Ma thuật cổ xưa thúc đẩy cánh cửa đá nặng nề chậm rãi khép kín, sức mạnh của ma pháp chảy dọc theo vết khắc trên vách tường và mặt đất, hình thành hệ thống năng lượng tuần hoàn khép kín, dường như cả cái thế giới ác mộng bên ngoài cũng bị chặn lại hoàn toàn.
Không nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của đội vệ binh, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người hấp hối, càng không nghe thấy tiếng gầm rống và rít gào của đám quái vật kinh khủng kia. Tất cả âm thanh đều bị sắt thép và đá tảng rắn chắc nặng nề ngăn lại, cho dù tất cả mọi người đều biết ngăn cách chỉ là tạm thời, nhưng ở một lát bình an này, Rebecca vẫn không nhịn được thở ra một hơi dài… nếu cái địa ngục bên ngoài kia cũng chỉ là một cơn ác mộng thì tốt biết mấy.
Nhưng mà ngay giây tiếp theo, Rebecca dùng sức vung vẩy đầu tóc, vứt bỏ toàn bộ những suy nghĩ mềm yếu mới hiện lên trong đầu. Sắt thép và đá tảng nặng nề dày dặn không thể mang lại an toàn lâu dài thật sự, ngược lại khiến ý chí suy yếu, làm nàng rơi vào trong cảm giác an toàn giả dối. Nghĩ đến đây, người thừa kế trẻ tuổi của gia tộc Cecil không nhịn được dùng sức nắm chặt pháp trượng đã ảm đạm trong tay mình, cũng hy vọng món vũ khí này có thể mang lại cho mình càng nhiều lòng dũng cảm.
Âm thanh từ Byron Kerk - kỵ sĩ của gia tộc Cecil vang lên từ phía sau: “Ngài tử tước, lối ra vào đã bị bịt kín, chắc có thể ngăn lũ quái vật đó không vào được trong thời gian ngắn.”
Rebecca quay đầu lại nhìn thoáng qua vị kỵ sĩ trung thành và tận tụy ấy, áo giáp bằng thép trên người ông ta đã phủ kín những vết thương, trên giáp ngực còn có một vết lõm không nhỏ, mái tóc ngắn màu xám trắng vẫn còn một mảng vết cháy trụi có thể nhìn thấy rõ ràng - đó là dấu vết cô Herty gây nên khi dùng hỏa cầu cứu Byron ra khỏi miệng một con quái vật. Tình hình lúc đó quả thật vô cùng mạo hiểm, hỏa cầu bùng nổ gần như sát da đầu vị kỵ sĩ trung cấp Byron, nếu không phải nhờ thần may mắn chiếu cố, chỉ sợ vị kỵ sĩ nguyện trung thành với gia tộc hai mươi năm nay đã trở thành thi thể.
Đương nhiên, Rebecca cũng không dám xác định liệu đây có phải nhờ cái thể chất nổi tiếng gần xa “ma pháp vĩnh viễn không đánh trúng người” của cô Herty phát huy tác dụng…[note23413]
“Vất vả, kỵ sĩ Byron,” Rebecca rũ mí mắt xuống, cố che giấu vẻ mỏi mệt ánh lên trong mắt, “Ít nhất chúng ta cũng có thể thở.”
Sau đó nàng quay đầu lại, đánh giá vài người còn sót lại bên mình: Ba người lính đang giơ đuốc đề phòng bốn phía xung quanh, cô Herty tay nâng hỏa cầu bốc cháy, nghiêm túc xem xét vách tường phía cuối gian phòng đá, còn cô nhóc hầu gái Betty mơ mơ màng màng chạy theo tới đây thì đang nắm chặt lấy cái chảo vẫn mang theo từ đầu tới giờ, sợ hãi rụt rè nấp sau mấy người lính, tò mò quan sát xung quanh bằng một đôi mắt to tròn nhấp nháy.
Tính cả chính bản thân Rebecca và kỵ sĩ Byron, chỉ sợ bảy người ở đây đã là những người cuối cùng còn sống sót - những người còn trên mặt đất không thể may mắn còn tồn tại.
