Ở trung tâm quảng trường, cô phù thủy xinh đẹp mặc đồ đen đã hoàn toàn bị thiêu thành tro. Tuy vậy, tiếng vười và nguyền rủa điên loạn thì vẫn còn vấn vương lại xung quanh. Nhiều người rùng mình và nhìn ngó khắp nơi, rồi họ theo vị giám mục vào trong thánh đường để cầu nguyện và thú tội.
Lucien cảm thấy như ánh sáng rực rỡ ấy vẫn còn hiện diện đâu đó trong quảng trường. Cậu cảm nhận được sức mạnh linh thiêng và áp chế của nó. Xiafeng cũng phải bất ngờ thấy rằng mình đã có thể chấp nhận bản thân là Lucien một cách nhanh chóng như thế. Cậu phải chôn vùi phần Xiafeng sâu ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn, bởi nỗi sợ rằng mọi người trong thế giới này sẽ coi cậu như quỷ dữ.
“Sức mạnh thần thánh thật đáng kinh ngạc...” Thay vì cảm thấy sợ hãi hay kinh khiếp bởi thứ sức mạnh đó như người bình thường, Lucien tò mò là có cách nào để học được nó không.
Vào lúc đó, ai đó đập vào vai trái làm cậu suýt thì ngã xuống.
“Ôi, Evans bé bỏng của tôi! Tạ ơn Chúa! Tạ ơn Chúa là con không bị như cha mình. Một chàng trai trẻ tốt bụng như con xứng đáng nhận được ơn huệ của Chúa!”
Lucien bị lôi ra khỏi suy nghĩ. Cậu thấy một
người phụ nữ trung niên to gấp đôi mình, lau những giọt nước mặt hạnh phúc khi tiếp tục đập bàn tay to như tay gấu vào vai cậu.
Lucien tránh bàn tay to lớn, thứ gần như làm cậu ho ra máu. Cậu mở miệng nhưng chẳng thể nói được gì. Cậu không biết tên bà ấy, thậm chí là không biết tiên đầy đủ của mình. Có phải là Lucien Evans?
Sau khi thấy cậu vẫn đứng yên đó, ánh nhìn của người phụ nữ trở nên càng thương cảm hơn. “Evans bé bỏng. Con vẫn đang trong cơn tâm thần đó. Nhìn con xem, tệ quá...”
Xiafeng cảm thấy bối rối vì chẳng có chút ký ức nào từ Lucien. Cậu cũng sợ rằng ai đó sẽ phát hiện ra cậu không phải Lucien thật. Họ sẽ nghĩ rằng, Lucien đã bị ai đó chiếm đoạt thân thể.
May mắn là một người đàn ông trung niên đứng cạnh người phụ nữ đã ngăn bà lại. “Alisa, đừng nói nhiều với thế với Evans nhỏ. Nó mới bình phục. Chắc hẳn đang rất mệt. Iven, giúp mẹ và về nhà thôi.”
Người đàn ông có mái tóc bạc, dáng người gầy gò và lưng hơi gù. Nhưng Lucien vẫn có thể nói rằng ông từng một thời đẹp trai. Với Lucien thì ông là thiên thần, đã cứu cậu khỏi tình huống khó khăn này.
“Cảm ơn cô Alisa, cháu ổn rồi, chỉ hơi chóng mặt thôi.” Lucien đáp lại một cách cẩn thận.
Cậu bé, Iven, người đã kéo cậu đến đây, đang nắm cánh tay mẹ mình và làm một kiểu mặt rất hài hước. “Con biết là anh ấy sẽ không chết đâu mà. Chỉ có mẹ là cứ nghĩ anh ấy như một đứa trẻ lúc nào cũng cần phải chăm sóc ấy.”
Cô Alisa vẫn còn đang lau nước mắt. “Evans, thật mừng khi thấy con đỡ hơn. Cô ta đáng bị như thế. Con phù phủy khốn kiếp đó!”
Bà tiếp tục cằn nhằn trong khi bước đi. “Khi ả dọn đến cạnh nhà con, ả trông thật xinh đẹp và tốt bụng. Cô còn nghĩ đến chuyện hỏi cưới ả cho John bé bỏng nữa. Nhưng ả, ả là một phù thủy! Ả cố gắng đánh cắp xác ở nghĩa trang để thực hiện các thần chú ác độc của mình. Tạ ơn Chúa! Người đi tuần đêm đã phát hiện ra và bắt tận tay ả. Cô chẳng thể tưởng tượng được nếu ả thành công thì sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa...”
