Trong mắt của Phong Tình thì hiện tại bà thật xấu xí. So với Triệu Mẫn thì bà không bằng góc.
" Phong Tình.. Con được lắm. Con vì Khúc Linh Nhi đến mẹ cũng không cần nữa phải không. Nếu không có Mẹ thì con nghĩ con được làm cậu chủ Phong Gia ăn sung mặc sướng như bây giờ à. Không có Mẹ thì con biết đâu bây giờ con còn đang đi làm cu li cho người ta ở ngoài đường cực khổ kìa. Không có Mẹ đồng nghĩa với việc con trắng tay đó ".
Bà Phong nghiến chặt răng nói. Đúng.. Phong Tình là con nuôi của bà thật, nhưng từ sâu trong lòng bà thì bà luôn xem anh không khác là con ruột của bà vậy. Đến mức bà cũng quên mất anh không phải là con ruột của bà từ lâu rồi. Trước từ nhỏ đến giờ bà có đối xử tệ bạc với anh qua đâu. Bà tranh giành là vì anh tất cả mà.
" Mẹ.. Nếu mẹ còn là mẹ của con thì mẹ đừng xen vào chuyện tình cảm của con nữa. Con là yêu Mẫn Mẫn thật lòng. Con không cần mẹ chúc phúc, chỉ xin mẹ không động tay động chân vào là được. Mẹ dừng tay lại đi. Nếu mẹ còn làm những chuyện tổn hại đến Mẫn Mẫn thì con sẽ không tha thứ cho mẹ đâu ". Phong Tình đau lòng nhìn bà nói.
" Được lắm Phong Tình.. Sau này con sẽ hối hận vì quyết định của con hôm nay. Con tưởng cô ta sẽ yêu con khi con trắng tay hay sao. Cô ta chỉ yêu con khi con mang trên lưng danh nghĩa là người thừa kế Phong Gia mà thôi. Được rồi mẹ mặc kệ con. Yêu đi.. Mẹ chống mắt lên xem đến lúc con tay trắng thì để xem cô ta còn cần con nữa hay không ? ". Bà Phong nghiến chặt răng chỉ Triệu Mẫn nói.
_" Chỉ cần mẹ không nhúng tay vào thì con cũng sẽ chịu trách nhiệm trước quyết định của con tới cùng. Tuyệt đối không hối hận ". Phong Tình lên tiếng.
" Bà Phong.. Tôi không lên tiếng là nể mặt bà già cả rồi, và bà lại là mẹ của Phong Tình nên tôi nhường nhịn bà. Nhưng bà đừng thấy tôi nhịn rồi bà tiếng chửi, tiếng chửi Khúc Linh Nhi tôi. Tôi không muốn nói nặng lời để bà tăng xông máu chết tại đây thôi. Tôi thì sao ?. Bà hiểu được tôi được mấy phần. Ít ra lương tâm của tôi vẫn sạch sẽ hơn bàn tay bận thỉu của bà rất nhiều. Bà bò lếch đến địa vị bây giờ thì thử hỏi lương tâm của bà đã thối rữa đến mức nào rồi. Bà mặc hàng hiệu, sài nước đắt tiền, nhưng cũng không che được mùi thối đó đâu. Tôi nói bà biết.. Tôi và bà có chết đi thì khi rời thế gian này thì cũng tay trắng ngang bằng nhau thôi. Bà tranh giành nhiều quá làm gì. Nhân quả báo ứng trên đời có mắt. Chỉ là chưa đến lúc báo thôi ".
Triệu Mẫn không chịu nổi nữa lên tiếng nói lại. Nếu đã không ưa nhau thì cần gì nể mặt bà Phong làm gì. Bà kính cô phân thì cô nhường bà trượng. Nhiều khi im lặng quá bà lại nghĩ cô là con ghẻ, hay là con ôsin nghèo hèn trong nhà của bà, và để mặc cho bà tùy ý bắt nạt. Cô là Triệu Mẫn thà chết đứng chứ tuyệt đối không sống quỳ. Hiện tại cô còn chưa làm xong nhiệm vụ được giao. Nếu kết thúc nhiệm vụ thì cô cũng rời đi thì còn cần nể mặt bà làm gì.
