Hôm nay không có nắng, sắc trời nhuốm màu âm u.
Thời gian cứ như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này, Hứa Diệc quay đầu nhìn Hứa Điện, Triệu Kiều cũng chỉ ngơ ngác nhìn lại, bà thậm chí nghĩ đến, nếu Mạnh Oánh không nói gì, đứa con trai này của bà hẳn là sẽ khóc ngay tại chỗ?
Mà đây là lần đầu tiên Hứa Diệc cảm thấy trên người con trai có một khí chất khác, thành thục hơn, không còn tùy hứng như lúc trước, một người đàn ông khi nhận ra thời khắc đau lòng, sợ hãi, chứng tỏ nó có người cần bảo vệ. .
Mạnh Oánh đưa tay, nắm chặt tay Hứa Điện, sờ đến chiếc đồng hồ màu đen, cô ngẩng đầu nói: "Em không về cùng ai hết, mà là mẹ em ngã bệnh, cần phẫu thuật nên em sớm trở về, vé máy bay mua rất gấp, quên nói với anh."
Cô cầm điện thoại đến mức nóng lên, trên đường đi đúng là bởi vì nói chuyện với Triệu Kiều mà quên báo cho Hứa Điện, anh rũ mắt nhìn cô, cà vạt bởi vì bị giật mạnh, lộ ra một vùng da thịt ở cổ, anh trở tay nắm chặt tay cô, trái tim đang nhấc lên cũng dần yên trở lại, nhất thời cảm giác mẹ của Mạnh Oánh bệnh cũng thật đúng lúc
Nhưng suy nghĩ này quá phận âm u, anh che giấu đi, chỉ hỏi nói: "Ở bệnh viện nào? Lê thành?"
"Ừ, ở bệnh viện ung bướu."
"Để anh gọi điện thoại, mời viện trưởng Tống chấp đao." Hứa Điện cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại, vừa gọi, vừa kéo Mạnh Oánh từ trong xe ra, Mạnh Oánh bất đắc dĩ phải xuống xe, Triệu Kiều cùng Hứa Diệc cũng đi theo, Hứa Diệc đi qua giúp Mạnh Oánh lấy hành lý từ trong xe xuống, Hứa Điện thuận tay nhận lấy.
Anh quay đầu nhìn Hứa Diệc cùng Triệu Kiều: "Cha, mẹ, hai người về trước đi, để con đưa cô ấy."
"Không, mẹ cũng muốn đưa." Triệu Kiều từ chối thẳng thừng, kéo cánh tay Hứa Diệc, lúc đầu bọn họ cũng mua vé máy bay về cùng lúc với Mạnh Oánh, là ngày mai, bây giờ lại xảy ra chuyện khiến Mạnh Oánh một thân một mình đi về, làm sao yên lòng cho được.
Hứa Điện nhìn mẹ mình, không có lên tiếng nữa, chỉ chuyên tâm gọi điện thoại, một đoàn người đi vào sân bay, Mạnh Oánh đi gửi vận chuyển, Hứa Điện cũng gọi xong.
Nắm tay cô, một đường đưa đến cửa kiểm an, bởi vì mua vé máy bay rất gấp, Mạnh Oánh chỉ mua được khoang thương gia, Hứa Điện nhìn vé máy bay, giọng điệu không tốt lắm: "Về sau có chuyện gì em phải nói sớm với anh, để anh sắp xếp."
Thời gian quá gấp, bây giờ muốn đổi cũng không kịp.
Mạnh Oánh nói: "Em cũng không phải là chưa bao giờ ngồi khoang thương gia."
"Được rồi, em đi đây." Cửa kiểm an đã bắt đầu mở, Mạnh Oánh nói muốn đi, Hứa Điện đột nhiên níu tay cô, kéo người vào trong lòng, tay vẫn để lên eo cô, nhanh chóng cầm xuống kính mắt, cúi đầu hôn cô.
Giày cao gót xoay một vòng, chưa kịp đứng vững, đã bị anh hôn xuống, bả vai cô rụt lại, hơi đẩy.
Trai xinh gái đẹp hôn nhau thu hút không ít sự chú ý.
