Thế Thân 49 Ngày

chương 29: lý mỹ nam ngọt ngào

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bà An được đưa vào cấp cứu thì Hứa Trác Lâm và Thủy Chi đều đứng trước cửa phòng cấp cứu đợi. Hứa Trác Lâm vì lo lắng cho mẹ mình nên đi qua đi lại đến Thủy Chi muốn chóng mặt. Anh thấy bóng dáng của Khúc Linh Nhi đang đi đến thì chau mày không vui. tay của anh nắm lại thật chặc như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó, anh nghiến răng giọng âm u như thần chết vang lên .

_" CÚT.... ". Hứa Trác Lâm nghiến răng nói.

_" Mẹ kiếp... Hứa Trác Lâm. Chuyện của anh với tôi thì tôi sẽ tính sổ với anh sau ". Triệu Mẫn cũng nghiến răng nói lại. Đánh cô xong rồi tưởng bỏ đi là xong hay sao.

Thủy Chi có tật giật mình nhìn Khúc Linh Nhi bằng ánh mắt kinh sợ. Cô thực sự sợ Khúc Linh Nhi nói gì đó với Hứa Trác Lâm thì sẽ phơi bày hết bí mật của cô. " Khúc Linh Nhi.. Cô về đi mẹ không muốn gặp cô nữa đâu. Cô còn ở đây Trác Lâm sẽ không khống chế được mà giết cô mất ". Thủy Chi gấp gáp che trước người của Hứa Trác Lâm lên tiếng.

Triệu Mẫn quay sang nhìn Thủy Chi. Cô bất ngờ tiến lên bước. Triệu Mẫn không nói lời bất ngờ vung cú đấm với lực đạo mạnh nhất cô có thể đấm vào thẳng mặt của Thủy Chi cái.

_" Bụp......". " Á.......". Thủy Chi ăn đấm của Triệu Mẫn thì la lên. Vì ăn đấm bất ngờ nên răng của cô cắn trúng lưỡi, Thủy Chi ngã vào người của Hứa Trác Lâm rồi nhả ra ngụm máu nhỏ.

_" Khúc Linh Nhi... Cô quá đáng. Cô có tin tôi giết cô tại đây hay không ". Hứa Trác Lâm nhìn Khúc Linh Nhi bằng ánh mắt hận thù nhất. Nếu không phải tia lý trí xót lại anh thực sự giết cô tại đây mất.

_" Hứa Trác Lâm Có giỏi thì anh giết tôi đi. Tôi chẳng thể hiểu nỗi anh làm cái chức tổng giám đốc cái kiểu gì mà óc to não nhỏ quá vậy, lại còn thiếu chất xám nữa chứ. Anh chẳng biết cái quái gì hết, chỉ mới nghe phía mà đã phán tôi có tội rồi. Anh ngoài việc ngu ngốc ra thì có thêm tài cán nào khác nữa hay không. Tôi vừa tới đã thấy thấy Thủy Chi và Mẹ An dằn co từ trước rồi. Sao anh không suy nghĩ lại mẹ An đối xử với tôi như vậy thì có lý do gì để tôi ra tay hại mẹ An ". Triệu Mẫn nghiến răng nói. bên mặt của cô còn dấu tay đỏ rực chói mắt của Hứa Trác Lâm tát trước đó. Cô quay qua nhìn Thủy Chi đang trong ngực của Hứa Trác Lâm nước mắt ngắn dài.

_" Thủy Chi.. Tôi không biết cô bịa chuyện nói với Hứa Trác Lâm cái gì. Nhưng tôi nói cho cô biết. Cô hết lần lượt hãm hại Tôi, bịa chuyện ăn không nói có đi, rồi có ngày các lời nói dối của cô sẽ bị phơi bày ánh sáng thôi. Tôi không biết cô và Mẹ An tranh cãi điều gì để cô nhẫn tâm đẩy mẹ An xuống cầu thang như vậy. Rồi có ngày tôi sẽ lật tẩy cái bộ mặt đê tiện của cô. Cô cứ ở đó mà đóng kịch hoài đi ". Triệu Mẫn cũng điên tiết lên nói. Cô chỉ mới cho Thủy Chi đấm vẫn chưa hạ được cơn giận trong người cô đâu. Cái loại người mặt của Thủy Chi cô muốn đánh lâu rồi.

