Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Chúc mừng năm mới!
----------------ovOvo----------------
Tóc đen ở thế gới này vốn đã hiếm, những ai với mái tóc và mắt đều màu đen thậm chí còn hiếm hơn nữa.
Hikaru nhanh chóng ẩn mình trốn đi, nhưng chủ sạp hàng nãy giờ vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía cậu. Một cô gái đang nói chuyện đầy phấn khích trước mặt anh kia kìa! Nhìn cô ấy đi chứ đừng có nhìn tôi! Cậu nghĩ nhưng người chủ hàng vẫn cứ nhìn về phía này. Anh bị làm sao vậy hả?!
Hikaru đổi chức nghiệp của mình thành Ẩn Thần: Bóng Đêm Lạc Lối, kích hoạt kỹ năng Ẩn Thân rồi rời khỏi chỗ trốn.
「A xúc xích! Nhớ quá đi mất! Mà cũng không hẳn là hồi trước mình hay ăn món này lắm.」
Chủ sạp vẫn chẳng nói chẳng rằng mà tiếp tục nhìn về phía Hikaru.
Sao anh cứ nhìn về phía này vậy hả?! Chẳng lẽ anh thấy được tôi à?!
Hikaru di chuyển trái phải nhưng ánh mắt anh ta vẫn cứ theo sát cậu. Ẩn Thân lúc này đã được kích hoạt, bằng chứng là mọi người đi lại xung quanh không hề để ý đến cậu. Thế mà ánh mắt của chủ sạp hàng vẫn cứ hướng thẳng vào Hikaru.
「Này! Anh có nghe không vậy?!」
「Ừm.」
「Anh đang nhìn cái gì vậy hả?!」
「Ừ.」
Nhìn cảnh anh ta không thèm trả lời đàng hoàng làm Hikaru hơi hoảng, một kẻ địch khắc chế kỹ năng Ẩn Thân đã xuất hiện. Cậu muốn thử kiểm tra Bảng Linh Hồn của chủ sạp nhưng giờ cô gái với mái tóc và đôi mắt đen quan trọng hơn.
「Cái...」
Hikaru đông cứng trước những gì mình thấy.
【Bảng Linh Hồn】 Selica Tanoue
Tuổi: 17
Cấp: 104
Điểm: 29
Mình đã đoán trước một cái họ Nhật Bản nhưng Cấp độ đó, thật luôn? Một trăm lẻ bốn á?! Hikaru chưa từng thấy một con số nào như vậy, thực tế cậu còn không biết là có thể vượt qua Cấp một trăm. Cây Kỹ năng của cô như sau...
【Sinh Lực】
..【Hồi Phục Tự Nhiên】 4
..【Sức Bền】 4
..【Miễn Dịch】
...【Kháng Phép】 5 (Tối đa)
...【Kháng Bệnh】 1
...【Kháng Độc】 3
【Sức Mạnh Phép Thuật】
..【Ma Lực】 19
...【Nguyên Lý Phép Thuật】 0
..【Ma Hệ】
...【Lửa】 5
...【Khí】 5
...【Đất】 5
...【Nước】 5
...【Tinh Linh Yêu Mến】 3
...【Tạo Dựng Phép Thuật】 2
【Khéo Léo】
..【Tinh Thông Công Cụ】
...【Làm Gốm】 3
Không cần nghĩ cậu lập tức xem lại một lần nữa. Các kỹ năng loại Miễn Dịch hầu như đã năm điểm tối đa. Phần đó thì ổn, vấn đề ở chỗ là có tới tận 19 điểm Ma Lực. Lavia phân bổ 11 điểm vốn đã nhiều, và cô gái này còn gấp 1.5 lần chỗ đó. Đúng là quái vật mà.
Lạ là cả bốn nguyên tố đều năm điểm, Lavia phân bổ cho Lửa sáu điểm khiến phép thuật có hỏa lực mạnh đáng kinh ngạc, và đó cũng chính là lý do Quốc vương muốn có được cô. Nhưng tất cả đều là năm điểm, và ba điểm kỹ năng Tinh Linh Yêu Mến - một thứ hoàn toàn lạ lẫm với cậu.
Là do kỹ năng Tinh Linh Yêu Mến nên độ tương thích giữa các nguyên tố mới cân bằng sao?
