Thế Thân 49 Ngày

chương 62: mẹ con trở mặt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau giờ cơm tối người trò chuyện hồi rồi cũng tách ra. Triệu Mẫn mệt mỏi nên cô xin phép về phòng trước. Sức khỏe của cơ thể này ngày càng yếu dần đi thì chỉ có mình cô là cảm nhận được rõ nhất. Nếu có người thứ biết được thì chắc là Thẩm Dương thôi.

Phong Tình đưa cô lên phòng. Triệu Mẫn nằm dài trên giường thì Phong Tình mới lên tiếng hỏi. " Mẫn Mẫn... Em ngủ để đèn hay tắt đèn ".

Triệu Mẫn nghe vậy thì mỉm cười. Với người mù như cô thì việc để đèn hay tắt đèn thì có khác nhau chỗ nào hay sao. Dù mở đèn thì trước mắt của cô cũng chỉ là màu đen mà thôi. Cô cười nghiêng đầu về hướng của anh rồi nói. " Anh không ngủ cùng em hay sao. Anh thường ngày ngủ như thế nào thì làm như vậy đi. Em không quan trọng chuyện đó đâu ".

Phong Tình nhìn cô thì anh mới chợt nhớ ra cô bị mù thì chuyện mở đèn hay không cũng như nhau thôi. Anh không tắt đèn mà lên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng ngực của mình. Anh chỉ mong có kỳ tích, nếu cô thấy lại ánh sáng thì anh mở đèn cô mới thấy đường để đi.

" Mẫn Mẫn... Anh xin lỗi ". Chất giọng ấm áp của anh vang bên tai của cô.

" Là Em tự nguyện thì anh có lỗi gì mà xin lỗi. Ngủ đi em mệt rồi ". Triệu Mẫn nói rồi cô diện cớ đánh lạc hướng anh nói, tay của cô ôm chặt lấy cơ thể của anh. Cô không muốn anh phải chịu dằn vặt hoài về chuyện này. Nếu thời gian có quay lại thì cô cũng sẽ làm như vậy lần nữa. Việc hiến mắt cho anh thì cô mãi mãi không hối hận.

Phong Tình không nói gì nữa, lời xin lỗi của anh cũng không có mấy tác dụng làm mắt cô sáng lại. Cái anh cần làm đó là thực tế. Anh sẽ dùng hành động của mình để bảo vệ cô, là điểm tựa vững chắc cho cô. Phong Tình như âm thầm làm ra quyết định điên cuồng gì đó trong lòng, cho dù anh có phải chết thì anh cũng sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Anh mãi mãi sẽ không cho phép bi kịch diễn lại lần nữa. Phong Tình ôm chặt lấy cô. Anh cảm nhận được hơi ấm trên người của cô làm anh cảm thấy hạnh phúc bất tận.

_" Mẫn Mẫn .. Lúc này anh cảm thấy anh là người đàn ông hạnh phúc nhất. Chúng mình mãi mãi như vậy được không ?. Mãi mãi hạnh phúc bên nhau không xa rời có được hay không ?. Không có em thì anh cảm giác được mình đến thở cũng cảm thấy khó khăn. Nếu được ôm em mãi như thế này thì anh hạnh phúc biết mấy ". Phong Tình thì thầm bên tai của cô.

Triệu Mẫn nghe hết nhưng cô lại chọn giả vờ ngủ mà không trả lời anh. Cô thừa biết kết cục của người trước, thì cô làm gì dám hứa hẹn điều gì cao xa đẹp đẽ, mà trong khi đó cô mãi mãi làm không được.

Phong Tình thấy cô ngủ rồi thì anh cũng mỉm cười, khẽ hôn lên môi cô chúc ngủ ngon thì anh mới nhắm mắt lại ngủ giấc thật ngon. Đây là giấc ngủ ngon nhất trong vài tuần trở lại đây của anh. thân ảnh ôm nhau ngủ nhưng lại ngọt ngào hạnh phúc đến lạ. đêm bình yên lặng lẽ trôi qua trong căn phòng ngập tràn hạnh phúc. Triệu Mẫn ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh làm cô hạnh phúc mỉm cười.

Sáng hôm sau.