_" Khúc Linh Nhi.. Chính cô đẩy mẹ An xuống lầu giờ cô còn đổ thừa cho tôi phải không. Cô dám làm tại sao không dám nhận chứ. Trác Lâm.. Anh phải tin tưởng ở em. Em không có ". Thủy Chi nước mắt ngắn dài nói.

_" Được.. Anh tin ở em ". Hứa Trác Lâm tay xoa xoa bên mặt đỏ ửng của Thủy Chi nói. Lúc nãy Triệu Mẫn dùng toàn lực đánh nên bên mặt của Thủy Chi cũng không khác mặt của Triệu Mẫn lúc này chút nào.

_" Khúc Linh Nhi.. Cô nói xong rồi thì cút đi cho tôi... Cô cút đi, cút càng xa càng tốt, rồi cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của tôi nữa. Nếu không tôi sẽ giết cô. Đừng ở đây làm bẩn con mắt của tôi. Cút.... ". Hứa Trác Lâm lúc này do tức giận nên không nghe lời của Khúc Linh Nhi giải thích lọt vào tai chút nào. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt có thể giết được người vậy.

_" Hừ... Khỏi đuổi. Khúc Linh Nhi tôi nhìn người các người đều thấy bẩn con mắt của tôi. Nếu không vì mẹ An gọi cho tôi đến thì tôi sẽ có mặt tại đây hay sao. Thủy Chi... để mẹ An tỉnh lại tôi xem cô diễn được đến lúc nào nữa. Loại người chỉ biết diễn kịch như cô tôi thật khinh thường ". Triệu Mẫn cũng nhìn lại Hứa Trác Lâm bằng ánh mắt không kém. Nói rồi cô ôm bên má nóng rát do cái tát tay cực mạnh của Hứa Trác Lâm gây ra, cô liếc mắt nhìn người cái rồi quay lưng đi. Khi nào bà An tỉnh lại cô sẽ đến thăm bà sau.

Thủy Chi ở trong lòng Hứa Trác Lâm nghe Khúc Linh Nhi nói như vậy thì ngơ người. Phải rồi bà An sẽ tỉnh lại. Lời nói dối của cô sẽ bị lật tẩy. Cô sẽ mất hết tất cả những gì cô đang có. Sau phút ngơ người trong lòng cô âm thầm ra quyết định lạnh lùng, tàn khốc nhất là ' Chỉ có người chết mới không thể mở miệng ra nói chuyện thôi '. Ý định giết chết bà An cứ như vậy nhen nhóm trong lòng của cô. Nhưng trước tiên cô phải giải quyết ông khốn nạn bố dượng đã. Ông đó còn sống ngày nào thì tâm của cô mãi mãi không được bình yên.

" Mẹ An... là bà ép tôi phải đi đến bước đường này. Có chết bà cũng không thể trách tôi ". Thủy Chi thì thầm thoáng qua tia sát ý.

Hứa Trác Lâm mãi nhìn bóng lưng của Khúc Linh Nhi nên anh lại bỏ qua ánh mắt như quỷ dữ của Thủy Chi lúc này.

_" Trác Lâm... bụng em đau quá ". Thủy Chi nhẹ giọng nói. Lúc nãy do cô chạy hết sức đuổi theo Bà An nên cô bị đau là thật chứ không phải giả vờ.

_" Anh đưa em đi khám ". Hứa Trác Lâm hít hơi cho bình ổn lại cảm xúc đưa Thủy Chi đi khám, nhưng trong đầu anh mãi suy nghĩ về những gì Khúc Linh Nhi vừa nói.