" Khúc Linh Nhi.. Cô muốn chết ". Bà Phong tức giận nói.
" Mẫn Mẫn... Đừng nói nữa ". Phong Tình lên tiếng nói. Dù gì Bà Phong không có ơn sinh thành, nhưng bà nặng mang ơn dưỡng dục anh nên người. Anh không phải là người vô ơn bội nghĩa.
" Hừ... Bà kính tôi phân thì tôi sẽ nhường bà trượng. Đạo lý này bà không hiểu hay sao " Cô hừ nhẹ cái nói rồi tay của cô vơ loạn tìm ghế ngồi xuống cho bỏ tức.
Bà Phong bực tức liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, rồi nghĩ gì đó khóe môi của bà mỉm cười. Tức quá lại hóa thành cười. Đôi mắt của bà xoay chuyển tính kế. Cứng rắn không nghe thì mà có phương án khác. Chỉ cần Triệu Mẫn lọt vào tay bà thì để xem bà đem cô lột lớp da ra như thế nào. đứa mù lòa mà muốn đấu với bà hay sao. Đúng là không biết chết là gì. Cứng không chịu thì mềm vậy. Người bà muốn trừng trị thì chưa bao giờ còn sống khỏe mạnh cả. Để Phong Tình ngoan ngoãn thừa kế Phong Gia thì bà làm gì cũng được.
_" Thôi được rồi.. là mẹ sai. Phong Tình à.. chuyện tình cảm của con mẹ không xen vào nữa. Con về nhà đi. Khi con tiếp quản Phong Gia thì mẹ sẽ không phản đối đứa nữa. Con về nhà nếu nhớ có thể đưa Khúc Linh Nhi về nhà chơi mà. Mẹ không sinh ra con, nhưng con nghĩ lại xem mẹ có đối xử tệ bạc với con lần nào chưa. Ơn dưỡng dục con trả lại cho mẹ như vậy đó hả ". Bà Phong cười hiền hòa nói, giống như người đàn bà chua ngoa lúc nãy không phải là bà vậy.
" Mẹ... ". Phong Tình bất ngờ nói. Bà Phong thấy vậy lại tiếp tục diễn vai mẹ hiền lên tiếng.
_" Khúc Linh Nhi.. Nếu bác có nói sai điều gì thì cho bác xin lỗi. Con với Phong Tình dọn về nhà bác đi. Chúng ta có khúc mắc gì thì bác cháu mình từ từ hòa giải. Con đừng làm Phong Tình kẹt ở giữa khó xử biết không. Vả lại con là người hiến mắt cứu Phong Tình thì nên để Phong Gia chăm sóc cho con. Nếu con từ chối là cố ý không muốn giản hòa với ta đó ". Bà Phong đi lại chỗ của Triệu Mẫn ngồi hiền từ nói. Để tỏ rõ thành ý bà còn nắm lấy tay của Triệu Mẫn vỗ nhẹ vài cái cho Phong Tình thấy.
Triệu Mẫn, Lý Mỹ Nam, và cả Hứa Trác Lâm đều kinh ngạc nhìn bà. Bà Phong tự nhiên thay đổi thái độ ° làm ai cũng ngạc nhiên. Có câu Gừng càng già càng cay trong truyền thuyết có lẽ là xuất phát từ đây. Bà làm như vậy thì nếu cô từ chối thì là cố ý làm khó bà và không muốn giản hòa với bà. Phong Tình chắc chắn sẽ nghĩ không tốt về cô. Bà già này đủ thâm sâu thật.
" Cáo già lộ diện rồi ". từ này đều là tiếng lòng của của người.
Triệu Mẫn làm sao không biết ý đồ của bà Phong được. Cô chỉ khẽ cười thầm trong lòng. Mắt cô mù nhưng tâm của cô sáng. Phong Tình thì lại bận rộn suốt ngày. Cô ở đó với bà để bà lột cô tầng da của cô ra hay sao. Nếu mắt cô sáng thích đấu kiểu gì thì cô chiều tới bến, nhưng mắt cô mù rồi thì mấy chuyện tranh đấu này cô không muốn dính tới. Khi cô làm xong nhiệm vụ thì sẽ âm thầm rút thôi.