Sau khi xác nhận tình trạng từng người, Rebecca không thể không chú ý một chút đến căn phòng đá này.
Đây là một nơi đã có lịch sử rất lâu đời, có thể tùy ý nhìn thấy mạng nhện và bụi đất đóng thành lớp dày ở khắp nơi trong đại sảnh hình chữ nhật bằng đá, chất đống trong góc là những món đồ hư hỏng, cho dù đã rất cũ kỹ, vẫn có thể nhìn ra ngày xưa chúng cũng từng đẹp đẽ, tinh xảo và quý giá. Vách tường bốn phía xung quanh vẫn còn lưu lại bích họa và phù điêu hoàn chỉnh, cho dù bích họa đã phai màu, phù điêu cũng bị mài mòn, lại vẫn không ảnh hưởng đến người thưởng thức.
Herty Cecil nghiêm túc đánh giá những bức bích họa và phù điêu rất lâu. Khác với phong cách ngả ngớn ẻo lả bắt nguồn từ các vương quốc phương Bắc chỉ mới nổi lên lưu hành thời cận đại, tất cả trang trí trong gian phòng đá đều mang vẻ giản dị mà trang trọng, mang đậm bầu không khí từ thời “Vương Triều Thứ Nhất”. Bích họa thường dùng để miêu tả hình tượng anh hùng hoặc văn hóa, phù điêu lại khắc những cảnh tượng thiên hướng về thần thoại truyền thuyết hoặc ký hiệu trừu tượng của thần minh, mà Herty là một kẻ làm phép đầy bác học, rất am hiểu tìm ra thông tin hữu dụng từ những tác phẩm nghệ thuật cổ xưa ấy.
“Cô Herty,” Rebecca mang theo pháp trượng đi đến bên cạnh Herty, trên mặt cô gái trẻ vẫn còn mang theo chút khẩn trương nôn nóng, dường như đến tận lúc này thiếu nữ mới ý thức được mình đã bước vào nơi nào…
… Cũng bắt đầu bất an, “Nơi này…”
“Đây là nơi tổ tiên gia tộc Cecil ngủ say,” Herty nghiêm túc nói, “Tuyệt đối không được làm gì thất lễ.”
Rebecca nuốt nước miếng, nhìn bốn phía xung quanh: “Hình như đã rất lâu rồi chưa từng có ai tiến vào…”
“Từ một trăm năm trước, khi Hầu tước Grumman tự tiện vào lăng tẩm của tổ tiên, lấy thánh vật mang đi tham dự cuộc phản loạn gần như khiến cả gia tộc hủy diệt, nơi này đã bị phong tỏa triệt để. Mỗi một hậu duệ của gia tộc Cecil đều biết cách mở cửa vào đây, nhưng vì lời răn của gia tộc nên không ai dám tự tiện tiến vào, trừ khi đến thời khắc sinh tử, “Herty đưa sang Rebecca một cái nhìn sâu thẳm, “Một trăm năm qua, chúng ta là những kẻ đầu tiên bước vào nơi này.”
“Hiện tại cũng đúng là đã tới “thời khắc sinh tử” đó rồi…” Rebecca thở dài, “Tổ tiên sẽ tha thứ cho chúng ta chứ?”
Herty mỉm cười gượng gạo, cô cũng không thể trả lời nổi vấn đề này, đành phải dựa theo chỉ dẫn trên bích họa, tiếp tục tìm kiếm cơ quan mở ra tầng mộ sâu hơn.
Cũng không mất quá nhiều công sức, Herty đã tìm được cây cột đá đặc biệt, sau đó ấn tay lên đỉnh cột đá, hơi dùng sức đè xuống.
Cửa đá thông xuống tầng sâu hơn của hầm mộ phát ra âm thanh chấn động rất nhỏ, tiếp theo, cả khối đã chậm rãi nhấc lên trong tiếng cọ xát.