Trên bàn ăn rộng rãi được cắm đầy hoa cực kỳ đẹp. Thẩm Dương nheo mắt không vui nhìn thêm nhân vật khác nữa vừa xuất hiện tại nhà anh. Anh cũng không biết từ khi nào nhà anh lại thành trại tị nạn rồi, già trẻ lớn bé, thương binh tàn tật gì đó cũng tập trung hết vào nhà của anh là sao. Trên bàn ăn gồm Thẩm Dương anh, rồi đến Triệu Mẫn, Phong Tình, Lý Mỹ Nam, giờ lại thêm Hứa Trác Lâm và bé Moon nữa.

" Hứa Trác Lâm.. mũi của anh tiến hóa thành mũi chó rồi hay sao mà đánh hơi được đến tận đây nhanh vậy. Thật là khiến người ta khâm phục tài năng của anh á ". Lý Mỹ Nam nhếch môi cười nhìn Hứa Trác Lâm nói móc méo.

" Linh Nhi .. là vợ của tôi, lại là mẹ của con tôi thì tôi đến đây rước cô ấy thì có gì sai. Lý Mỹ Nam cậu là Luật Vương nổi tiếng mà cái đạo lý này cậu cũng không biết à. Tôi nghi ngờ bằng Luật mà cậu có được là do thương lượng mới có ". Hứa Trác Lâm không vừa móc họng lại.

_" Hứa Trác Lâm.. có giỏi thì anh nói lại thử xem ". Lý Mỹ Nam không vui lên tiếng. Thẩm Dương thấy ồn ào thì bắt đầu không vui.

_" Tôi nói sai sao. Tôi quan tâm tới Linh Nhi là vì cô ấy là mẹ của con gái của tôi. Còn cậu lấy tư cách gì mà giấu cô ấy đi. Cậu cái gì cũng không phải. Cậu là Luật Vương chẳng lẽ cậu không biết giam giữ người trái phép là như thế nào hay sao. Người ngoài như cậu thì nên ít nói lại chút đi. Vợ chồng tôi trò chuyện thì khi nào đến người ngoài như cậu có ý kiến ". Hứa Trác Lâm nhếch môi cười nói.

Bé Moon là bức tường hoàn hảo để anh danh chính ngôn thuận đến thăm cô. Trong mắt của anh thì Lý Mỹ Nam chẳng có dính dáng gì đến Khúc Linh Nhi cả, nhưng khi anh thấy Lý Mỹ Nam lại ra sức bảo vệ cho cô làm anh cực kỳ không vui. Ghen tuông làm anh nhìn Lý Mỹ Nam không thuận mắt.

Lý Mỹ Nam tức đến nghiến răng khi nghe chữ người ngoài từ trong miệng của Hứa Trác Lâm. Ngậm lại thì Hứa Trác Lâm nói cũng đúng. Anh chẳng là cái của Khúc Linh Nhi thật. Không lẽ anh gân cổ lên cãi là anh người yêu thầm cô hay sao. Nếu mặt anh đủ dày thì có thể nói được lý do như vậy. Lần đầu tiên trong đời Lý Mỹ Nam bị nói cho đến nỗi không cãi lại được như vậy. Lý Mỹ Nam không vui nhìn Hứa Trác Lâm.

_" Anh Nam không phải là người ngoài. Anh ấy là người anh tinh thần rất quan trọng của tôi. Đối với Khúc Linh Nhi tôi thì Anh Nam còn quan trọng hơn Hứa Trác Lâm anh rất nhiều. Khúc Linh Nhi có thể không có Hứa Trác Lâm, nhưng mãi mãi không thể thiếu Lý Mỹ Nam bên cạnh ". Triệu Mẫn bất ngờ lên tiếng bên vực cho anh.

Vì Lý Mỹ Nam ngồi cạnh cô, nên Triệu Mẫn đưa tay lên tìm tay của Lý Mỹ Nam mà nắm lại thật chặt. Cô nghiêng đầu về hướng của Lý Mỹ Nam mỉm cười, nụ thật tâm sâu trong lòng của cô. Cái này cô nói là thật. Lý Mỹ Nam là người đàn ông đầu tiên được cô tán thành sau Phong Tình. Cô thực sự rất quý Lý Mỹ Nam và xem anh như anh hai vậy.