Triệu Kiều nhịn không được đẩy Hứa Diệc: "Sao hồi bé ông không lãng mạn được như thế hả?"
"Em có gặp anh lúc bé sao?"
Triệu Kiều: "Sau khi già cũng chẳng biết lãng mạn gì."
Hứa Diệc: ". . . . ."
Triệu Kiều: "Cứng nhắc như cục đá vậy."
Hứa Diệc: ". . . . . Ừm."
Gương mặt nóng lên, Mạnh Oánh cầm vé máy bay hộ chiếu, giẫm lên giày cao gót, vẫy tay với bọn họ, Triệu Kiều cũng vẫy lại, tay Hứa Điện cắm ở trong túi, đeo kính mắt, đôi mắt nhìn cô không rời, ba người không nhúc nhích, nhất định phải đợi cô qua cửa kiểm an mới được, so sánh với kẻ đến người đi vội vã, sau lưng không một người tiễn đưa.
Mạnh Oánh giờ đây có được hẳn ba người, lần đầu tiên cô có cảm giác không nỡ.
Cũng là lần đầu tiên có người trân trọng cô như vậy, xếp hàng trong dòng người cứ chốc chốc cô lại quay ra sau, mỗi một lần quay lại, bọn họ vẫn ở đó, cho đến khi qua cửa kiểm an.
Cô vừa đi đăng ký, vừa lấy điện thoại di động ra.
Hứa Điện: Xuống máy bay thì báo cho anh.
Triệu Kiều: Xuống máy bay nhớ gọi cho dì, ngày mai chú dì về rồi, chờ dì nha.
Mạnh Oánh trả lời từng người, cuối cùng cô lại lướt danh sách trò chuyện, nhấn vào khung trò chuyện với Cố Viêm.
Mạnh Oánh: Khi nào anh về Lê thành?
Cố Viêm: Ngày mai.
Mạnh Oánh: Vâng.
Sau đó cô kiểm tra lịch trình bay, phát hiện ngày mai có một chuyến bay quá cảnh trong ngày, Mạnh Oánh xem mấy lần, rốt cục cũng hiểu thái độ hôm nay của Hứa Điện.
Cô suy nghĩ một chút.
Soạn tin nhắn.
Mạnh Oánh: Muahh.
Gửi xong, cô tắt máy nằm xuống, từ Geneva đến Lê thành mất khoảng tiếng, Mạnh Oánh thích ngủ trên máy bay, nhưng lần này không ngủ ngay, nhắm mắt ngẫm nghĩ lại nhiều chuyện, sau khóa học này, cô có đột phá mới, tương lai muốn dành thời gian tập trung diễn xuất.
Không tham gia các hoạt động râu ria, Lưu Cần bên kia cũng đã sắp xếp lại kế hoạch mới, trước đó Mạnh Oánh còn dự định nhận một bộ phim truyền hình.
Bây giờ lại không có quyết định này.
Suy cho cùng cái nghề diễn viên này, vẫn rất coi trọng tuổi thanh xuân tươi mới của diễn viên, mặc dù khi cô lớn tuổi vẫn là có thể diễn xuất, nhưng khẳng định sẽ không có cái gọi là thời hoàng kim, đỉnh cao của sự nghiệp.
Cách tốt nhất, là đạt được một thành tựu nhất định.
Hai giờ rạng sáng ở Geneva, Hứa Điện cúi người đọc văn kiện, bên cạnh là màn hình cuộc họp, bên trong tổng cộng gồm sáu người, Yến Hành còn có mấy vị quản lý cấp cao ở Geneva, mỗi người sắm cho mình một đôi mắt gấu trúc, ngáp vô tội vạ, đến chảy cả nước mắt như đang khóc mà nhìn Hứa Điện thông qua cái màn hình.
Hi vọng anh có thể rộng lòng từ bi thả bọn họ đi ngủ.
"Phần kế hoạch này, tôi không thấy có chỗ nào được sửa đổi." Hứa Điện nhấc lên mí mắt, quét mắt một vòng nhìn Yến Hành, Yến Hành ho một tiếng, nói: "Đã sửa ba lần rồi, anh có chắc là không thấy sửa đổi không?"