Vô số nghi vấn lướt qua tâm trí cậu. Vì không có điểm nào cho Nguyên Lý Phép Thuật nên xem ra lượng ma lực tiêu thụ đúng là thảm họa.
Nhưng giờ đã rõ một điều: Cô gái này chắc chắn là người Nhật, và cả hai đều đang trên cùng một con thuyền. Ngoài ra còn kha khá điểm chưa sử dụng nên việc đối phương có thể kiểm tra Bảng Linh Hồn cũng là điều khả thi.
Cô mới chỉ mười bảy tuổi thế nhưng Cấp Linh Hồn đã tới tận một trăm lẻ bốn, đó cũng đồng nghĩa với việc cô đã điên cuồng cày cấp như phần lớn người Nhật sẽ làm.
Tại sao mọi người lại nâng cấp của mình trong RPG? Câu trả lời rất đơn giản. Vì họ có thể.
Rất nhiều người Nhật yêu thích việc tăng cấp. Nếu mình lên cấp, thứ gì đó tuyệt vời chắc chắn sẽ xảy ra. Có lẽ cô tin vào điều đó bởi trước đây bản thân đã từng chơi RPG.
Chắc chắn cô ấy là thành viên của nhóm Bốn Ngôi Sao Phương Đông kia.
Chỉ số cao và ở một mình đồng nghĩa với việc cô là mạo hiểm giả, ai đó mạnh mẽ đến mức này sẽ thuộc vào nhóm những mạo hiểm giả hạng cao. Hikaru cũng không bất ngờ nếu cô là Hạng B, mà thực tế có khi còn hơn thế ấy chứ.
Một mạo hiểm giả mạnh mẽ như cô xuất hiện tại Pond không thể nào là trùng hợp được, có thể cho rằng đây là thành viên của Tổ đội Hạng B Bốn Ngôi Sao Phương Đông.
Đừng nói cả ba thành viên còn lại đều là người Nhật đấy nhá. Bình tĩnh nào Hikaru, có lẽ cô ấy không phải kẻ địch. Ai mà biết được, có khi chúng ta sẽ hợp tác vì cùng là người Nhật thì sao? Không, mình không nên để lộ danh tính bản thân. Tổ đội của họ rất nổi bật, Lavia sẽ gặp nguy hiểm nếu mình cố liên hệ với họ. Mà đợi chút... Tại sao họ lại có mặt ở Pond chứ?
Chỉ duy nhất một lý do khiến họ đến thị trấn này, là yêu cầu hộ tống con gái Bá tước Morgstad đáng ra đã nhận nhưng lại bị hớt tay trên bởi nhóm mạo hiểm giả Hạng C khác. Hikaru chỉ có thể đoán họ nghĩ thế nào về việc đó. Nhưng liệu sẽ ra sao nếu cho rằng họ có hứng thú với Lavia?
Mình chắc chắn nên giữ khoảng cách thì hơn.
Hikaru nhẹ nhàng lùi lại.
「...」
Này anh chàng xúc xích, sao anh cứ nhìn tôi mãi vậy hả?!
Hikaru quay người chạy như bay khỏi nơi đó.
「Này!」 Cô gái lên tiếng.
「Ừm.」
「Tôi hỏi là anh đang nhìn cái gì vậy.」
「Mèo.」
「Mèo? A, đúng thật kìa!」
Hikaru không hề để ý là nãy giờ ánh mắt chủ sạp hàng hướng tới đám mèo hoang bên vệ đường. Lũ mèo nhanh chóng vụt đi ngay khi Selica chạy về phía chúng.
* *
「...Chuyện là vậy đó, vì tò mò với kế hoạch của họ nên anh sẽ đi điều tra đến cuối ngày luôn.」
「Em thì ổn nhưng, còn anh thì sao? Họ đều rất mạnh mà đúng không?」
Lavia trông khá lo lắng trong lúc ăn chiếc bánh kẹp. Cô có chút thất vọng khi nhìn phần ăn của mình bởi đã phần nào mong Hikaru sẽ mua bánh mì xúc xích.
「Sẽ ổn thôi, họ không thể phát hiện ra anh... Chắc vậy.」
Hình ảnh ánh mắt người chủ sạp hàng cứ liên tục bám theo làm cậu thấy nghi ngờ bản thân, thật nhục nhã làm sao.
