"Thần nhi, đây chính là Như nhi mà mẫu thân vẫn hay nói với con." Thương mẫu mỉm cười giới thiệu.
Thương Đông Thần say sưa nhìn Hàn Mạch Như. "Như nhi, ta là Thần nhi."
Đây là lần đầu tiên Hàn Mạch Như gặp vị hôn phu tuấn tú trong truyền thuyết của mình. Ở kiếp trước, khi bị Ngô Hạo Thiên lừa gạt, nàng đã cảm thấy người đàn ông này là tốt nhất trên đời.
Kiếp này, mặc dù biết vị hôn phu tương lai là một kẻ khờ, Hàn Mạch Như nhận ra hắn là người mình vẫn tìm kiếm, một nam nhân không mưu mô, tâm linh đơn thuần.
"Thần nhi ca ca." Hai gò má của Hàn Mạch Như ửng đỏ, ánh mắt không dám nhìn vào đôi mắt đen tuyệt đẹp của Thương Đông Thần, vì nàng sợ mình lại không thể kiềm chế mà yêu người đàn ông này.
Cha mẹ hai nhà thấy dáng vẻ của Hàn Mạch Như đều cảm thấy rất vui mừng.
"Như nhi à, Thần nhi vừa mới đến nhà chúng ta, con hãy dẫn Thần nhi đi tham quan một chút đi." Hàn mẫu dịu dàng nhìn nữ nhi của mình. Bà thật sự rất thích đứa con rể này, hơn nữa giờ trong trấn lại truyền những lời đồn đại kia, bà vô cùng hy vọng hôn sự này có thể tiến hành thuận lợi.
Khi nghe lời nói của mẫu thân, hai gò má của Hàn Mạch Như bỗng ửng đỏ vì biết mẫu thân đang tạo cơ hội để nàng và Thương Đông Thần ở cạnh nhau. Nàng xấu hổ nhìn nam nhân vẫn đang mỉm cười với mình rồi khẽ gật đầu. "Vâng, nữ nhi biết rồi ạ."
"Thương công tử, mời đi theo ta." Hàn Mạch Như hướng Thương Đông Thần nói.
Dĩ nhiên Thương Đông Thân hết sức muốn điều đó. Chẳng qua từ nhỏ cha mẹ đã dạy rằng nếu không được bọn họ đồng ý thì không thể rời đi.bg-ssp-{height:px}
Cho nên lúc Hàn Mạch Như ngỏ lời mời, Thương Đông Thần lộ vẻ khát vọng nhưng lại rưng rưng nhìn sang cha mẹ.
Thương mẫu nhìn hắn rồi cười gật đầu. "Con cứ đi, Thần nhi. Nhưng phải đối xử tốt với Như nhi muội muội biết không?"
Thương Đông Thần hớn hở gật đầu. "Vâng, hài nhi nhất định sẽ chiếu cố Như nhi muội muội thật tốt."
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của Thương Đông Thần, Hàn Mạch Như chẳng những không hề chán ghét mà lại cảm thấy rất tốt, và nụ cười của hắn cứ làm tim nàng nhảy loạn lên.
Trong hoa viên của Hàn phủ, một cô gái mặc áo xanh biếc và một chàng trai mặc trường sam màu trắng theo sau. Nữ nhân đẹp tựa tiên nữ giáng trần còn nam nhân lại tuấn mỹ như không có thực.
Đi một hồi lâu, cả hai đã dạo hết nửa vườn hoa, Hàn Mạch Như mới phát hiện nam nhân phía sau chỉ đi theo mình mà không hề nói một lời nào.
"A, thật xin lỗi, Như nhi muội muội. Ta...ta không phải cố ý đụng nàng đâu."
Vốn cúi đầu cất bước nên khi Hàn Mạch Như đột ngột dừng lại, Thương Đông Thần liền đụng đầu vào lưng nàng.
Lúc này, vẻ mặt tuấn tú kia tái nhợt. Thương Đông Thần sợ rằng việc va chạm vừa rồi sẽ làm Như nhi muội muội ghét mình. Nghĩ đến chuyện sau này không thể gặp vị muội muội xinh đẹp này, hắn thật sự rất muốn khóc.