" Không lẽ.. Thủy Chi đẩy mẹ mình xuống cầu thang như những gì Khúc Linh Nhi nói hay sao. Không... Không thể nào. Thủy Chi là cô gái hiền lành như vậy thì làm sao có thể làm ra những chuyện độc ác như vậy được. Chắc chắn là Khúc Linh Nhi đang chơi trò ly gián tình cảm của mình và Thủy Chi thôi. Đúng.. Chắc chắn là như vậy rồi ". Hứa Trác Lâm lại suy nghĩ trong đầu câu.

Triệu Mẫn đi ra bệnh viện thì lái xe mạch đến Coffee shop của Mỹ Nam rước bé Moon, vì chuyện của Hứa Trác Lâm nên cô cũng quên mất kết quả xét nghiệm của chính cô. Còn Lý Mỹ Nam thì vừa ru bé Moon ngủ vừa xem kết quả xét nghiệm của Khúc Linh Nhi mà anh cho người lấy được. Nhìn kết quả xét nghiệm anh còn không tin vào mắt mình.

_" Tại sao lại như vậy... ". Lý Mỹ Nam vo nát tờ giấy xét nghiệm của cô khẽ thì thầm câu. Trong lòng anh dâng trào cảm giác đau xót trong lòng. Nụ cười lãng tử quen thuộc trên môi cũng tắt lịm. Còn đang trong đau thương đồng cảm thì anh bị giọng nói của Khúc Linh Nhi làm giật mình.

_" Anh Nam.. Moon ngủ rồi à ". Triệu Mẫn đi nhẹ nhàng vào nói.

_" Ừm.. con bé vừa ngủ. Mặt của em sao vậy ". Lý Mỹ Nam vất tờ giấy xét nghiệm của cô đi rồi trở lại trạng thái bình thường nói.

_" Gặp chút rắc rối với Hứa Trác Lâm. Em thấy Thủy Chi và Mẹ An cãi nhau gì đó. Em đi lại can người ra. Rồi mẹ An rớt xuống lầu bất tỉnh. Hứa Trác Lâm chưa hiểu nguyên nhân gì hết đã đánh em rồi ". Triệu Mẫn đi lại ngồi ghế sô pha của anh nói. Sống thế Khúc Linh Nhi vài ngày nhưng cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô thực nhớ những tháng ngày làm công ăn lương tại Mỹ lúc trước. Tuy vất vả chút nhưng ít ra cũng không căng não đấu trí như bây giờ.

Lý Mỹ Nam nghe vậy thì nhíu mày. Không lẽ trong thời gian mấy người kia cầm giấy xét nghiệm về cho anh mà cô đã gặp rắc rối như vậy rồi hay sao. Lý Mỹ Nam đứng dậy đi lại ngăn đá trong tủ lạnh lấy ra vài viên đá, rồi anh bỏ vào cái khăn sạch đi lại chỗ cô ngồi. Anh nhẹ nhàng áp viên đá lạnh lên mặt của cô.

_" Ngồi yên đi anh chườm cho em ". Lý Mỹ Nam nhẹ nhàng nói.

Triệu Mẫn thấy tự nhiên Lý Mỹ Nam lại dịu dàng với cô như vậy thì cô càng ngạc nhiên nói. " anh Nam.. Để em làm được rồi ". Cô nói rồi đưa tay cầm lấy cái khăn đá trong tay của Lý Mỹ Nam, bất chợt tay cô cầm phải bàn tay nóng ấm của Lý Mỹ Nam. Ánh mắt của người mới nhìn thẳng vào nhau.

_" Em không biết làm đâu để anh làm cho. Em chỉ việc ngồi yên là được. Tất cả giao cho anh ". Lý Mỹ Nam phá tan không khí lạnh lùng nói. Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô hết lần lượt bị Hứa Trác Lâm đánh, Lý Mỹ Nam khẽ nheo mắt nguy hiểm.

Cô cũng không cản anh lại nữa chỉ ngồi yên cho anh áp viên đá mát lạnh lên cho cô. Trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp hiếm có. Tin nhắn của Phong Tình lại đến. " Linh Nhi .. Em đang làm đó "

_" Anh Phong Tình này cũng rảnh rỗi ghê. phút nhắn tin lần. Nhắn tin không có tốn tiền hay sao ". Cô thì thầm câu. Nghe vậy tay Lý Mỹ Nam đang chườm đá cho cô khẽ dừng lại nhịp.