Hứa Điện không lên tiếng, cầm điếu thuốc cùng bật lửa ở bên cạnh, nhẹ nhàng gõ xuống, tiếng động trong đêm khuya thanh vắng cực kỳ rõ ràng, mấy người bọn họ trong nháy mắt ngồi càng thẳng.
Yến Hành hận không thể nuốt lời vừa nói lại trong họng.
Hứa Điện vừa ngậm điếu thuốc, vừa nói: "Tôi đã nói rồi, liên quan đến ngành y học này phải cẩn thận từng chút một, mấy người thì hay rồi, nghe tai này lọt qua tai kia, lấy sản phẩm trôi nổi trên thị trường để đối phó."
Anh nói chuyện rất nhã nhặn, giọng điệu trầm thấp, không nghe ra hỉ nộ, nhưng lại càng khiến cho người ta phát hoảng. Yến Hành vội vàng nói: "Vâng, tôi biết, tôi biết."
Hứa Điện không có lên tiếng nữa.
Anh nhìn điện thoại.
Giao diện Wechat vẫn rỗng tuếch.
Đây là lần thứ Yến Hành bắt gặp anh đang nhìn điện thoại, nghĩ thầm, nhìn gì vậy?
Mà lại từ xế chiều trở về, liền tăng ca làm việc như điên, giống như là muốn đem lượng công việc trong ba ngày dồn lại để làm xong trong một ngày vậy, thế là một đám người muộn như vậy vẫn còn đang họp, nhưng không dám buông lời oán thán dù chỉ là biểu hiện, chỉ là trong nhóm chat riêng đã đem mấy đời tổ tông của sếp ra chào hỏi vài lần rồi, có hai người còn bị vợ đuổi xuống tầng hầm, để bọn họ cùng với máy tính cô đơn trong đêm khuya lạnh lẽo.
Lại một lát sau, những người đang họp bỗng nghe tiếng tin nhắn đến, sau đó, chỉ thấy Hứa Điện ra hiệu tạm dừng, cầm điện thoại lên, nghiêng đầu xem.
Mấy giây sau, khóe môi anh cong lên, nhìn màn hình nói: "Được rồi, tan họp."
Mấy người quản lý: "..."
Tan họp đột ngột vậy cũng được luôn hả?
Yến Hành suy tư một chút, trong lòng thầm than một tiếng.
Mạnh tiểu thư xuống máy bay.
Cô đến Lê thành.
Khó trách cả tối nay Hứa tổng cứ nhìn chằm chằm điện thoại, vừa lo lắng chờ đợi còn vừa ngược bọn hắn! !
Mẹ nhà anh.
Tui khổ quá mà!
Yến Hành khóc không thành tiếng ấn thoát giao diện cuộc họp.
Xoa đôi mắt thâm quầng, nhất thời không biết nên nói cái gì, gặp được ông chủ như vậy, chắc chắn kiếp trước hắn đã tạo nghiệp chướng quá nhiều.
Đến Lê thành, là chín rưỡi sáng, vừa khởi động điện thoại, liền thấy tin nhắn Hứa Điện gửi tới.
Hứa Điện: Đến đâu rồi?
Hứa Điện: Đến chưa?
Hứa Điện: Đến nhớ gọi điện thoại.
Chỉ một nội dung mà nhắn hẳn tin, Mạnh Oánh lấy hành lý, trả lời đối phương.
Mạnh Oánh: Em đến rồi.
Geneva đang là nửa đêm, không ngờ người kia liền nhanh chóng trả lời.
Hứa Điện: Được, anh gọi người đón em, biển số A.
Mạnh Oánh: Vâng.
Trả lời xong, cô lại vào khung chat của Lưu Cần, Lưu Cần gửi tin tức hỏi có cần mình qua đón không, Mạnh Oánh trả lời nói không cần, cô đã thấy chiếc xe Hummer màu đen.
Là chiếc Hứa Điện thường lái trước đây, cô đi qua, tay của người kia gác lên tay lái, nhìn qua, bên trong miệng cắn một điếu thuốc, "Ở đây."
