Khi đã bằng cách nào đó đến thế giới hoàn toàn xa lạ này, cậu chẳng còn thấy bất ngờ hay lo sợ gì khi khám phá ra cả một thư viện trong đầu mình nữa. Thứ làm cậu bối rối hơn cả là phần lớn sách đã bị khóa.
Cậu cố gắng bình tĩnh và hình ảnh của những muốn sách trở nên “cứng rắn” hơn hoặc có thể nói là “vật chất” hơn. Cậu lướt qua từng cuốn một và tìm xem cái nào có thể đọc, cái nào không.
“Lịch sử... không vấn đề gì...”
“Kinh tế... tốt...”
“Nghệ thuật... được thôi...”
“Toán học, vật lý, hóa học, sinh học... một vài quyển bị khóa.”
“Có phải do ở thế giới khác nên không thể dùng được không? Hay do cậu vẫn còn nhớ những kiến thức học được nên chúng không bị khóa.”
Phần lớn sách không khóa ở mức kiến thức trung học, thật ít ỏi so với thư viện của một trường đại học. Có quá nhiều sách bị khóa.
Lucien quá yếu để có thể tìm hiểu từng thể loại, cậu chẳng còn tí sức nào cả.
Cậu nằm lại trên giường và bắt đầu một giấc ngủ ngon để có thể đối mặt với ngày thứ hai ở thế giới mới. Chỉ còn lại một ổ bánh mì. Sống sót vẫn là ưu tiên hàng đầu, Lucien quá hiểu điều đó.
Khi tâm trí cậu bắt đầu mờ mịt và thiu thiu ngủ, thì tiếng chuột chạy ầm ĩ, cắn gỗ cọt kẹt đánh thức cậu.
“Chuột?”
Lúc đầu thì cậu chẳng để tâm lắm mà tiếp tục nằm xuống, cố gắng ru mình vào giấc ngủ. Nhưng rồi tiếng động ngày một lớn hơn, rít như tiếng răng va vào đá.
Lucien có gắng ngủ, lấy cái chăn trùm kín đầu, nhưng tiếng ồn có sức đâm xuyên khủng khiếp, nó như đang phát ra từ mọi thứ xung quanh cậu.
“Mẹ kiếp!” Lucien hét lên bất lực. Cậu phát điên lên mất, thức ăn như gỗ, quần áo thô làm da cậu ngứa ngáy, cái chăn cũ thủng lỗ chỗ... Giờ cậu còn chẳng thể ngủ cho đàng hoàng nữa! Ríc... ríc... tiếng ríc như có hàng ngàn con chuột ở đây, bò lổn nhổn khắp tường.
Lucien nghiến răng giận dữ. Cậu phải giết một hoặc hai con, những con khác sẽ sợ mà chạy hết. Cậu bật khỏi giường và lắng tai nghe.
“Mình sẽ thoát khỏi cuộc sống khốn khổ này sớm thôi.”
... Giờ thì lại nghe giống như ai đó đang khóc.
Lucien cố tập trung, và cậu nhận ra chỉ còn mỗi tiếng khóc cay đắng ghê rợn.
Ai đó đang khóc... vào nửa đêm. Tim cậu bắt đầu đập nhanh, đầu óc như muốn nổ tung. Lông tóc bắt đầu dựng đứng hết cả lên. Cơn gió lạnh lẽo rít qua cánh cửa hỏng. Lucien vớ lấy ổ bánh mỳ cứng ngắc để tự vệ.
Tiếng khóc bây giờ tựa một bài hát rầu rĩ. Lucien lại càng thêm sợ hãi. “Thế giới này có phép thuật và sức mạnh thần thánh. Chẳng có gì bất ngờ nếu có cả ma hay các linh hồn vất vưởng!”
Hít một hơi thật sâu, Lucien nỗ lực hết sức để bản thân bình tĩnh lại và bước đến gần cửa. Tiếng khóc thật bi ai thống khổ. Buổi đêm thật tĩnh mịch. Tất cả hàng xóm dường như đều đang chìm đắm trong giấc mơ của mình.
“Nó đến từ... bên phải.” Chỗ đó cậu có thể nghe to và rõ hơn. “Từ đã... cô phù thủy! Cô ấy từng sống ở đó mà!”
Cậu đứng hình. “Nhưng căn nhà đã bị đốt trụi rồi. Lẽ nào... họ đã bỏ sót cái gì đó, như kiểu một căn phòng bí mật chẳng hạn. Có thể là nơi cô ấy giấu những thí nghiệm kinh khủng.”
Tâm trí Lucien hơi mất tập trung. Một căn phòng bí mật... giống như rất nhiều tiểu thuyết cậu từng đọc, nó có thể chứa khó báu nào đó hay là một ghi chép về một loại bùa chú.
Tiếng khóc làm cậu tỉnh lại. “Nào... thực tế chút đi. Chắc chắn phải có gì đó canh gác rồi. Làm sao mình có thể đánh lại một con ma chỉ với ổ bánh mỳ cho dù nó có cứng như gỗ đi nữa.”
