Đọc những bình luận này, Mạnh Oánh dở khóc dở cười, bây giờ ở Geneva đang là giờ tối, mà ở Bắc kinh là giờ rạng sáng, vẫn có nhiều người làm cú đêm thức đến tận bây giờ, bình luận đã qua vạn, nhưng toàn là kêu gào hủy theo dõi Hứa Điện, điện thoại cầm trên tay bị rút đi.
Trong phòng lờ mờ, Mạnh Oánh xoay người, dựa vào trong ngực anh, Hứa Điện vòng tay ôm cô, ngón tay thon dài lướt xem bình luận, anh không nói một lời, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cứng rắn, chậm rãi lướt.
Bình luận nghiêng về một bên.
"Tuyệt không cúi đầu trước thế lực ác."
"Hủy theo dõi hắn!"
"Hủy theo dõi hắn!"
"Hủy theo dõi hắn!"
Hứa Điện ấn mở bảng thống kê hot search.
Một cái hot search mới leo lên.
Mạnh Oánh bị ép theo dõi Hứa tổng mặt dày
Chú ý hay không.
Có phải là bị cưỡng ép, hay tự nguyện, chỉ có Mạnh Oánh và Hứa Điện biết, fan hâm mộ vì sao lại biết? Nhấn trở ra, liền thấy một cái tài khoản.
Tên gọi: Mỗi ngày chân lại dài hơn
Tài khoản này không được xác thực, vậy mà đã từng khiến cho bảng hot search đảo lộn không ngừng, bây giờ lại một lần nữa nhấc lên một làn sóng mới.
Mỗi ngày chân lại dài hơn: Căn cứ tin tức đáng tin, lát nữa Mạnh Oánh sẽ bị ép nhấn theo dõi người nào đó.
Không chỉ đích danh, chỉ dùng người nào đó, nhưng cũng rất rõ ràng. Kết hợp với bài đăng trước, người này đã trở thành người đưa tin, mà tin tức lại vô cùng chuẩn xác.
Bởi vì cũng không lâu sau, Mạnh Oánh thật sự bấm theo dõi Hứa thị tập đoàn Hứa Điện, còn tự thân phát weibo, nói đã chú ý.
Quả thực.
Đây là tiên tri mà.
Linh nghiệm như vậy.
Xem ra là người biết chuyện.
Thế là, sự nhiệt tình của cư dân mạng kết hợp với bài đăng này, lập tức bùng nổ.
Mới có những bình luận chống lại thế lực ác, kêu gào đòi hủy theo dõi hắn, đương nhiên, đại đa số đều không có ác ý, chỉ có một số ít là thật lo lắng Mạnh Oánh bị cường hào ác bá ức hiếp, cho nên mới có người mắng Hứa Điện mặt dày.
Trong phòng những hạt cát còn lại trong chiếc đồng hồ cát cũng lặng lẽ trượt xuống.
Mạnh Oánh che miệng.
Hứa Điện liếc cô một cái, sau đó đầu ngón tay nâng cằm cô lên, hỏi: "Rất vui vẻ?"
"Khụ khụ."
Mạnh Oánh kìm nén.
Hứa Điện nhìn cô, sau đó cắn miệng cô, hôn một cách mạnh bạo, hôn đến khi Mạnh Oánh hết hơi, phải tránh đi, anh nắm lấy tay của cô, kéo người vào trong ngực, ôm, anh thuận tay mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại Mạnh Oánh.
Trong đó có một cuộc gọi đến.
【 Dì Kiều 】
Lúc bọn họ đang vận động, có một cuộc gọi tới.
Nhưng Mạnh Oánh không có cách nào bắt máy, nên muốn từ chối ai ngờ bấm nhầm vào nút nghe.
Mạnh Oánh lập tức trầm mặc.
Hứa Điện nhàn nhã dựa cằm lên bờ vai của cô, nhìn cái số kia.
Mấy giây sau, Mạnh Oánh thấp giọng nói: "Mỗi ngày chân lại dài hơn, cái số này."
"Mẹ anh."