Đi theo họ, cậu có thể hiểu đại khái những gì xảy ra từ lời cô Alisa. Người phụ nữ bị bắt bởi người tuần đêm. Là hàng xóm, Lucien bị đặt dưới sự nghi ngờ và bị thẩm vấn. Họ có lẽ đã dùng một loại ánh sáng thần thánh nào đó khiến cậu bị tâm thần. Nên họ nhận ra là cậu vô tội, nhưng cùng lúc đó, họ đã làm tổn thương nghiêm trọng Lucien thật. Anh ta chết sau đó, và Xiafeng thế chỗ.
Người đàn ông nhận ra cậu vẫn im lặng nãy giờ. Ông vỗ vai cậu, thì thầm. “Bà ấy là thế. Đừng để ý nhiều.” Lucien gật đầu.
Ông nhìn về cô Alisa từ phía sau. “Alisa từng rất vui vẻ và xinh đẹp, nhưng từ sau khi sinh thằng John tính tình thay đổi hẳn. Chỉ một năm sau khi cưới là thành thế này...”
Lucien chỉ cười mà chẳng nói gì. Anh còn không biết tên ông ấy nữa.
Bằng cách nào đó, cô Alisa nghe được lời than phiền của ông chồng. Cô ném lại đằng sau một cái khịt mũi. “Joel thi sĩ, ông đấy, từng đầy đam mê và rất lãng mạn, chàng trai trẻ tới đây để theo đuổi giấc mơ âm nhạc, giờ thì chỉ là lão già say xỉn.”
Joel mỉm cười ngượng ngùng. “Aalto là Thành phố của Thi ca. Không biết bao người trẻ đã đổ về đây chạy theo giấc mơ của mình. Nhưng được mấy người thành công chứ? Mà, anh đã bỏ rượu rồi còn gì, từ lúc John có việc...”
Cô Alisa quay lại nhìn ông. “Tạ ơn Chúa. Ông cũng biết là chúng ta đã dành hết hy vọng cho John và Iven. Thằng John rất ngoan ngoãn. Nó đã làm việc rất chăm chỉ và được nhận vào làm cận vệ cho ngài hiệp sĩ Venn. Nếu John có thể thức tỉnh ‘phước lành’ trong dòng máu của mình thì sẽ được đại công tước phong hiệp sĩ, vậy là con trai chúng ta sẽ thành lãnh chúa rồi. Một quý tộc được trọng vọng!”
Joel hơi giật mình.
“Ôi! Cô xin lỗi, Evans bé bỏng!” Bà dừng lại và nháy mắt với chồng cầu cứu. “Cô không có ý đó đâu. Con cũng rất tài năng... chỉ là thiếu chút huấn luyện khi con nhỏ thôi...”
Nhưng lời xin lỗi có vẻ chẳng có ích lắm trong tình huống này.
Joel cười to và vỗ vai cậu lần nữa. “Thằng bé ổn mà. Lucien của chúng ta sẽ hoàn thành giấc mơ của anh và trở thành một nhạc sĩ.”
Lucien không thực sự chú tâm vào câu chuyện. Cậu hờ hững nói với một cái cười nhẹ. “Vâng... Cháu muốn thành một nhạc sĩ.”
Thấy Lucien cười, cô Alisa cảm thấy thoải mái hơn và tiếp tục những lời cằn nhằn của mình, nó giúp cậu biết thêm về thành phố này.
Aalto là thành phố lớn và sầm uất, nằm gần dãy Dark Mountain. Được biết đến như Thành phố của Thi ca và tràn ngập các cơ hội.
Khu này là Aderon, nơi những kẻ nghèo khó nhất Aalto tụ tập lại. Bên cạnh đó, Lucien đã vắng mặt vì trận ốm nên mất luôn việc khuân vác ở chợ.
Một lúc sau đó, bốn người đến trước nhà của Lucien.
Cô Alisa mời Lucien đến ăn tối, nhưng cậu lịch sự từ chối. “Cảm ơn cô Alisa, nhưng cháu cần nghỉ ngơi thêm chút nữa.”
Trước khi rời đi, cậu bé Iven tới gần Lucien, tò mò hỏi. “Lucien, anh quyết định thành nhạc sĩ lúc nào thế? Em chưa từng nghe anh nói bao giờ...”