" Bác Phong đừng để bụng chuyện này. Làm sao Khúc Linh Nhi cháu dám giận bác, hay là cố ý không muốn giản hòa gì đâu. Cháu chỉ là không dám tự ý quyết định chuyện này. Để anh Thẩm Dương đồng ý cái đã. Lúc nãy anh ấy không đồng ý cháu rời đi. người mù như cháu đến nhà bác chỉ thêm làm phiền bác mà thôi. Nhưng nếu có thể cháu sẽ đến ". Triệu Mẫn từ chối khéo nói.
Nghe vậy bà Phong khẽ cười khéo léo che giấu cơn giận của bà xuống và lại bày ra nụ cười hiền lành như từ mẫu.
" Thôi được.. Phong Tình. Mẹ về đây. Thường xuyên đưa Khúc Linh Nhi về chơi với mẹ biết không. Mẹ cũng muốn với cô ấy TỪ TỪ hóa giải hiểu lầm. Hay tuần sau ba con đi công tác về thì con đưa Khúc Linh Nhi về ăn cơm chung với cả nhà ta đi ". Bà Phong cười nhấn mạnh chữ từ từ nói.
_" Vậy cũng được ". Phong Tình nhận lời. Anh cũng muốn hóa giải hiểu lầm giữa cô với mẹ anh. Người đứng ở giữa như anh cũng không dễ chịu gì.
_" Vậy mẹ về đây. Khúc Linh Nhi. Tuần sau cô nhớ đến đó ". Bà Phong nói rồi bước đi mà không đợi Triệu Mẫn đồng ý hay không.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn theo bóng lưng của bà Phong. Còn bà thì khi cánh cửa được đóng lại thì nụ cười ngụy trang trên môi của bà tắt lịm, thay vào đó là ánh mắt rực lửa giận. Tay của bà bóp chặt cái bóp da đắt tiền mà nghiến chặt răng lại. Bà lên chiếc xe đắt tiền được người khác lái đi mà miệng của bà còn không quên nói câu.
" Khúc Linh Nhi. Tôi và cô chưa xong đâu. Đợi đó... ".
Không khí bên trong nhà như đông cứng lại. Phong Tình vỗ nhẹ bờ vai của cô.
" Đừng lo... Anh sẽ bên cạnh em. Có chuyện gì thì anh thay em gánh vác ". Phong Tình cười nói. Triệu Mẫn khẽ cười gật đầu làm như không có chuyện gì. Cô thấy trong lòng bất an, nhưng không biết nó là cái gì.
Hứa Trác Lâm nhìn Triệu Mẫn. Tim của anh cũng vì cô mà đau đớn vô cùng. Từng ánh mắt và nụ cười của cô đã thời từng dành hết cho anh, thế nhưng anh lại chẳng biết quý trọng cô. Để giờ khi thấy cô chịu nhiều đau khổ vì người đàn ông khác như vậy thì anh là người chịu nhiều dây dứt nhất. Có hối hận và muốn làm lại từ đầu cũng không còn cơ hội nữa rồi.
_" Linh Nhi .. Anh nói chuyện riêng với em chút được không " Hứa Trác Lâm lên tiếng nói.
_" Có chuyện gì thì anh nói đi. có mặt bọn tôi thì anh nói không được sao ". Phong Tình và Lý Mỹ Nam cũng lên tiếng. Hứa Trác Lâm không vui liếc mắt nhìn người kia. Dù gì Khúc Linh Nhi cũng từng là vợ của anh, và là mẹ của con anh. Anh muốn nói chuyện với cô cũng phải xin phép với người đàn ông này nữa à. Lý nào lại vậy.
_" anh ra ngoài trước đi. Em nói vài câu với anh ấy là được ". Triệu Mẫn lên tiếng. Cô vốn dĩ muốn dành quyền nuôi con, nhưng hiện tại cô mù rồi thì để Hứa Trác Lâm chăm sóc là tốt nhất. Thủy Chi cũng không ở cạnh Hứa Trác Lâm nữa thì cô cũng yên tâm.