Mạnh Oánh: "... Vừa mới dì. . ."
"Nghe được." Hứa Điện đang không vui mấy liền bày ra bộ dáng ngả ngớn, xích lại gần bên tai cô thấp giọng nói: "Nghe được em đang kêu."
Mặt Mạnh Oánh như bị nung đỏ, dùng sức đẩy mặt anh ra, Hứa Điện cười nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn thời gian, "Đói không? Để anh gọi đồ ăn lên."
Bụng Mạnh Oánh cũng phối hợp kêu lên, cô đẩy hắn, nói: "Gọi, gọi."
Mặc dù cơm tối ăn không ít, nhưng uống nhiều rượu, lại vận động tốn sức như vậy, không mệt mới lạ, Hứa Điện buông cô ra, cầm áo ngủ đặt sẵn trên kệ, mặc vào rồi đến góc phòng để điện thoại bàn, ấn số quán ăn Quảng Đông ở tầng , gọi cháo, chân gà và bánh cuốn.
Mạnh Oánh cầm lấy áo choàng tắm, cũng mặc vào, là bộ dành cho nữ, sau khi mặc vào, cảm giác cổ cấn cái gì, cô đi qua, đứng trước mặt Hứa Điện, chỉ phần gáy, "Nhìn giúp em có cái gì không."
Hứa Điện nới lỏng áo choàng tắm, đầu ngón tay sờ một chút, xem xét, nói: "Là cái mác của áo, chắc lúc em cầm đi tắm quên cắt xuống."
"Mới à?" Mạnh Oánh nhíu mày hỏi.
Hứa Điện lấy cái mác xuống, nghe cô nói vậy thì bật cười, ôm eo cô từ phía sau, nói: "Em cảm thấy còn có thể có người mặc qua hả? Anh gọi người mang tới cho em đó."
"À?" Mạnh Oánh nhàn nhạt hồi.
Hứa Điện kéo cô đi đến bên cửa sổ, ấn khóa tự động, màn cửa chậm rãi kéo ra, đứng ở lầu ba mươi sáu có thể nhìn thấy được rất xa, Mạnh Oánh thậm chí thấy được khu biệt thự của thầy Hồ Nghiệp, lại nhìn qua một con đường, chính là chung cư của cô, quán bar ở khu phố người Hoa lúc này cũng đang hoạt động rực rỡ trong đêm tối.
Hứa Điện ôm eo của cô, cầm điện thoại di động lên, bấm gọi Triệu Kiều.
Rất nhanh, đầu kia chất giọng thanh thúy của Triệu Kiều truyền đến: "Alo? Chuyện gì?"
"Mẹ, mẹ dừng lại đi, con biết tài khoản đó là của mẹ." Giọng Hứa Điện trầm thấp, tựa ở Mạnh Oánh bên tai nói, cô thấy anh vừa nghe điện thoại vừa hôn cô từ hình ảnh phản chiếu của mặt kính pha lê, hơi đẩy.
Triệu Kiều ở đầu dây bên kia trầm mặc, mấy giây sau nói: " Nói gì vậy? Đưa điện thoại cho Mạnh Oánh, mẹ muốn nói chuyện với con bé."
Hứa Điện: "Cô ấy không nói chuyện được."
Triệu Kiều: "! ! !"
"Thằng xấc xược! !" Nói xong, liền phẫn nộ mà cúp điện thoại, Mạnh Oánh ở chỗ này ngây người mấy giây, bàn tay đang giơ ra, sau đó cô nhịn không được cười lên, xoay người, nắm lấy cổ áo Hứa Điện, vỗ mặt anh, "Mặt dày thật đấy."
Hứa Điện đi về phía trước hai bước, trực tiếp đè Mạnh Oánh lên mặt kính pha lê.
Đằng sau là lầu cao vạn trượng, nỗi sợ của Mạnh Oánh lại dâng lên, cô nắm chặt cổ áo anh, Hứa Điện cúi đầu: "Hả? Mắng tiếp đi, mắng ở chỗ này này."
