Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Panik
Editor: Lionel
Giáng sinh an lành.
----------------ovOvo----------------
Tại quầy tiếp tân, má Gloria giật giật khi nhìn lượng chiến lợi phẩm của Hikaru.
「Ngài Hikaru, toàn bộ chỗ này là sao vậy ạ?」
「Đây không phải những vật phẩm theo yêu cầu thu thập sao?」
「Đúng vậy nhưng...」
Túi đồ của Hikaru hoàn toàn chật cứng.
Giống rêu chỉ sinh trưởng duy nhất trên lưng Sói Xanh - Rêu Sói.
Bướm Ảo Ảnh, loài côn trùng sẽ bay vọt đi và biến mất khi có người đến gần.
Lan Mơ Màng, loại hoa chỉ có thể trồng bởi Hộ Vệ Rừng.
Cây Sơn Trà, thứ trái cây dùng để pha trà sau khi phơi khô với công dụng chữa trị những căn bệnh hiếm gặp ở trẻ em.
Ngoài ra còn có thêm những bộ phận làm minh chứng từ đám quái vật cần tiêu diệt ngay khi phát hiện vì quá nguy hiểm nữa.
Hikaru lấy tất cả ra cùng một lúc, vì cũng sắp đến giờ đóng cửa nên chỉ lác đác vài mạo hiểm giả còn nán lại bắt đầu rì rầm. Cậu nhận ra bản thân đã quá nóng vội, mà cũng hiểu được thôi, nhất sau cái đêm chứng kiến cảnh Gloria khỏa thân khi bám theo cô ta về nhà, và giờ cậu không thể nào giữ nguyên vẻ điểm tĩnh như mọi khi bởi hình ảnh ấy cứ bật lên trong tâm trí.
「Ngài Hikaru, giờ cậu muốn định giá toàn bộ chỗ này luôn sao?」
「Đúng vậy.」
「Hừm... Chỗ này ít nhiều sẽ đạt một nửa số yêu cầu cần để nâng từ Hạng F lên E. Nói đến thì, chúc mừng cậu đã đạt đến Hạng F nhé!」
「Cảm ơn. Vậy cô nhờ thẩm định toàn bộ chỗ này giúp tôi được chứ?」
「Vâng, chúng tôi có thể nhưng, vì số lượng khá lớn nên sẽ cần tiến hành vài kiểm tra...」
「Ổn thôi, cô cứ việc làm thế đi.」 Hikaru thẳng thắn nói.
Gloria trông khá bất ngờ.
「Phần lớn mọi người đều sẽ ghét việc này mà nhỉ.」
「Các cô sẽ điều tra xem liệu tôi có lấy cắp hoặc tấn công chiếm đoạt số nguyên liệu này từ mạo hiểm giả khác hay không, tôi hiểu và thấy ổn với việc đó. Nhưng sự thật là...」
Hikaru đưa mặt lại gần và Gloria cũng làm tương tự.
「...Tôi đã mua chúng.」
「Mua?」
「Suỵt! Cô nói lớn quá đấy.」
Hikaru đặt ngón tay lên môi vờ như cậu bận tâm đến việc các mạo hiểm giả khác nghĩ gì về mình vậy.
「Tôi đã mua lại từ một nhóm thợ săn khi ghé qua khu rừng, giá khá là chát nhưng, vậy không phải bất hợp pháp đâu nhỉ?」
「Không, không hẳn nhưng, nếu bỏ ra một lượng lớn tiền cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ phải chịu lỗ. Côn trùng và cây cỏ sẽ đáng giá nhưng phần thưởng từ đám quái vật bị tiêu diệt lại không, trừ khi là cậu có những bộ phận khác của chúng.」
「Tôi đã chuẩn bị cho điều đó rồi.」
「Cậu thực sự muốn thăng cấp đến vậy sao?」
「Tôi có lý do của riêng mình.」
「Liệu tôi có thể biết đó là?」
「Hừm... Bí mật.」
Hikaru giả trân, và chừng đó là đủ cho việc chuẩn bị, trí tưởng tượng của Gloria sẽ làm nốt phần còn lại. Cậu thực sự không quan tâm việc Gloria nghi ngờ mình, điều quan trọng là để các mạo hiểm giả khác tin rằng cậu dùng tiền mua chiến lợi phẩm để nâng hạng.