Lý Mỹ Nam thì khỏi nói rồi. Được cô lên tiếng bảo vệ như vậy trong lòng của anh như được tắm qua gió xuân vậy. Giờ anh mới hiểu tại sao Phong Tình hay cố ý làm nũng trước mặt của cô như vậy rồi, vì cảm giác được cô bảo vệ quả thật sướng vô cùng, cảm giác mà anh chưa từng được trải nghiệm qua. Người Anh tinh thần hay sao.. Được thôi... Nếu anh không thể lấy tứ cách người yêu của cô quan tâm cô, hay là chồng cũ của cô để quan tâm cô, thì danh từ người anh tinh thần này cũng được. Vậy thì để người anh tinh thần này dốc hết sức bảo vệ cho cô.

" Hừ... Hứa Trác Lâm anh nghe thấy chưa hả ?. Tôi là người anh tinh thần vô cùng quan trọng với Linh Nhi đó. người đàn ông vô trách nhiệm như anh thì có gì tốt mà khoe khoang. Nếu cậu là người chồng tốt thì giờ đâu cần mang con gái đến đây để làm bình phong như vậy. Tôi mà là anh thì chẳng còn mặt mũi đến đây để làm Linh Nhi thêm ngứa mắt ". Lý Mỹ Nam khẽ cười khiêu khích nói.

_" Lý Mỹ Nam.. Cậu được lắm ". Lần này đến Hứa Trác Lâm tức đến nổ phổi nói.

Thẩm Dương ăn sáng cũng bị ồn ào làm phiền thì sắc mặt càng lúc càng không vui. Anh buông đũa nhìn Lý Mỹ Nam và Hứa Trác Lâm đang đấu võ miệng với nhau. Anh cũng không ngờ vì mình Khúc Linh Nhi mà đây là lần đầu tiên Tứ Đại Thiên Vương cùng tề tựu đông đủ như vậy. người đàn ông hoàng kim của đại Lục Thiên Âm này lại đi thích chung cô gái. Này là ý trời trêu người hay sao.

" Mấy người ồn ào quá. Nếu còn tranh cãi nữa thì cút hết cho tôi. Tôi chỉ giữ mình Linh Nhi ở lại. Còn tất cả về hết đi ". Thẩm Dương lên tiếng đuổi khách nói.

_" Thẩm Dương .. Cậu dám. Cậu lấy cái quyền gì ra lệnh cho bọn tôi hả ". Lý Mỹ Nam, Hứa Trác Lâm và Phong Tình đồng loạt lên tiếng.

Thẩm Dương khẽ cười. Anh kéo lại âu phục trắng tinh của mình lại rồi nhìn người đàn ông xuất sắc không kém cạnh gì anh lên tiếng nói.

" Tôi lấy quyền gì hả. Tôi lấy quyền là bác sĩ riêng của Linh Nhi được không ?. Đây là nhà của tôi. Mấy người là khách không mời mà đến. Nhà tôi không phải là trại tị nạn cho mấy người ăn nhờ ở đậu. Ở nhà của tôi thì Thẩm Dương tôi là lớn nhất. Nếu còn cãi nhau ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi và Linh Nhi thì mấy người cút hết cho tôi. người tôi cũng không giữ lại ".

Lý Mỹ Nam, Hứa Trác Lâm đều nhìn Thẩm Dương. Ai cũng tức giận nhưng không ai dám phản bác lại Thẩm Dương. Đây là nhà của Thẩm Dương thật và Khúc Linh Nhi còn phải nhờ vả Thẩm Dương quan tâm nhiều, nên người có tức cũng không ai lên tiếng cả.

" Thẩm Dương.. xem như cậu giỏi ". Lý Mỹ Nam và Hứa Trác Lâm nói.

Phong Tình vẫn làm như không có chuyện gì vẫn từ tốn đút thức ăn cho Triệu Mẫn. Anh nhìn Thẩm Dương chút. Tên này tuy thường ngày ít nói, nhưng cũng là tên khá nguy hiểm. Chọc giận Thẩm Dương lên thì cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu. Thẩm Dương cũng không phải là nhân vật dễ chọc.

_" Anh Dương.. Em cũng làm phiền anh chăm sóc cho em lâu quá rồi. Đến lúc em phải về nhà của em rồi. Anh bận trăm công ngàn việc mà em còn làm phiền anh nữa. Em thấy ấy náy lắm ". Triệu Mẫn suy nghĩ chút nói. Dù gì đến ngày cô làm xong nhiệm vụ thì cũng phải đi. Có Thẩm Dương cũng không thay đổi được cái gì, lại làm phiền đến không gian nghỉ ngơi của anh nữa.

