"Thì ra con chính là Thần nhi. Trời ạ, mười bốn năm không gặp mà con đã lớn thế này." Hàn mẫu yêu thương nhìn Thương Đông Thần.
"Hàn bá mẫu..." Vốn dĩ Thương Đông Thần còn định nói tiếp nhưng lại bị Thương mẫu ngăn lại.
"Thần nhi, cha đang gọi con kìa." Ánh mắt của Thương lưu thị lóe lên tia sợ hãi, vội vàng ngăn Thương Đông Thần nói tiếp.
Thương Vô Lăng biết vì sao thê tử của mình lại khẩn trương như vậy. Vì cứ hễ được người khác khen, đứa con trai này của ông lại đắc ý mà quên mất việc giữ hình tượng và bắt đầu thích nói chuyện, sau đó người sáng suốt đều có thể nhìn ra điểm không ổn của hắn.
"Hàn phu nhân, hôm nay gia đình ta có chuyện đến tìm người cùng Hàn lão gia." Thương lưu thị mỉm cười nói.
Hàn phu nhân cũng lộ ra gương mặt vui mừng. Mấy ngày trước, bà và lão gia còn phiền não về chuyện hôn sự của nữ nhi, ai dè giờ lại xuất hiện mối lương duyên này.
"Mời vào trong rồi chúng ta nói chuyện." Hàn phu nhân nắm tay đưa Thương lưu thị vào trong nhà.
Mới đi được vài bước, Hàn phu nhân bỗng dừng lại, quay sang người hầu bên cạnh nói. "Bây giờ ngươi hãy đi gọi lão gia và tiểu thư về, nói là có khách quý viếng thăm phủ."
"Vâng, thưa phu nhân." Sau khi nhận lệnh, người hầu cúi đầu rồi chạy ra ngoài.
Hàn phu nhân chào hỏi Thương Vô Lăng rồi cùng uống trà trò chuyện. Phòng khách chợt rộ lên không khí vui vẻ hòa thuận.
Lúc này, một nam một nữ từ ngoài đi vào đại sảnh của Hàn phủ.
Chưa thấy bóng đã nghe tiếng của Hàn phụ truyền tới. "Phu nhân, rốt cuộc là ai ghé thăm nhà chúng ta thế?"bg-ssp-{height:px}
"Lão gia nhà ta đã trở về rồi." Hàn phu nhân vừa nghe thấy tiếng của Hàn phủ liền vui mừng đứng lên, mỉm cười chạy ra đón phu quân.
"Lão gia, Thương gia ghé thăm nhà ta đấy." Hàn phu nhân vui vẻ trả lời.
Lúc này, Thương Vô Lăng cùng vợ con bước ra, ông tiến lên ôm lấy Hàn phụ. "Hàn lão gia, mười mấy năm rồi không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?"
"Thương huynh, thật sự là huynh, đúng là khách quý rồi." Hàn phụ cười lớn nói.
Khi đó, Thương Đông Thân cũng nhìn Hàn Mạch Như đứng ở sau lưng Hàn phụ.
Lần đầu tiên, hắn gặp một cô gái vừa đẹp vừa dịu dàng như vậy. Trừ cha mẹ ra, hắn thật muốn ở bên người này.
Khi nhìn thấy bộ dạng khao khát của con trai, Thương mẫu vui mừng, vội đi đến cầm lấy tay của Hàn Mạch Như và nói. "Đây chắc là Như nhi rồi. Trời ạ, mới mười bốn năm không gặp, con đã lớn thế này, lại còn xinh đẹp nữa chứ. Nào tới đây, dì Thương giới thiệu con với một người."
Thương lưu thị nhiệt tình nắm lấy tay của Hàn Mạch Như. Nàng không hề chán ghét mà lại cảm thấy rất dễ chịu với bàn tay ấm áp đó, bởi vì nàng cảm nhận người phụ nữ này thật sự thích mình.
"Thần nhi, lại đây nào. Không phải con vẫn hay hỏi về Như nhi sao, ta giới thiệu nàng ấy với con đây." Thương mẫu ngoắc ngoắc kêu Thương Đông Thần đang đứng ngây ngốc.
Thương Đông Thần nở nụ cười rạng rỡ, bước đến chỗ Hàn Mạch Như và Thương mẫu.
Mẫu thân nào lại không biết vẻ mặt của con trai mình ngụ ý gì chứ. Xem ra con trai của bà rất hài lòng với việc thay hắn chọn vợ.