Nhưng trong nháy mắt khi cửa đá mở ra, Rebecca lại nghe tiếng vang lạ thường - tiếng đồ vật rơi xuống đất - vang lên ngay sau cánh cửa, tiếp ngay sau đó còn có thêm một tiếng kêu kinh hãi không kìm nén nổi bật ra.
“Có người bên trong?!” Herty cũng phản ứng lại ngay lập tức, thấp giọng gọi, “Byron!”
Kỵ sĩ không đợi phải ra lệnh thêm, đã nắm chặt trường kiếm nhằm về phía cửa đá, ba chiến sĩ còn lại theo sát phía sau, còn Rebecca hơi sửng sốt một chút cũng lao theo ngay lập tức. Không quay đầu lại, Rebecca vừa xông lên vừa hạ lệnh cho cô nhóc hầu gái mơ màng ngốc nghếch: “Betty! Tìm chỗ trốn đi!”
Vừa mới lao vào trong hầm mộ, Rebecca nhìn thấy người vào trước - kỵ sĩ Byron đang vung kiếm bổ về phía một bóng người nhanh nhẹn nhỏ xinh.
Hình bóng nhỏ xinh vờn quanh kỵ sĩ Byron như một trận gió, thỉnh thoảng lại hóa thành khói đen trốn vào khu vực tăm tối vốn có ở khắp hầm mộ, năng lực thao túng bóng tối và bước chân nhanh nhẹn đó khiến Rebecca mở rộng tầm mắt… bình thường thật khó mà thấy được có Rogue dây dưa cầm cự nổi với Knight Byron lâu như vậy. Nhưng khi ba gã chiến binh còn lại hoàn thành bao vây kín kẽ, còn Herty chặn cửa ra vào hầm mộ với đôi bàn tay rực lửa, bóng người kia mất toàn bộ không gian để chạy trốn, chật vật rơi xuống đất.
Chờ đến khi dừng lại, Rebecca mới thấy rõ dung mạo của kẻ đột nhập, đó là một thiếu nữ độ tuổi tương đương với Rebecca, nhưng lùn hơn một chút, mặc áo giáp da cũ kỹ, để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt thanh tú tuy dính không ít vết bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra tương lai cũng là một mỹ nhân. Khiến người ta chú ý nhất là đôi tai, vành tai nhọn, nhưng lại không dài như tai Elf, vậy cũng đã đủ để nói ra huyết thống của nàng: Một Half Elf.
Nhưng vẫn không thể đoán nổi một nửa huyết thống còn lại là gì, dù sao gen Elf cũng cực mạnh, về mặt cơ bản thì bất kể là nhân loại hay Beastman, một khi hỗn huyết với Elf đều có đặc điểm chủng tộc tương tự nhau.
Thiếu nữ Half Elf vừa mới rơi xuống đất, kỵ sĩ Byron bước ngay đến kê trường kiếm vào cổ đối phương, ba người lính cũng xúm lại ngay lập tức, ba lưỡi kiếm sắc bén chặn hết mọi đường chạy trốn.
“Ngươi là ai?! Dám xâm nhập lăng mộ tổ tiên gia tộc Cecil?!” Herty bước lên, giọng nói mang theo phẫn nộ không thể ức chế, đối với một hậu duệ quý tộc như nàng, lăng mộ tổ tiên bị trộm viếng thăm đủ để khiến cho nàng tức đến sùi bọt mép - một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ cái thanh danh đã lung lay sắp đổ của gia tộc Cecil cũng sẽ tiêu đời.
Rebecca cũng trừng mắt nhìn về phía cô nàng Half Elf kia - tuy sự kiện phát sinh đột ngột khiến Rebecca có hơi hoang mang bối rối, nhưng một người ngoài xuất hiện trong cấm địa lăng mộ tổ tiên cũng đủ để thiếu nữ Tử tước nổi giận.
Thiếu nữ Half Elf bị trường kiếm đè xuống, lại bị Herty và Rebecca trừng mắt, âm thanh cũng run run: “Chờ… Chờ chút đã! Ta còn chưa trộm gì mà!”