「Biết là em không thể ra ngoài nên anh đem về vài thứ có thể đọc đây.」
「Sách?!」
「Thấy trước giờ em chủ yếu chỉ đọc tiểu thuyết phiêu lưu nên anh đã thử tìm thứ gì đó mới mẻ hơn.」
Cơ bản là các loại sách với mục đích thực tiễn như sách tranh thực vật, sách tranh quái vật hay nghiên cứu hầm ngục. Mắt Lavia sáng lấp lánh, tất cả đều là sách không hề có nhân vật chính nhưng bằng những kiến thức thu được từ chúng, cô có thể tự mình trở thành nhân vật chính cho câu chuyện phiêu lưu do bản thân nghĩ ra.
「Cảm ơn anh Hikaru!」
「Anh không ngờ là em lại vui đến vậy luôn đó.」
Hikaru rời khách sạn mà trong lòng thấy thật ấm áp. Điểm đến đầu tiên của cậu: Hội Mạo Hiểm Giả, có thể Bốn Ngôi Sao Phương Đông sẽ ở đây. Như ta thường nói, “Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng”.
* *
「Xin thứ lỗi vì dã làm phiền như thế này thưa Hội trưởng, hẳn là ngài phải bận rộn lắm.」
「Cũng ổn thôi, đằng nào bọn ta cũng sẽ phải tiếp đón các mạo hiểm giả Hạng B.」
「Thế thì tốt quá.」
「Vậy liệu ta có thể biết Bốn Ngôi Sao Phương Đông đang làm gì ở Pond không?」Unken với lấy tách trà hỏi. Ông ngồi trên chiếc trường kỉ tại văn phòng Hội trưởng, khói bốc lên nghi ngút từ tách trà mới pha.
「Tôi tin chắc là ngài đã sớm có được câu trả lời cho điều đó.」
「Ta không biết là cái nào nên mới phải hỏi đây.」
「...Tôi hiểu rồi.」
Unken nghiêng tách nhấp một ngụm trà nhưng ánh mắt của vẫn ông khóa chặt vào người phụ nữ trước mặt mình. Cô trông còn chưa tới đôi mươi, mái tóc buộc thắt ra đằng sau cùng đôi mắt xanh biếc nhìn Unken không rời. Thật xinh đẹp làm sao, sống mũi thanh mảnh cùng đôi môi tô điểm màu hồng nhạt ấy, đàn ông trẻ tuổi sẽ không đời nào có thể ngó lơ cô được. Tuy nhiên Unken là một Thần Lùn đã hơn 200 tuổi, vốn đã xa cái thời độ vàng son từ lâu lắm rồi.
Selyse Lande, còn được biết đến là Thiếu Nữ Nhật Dương, một mạo hiểm giả Hạng B và đồng thời là thủ lĩnh nhóm Bốn Ngôi Sao Phương Đông. Tấm giáp ngực bằng bạc được chạm khắc như một tác phẩm nghệ thuật cùng áo choàng và trang phục màu be khiến cô trông thật tinh khiết.
Theo một cách khác thì vẻ ngoài của cô trông thật khác thường, trang phục như vậy thường bị đánh giá là những mạo hiểm giả ngu ngốc. Ra đường sẽ bám bụi, đôi khi chiến đấu sẽ bị máu bắn vào người, họ sẽ bị dính bẩn ngay lập tức.
Tuy vậy nhưng cô vẫn mặc như thế này hằng ngày, có vài lời giải thích hợp lý như sau. Do cô có đủ khả năng thay quần áo mới ngay lập tức, hoặc là vì cô thường xuyên phải gặp mặt những nhân vật với địa vị cao.
「Tôi được báo lại là chi nhánh Pond đã lấy cắp nhiệm vụ - yêu cầu hộ tống con gái Bá tước Morgstad đến Thủ đô Hoàng gia của chúng tôi.」
「Dùng từ “lấy cắp” thì hơi bị quá đấy, ta tin là toàn bộ vấn đề này đã được tiến hành đúng theo quy trình bình thường, ngoài ra ta cũng nhận được báo cáo đồng thuận từ phía chi nhánh Thủ đô Hoàng gia nữa.」
「Toàn bộ sự việc đều là do ngài Hội phó xử lý có phải không?」
「Đúng vậy, nhưng lúc này cậu ta không có mặt tại đây.」
Unken mang một biểu cảm đầy chua chát. Ba ngày trước Hội phó đột nhiên nói mình bị cúm mùa và rời Pond để về nhà nghỉ ngơi. Ngẫm lại thì có vẻ anh ta nghe ngóng được tin Bốn Ngôi Sao Phương Đông đang đến nên đã đánh bài chuồn từ trước.