" Linh Nhi.. Em đi ăn tối với anh không cũng h giờ chiều rồi ". Lý Mỹ Nam nói.

_" Cũng được.. dù gì con bé cũng đang ngủ, khi nào bé Moon ngủ dậy rồi chúng ta đi cũng được ". Triệu Mẫn nhắn lại cho Phong Tình tin nhắn rồi mới gật đầu đồng ý.

_" Ngày mai là ngày lên tòa đầu tiên. Sau phiên tòa thì theo thường niên vào ngày mai. Anh và Phong Tình đều có buổi làm từ thiện. Phát quà, bánh và gạo cho những người nghèo khó. Linh Nhi .. Em có muốn tham gia hay không ". Lý Mỹ Nam cười nói phá tan không khí cứng ngắc lúc này.

_" Đi chứ.. à hôm bữa em có gặp cô bé bán hoa nói ở ngôi chùa gần đây. Hay chúng ta đến đó đi. Mà bọn anh năm nào cũng cũng làm từ thiện hay sao ". Triệu Mẫn cười nói.

_" Tốt quá... để anh nói với Phong Tình thay đổi chuyến hành trình ngày mai. Em chắc cũng biết Tam đại gia của Thiên Âm là Lý, Phong, Triệu Gia chứ. Tổ tiên khi xưa của nhà bọn anh đều là trẻ mồ côi sinh sống với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm của tổ tiên nhà còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Vì để dặn dò con cháu không được quên nguồn gốc từ bàn tay trắng nghèo khó làm nên sự nghiệp hôm nay của tổ tiên khi xưa, nên mới có ngày làm từ thiện thường niên mọi năm vào ngày mai ". Lý Mỹ Nam cười nói.

_" À... ra vậy ". Triệu Mẫn gật đầu như đã hiểu.

_" Mẹ... ". Bé Moon vừa dậy kêu lên.

_" Moon dậy rồi thì chúng ta đi thôi. Em muốn ăn gì ". Lý Mỹ Nam cười nói.

_" Tùy anh a.. dắt em đi đâu thì em đi đó ". Triệu Mẫn gật nhẹ đầu nói.

_" Nhưng trước hết phải em phải trang điểm lại cái đã. Để gương mặt in dấu tay như vậy làm người khác không biết lại đổ hết trách nhiệm cho anh là kẻ không ra gì đánh phụ nữ nữa ". Lý Mỹ Nam cười nhẹ nói.

_" Em.. Không mang theo phấn ". Triệu Mẫn lên tiếng.

_" Không sao... lại đây anh trang điểm cho em ". Lý Mỹ Nam khẽ cười rồi kéo tay cô vào căn phòng nhỏ có ghi chữ ' không bổn sự cấm vào '.

_" Anh còn biết trang điểm cho phụ nữ hay sao ". Triệu Mẫn ngạc nhiên nhìn dụng cụ trang điểm đầy đủ của Lý Mỹ Nam gần như cái studio áo cưới thu nhỏ nói.

_ " Có gì đâu mà em ngạc nhiên. Đàn ông biết trang điểm cho phụ nữ đâu chỉ có mình anh ". Lý Mỹ Nam cười nói rồi kéo cô với bé Moon ngồi xuống cái ghế rồi anh nói tiếp.

" Thực ra anh học trang điểm cho Phụ nữ nguyên nhân là do mẹ anh đó. Lúc anh còn nhỏ mấy tuổi thì anh cũng không nhớ nữa. Mẹ anh khi đó bị bệnh rất nặng, tóc và chân mày của bà các thứ đều rụng hết trông xấu xí vô cùng. Anh khi đó còn nhỏ, nên khi thấy mẹ anh xấu xí như vậy thì anh bắt đầu xa lánh bà ấy. Anh đã không biết nổi đau mà bà ấy đã gánh chịu lớn lao như thế nào. Anh lại còn mở miệng chê bai bà ấy là dị quái nhân xấu xí, không tóc, không chân mày và càng ngày anh xa lánh bà ấy. Ai góp ý anh cũng không nghe ". Lý Mỹ Nam giọng bắt đầu kể chuyện mà anh chưa từng kể cho ai bao giờ. Giọng anh kể đến đây thì lạc đi.