Phải đạt đến Hạng E mới có thể tiến vào hầm ngục đầy nguy hiểm, và chỉ những ai với kha khá kỹ năng mới có thể tới được cấp độ đó.
Hikaru cũng mới trở thành mạo hiểm cách đây không lâu, cậu chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý nếu đạt tới Hạng E quá nhanh. Và như một điều tất yếu, họ cũng sẽ bắt đầu để mắt tới Lavia, vậy nên cậu mới nói dối cách mình thu thập nguyên liệu.
「Thằng nhóc đó là con nhà tài phiệt nào đấy à?」
「Vung tiền để lên cấp sao? Đúng là bẩn thỉu...」
Các mạo hiểm giả khác phản ứng đúng như những gì Hikaru đã đoán. Thực tế nó rất thành công dù cách làm có hơi kỳ lạ, phương pháp này vẫn sẽ khiến cậu nổi bật nhưng còn tốt hơn là trở thành một ngôi sao mới nổi.
Mà cũng chẳng cần giải thích thêm, nhóm thợ săn kia chỉ là nói dối. Cậu đã tự mình thu thập toàn bộ số nguyên liệu này, Hội sẽ không thể tìm ra những thợ săn kia dù có cố đến mấy. Hikaru chỉ việc nói “có lẽ họ đã rời đi đâu đó rồi” và thế là xong.
「Nhắc mới nhớ, Gloria này, vì việc định giá sẽ tốn chút thời gian nên tôi muốn rút một ít tiền. Chứ giờ tôi thực sự rỗng túi luôn rồi.」
Lại một lời nói dối khác, nhưng đó là điều cần thiết để câu chuyện của cậu đáng tin hơn. Hikaru rút 10.000 Gilan từ tài khoản.
「Cảm ơn, chúc may mắn với việc định giá nhé.」
「A, ngài Hikaru.」
Hikaru đang định rời đi thì Gloria gọi cậu lại. Ặc, mình bị lộ rồi sao?
「Gì vậy?」 Cậu quay lại cố tỏ ra bình tĩnh.
「Jill đã giận lắm đó.」
「...Xin lỗi nhưng, gì cơ?」
「Jill bực vì cậu đến Thủ đô Hoàng gia mà không báo trước đấy, với lại trông cô ấy có vẻ rất mong đợi quà lưu niệm đó. Và tất nhiên là tôi cũng vậy.」
Quà lưu niệm?! Mình có thực sự cần cái đó không vậy? Hikaru toát mồ hôi lạnh. Gloria vẫn nở nụ cười như thường lệ. Rồi cậu chợt nhận ra, có lẽ cô đã phần nào đoán được ý định của cậu.
Có thể một nửa chỗ đó là mua, nhưng mình chắc chắn cậu ta đã tự thu thập nửa còn lại. Vì không muốn nổi bật nên cậu ta mới nói dối, là những gì vẻ mặt cô thể hiện.
Nên thứ cô đang cố nói là: “Tôi sẽ bỏ qua nếu cậu chịu tặng một món quà lưu niệm.”
Nhưng xui là giờ cậu không có một cái nào cả.
「...Hikaru.」
Lavia nhẹ nhàng lại gần và đưa cậu thứ gì đó.
「Đây là một chiếc khăn tay với hoa văn nổi tiếng ở Thủ đô Hoàng gia.」
Hikaru cảm tạ trời đất vì đã gặp được một người con gái với suy nghĩ chu toàn thế này.
「A xin lỗi, suýt nữa thì quên mất! Tất nhiên tôi có mua quà lưu niệm rồi, mong là cô sẽ thích nó.」 Hikaru quay lại nói với giọng đều đều cùng nụ cười tự nhiên nhất có thể. Cậu đưa cô chiếc khăn tay với họa tiết hai màu khá đặc biệt.
「Tôi thực sự không mong đợi gì nhưng, cảm ơn cậu!」
「Có vẻ nó khá nổi tiếng ở Thủ đô đấy.」
「Tôi sẽ khoe nó với Jill, mà cậu không định tặng cho cô ấy một cái giống y hệt đâu nhỉ?」
Hikaru giật thót.