Phong Tình và Lý Mỹ Nam nghe vậy mới đi ra. Trong phòng khách chỉ còn lại Cô và Hứa Trác Lâm.
_" Linh Nhi .. Anh đưa Moon về lại Thiên Âm. Mẹ sức khỏe không tốt cần anh chăm sóc. Con gái của chúng ta anh sẽ thay em chăm sóc thật tốt. Em đừng lo ". Hứa Trác Lâm lên tiếng.
_" Ừm.. Nếu anh có gặp mẹ An thì cho em gợi lời hỏi thăm. Nói Khúc Linh Nhi bất hiếu không thể chăm sóc cho mẹ An được ". Cô gật đầu lên tiếng.
_" Linh Nhi .. lúc trước em yêu anh là thật hay không ?. Em vì Phong Tình hy sinh nhiều như vậy có đáng hay không ". Hứa Trác Lâm dè chừng lên tiếng hỏi.
_" Hứa Trác Lâm.. Khúc Linh Nhi đã từng yêu anh hơn sinh mạng là thật, nhưng tất cả là quá khứ rồi. Người tôi yêu hiện tại là Phong Tình. Anh hỏi tôi hy sinh vì anh ấy như vậy có đáng hay không à. Nếu anh yêu người đủ thật lòng, đủ sâu, thì anh sẽ phát hiện ra anh vì người ấy có làm bao nhiêu cũng không đủ. Với tôi chỉ cần anh ấy hạnh phúc thì bao nhiêu đó đủ rồi ". Triệu Mẫn lại cười nói.
" Anh xin lỗi.. Linh Nhi. Nếu thời gian có quay lại thì anh thề sẽ không bị cám dỗ bên ngoài làm mờ mắt và để mất đi em. Anh sẽ làm ông chồng thật tốt và không để cho em phải vì anh mà khóc thêm lần nào nữa. Không bao giờ anh để bi kịch này lập lại lần . Em tha thứ cho tất cả lỗi lầm của anh trước kia được không ". Hứa Trác Lâm cầm lấy tay của cô nói.
Triệu Mẫn rút tay lại lên tiếng. " Không có yêu thì sẽ mãi mãi không có hận. Hứa Trác Lâm.. từ ngày Khúc Linh Nhi hết yêu anh thì cô ấy đã không còn hận anh nữa rồi. Anh đã không làm người chồng tốt, thì tôi chỉ mong anh có thể làm người cha hoàn hảo trong mắt của Moon là được. Moon tôi giao lại cho anh, nếu anh muốn bù đắp lại lỗi lầm cho tôi thì hãy chăm sóc cho con bé thật tốt. Tất cả giấy tờ và thủ tục chuyển nhượng cổ phần của tôi đang nắm giữ thì tôi đã chuyển sang cho Moon rồi. Tôi đã nhờ anh Nam đến năm sẽ giao lại cho Moon ".
_" Linh Nhi .. Em... ". Hứa Trác Lâm ngạc nhiên, vì anh hoàn toàn không biết cô đã làm giấy tờ chuyển nhượng sang cho bé Moon khi nào.
" Anh về đi. Tôi mệt rồi ". Triệu Mẫn lắc nhẹ đầu nói. Cô đứng lên mò tìm cánh cửa.
_" Linh Nhi .. Anh xin lỗi. Anh thật lòng xin lỗi em. Nếu có kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng được không ?. Anh sẽ làm tất cả để chuộc lại những lỗi lầm của anh hôm nay. Thà là anh phụ người trong thiên hạ chứ không phụ tình em lần nữa ". Hứa Trác Lâm lớn tiếng nói.
Triệu Mẫn dừng chân lại, khóe miệng của cô khẽ nở nụ cười thanh thản chưa từng có. Không hờn, không hận, không giận gì ai. Cô chỉ muốn cùng Phong Tình sống hạnh phúc những ngày tháng cuối cùng mà thôi. kiếp người trôi qua thật nhanh. Lúc vừa lọt lòng mẹ thì chúng ta không mang gì đến thế giới này. Đến lúc chết đi khi từ giả cõi đời này thì cũng không mang được gì đi. Hận thù, tiền tài danh vọng rồi cũng trở về với cát bụi, bất giác cô thấy buông thả tim mình ra tha thứ cho tất cả lại thoải mái hơn là mãi mãi hận thù.