「Tôi ở đây không phải để yêu cầu một lời xin lỗi thưa ngài.」
「Vậy thì, cô muốn gì?」
「Hoàn thành yêu cầu.」
「...Gì cơ?」
Quả là một mục đích không thể đoán trước. Con gái Bá tước vốn đã bị bắt cóc hoặc trốn thoát từ lâu, giờ không còn thứ gì để mà “hoàn thành” nữa cả.
「Tôi tự hào tỉ lệ thành công của nhóm mình là một trăm phần trăm, cảm giác thật bứt rứt nếu nhiệm vụ của chúng tôi, dù là bị lấy cắp lại có kết quả là thất bại.」
「Nhưng sao các cô có thể làm lại yêu cầu đó nếu không có ai để hộ tống chứ?」
「Tôi muốn sự cho phép của ngài để tiến hành điều tra việc cô con gái biến mất, chúng tôi sẽ dễ hoạt động hơn nếu được Hội Mạo Hiểm Giả ủy quyền.」
Đó không phải yêu cầu khó khăn gì nhưng trong lòng Unken vẫn phần nào cảm thấy chút bất mãn.
「Được thôi, bọn ta sẽ hợp tác hết sức có thể. Ta cũng sẽ có một cuộc nói chuyện thật nghiêm túc Hội phó khi anh ta trở lại.」
「Nghe hay đấy.」
Vì ham muốn có được danh tiếng mà Hội phó đã đốt cháy giai đoạn quá sớm - một yêu cầu từ phía quý tộc. Là nhiệm vụ đích danh nhưng những mạo hiểm giả được yêu cầu lại không thể tiếp nhận, thúc đẩy hoàn thành nó sẽ giúp anh ta có tiếng tốt với giới quý tộc. Với nhóm mạo hiểm giả Hạng C, hẳn anh ta đã nói là mình sẽ giao ra một nhiệm vụ với số tiền thưởng cao và đổi lại họ sẽ hoạt động tại chi nhánh Pond một thời gian. Dù sao thì mạo hiểm giả hạng cao nhất ở Pond cũng chỉ là Hạng D, đó sẽ là một thành tựu vô cùng to lớn nếu anh ta thành công tuyển mộ Hạng C về một chi nhánh địa phương.
「Quá nhiều tham vọng sẽ hủy hoại chính bản thân bạn, ta nghĩ vậy.」
「Đồng ý.」
「Thôi được rồi, về chi tiết thì...」
Unken kể cho Selyse chi tiết vụ việc, phạm vi điều tra và đồng ý cho cô mượn tấm bản đồ Pond. Sau cuộc trao đổi, Selyse đứng dậy nói mình sẽ đi gặp những thành viên khác trong Tổ đội.
「Nếu cô có gặp rắc rối, cứ việc đến tìm ta.」
「Tôi sẽ làm vậy, tạm biệt.」
Ngay lúc chuẩn bị rời phòng, cô liền dừng lại.
「Liệu có căn phòng nào khác ngay trên đây không vậy?」
「Phòng Hội phó ở ngay trên đó.」
「Không có ai trên đấy đâu nhỉ?」
「Đúng vậy, ta sẽ phát hiện ra sự hiện diện nếu có bất cứ ai ở đó.」
「Tôi hiểu rồi...」
「Có chuyện gì sao?」
「Chỉ là, tôi cảm giác có người ở đó, chắc mong muốn nhanh chóng bắt đầu điều tra đã làm tôi mất bình tĩnh luôn rồi.」
「Manh mối về cô gái ấy đang ngày càng mờ nhạt theo thời gian, ta biết là áp lực nhưng cô sẽ không thể làm gì nếu cứ tiếp tục hoang mang như vậy đấy.」
「Ngài nói đúng, giờ thì xin thứ lỗi.」
Sau đó Selyse nhanh chóng rời khỏi Hội Mạo Hiểm Giả.