「Được mà.」 Lavia nói nhỏ từ phía sau.
「À, chắc rồi, cô cứ việc làm vậy đi.」
「Tôi hiểu rồi, đúng là cậu không thể nào mắc một sai lầm như thế được nhỉ. Vì cậu đang vội nên tôi sẽ nhờ ông Unken giúp để sớm hoàn thành việc định giá.」
「Cảm ơn, được vậy thì tốt quá.」
Cuối cùng Hikaru cũng hoàn thành mọi việc sắp đặt, và bên ngoài trời đã nhá nhem. Ngay khi hai người rời khỏi Hội, Hikaru thở hắt ra một hơi dài.
「Ha... Cảm ơn Lavia, anh nợ em lần này đấy.」
「Hikaru, đúng thật là, em cứ nghĩ anh ít nhất sẽ mua chút quà lưu niệm rồi chứ.」
「Sao cơ? Nó thực sự quan trọng đến vậy á?」
「Không có thứ nào tốt hơn thế nếu anh muốn được họ đối đãi tử tế. Pond là thị trấn vệ tinh của Thủ đô nên mọi người đều hứng thú với xu hướng ở nơi đó.」
「Ưm...」
「Ngoài ra đối phương còn là tiếp tân Hội nữa, đương nhiên là cô ấy cũng nghĩ mình sẽ được nhận một món quà tử tế.」
「Ư...」
「Hikaru.」
「Gì thế?」
「Cái khăn tay đấy là em mua cho bản thân đó.」
「Anh xin lỗi.」 Hikaru xin lỗi một cách chân thành. Cậu chưa từng nghĩ một người luôn sống khép kín giống Lavia lại có ngày dạy cậu cách cư xử với người khác như vậy.
「Mà dù sao đó cũng là tiền của anh nên ổn thôi.」
「Đừng lo, anh sẽ bù đắp lại cho em sau.」
「Không, nó ổn thật mà. Thực ra em còn thấy mừng vì biết anh cũng có mặt bất cẩn đấy chứ, có khi em sẽ bị bóp nghẹt nếu anh quá hoàn hảo mất.」
Nhân tiện quà của Jill là một cái rương to cỡ lòng bàn tay, dù đắt hơn chiếc khăn tay và không thể mang bên người. Theo lời Lavia thì sẽ tốt hơn nếu tặng hai người họ những thứ không hề liên quan đến nhau để khó mà so sánh.
「Vậy còn Aurora thì sao? Anh có nên tặng cô ấy thứ gì đó luôn không?」 Hikaru hỏi.
「Không, tặng quà cho ai đó mình không thân thiết phần lớn đều sẽ phản tác dụng thôi.」
「Nhưng anh cũng không hẳn là thân thiết với Jill và Gloria mà.」
Lavia thở dài thườn thượt.
「Không phải vì quan hệ với hai người họ, mà là do cảm giác cạnh tranh nên nếu anh tặng thứ gì đó cho một người thì cũng phải làm điều tương tự với người còn lại.」
「Anh không chắc là mình có thể hiểu nhưng, được thôi.」
Đó là lĩnh vực mà Hikaru không tài nào thông suốt được.
* *
Cả hai một lần nữa đặt phòng tại cùng một khách sạn khi trước.
「A, thế mà tôi cứ nghĩ là cậu sẽ không quay lại nữa chứ...」 Cô gái tai mèo tại quầy nói với giọng đầy thất vọng.
Liệu cô có biết tí gì về cách làm việc trong ngành dịch vụ không vậy hả?! Hikaru nghĩ.
「Nhắc mới nhớ... Quý cô đứng quầy này.」
「Có chuyện gì sao Hikaru?」
Chờ đã, sao tự dưng cô tỏ ra thân thiết quá vậy?