_" Linh Nhi .. Anh nói như vậy là không muốn bọn họ ồn ào làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị bệnh của em thôi, chứ không phải anh đuổi em đi thật đó. Em đừng hiểu lầm ". Thẩm Dương nghe nói cô đòi đi thì nhanh chóng phản đối nói. Anh thực sự không muốn để cô đi.

_" Nhưng mà... ". Triệu Mẫn chưa nói hết câu thì Thẩm Dương xen vào.

_" Không nhưng nhị gì hết đó. Nếu em mà bỏ đi thì xem như anh không có người em gái như. Em mà dọn ra thì đừng ra ngoài đường nói với người khác là có quen biết Thẩm Dương anh. Anh đi làm đây ". Thẩm Dương không vui ra mặt. Anh đặt mạnh ly nước trên bàn xuống nói, rồi anh không vui lấy tập hồ sơ bước đi. Anh tức giận nhưng không hiểu tại sao anh lại giận như vậy. Vì cô nói cô sẽ ra đi hay sao, hay là vì anh đã quen có mặt của cô ở nhà anh rồi, nên khi quay trở về với cô đơn khiến anh không chịu nổi. Mặc kệ lý do gì, anh chỉ biết anh không muốn cô ra đi mà thôi.

_" Tên Thẩm Dương này.. Sáng sớm cậu ta nổi khùng gì vậy. Ăn cơm chứ có phải uống giấm đâu mà anh ta khó chịu vậy ". Lý Mỹ Nam nhìn bóng lưng của Thẩm Dương lên tiếng. Hứa Trác Lâm và Phong Tình chau mày nhìn bóng lưng của Thẩm Dương.

_" Anh ấy giận chuyện gì à ? ". Triệu Mẫn lên tiếng. Cô chỉ nghe tiếng chứ không thấy hình, nên chẳng biết có phải Thẩm Dương tức giận chuyện gì hay không.

_" Mặc kệ cậu ta đi. Cậu ta tối ngày ăn rồi chỉ biết mổ xẻ máu me, nên tâm lý của anh ta không bình thường là chuyện bình thường thôi. Linh Nhi.. em đừng nghĩ nhiều ". Lý Mỹ Nam cười nói. Nói vậy thôi chứ đồng cảnh ngộ thì làm sao anh không biết Thẩm Dương đang nghĩ cái gì chứ. Thẩm Dương vì thích cô nên không đồng ý để cô dọn ra mà thôi. Tình cảm không biết giải bày với cô như thế nào nên mới cáu gắt thôi.

Triệu Mẫn gật đầu. Cô tính nói gì nữa thì cô bị câu nói của Phong Tình làm cô giật mình.

" Mẹ... ". Phong Tình nhìn ra cửa thấy mẹ của anh đến thì lên tiếng.

_" Dì Phong ". Lý Mỹ Nam lên tiếng. Triệu Mẫn im lặng không chào bà. Người không thích cô thì mắc gì cô phải chào để chuốc thêm phiền phức.

_" Phong Tình.. con giỏi lắm. Lại dám đốt nhà để trốn ra. Con vì con nhỏ mù này mà không để mẹ vào trong lòng hay sao. Tức chết mẹ mà. Nhanh theo mẹ về nhà có nghe không ? ". Bà Phong lên tiếng. Ánh mắt của bà lướt sang Khúc Linh Nhi.

_" Mẹ về đi. Con sẽ không theo mẹ về đâu. Còn nữa.. Con không cho phép mẹ lớn tiếng sỉ nhục Mẫn Mẫn. Từ giờ mẹ đừng nói lời khó nghe như vậy nữa ". Phong Tình không vui lên tiếng. Anh nắm chặt lấy tay cô như muốn bảo cô yên tâm. Anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.

_" Phong Tình.. Con có còn xem mẹ là mẹ của con nữa hay không ?. Con vì Khúc Linh Nhi mà đến mẹ cũng không nhận nữa phải không. Nhanh theo mẹ về ". Bà Phong điên lên chỉ Triệu Mẫn nói.