Triệu Mẫn im lặng để cho anh trang điểm vừa lắng nghe tâm sự của anh.

_" Đến ngày Mẹ anh không thể chiến đấu với bệnh tật được nữa, bà nằm thoi thóp trên giường bệnh. Tâm nguyện cuối cùng của bà là được gặp anh lần cuối, còn anh thì chỉ dám đứng ngoài cửa mà không dám vào gặp bà. Mẹ anh biết anh sợ nên bà ấy không những không trách anh, mà bà còn muốn làm anh bớt sợ để gặp bà lần cuối. Trước khi mất tay của mẹ anh còn rung rung tô lên môi tái nhợt của bà lớp son đỏ rực, rồi bà lại kẻ lại cặp chân mày trống trơn thành cặp chân mày đẹp nhất, và mẹ anh còn đội thêm mái tóc giả cho xinh đẹp nữa anh mới chịu vào gặp bà... Anh Thật bất hiếu... ". Lý Mỹ Nam bàn tay thuần thục vừa đánh phấn cho cô vừa kể. Giọng kể của anh rất tự nhiên nhưng Triệu Mẫn biết trong tim của anh đang hối hận và xót xa cỡ nào.

_" Em xin lỗi.... ". Triệu Mẫn nghe anh kể lại chuyện xưa mà đôi mắt của cô đã ướt nhòa đi nói. Lý Mỹ Nam vẫn thuần thục giúp cô trang điểm.

_" Không sao... Sau khi bà qua đời. Thì anh đã hối hận rất nhiều. Nhưng có làm gì thì mẹ anh cũng không thể sống lại. Đến giờ phút này anh luôn nguyện cầu thời gian có thể quay trở lại để anh có thể hằng ngày tô lên môi mẹ anh lớp son đỏ, rồi giúp bà vẽ thêm cho bà cặp chân mày đẹp nhất. Nhưng tất cả đều đã muộn, mong ước chỉ là mong ước thôi. Mẹ anh mãi mãi không thể quay về. Anh đã thầm thề với lòng là sau này nếu anh có thể tìm được người con gái anh thích, thì mong ước đơn giản của anh là hằng ngày buổi sáng thức dậy có thể giúp cô ấy trang điểm thành người phụ nữ xinh nhất, Và làm cho cô ấy ngày đều hạnh phúc hơn ngày để mẹ anh biết được sẽ vui lòng ". Anh khẽ cười chua chát nói.

_" Cô gái được anh yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi nghe những lời anh nói. Cô ấy là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này ". Triệu Mẫn mủi lòng nói. Anh nghe vậy thì khẽ cười.

Lý Mỹ Nam trang điểm cho cô đến công đoạn tô son thì anh mất khống chế mà nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ hồng của cô. Nghĩ đến kết quả xét nghiệm của cô thì bất giác tim anh khẽ nhói đau. Ký ức về mẹ anh lại sống lại. Nghĩ đến tóc và chân mày của cô cũng rụng hết đi như Mẹ anh thì hốc mắt anh khẽ đỏ lên. Anh bất ngờ ôm chặc lấy cô. Anh không nói lời nào chỉ ôm lấy cô. Tim anh thấy đau lắm.... đau như ai đó lấy dao rạch ra vậy.

_" Anh Nam... không sao rồi ". Triệu Mẫn nghĩ là anh vì kể chuyện mẹ anh nên xúc động mà cần bờ vai, nên cô cũng nhẹ nhàng vuốt lưng của anh an ủi nói.

ITS_ME_

: PM. //

Oxford, Mississippi State, US.

Truyện Chữ Hay