「Tôi đã đến Thủ đô Hoàng gia, ở đấy họ không kiểm tra thẻ Hội mà chỉ xác minh liệu người khác có tiền án hay không.」
「Ô, cái bảng đá sởn gai ốc ấy...」
「Bỏ chuyện nó có sởn gai ốc hay không qua một bên, đúng là tôi đang nói về tấm bảng đá ấy. Sao các cô lại không dùng nó ở đây thay vì kiểm tra thẻ của từng người một vậy?」
「Đơn giản thôi, vì nó chỉ có thể sử dụng tại Thủ đô.」
「Thật luôn?」
「Thẻ Linh Hồn và thẻ Hội có thể sử dụng xuyên suốt cả Vương quốc... Không, đúng hơn là cả thế giới. Tấm bảng đá vận hành bằng một loại công nghệ hoàn toàn khác và chỉ có thể sử dụng tại Thủ đô. Chính xác hơn là ở những vùng đất cai trị bởi các quý tộc, về cơ bản là chỉ tại những thành phố lớn thôi.」
Hikaru cảm giác nhẹ nhõm cả người. Nếu thứ công nghệ tương tự với các loại thẻ được sử dụng, tên của Lavia sẽ bị vạch trần. Có vẻ tấm bảng đá ấy chỉ kiểm tra những tội ác đã biết được ghi lại. Vì vậy nên, Lavia vẫn an toàn.
「Chúng tôi không thể sử dụng tấm bảng ấy tại Pond, và đấy là nơi tôi được sinh ra!」 Cô gái tai mèo chợt thốt rồi đặt ngón tay lên thái dương với vẻ tự mãn. 「Một cái liếc qua tấm thẻ, và thế là tôi ghi nhớ hết mọi chi tiết.」
「Trí nhớ hử...」
Hiểu rồi. Một cách tiếp cận khá chung chung, nhưng lại là phương pháp đáng tin cậy bậc nhất. Những người làm trong ngành nghề này thường cực giỏi với việc nhớ tên gắn liền với khuôn mặt.
「Rồi cậu đã biết được điều mình muốn, giờ thì cứ việc an tâm nghỉ ngơi đi Hikaru.」
「Đ-Được thôi.」
Hikaru chợt cảm thấy bất an.
Số tiền còn lại: 27.190 (+90.000) Gilan.
* *
Vẫn như mọi khi, hai người chỉ lấy một phòng. Hikaru không bận tậm phải ngủ chung với Lavia trên một chiếc giường chật chội, được cô ôm chặt làm cậu hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.
Hôm sau Hikaru lên kế hoạch mua một bữa sáng xa xỉ cho Lavia thay lời cảm ơn ngày hôm trước. Cậu định đến nhà hàng hay quán cà phê nhưng Lavia lại thấy không khỏe trong người. Cảm giác mệt mỏi vì sử dụng phép thuật mạnh ngày hôm trước giờ mới bắt đầu ảnh hưởng đến cô.
Cả hai sẽ phải cẩn thận hơn khi sử dụng ma lực thôi.
Hikaru rời đi một mình sau khi Lavia nhờ cậu mua một bữa sáng nhẹ nhàng.
Bữa ăn nhẹ... Nói mới nhớ, Lavia thích món bánh mì xúc xích cay xè ấy. Không biết vị của nó đã cải thiện chút nào chưa nhỉ? Tốt hơn hết lần này là vậy.
Cậu hướng đén chỗ quầy bán bánh mì xúc xích.
「Hửm?」
Chủ sạp hàng vạm vỡ đứng đó với tay khoanh trước ngực, và trước mặt anh ta là một cô gái. Không chỉ riêng trang phục của cô đã thu hút ánh nhìn của Hikaru, chiếc áo choàng lụa trắng - thứ còn hiếm thấy ngay ở cả Thủ đô Hoàng gia. Những hoa văn trông như vòng phép thêu vào tay và viền áo bằng loại chỉ đỏ bạc. Một chiếc áo choàng chất lượng cao, là loại mà những pháp sư Hoàng gia sẽ mặc.
Nhưng thứ khiến Hikaru bất ngờ không phải trang phục của cô. Là mái tóc ấy.
「Ôi trời! Tôi không ngờ là sẽ tìm được xốt cà chua và mù tạc thật sự ở thị trấn này luôn đấy!」 Cô gái thốt lên.
Mái tóc đen bóng thắt đuôi sam.
「Tôi cho cái bánh mì xúc xích này điểm đạt luôn!」
Đứng ở đó là một cô gái với mái tóc và đôi mắt màu đen.