"Em đoán xem người bên ngoài có nhìn thấy chúng ta không?"
Mạnh Oánh nhớ tới lúc ở dưới lầu nhìn lên, tuy ánh đèn mờ ảo không nhìn được nhưng nếu chăm chú nhìn vẫn có thể nhìn thấy, Mạnh Oánh cắn răng.
Hứa Điện lại cười.
"Da thịt trắng như ngọc, dáng người yểu điệu, đằng sau tấm kính pha lê hình tượng gì?"
"A, còn có một tên quái thú nữa này."
Mạnh Oánh bám chặt vào cơ bắp của Hứa Điện, "Sau đó thì sao? Nhiều lời như vậy làm gì, trực tiếp vào chính sự luôn đi."
Hứa Điện cười nhạo: "Vậy anh tiếp tục?"
Gò má và tai Mạnh Oánh dần nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt, nhìn bộ dáng ngả ngớn của anh, đột nhiên, cô đưa tay nắm lấy vành tai anh rồi nhón chân, thổi một ngụm.
Hứa Điện cứng lại, tay ôm cô càng chặt.
Mạnh Oánh thấp giọng hỏi: "Nóng không?"
"Nói nhảm."
"Chúc mừng anh, anh cũng trúng chiêu."
Hứa Điện: "..."
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn khuya được đưa đến, Hứa Điện đi mở cửa, đẩy xe đồ ăn vào, anh đặt từng món lên bàn trà, mùi hương xông vào mũi, Mạnh Oánh cầm lấy đũa, con mắt tỏa sáng, cô nói: "Ăn xong cái này bỗng nhiên, em muốn bắt đầu giảm cân."
Chỉ là những lịch trình tiếp theo, sẽ rất vất vả, Mạnh Oánh cảm thấy khi cô vừa bước chân vào con đường diễn xuất thường hay bị chê mập nhất, Hứa Điện rót ly sữa bò đặt vào tay Mạnh Oánh, ngồi xuống nói: "Em cũng không mập."
Mạnh Oánh mặc kệ anh.
Hứa Điện: "Anh nói thật."
"Biết, nhưng em cũng không gầy."
Hứa Điện nghiêng đầu nhìn mấy lần, lại cười nói: "Thì có thịt hơn lúc trước."
Mạnh Oánh dùng sức đạp anh một cái.
Anh cười nhẹ đi lấy hộp thuốc lá, lại cầm lấy cái bật lửa, trước khi nhóm lửa, Mạnh Oánh cầm đũa chỉ vào điếu thuốc anh cầm rồi làm động tác hạ xuống rất dứt khoát.
Hứa Điện dừng lại.
Sau đó, anh bỏ thuốc lá vào hộp lại, cũng thuận thế thả cái bật lửa xuống.
"Được, không hút."
"Cầm ăn một miếng bánh cuốn đi." Mạnh Oánh kẹp một miếng đưa tới bên môi anh, Hứa Điện há miệng cắn, cúi thấp xuống nhìn cô, Mạnh Oánh cúi người tiếp tục gắp rồi tự ăn.
Ánh đèn lờ mờ, có ánh sáng màu quýt tản trên mặt của cô, vô cùng nhu hòa.
Lồng ngực Hứa Điện chấn động, nhìn cô một lúc lâu.
Ăn xong đồ khuya, Mạnh Oánh đứng dậy đi rửa mặt, Hứa Điện cầm miếng trần bì bỏ vào miệng nhai, rồi ngồi lướt máy tính bảng một cách miễn cưỡng.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Điện thoại trên bàn vang lên, là của Mạnh Oánh, đã trễ thế như vậy còn có cuộc gọi đến, Hứa Điện cầm tới, liền thấy.
【 Cố Viêm 】
Vẻ mặt hững hờ thường ngày trong chốc lát đã tan biến, Hứa Điện nhìn chằm chằm màn hình sáng nhấp nháy không ngừng, hai đầu lông mày nhíu chặt, anh lùi ra sau, nhận, đầu ngón tay gõ nhịp lên tay vịn ghế sô pha.