“Mới năm phút trước...” Lucien trả lời vô cảm.
“À... em hiểu rồi...” Iven gật đầu một cách ngưỡng mộ.
Sau khi vào cái lán, Lucien khóa cửa và ngồi phịch xuống, hai tay ôm đầu.
“Đùa sao! Mình đang ở thế giới khác!”
“Một thế giới điên rồ có phép thuật.”
“Ở đây, người ta thiêu sống kẻ khác! Trên giàn thiêu!”
Những xúc động mạnh của Lucien qua đi rất nhanh. Cậu cảm thấy ngạc nhiên và hơi sợ. Xiafeng là kiểu người hay xấu hổ và thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống ở thế giới trước. Trước kia, cậu ta luôn thấy hoảng loạn mỗi khi đối mặt với tình huống khó khăn, nhưng lần này, Xiafeng hoàn toàn bất ngờ khi thấy mình điều chỉnh cảm xúc một cách nhanh chóng.
Khó khăn làm con người ta mạnh mẽ hơn. Đêm dần buông xuống. Lucien đã hoàn toàn bình tâm lại, cậu quyết định phải sống ở đây, giờ chẳng còn hoảng loạn, lo lắng hay sợ hãi nữa. Cậu phải lên kế hoạch cẩn thận cho tương lai. Nếu cậu chết lần nữa, chắc chắn sẽ là toi hẳn.
Cậu cũng ngừng nghĩ về bố mẹ và bạn bè. Khi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai thì cơn đói ập đến. Cảm giác như lửa đốt trong dạ dày. Lucien nuốt nước bọt vài lần và quyết định tìm gì đó để ăn.
Cậu đến cái thùng duy nhất trong nhà. Trong thùng chỉ có vài bộ quần áo, hai ổ bành mỳ đen và bảy xu đồng.
Vì quá đói, cậu cắn một miếng to.
“Rắc!” Cú cắn làm răng cậu đau đớn. “Cái quái gì đây? Nó cứng như gỗ ấy.”
Mất môt lúc Lucien mới chắc chắn đây là bánh mỳ thật, nó đủ cứng để hạ gục cả một người lớn như cậu.
Cậu tìm thấy vài cục đá lửa và bắt đầu tìm cách nướng bánh mỳ.
“Thịt kho tàu, cánh gà rán, bít-tết, gà xào sả ớt...” Cậu lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm miếng bánh mỳ đang được nướng. Khi nó đã mềm hơn chút, cậu không thể ngăn mình cắn một cách đói khát... cứ như là... nhai gỗ ấy.
Nhưng cậu chỉ có thế này thôi. Cậu nuốt hết miếng bánh mì. “Mình sẽ chết mất nếu phải ăn thứ này mỗi ngày. Mình phải kiếm nhiều tiền hơn... Mình không muốn sống như thế này.”
Rồi cậu nghĩ về giám mục và các mục sư. Mặc những bộ quần áo tinh xảo, trông họ toát lên vẻ quý tộc với thứ sức mạnh thần thánh. Lucien cảm thấy hứng thú. “Không biết mình có thể học thứ phép thuật đó và trở thành một trong số họ không...” Nhưng ngay sau đó cậu đổi ý. “Không... một kẻ như mình mà vào nhà thờ thì có khác nào bảo họ hãy thiêu tôi thành tro đi. Không biết là có cách nào khác không nữa, họ từng nói đến cái ‘phước lành’ gì đó.”
“Vậy còn những kiến thức trước kia thì sao? Nó có còn có ích không?” Nhét bánh mì vào miệng, Lucien bắt đầu nghĩ cách để sống sót. Khi đang lục lọi trong đầu những thứ được học ở trường đại học, cậu tìm thấy một món quà đáng kinh ngạc.
Sau khi xem xét kỹ hơn, mắt Lucien mở to lên ngạc nhiên. “Đây là... đây là tất cả sách của thư viện. Chúng tới đây với mình...”
Tất cả số sách đó đang nằm trong đầu cậu. Thay vì nói nó là ký ức, Lucien có thể nói nó là kiến thức của chính mình, nó kiểu như nằm trong một cái kệ sách vô hình sẵn sàng cho cậu đọc bất cứ lúc nào.
Nhưng khi cậu thử tò mò đọc chúng thì phần lớn là không thể. Chúng đã bị khóa.