Lý Dịch.
Mạnh Oánh có chút ngạc nhiên, sau đó hắn xuống xe, đi tới, lấy hành lý, trực tiếp đặt ở tay lái phụ, mở cửa xe, hơi có chút mệt mỏi mà nói: "Lên xe."
Mạnh Oánh nói: "Vất vả rồi."
Lý Dịch gật gật đầu, đóng cửa xe, đi vòng qua ngồi vào vị trí lái, Mạnh Oánh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Mạnh Tiêu, hỏi tình huống.
Hummer màu đen khởi động, Lý Dịch chậm rãi hút thuốc, đánh tay lái, nhìn cô cúp điện thoại, nói: "Chúc mừng, rốt cục Hứa Điện cũng có người thu phục."
Mạnh Oánh để điện thoại di động xuống, nhìn hắn.
Mạnh Oánh cười nói: "Cám ơn."
"Cô vì dân trừ hại mà, chúng tôi nên nói cảm ơn cô mới phải."
Mạnh Oánh: "..."
Xe đến bệnh viện ung bướu, mặt trời trên đầu làm việc hết công suất, ánh nắng phản chiếu lên hai chữ ung bướu đỏ đến nhỏ máu, nhìn thấy hai chữ này, Mạnh Oánh mới giật mình nhận ra nó đáng sợ đến mức nào.
Cô chào tạm biệt Lý Dịch, hắn mang đôi ủng ngắn, lười biếng khoát tay, nói: "Chào Hứa Điện giúp tôi."
"Được."
Cô kéo hành lý, đi vào.
Cũng may cô ngủ đủ giấc trên máy bay, tinh thần tươi tỉnh hơn, lên tầng sáu, Mạnh Tiêu để điện thoại di động xuống tới nhận hành lý của cô, nói: "Anh rể sắp xếp bác sĩ tốt nhất ở đây, sáng sớm mẹ đã làm rất nhiều kiểm tra. . ."
Sau khi nói xong, Mạnh Tiêu phát hiện hình như mình quá nhiệt tình, chần chừ một lúc, có chút cẩn thận mà nhìn Mạnh Oánh, cô liếc hắn một cái, "Nói tiếp đi."
Mạnh Tiêu kịp phản ứng, nói: "Hai giờ chiều làm phẫu thuật."
"Ừ."
Tầng sáu là khu V.I.P, một sảnh có hai phòng bệnh, đẩy cửa đi vào, đã có ba bác sĩ đứng bên cạnh giường bệnh, Mạnh Ngọc Lâm bưng ly nước cũng đứng ở nơi đó.
Trên giường bệnh, sắc mặt Trần Kiều tái nhợt, đầu tóc rối bời dựa vào, gật đầu như mổ thóc.
Một khi trở bệnh, khí thế cường hãn của bà cũng rút đi hết, còn có chút đáng thương, có chút bất lực, cũng trở nên an phận, nghe lời.
Bác sĩ vào lúc này là hi vọng duy nhất, Trần Kiều là loại người thích bắt lý lẽ giờ cũng răm rắp nghe theo lời bác sĩ.
Chờ các bác sĩ đi rồi, Trần Kiều mới nhìn đến Mạnh Oánh, bà chần chừ một lúc, nói: "Trở về rồi?"
Cổ nhân nói, nuôi nhi dưỡng già.
Bà vẫn luôn giữ ý nghĩ này, con trai chính là hi vọng của bà, nhưng trải qua lần sinh bệnh này, phát hiện Mạnh Tiêu bây giờ ngoại trừ bưng trà đổ nước thì chẳng giúp được gì.
Ngược lại là Mạnh Oánh, đứa con gái của bà, đã có thể sắp xếp được bác sĩ tốt, lại có thể đưa bà vào loại phòng không thể tốt hơn nữa, làm trong lòng Trần Kiều rất phức tạp.
Mạnh Ngọc Lâm đón hành lý Mạnh Oánh, nói: "Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Chuyến bay khá dài, Mạnh Oánh nói: "Không cần, mẹ phẫu thuật xong con sẽ về, bệnh viện bên này cơm nước thế nào?"