Bắt máy nhưng không nói chuyện.
Một khoảng lặng trôi qua, tiếng Cố Viêm truyền đến: "Mạnh Oánh, chừng nào em về nước? Có thể anh sẽ đổi chuyến ở Thụy Sĩ, chúng ta cùng về được không? Lúc đó anh sẽ đưa em quyển sổ mà anh ghi chép được ở Paris."
"Cám ơn, cô ấy sẽ không về cùng chuyến bay với anh đâu." Nói xong, Hứa Điện trực tiếp cúp điện thoại, muốn xóa luôn lịch sử cuộc gọi, lại nhận ra mình không biết mật khẩu của điện thoại Mạnh Oánh, thế là chỉ có thể bực bội mà để di động lại ở trên bàn trà, giận cá chém thớt đá bàn trà một cái.
Còn chưa hết hi vọng? !
Hả? !
Mạnh Oánh rửa mặt đi ra, buộc dây lưng áo choàng tắm lại, đi đến chỗ Hứa Điện, ôm cổ Hứa Điện từ phía sau, mùi hương dịu nhẹ còn có da thịt mềm mại dính sát khiến đầu hai đầu lông mày Hứa Điện giãn ra bình thường trở lại, cánh tay kéo tay của cô, ngửa đầu, ngăn chặn môi của cô.
Hai người tiếp tục chìm đắm trong nụ hôn.
Mạnh Oánh vốn nghĩ hôn xong liền đi ngủ, ai ngờ người này dồi dào sinh lực đến vậy, khiến cô sắp điên rồi, siết chặt gồi, nhịn không được ném cái gối vào người anh.
Hứa Điện lần nữa hôn cô.
Thẳng đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Mạnh Oánh mới mệt mỏi nằm ở trên giường, Hứa Điện kéo mền đắp cho cô, đốt thuốc, nhìn điện thoại Mạnh Oánh, hận không thể ném vào trong thùng rác.
Ngày hôm sau Mạnh Oánh chạy vội đến biệt thự Hồ Nghiệp, đã mười giờ rồi, cũng may bọn họ đợi cô một chút, còn kịp giờ, cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, ghi chép.
Tinh hoa của khóa học này đều nằm hết ở bài học hôm nay.
Lúc tan học, Mạnh Oánh lướt điện thoại, mới lướt đến ghi chép cuộc gọi của Cố Viêm từ tối qua, mà lại còn là được nhận, cô không nhớ thời gian, cảm giác giống như là trước khi cô đi rửa mặt, lại giống như sau khi cô rửa mặt, nhưng trước hay sau gì cũng không phải cô tiếp, nên đương nhiên là Hứa Điện, anh bắt máy mà không nói với cô, Mạnh Oánh ấn mở Wechat.
Cố Viêm: Gặp ở Lê thành.
Mạnh Oánh suy nghĩ một chút, nhắn: Được.
Bên kia, Cố Viêm không trả lời, Mạnh Oánh liền cũng coi như thôi, nhưng cô vẫn nhắn tin cho Hứa Điện.
Mạnh Oánh: Tối hôm qua anh nhận cuộc gọi của Cố Viêm?
Mạnh Oánh: Sao không nói với em?
Hứa Điện: Quên.
Mạnh Oánh: Lần sau bắt máy của em phải nói với em, không em đánh anh đó.
Hứa Điện: Chơi chết anh cũng được nữa, anh cũng cho em xem, em muốn xem gì cũng được.
Mạnh Oánh: Xem anh có bao nhiêu bạn gái sao?
Hứa Điện: Đúng vậy, xem xem anh có bao nhiêu người bạn gái.
Mạnh Oánh: Đừng tự dát vàng lên mặt thế.
Hứa Điện: ...
Qua mấy phút sau, Hứa Điện lại gửi tin nhắn tới.
Hứa Điện: Em gọi lại cho hắn rồi?