Ngay lập tức, trường kiếm trong tay Byron lại đè xuống thêm một phân: “To gan!”
Kỵ sĩ vừa dứt lời, đã nghe thấy âm thanh rắc rắc kỳ quái vang lên từ quan tài thép đen nơi trung tâm hầm mộ, âm thanh này vừa lọt vào tai mọi người, tất cả đều yên tĩnh lại.
Sau một lát, Rebecca là người đầu tiên phản ứng, trên đỉnh pháp trượng xuất hiện một quả cầu lửa to bằng nắm tay, từ xa chỉ vào Half Elf đang nửa quỳ trên mặt đất: “Ngươi làm gì tổ tiên của chúng ta?!”
Lần này thiếu nữ Half Elf thật sự sắp khóc ra thành tiếng: “Đừng… đừng vội giết ta! Quan tài tổ tiên nhà mấy người sắp bật nắp lên rồi!
Cùng với âm thanh mang theo tiếng nức nở của cô nàng Half Elf, tiếng vang từ quan tài thép đen cũng trở nên càng lúc càng lớn, thậm chí nắp quan tài còn chấn động thấy rõ.
“Tổ tiên!” lập tức khuôn mặt Herty đổi sắc, lần đầu tiên vị tiểu thư vẫn luôn nổi tiếng trong giới quý tộc là đoan trang ưu nhã lại hốt hoảng đến vậy, “Xin hãy yên nghỉ! Kẻ dám quấy nhiễu ngài sẽ nhận được trừng phạt…”
Thiếu nữ Half Elf vừa kêu vừa quát ồn ào: “Lúc này còn nói mấy chuyện vô nghĩa đó làm gì! Mau chặn nắp quan tài tổ tiên mấy người lại đi!”
Ba chiến binh nhìn nhau, ngay cả Byron đều lộ ra vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng may lúc này Rebecca kịp phản ứng, bước nhanh một bước vọt lên đài cao nơi đặt quan tài, cùng lúc đó, nắp quan tài cũng bị đẩy ra, một bàn tay thò ra ngoài từ trong khe hở.
Rebecca thấy thế, không nói hai lời, pháp trượng xoay vòng vung lên nện ngay xuống: “Tổ tiên! Ngài yên giấc ngàn thu đi!!”
Bàn tay kia bị đập rụt về lại quan tài ngay tại chỗ, đồng thời có một tiếng kêu đau đớn truyền từ trong quan tài ra: “Đậu móa, đứa nào đập tay ta?!”
Rebecca ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy kỵ sĩ của gia tộc, cô Herty và ba chiến binh đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Rebecca cúi đầu nhìn pháp trượng trên tay, lần này đến lượt cô nàng quý tộc sắp bật khóc: “Cô, có phải cháu hơi bất kính với tổ tiên…”
Nhưng Herty lại đột nhiên hét to: “Rebecca! Mau rời khỏi đó!”
Rebecca sửng sốt: “Cô?”
“Rất có khả năng là vong linh sống lại!” sắc mặt Herty trắng bệch, “Có lẽ là do đám quái vật trên mặt đất… Làm ô nhiễm thánh hài tiên tổ!”
Khả năng đó lập tức khiến Rebecca đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, ngay khi cô nàng định nhảy xuống khỏi đài cao trốn ra sau lưng mấy người lính, nắp che quan tài nặng nề lại bị đẩy lên… hơn nữa lần này người trong quan tài dùng toàn lực, toàn bộ nắp quan tài trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài!
Sau đó, một người đàn ông ngồi dậy trong quan tài, tóc ngắn màu nâu nhạt, khuôn mặt uy nghiêm oai hùng, mặc trang phục quý tộc thời cổ.
Thiếu nữ Half Elf nửa quỳ trên mặt đất vừa quay đầu lại nhìn thấy một màn này, nhịn không được thở dài một tiếng: “Nhìn xem, lần này tổ tiên mấy người… xác chết vùng dậy hoàn toàn rồi.”