Mạnh Tiêu nói: "Rất tốt, một ngày ba bữa vô cùng tốt, ở phòng này còn có đầu bếp riêng phụ trách. . . ."
"Vậy là tốt rồi." Mạnh Oánh vẫn không nói chuyện với Trần Kiều, sau khi ngồi xuống, Mạnh Ngọc Lâm còn nói, "Lúc đầu không có ý định nói với con, là Lưu Cần biết sau gọi điện thoại cho con à? Nghĩ con đang học tập, không muốn làm phiền con."
Chỉ là không ngờ sau khi Mạnh Oánh biết, Hứa Điện bên kia liền sắp xếp cho bọn họ vào ở loại phòng tốt nhất, ngay cả bác sĩ cũng đổi hết.
Mạnh Oánh cũng định cho đổi phòng bệnh, Hứa Điện vậy mà nhanh hơn cô, cô nói: "Chuyện này nên nói với con, chứ định để khi mọi chuyện đã rồi mới nói sao?"
Cô nói xong, khẽ nhìn lướt qua Trần Kiều.
Chỉ là không nghĩ tới khoảng thời gian Trần Kiều ngã bệnh, vậy mà không có một lời than vãn với cô, cũng thế, Trần Kiều sẽ chỉ vì Mạnh Tiêu tranh thủ phúc lợi, bà rất ít khi kể khổ với Mạnh Oánh.
Hai mẹ con vẫn không nói gì với nhau.
Cũng không cố gắng gượng gạo.
Cơm trưa Mạnh Oánh cũng ăn trong phòng bệnh, đúng là rất ổn, đương nhiên, bồi bổ cho bệnh nhân là quan trọng nhất. Cơm nước xong xuôi, Mạnh Oánh nghỉ ngơi một chút, Lưu Cần cùng tiểu Manh cũng tới bệnh viện, Hứa Khuynh gọi cho Mạnh Oánh, nói có cần giúp đỡ phải nói, đặc biệt là tiền, nếu như không có nhất định phải mở miệng.
Sau khi nói xong, Hứa Khuynh cười: "À, quên bạn trai em là đại gia."
Nghĩ tới đây, Hứa Khuynh cảm thấy mừng thay cho Mạnh Oánh, mặc dù trước đây Hứa Điện không phải người.
Hai người quen biết nhanh bốn năm, Mạnh Oánh cũng từng xin cô giúp đỡ, Hứa Khuynh mặc dù mừng cho Mạnh Oánh, nhưng cũng có một chút mất mát.
Mạnh Oánh cười nói tiếng cám ơn, Hứa Khuynh cũng cười.
Hơn hai giờ, Trần Kiều đổi quần áo bệnh nhân, được đẩy vào phòng phẫu thuật, Mạnh Ngọc Lâm cầm bình giữ nhiệt trong tay, khẩn trương nắm chặt thân bình.
Mạnh Oánh thì ngược lại bình thản hơn nhiều, đại khái là bởi vì Hứa Điện đã sắp xếp hết mọi việc khiến cô yên tâm rất nhiều.
Cô cầm điện thoại, soạn tin.
Mạnh Oánh: Mẹ em vào phòng phẫu thuật rồi.
Ước chừng nửa giờ sau, Hứa Điện gọi điện thoại tới, Mạnh Oánh ngồi trên ghế dài, nhận, chất giọng trầm dịu dàng nói: "Đừng lo lắng quá, anh đã sắp xếp xong hết rồi."
"Tống tế là bác sĩ giỏi nhất, nếu em bất an, có thể đi tra thành tựu trước đây của ông ấy."
Mạnh Oánh thấp giọng nói: "Ừ."
Đầu kia, Hứa Điện lật văn kiện, ánh mắt nhìn bao quát phòng hội nghị đầy người.
Cả phòng cũng đang nhìn anh, mắt to trừng mắt đào hoa, sau đó, đồng loạt cúi đầu xuống, yên tĩnh chờ đợi là hạnh phúc.
Chờ sếp an ủi bạn gái xong lại tiếp tục họp.