_" Con vốn dĩ cũng không phải là con ruột của mẹ rồi còn gì. Mẹ.. Con xin lỗi. Nhưng mẹ có nói gì thì cũng không thay đổi được quyết định của con đâu. Con là Phong Tình chứ không phải là vật hy sinh cho quyền lực, danh vọng địa vị của mẹ ". Phong Tình đứng lên che trước mặt của Triệu Mẫn rồi nhìn bà Phong nói.

_" Con.. Con từ đâu biết được chuyện này ? ". Bà Phong kinh ngạc nói.

Lý Mỹ Nam nhếch môi cười nhìn bà. Thứ anh muốn điều tra thì có gì là bí mật. Triệu Mẫn càng kinh ngạc hơn ai hết. Cái gọi là thay đổi số mạng con cưng của anh linh ứng rồi sao. Cô mím chặt môi rồi lắc nhẹ đầu hối hận. Nếu không phải tại cô thì dù Phong Tình có là con nuôi đi chăng nữa thì cũng không ai tìm ra bí mật này. Tại vì cô mà bí mật này mới bị phơi bày ra ánh sáng. Nếu Phong Tình là con nuôi thì anh sẽ mất đi tư cách thừa kế tập đoàn Phong Gia mất.

_" Mẹ hỏi con từ đâu biết được chuyện này à. Vậy mẹ tự hỏi lòng của mẹ xem, mẹ có làm chuyện gì xấu xa hay không cái đã. Mẫn Mẫn của con hiền lành như vậy, sao lại tự nhiên bị người ta cố ý muốn đụng chết. Hại con gãy tay, hại Mẫn Mẫn phải mù đôi mắt. Mẹ dám nói chuyện này không liên quan đến mẹ đi. Nếu không vì chuyện này thì con làm sao biết con là con nuôi của mẹ chứ ". Phong Tình đôi mắt đỏ hoe nhìn bà Phong nói.

Anh đọc được hồ sơ tra án của Lý Mỹ Nam điều tra ra được. Anh quả thật là con nuôi của mẹ anh thật. Năm đó mẹ ruột của anh và bà Phong cùng vào phòng sanh cùng lúc. Mẹ anh thì bị băng huyết do sinh khó mà chết, còn bà Phong thì sinh non mất đi đứa con trai. Vì sợ Ông Phong sẽ bỏ bà, nên lúc đó bà đã ra số tiền rất lớn để y tá hộ sinh năm đó đổi trắng thay đen, nói là mẹ ruột của anh vì sanh khó mà cả mẹ lẫn con đều mất. Còn bà Phong thì ôm anh về nuôi tới tận bây giờ. Nên khi anh không đồng ý hy sinh làm hôn nhân chính trị với Hồng Ân thì mới làm bà Phong tức giận như vậy. Với bà thì Phong Tình anh cũng chỉ là vật hy sinh cho quyền lực và danh vọng mà thôi. Dù anh có thừa kế toàn Phong Gia thì bà cũng tìm cách lấy hoàn toàn quyền lực trong tay anh chuyển thành của bà.

_" Con đừng nghe người khác đặt điều nói bậy bạ. Con là con trai của mẹ. Chuyện Khúc Linh Nhi gặp tai nạn không liên quan đến mẹ ". Bà Phong gân cổ lên cãi cố nói.

_" Vậy mẹ về xem cái này đi rồi nói chuyện với con sau. Mẹ... con không nghĩ vì quyền lực và danh vọng mẹ đúng là không từ thủ đoạn nào. Người mẹ hiền mà con tôn thờ lúc nhỏ hóa ra là như vậy. Mẹ đúng là làm con thất vọng quá ". Phong Tình rơi nước mắt nói. Rồi anh lấy cái USB đưa cho bà.

Đây là chứng cứ phạm tội của bà mà Lý Mỹ Nam thu thập được phần nhỏ. Còn rất nhiều nữa mà anh không muốn nói tới. Bà đã cho người xử lý rất nhiều tình nhân mà bà nghi ngờ là của ba anh để giữ vững ngôi vị như hiện giờ. Hình ảnh mẹ hiền như thiên thần mà lúc nhỏ anh tôn thờ phút chốc bị sụp đổ hoàn toàn. Trong mắt của Phong Tình thì hiện tại bà thật xấu xí. So với Triệu Mẫn thì bà không bằng góc.

ITS_ME_. //.

Oxford, Mississippi State, US.

Truyện Chữ Hay