" Hứa Trác Lâm.. Anh về đi. Chuyện của kiếp sau thì kiếp sau tính. Tôi Khúc Linh Nhi hôm nay tha thứ cho anh. Hy vọng anh sẽ làm người cha thật tốt. Chúng ta không còn nợ gì nhau ". Triệu Mẫn vừa đếm bước chân vừa lên tiếng nói. Phong Tình đi vào thấy vậy thì đi lại đỡ tay cô cho cô khỏi ngã.
" Cẩn thận đó ". Phong Tình ngọt ngào nói. Cô khẽ gật đầu mỉm cười. bàn tay to nhỏ đan vào nhau nhưng lại hòa hợp đến lạ.
Hứa Trác Lâm đôi mắt đỏ hoe nhìn Triệu Mẫn. Cô rốt cuộc cũng tha thứ cho anh rồi. Anh ngồi xuống ôm bé Moon vào trong lòng rồi khẽ cười đi ra. Anh và Moon lên đường về lại nước Thiên Âm. Tâm trạng của anh lúc này thoải mái cực kỳ. Anh nhìn con gái nhỏ xinh đẹp của mình giống Khúc Linh Nhi như đúc đang ngủ thật say thì anh khẽ cười hạnh phúc. Anh nhẹ hôn lên má con gái nhỏ cái mà anh không cầm được nước mắt hạnh phúc.
" Moon.. Ba hứa với con ba sẽ làm lại tất cả từ đầu và ba làm người cha hoàn hảo nhất trong mắt của con. Ba yêu con và cả mẹ Linh Nhi của con nữa ". Hứa Trác Lâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Moon nói. Nghĩ đến được Khúc Linh Nhi tha thứ anh khẽ cười cái, tuy không thay đổi được gì nhưng ít ra anh cũng thấy nhẹ lòng.
____ ITS_ME_ // ___
chiếc xe cực kỳ đắt tiền dừng lại ở khu chợ đen nổi tiếng. Nơi đây là nơi tập trung của những tên chuyên cho vay tiền lời cắt cổ, và chuyên đâm thuê chém mướn, chỉ cần có tiền thì muốn ai chết cũng được. cô gái từ siêu xe bước xuống thì lập tức thu hút ánh mắt của những tên xăm mình khắp người kia.
" Tôi muốn gặp thủ lĩnh của các người ". Cô gái đội nón đen vành rộng và đeo cặp mắt kính đen che hết nửa gương mặt lên tiếng. đám người xăm mình đưa cô gái vào phòng cũng khá sạch sẽ. Mùi của thuốc lá nồng nặc làm cô gái khẽ nhăn mặt lại. Nếu như bình thường cô bỏ chạy khỏi nơi này lâu rồi. Nhưng vì đạt được mục đích cô cắn răng ép cảm giác buồn nôn xuống.
người đàn ông chân gác lên bàn, tay thì phì phèo thuốc lá, xung nhanh anh ta là người đứng phục vũ. Cô gái đoán người này là lão đại nơi đây. Cô đi lại từ trong túi áo khoác đắt tiền cô lấy ra bức ảnh của người con gái, và cùng với tấm thẻ ngân hàng ra. Cô đặt nó xuống bàn rồi lên tiếng.
_" tỷ. Cô ta phải chết ".
Người đàn ông nhìn thoáng bức ảnh chút rồi lên tiếng
" tỷ "
" Không thành vấn đề ". Cô gái trả lời.
_" Thành giao ". Anh vừa nói vừa nhã khói thuốc trong miệng ra sao cho ngầu lòi nhất mới chịu.
_" Tốt tôi đợi tin vui từ anh ". Cô gái nói rồi đi ra. Khóe miệng của cô khẽ cười khát máu. Thù của cô sắp được trả rồi.