Mạnh Oánh còn chưa kịp nhắn lại, liền nhận được cuộc gọi của Lưu Cần, đầu kia có chút sốt ruột: "Mạnh Oánh, người trong nhà em đến Lê thành, mẹ em cần làm phẫu thuật, hôm nay chị đến bệnh viện tình cờ gặp cha mẹ em, chị nghĩ hai ngày nữa em sẽ về, nhưng cảm thấy vẫn cần phải nói cho em biết."
"Cái gì?" Mạnh Oánh hoàn toàn không có kịp phản ứng, "Bọn họ tới Lê thành?"
"Đúng vậy, chắc là chuyển viện tới, hình như cũng chưa nói với em đúng không?" Lưu Cần chần chờ hỏi.
Mạnh Oánh: "Tại sao mẹ em phải làm phẫu thuật?"
"Ung thư vú, chị nghe cha em nói nói hẳn là u lành. . . ."
Mạnh Oánh suy tư một hồi, nhanh chóng hạ quyết định: "Em mua vé máy bay, buổi chiều trở về."
Vốn theo kế hoạch tối mai mới về, Mạnh Oánh nói xong, Lưu Cần nói: "Để chị mua giúp em, chị mới xem lịch bay, ở bên em có một chuyến bay lúc hai giờ chiều."
"Vâng."
Mạnh Oánh nói rồi đứng dậy, gấp vở, nói với Hồ Nghiệp Di Tuyết một tiếng, liền đi xuống lầu đi thẳng một đường về chung cư, bởi vì cũng có dự định về, nên cô đã sắp xếp hành lý đâu vào đó rồi, chỉ còn mấy đồ lặt vặt, Mạnh Oánh chuẩn bị nhắn cho Hứa Điện, nói với anh rằng mình phải về nước trước, thì Triệu Kiều gọi tới.
Triệu Kiều: "Oánh Oánh, dì với chú đang ở dưới lầu, cùng nhau ăn trưa được không?"
Mạnh Oánh sửng sốt, cô kéo theo hành lý, quay người xuống lầu, thuận tiện đem cửa cho khóa, xuống đến tầng một, liền thấy Triệu Kiều và Hứa Diệc lái xe tới, phấn khởi nhìn cô, chờ cô lên xe.
Mạnh Oánh cũng không khách khí, mở cửa xe nói: "Dì, chú, có thể đưa cháu đến sân bay được không?"
"Sao thế? Đây là?" Triệu Kiều bỗng chốc ngồi thẳng lưng, Hứa Diệc cũng từ kính chiếu hậu nhìn cô, ánh mắt biểu hiện sự quan tâm.
Mạnh Oánh đem chuyện nói với hai người họ, Hứa Diệc gật gật đầu: "Đi, bây giờ chú đưa con đi."
Nói, liền nổ máy xe, Triệu Kiều nắm lấy tay Mạnh Oánh, xoa xoa cánh tay cô, để giảm sự lo lắng trong lòng cô, nói: "Nếu như là u lành thì không có vấn đề gì lớn đâu, con người mà, đến tuổi thì bệnh này bệnh kia, chú ý chăm sóc một chút thì khỏe ngay thôi, con đừng quá lo lắng. . ."
Mạnh Oánh đang căng thẳng cũng dịu đi rất nhiều.
Mặc dù cô không có tình cảm sâu sắc với mẹ, nhưng dù sao cũng là người thân sinh ra mình, thà để cô lăn lộn cực khổ ở bên ngoài cũng được, còn hơn là nghe tin sinh tử.
Huống chi còn có Mạnh Tiêu và Mạnh Ngọc Lâm, hai người bọn họ cũng ỷ lại Trần Kiều rất nhiều.
Rất nhanh, xe đến sân bay.
Hứa Diệc lái chiếc xe màu xanh lam, vừa dừng lại, liền bị một chiếc Hummer màu đen tạt trước đầu xe, ngăn cản, ngay sau đó cửa xe Hummer mở bung ra, Hứa Điện vừa kéo cà vạt một cách hung bạo vừa sải chân bước nhanh đến, cửa sổ xe hạ xuống, tay anh nổi gân chống lên cửa sổ xe, đôi mắt rét