“Có khi mình lại bị giết rồi bị chiếm đoạt bởi một con ma xấu xa cũng nên.”
Cậu mừng là mình không để lòng tham kích thích. Nhưng cũng chẳng thể đứng đây mãi được. Con ma có thể qua đây bất cứ lúc nào.
Lucien nghĩ rất nhanh. Trong một khoảnh khắc, cậu lấy hết can đảm mình có, và cẩn thận chạm vào tay nắm cửa. Ổ bánh mỳ giờ đã thấm đẫm mồ hôi.
Cậu chầm chậm mở cửa. Bên ngoài vô cùng tối và cậu có thể nghe thấy tiếng gió lạnh rít lên.
Chẳng có gì kinh khủng ở đó cả, và sau khi cậu rời khỏi lán thì tiếng khóc nhỏ đi chút ít. Cậu thấy như được giải thoát và hít thật sâu, rồi bắt đầu hét lớn.
“Ma! Ở đây có ma!”
Cậu cũng chẳng thể ngờ là mình lại hét to được như thế.
Tiếng chó sủa nối nhau ầm ĩ, còn Lucien thì chạy nhanh về phía thánh đường. Những người ở đó hẳn là chuyên gia trong lĩnh vực này.
Là hàng xóm cũ của phù thủy, cậu có thể vẫn đang bị nhà thờ theo dõi và còn một lợi ích nữa: bằng cách cầu cứu họ sẽ tăng niềm tin với cậu.
Lucien la thật to để đánh thức cả những hàng xóm xung quanh để lỡ có ai đó muốn cướp kho báu, đổ tội cho cậu hay thậm chí giết cậu cũng chẳng thể làm trước mặt nhiều người như thế được. Cậu cố hết sức nghĩ mọi cách để cứu mạng mình.
Lucien nhanh chóng thấy thánh đường với ánh nến bập bùng qua khung cửa sổ.
Hai lính gác được vũ trang đang đứng canh cổng. Trông thấy cậu ập tới như điên, một người tuốt nửa kiếm đe dọa.
“Có chuyện gì thế?” Người còn lại hỏi khi đưa tay ngăn cậu lại.
Lucien trả lời với giọng run rẩy. “Ma! Có ma. Ở chỗ phù thủy từng ở.”
Người lính gác lo sợ khi nghe thấy thế. Cậu ta chỉ là lính mới nên không biết lời Lucien thật hay đùa nữa. Nên cậu ta bảo người còn lại đứng đây còn cậu ta thì vào trong xin ý kiến mục sư. Tiếng giáp xích của chìm vào màn đêm.
Lát sau, một mục sư tóc vàng trẻ tuổi mặc áo choàng trắng xuất hiện cùng anh lính.
Mục sự có gương mặt gầy, hỏi cậu bằng giọng thanh lịch. “Ta là mục sư Benjamin. Hãy kể ta nghe có chuyện gì xảy ra.”
Hai lính gác đứng yên lặng như sợ bất cứ tiếng động nào cũng có thể làm phiền mục sự Benjamin.
Lucien, lịch sự và kính trọng, kể lại chi tiết tiếng cậu nghe thấy và rằng cậu đã ra khỏi nhà, chạy đến đây tìm trợ giúp.
Sau khi nghe chuyện, Benjamin cười với cậu một cách lịch sự. “Con làm đúng lắm. Sự can đảm đã thể hiện tấm lòng của con với Chúa.”
Rồi cậu ta quay sang một lính gác. “Thomson, gọi Gary, Paul và hai cận vệ hiệp sĩ nữa đến đây. Ả phù thủy chỉ mới là tập sự, không cần phải gọi cả đức giám mục.”
“Vâng, thưa ngài.” Thomson đáp lại một cách cung kính.
Dù chỉ là một mục sư cấp thấp nhưng Benjamin vẫn đủ sức đối đầu với bẫy hay thần chú của một phù thủy tập sự. Mục sư chính thức vẫn ở đẳng cấp khác hẳn đối với một tập sự.
Benjamin hỏi tên của Lucien rồi dừng cuộc nói chuyện khi bốn người kia đến nơi. Họ cũng mặc giáp xích nhưng trông oai nghiêm hơn hẳn hai lính gác.
Một đám đông đã tập hợp gần căn nhà bị đốt của phù thủy. Những ngọn nến rải rác như những ngôi sao.
Lucien nhận ra mặt trăng ở thế giới này có một màu bàng bạc.
Mọi người dừng bàn tán khi Benjamin đến nơi. Họ bắt đầu cảm thấy an tâm hơn và tiến lại phía ngôi nhà trong khi nói chuyện với nhau.
“Tôi không nghe thấy gì cả.”
“Dù có là gì cũng không thể làm tổn hại những linh hồn thuần khiết.”
Nhưng Lucien vẫn nghe thấy tiếng khóc ở đó. Cậu tự nghĩ trong đầu, “Tại sao không ai khác nghe thấy?”
Benjmin như biết cậu đang nghĩ gì, trả lời. “Đúng vậy, có ma ở đây.”
Chắc chắn là anh ta nghe thấy, cũng như bốn người lính, họ đều gật đầu xác nhận.