết đấy. Cho phép cưng vào tổ đội với bọn anh này.」
Hikaru quay lại để thấy ba tên con trai mặc đồng phục học viện vẫy gọi Lavia.
Tóc vàng, đầu đỏ và tóc xanh.
Quần áo mặc dưới lớp đồng phục được thêu may cẩn thận khiến nhóm này trông có vẻ là con nhà khá giả.
Thế nhưng đối phương lớn tuổi hơn Hikaru, khoảng độ 18-20 tuổi gì đó.
「...」
Lavia nhanh chóng nép ra sau Hikaru.
「Ây, ta nói cô em đó. Lại đây coi. Ta nói là sẽ cho cưng tham gia tổ đội đấy.」
「...」
「Nói gì đi coi!」
Tóc vàng bắt đầu quát tháo trong khi Lavia lườm đáp trả đầy ghê tởm.
Đầu đỏ và tóc xanh chỉ biết thở dài ngao ngán, xem ra tóc vàng vẫn hay mất kiểm soát như thế này rồi.
「Chắc là cứ nhận lấy vài ủy thác đi.」
「Nếu anh Hikaru muốn thế thì được thôi.」
「Em cũng muốn tăng hạng mà đúng không Lavia?」
「Anh làm vậy cho em sao?」
「Ừ.」
「Em sẽ làm!」
Lavia nở nụ cười tươi tắn rồi...
「Cái đéo!? Sao dám lơ ta hả!?」
Tóc vàng xấn xổ chen về phía cậu.
「Ta là Roy, thành viên gia tộc Hoàng Cọp và cũng là học viên học viện đó!」
「Chúng ta nên nhận nhiệm vụ nào đây nhỉ?」
「Mấy yêu cầu tiêu diệt sẽ tốn thời gian đấy, nên chắc cứ chọn ủy thác Thợ Săn Thảo Mộc đi.」
「Đừng có mà l-lơ taaaaaa!」
Tóc vàng vươn tay ra định nắm vai Lavia quay người cô lại nhưng chưa kịp chạm tới đã bị Hikaru túm lấy cổ tay.
「Ê... ai cho phép anh chạm vào Lavia hả?」
「Ha, cuối cùng chịu chú ý đến ta. Bây đúng là ngu lắm mới dám siết tay ta, một thành viên gia tộc Hoàng Cọp. Giờ thì biến đi...」
Tóc vàng cố hất tay cậu đi nhưng không ngờ lại bị ghì thật chặt.
「Ơ, hả?」
「Đã yếu thì đừng có ra gió.」
「Mày bảo là tao yếu á?」
Trông thế này thôi chứ Hikaru vẫn có môt điểm “Sức Mạnh” đó chứ.
Cậu thản nhiên xem Bảng Linh Hồn của tóc vàng.
【Bảng Linh Hồn】 Roy “Hoàng Cọp” Rumania
Tuổi: 19
Cấp: 2
Điểm: 19
【Sức Mạnh Phép Thuật】
..【Ma Lực】 1
(Gì yếu dữ vậy. Mà khoan, chẳng phải tên này là người nhà “Hoàng Cọp” gì đó mà sao lại có điểm ma lực thay vì sức mạnh vậy...?)
「K-Không thể nào! Sao một thằng nhãi như mày có thể ghì ta lại chứ?!」
「Tất nhiên là vì tôi mạnh hơn chứ gì.」
「Ta là người gia tộc Hoàng Cọp đầy dũng mãnh đó!」
「Xem ra ông anh không được thừa hưởng sự dũng mãnh đó rồi.」
Hikaru tiến tới một bước khiến Roy suýt thì ngã ngửa nhưng đầu đỏ và tóc xanh liền đỡ lại.
「M-M-Mày... Ý mày nói tao là thứ bỏ đi hả...!!」
Như thể công tắc đã bật, mặt tóc vàng không còn mang chút sắc đỏ tươi nào nữa mà chuyển thành đỏ sẫm lườm Hikaru.
「Ây ây thôi nào Roy.」
「Thế là đủ rồi. Chúng ta đang ở trong Hội đấy.」
Đầu đỏ và tóc xanh cố can ngăn bạn mình.
Và đương nhiên là các mạo hiểm giả xung quanh cũng đã thấy chuyện, mọi người đều nhìn Hikaru như dò hỏi có chuyện gì vậy.
「Im đi im đi im hết đi! Đây sẽ là nỗi ô nhục cho Hoàng Cọp nếu cứ để nó coi thường như...」
Thế nhưng Roy lại không thể nói thêm gì nữa.
Trước khi đối phương kịp nhận ra thì Hikaru đã vòng ra sau lưng rồi nhẹ nhàng dùng nắm đấm thụi vào gáy tóc vàng.
Và cậu ta liền đổ gục ra sàn.
「Hơ... Hở?」
Đầu đỏ trông có vẻ ngỡ ngàng nhưng Hikaru cũng không hề có ý định giải thích.
「Ê đầu đỏ, tên này vướng đường quá nên nhớ mang chỗ khác đi đấy... Rồi, hay là chúng ta chọn nhiệm vụ này nhỉ?」
Hikaru bình thản lấy tờ ủy thác trên bảng thông báo nói.