Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó, giờ nào đó, phút nào đó, giây nào đó.
Thế giới phía dưới vẫn y như trước đây, khu vực trong tầm quan trắc sáng sủa, không gió, tầng mây mỏng manh.
Gavin lẳng lặng nhìn xuống mặt đất nơi xa xôi kia bằng một tầm nhìn tuyệt đối, lẳng lặng suy ngẫm nhân sinh… dù sao cũng chẳng làm được chuyện gì khác.
Hắn không còn nhớ rõ mình đã giữ trạng thái này qua bao nhiêu thời đại, cũng không biết bộ dáng của mình bây giờ đã ra sao, mặc dù hắn có thể phán đoán thời gian nhờ vào ngày đêm luân chuyển, nhưng… nói thật… sau khi chứng kiến đêm ngày luân chuyển đến mấy trăm ngàn lần, hắn cũng lười đếm tiếp.
“Mình đây cũng coi như là xuyên không chứ nhỉ?”
Nói thật, Gavin vẫn có cái nhìn rất thoáng với chuyện “Xuyên không đến dị giới”, cũng không phải hắn đã giác ngộ to lớn đến mức coi sống chết như không, mà là thời điểm máy bay rơi xuống ở kiếp trước khiến hắn nhận ra một đạo lý “thế sự vô thường, sống chết do trời”. Dù sao trong tình huống chết chắc đó, có cơ hội xuyên qua vẫn hơn là rơi thẳng xuống thành một đống Mosaic.
Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn còn băn khoăn là: “Sau khi xuyên qua rồi sao lại tiếp tục tung bay trên trời nữa?”
Còn bay nhẹ nhàng một hơi suốt mấy chục ngàn năm có trời mới biết.
Gavin không biết trạng thái hiện tại của mình là gì, hắn không thể di chuyển tầm nhìn, cũng không cảm nhận được cơ thể mình tồn tại. Trên thực tế thì ngoại trừ thị giác, hắn đã hoàn toàn mất đi năng lực cảm nhận hoàn cảnh bên ngoài. Cho nên hắn cũng không thể xác định được rốt cuộc bây giờ mình là một mẩu tàn hồn, hay là một cái xác chết trôi tung bay trên quỹ đạo vũ trụ. Chỉ có một vấn đề có thể khẳng định, đó là lúc này hắn tuyệt đối không bay ở đây trong trạng thái là một con người bình thường.
Bởi vì hắn biết chắc, kết cấu tinh thần của nhân loại bình thường tuyệt đối không thể lơ lửng một mình trên trời suốt mấy chục ngàn năm vẫn giữ được tư duy minh mẫn và ký ức hoàn chỉnh như mình bây giờ, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi suy ngẫm về cuộc đời.
Người bình thường đã điên từ lâu rồi.
Nhưng hắn không điên, chẳng những không điên, còn có trí nhớ siêu phàm.
Mấy chục ngàn năm thời gian trôi qua cũng không thể ảnh hưởng chút nào được đến ký ức của Gavin, đến tận hôm nay hắn vẫn có thể nhớ rõ ràng những gì mình đã trải qua ở thời khắc cuối cùng trong kiếp trước... tiếng rít chói tai, còi báo động rú inh ỏi, cabin chấn động kịch liệt, đất trời quay cuồng ngoài cửa sổ, còn có người ngồi ghế bên cạnh cố sống cố chết cũng không đeo nổi mặt nạ oxy vào, cuối cùng là tiếng vang cực lớn khi máy bay nổ tung trên không trung.
Tất cả mọi chuyện vẫn rõ ràng như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, hắn cũng có thể nhớ rõ ràng cảm giác kinh ngạc của mình khi mở mắt ra lần nữa sau tiếng vang lớn kia, lại thấy bản thân đã tung bay trên bầu trời một hành tinh xa lạ.
Bắt đầu từ cái khoảnh khắc mở mắt đó, hắn đã nhận ra lục địa và đại dương mà mình đang chăm chú ngắm nhìn kia không phải là Trái Đất. Thế là hắn dùng một khoảng thời gian cực ngắn để suy luận rồi chấp nhận sự thật rằng mình đã tới thế giới khác, tiếp theo lại dùng khoảng thời gian dài hơn để nghiên cứu làm sao khiến cho mình đừng có bay mãi như vậy nữa.
Đáng tiếc, chuyện thứ hai không thành công.
Hắn phát hiện ra mình đã bị “cố định”, hoặc có thể nói rằng trạng thái của hắn lúc này vốn không có năng lực hoạt động, hắn bị gắn chặt hàn chết vào vị trí hiện tại, trở thành một “tầm mắt cố định” nhìn xuống mặt đất.
Hắn có thể nhìn chăm chú vào mặt đất, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt đất, thậm chí hắn còn chỉ nhìn chằm chằm được vào một khu vực bị giới hạn - một vùng đại lục bất quy tắc. Xung quanh còn có thể thấy một vùng biển lớn, nhưng tầm mắt của hắn lại không thể nhìn rộng ra xa hơn được nữa.
Hắn không thể di chuyển ánh mắt sang trái hay phải, cho nên cũng không thể xác định bên ngoài vùng đại dương kia có còn lục địa khác hay không… cũng vì nguyên nhân đó, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nhìn thấy bầu trời sao của thế giới này trông như thế nào.
Thậm chí hắn không thể xác định liệu thế giới này có tồn tại thiên thể nào khác hay không… biết đâu chỉ cần quay đầu nhìn lại sẽ thấy ngay một ông Thượng Đế râu trắng giơ đèn pha chiếu sáng vạn vật.
“Mẹ nó, muốn bơi ngửa quá!”
Dù bơi ngửa rồi chỉ có thể nhìn thấy một ông cụ râu bạc giơ đèn chiếu sáng vạn vật cũng được.
Nhưng mà tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời, không thể thay đổi phương hướng tầm nhìn từ trên cao xuống mặt đất.
Thế nhưng trải qua quãng thời gian nỗ lực dài đằng đẵng, Gavin vẫn tìm được một bộ phân công năng có thể thao tác được của cái tầm nhìn này... mặc dù không thể di chuyển sang trái hay phải, nhưng hắn lại có thể phóng đại và thu nhỏ hình ảnh trong tầm mắt, hoặc cũng có thể gọi là rút ngắn và đẩy thị giác ra xa.
Phát hiện chuyện này khiến hắn vui vẻ một thời gian rất dài, sau đó tiến hành thử nghiệm các loại rút ngắn và kéo xa tầm mắt của mình, mặc dù kéo tầm mắt ra xa tới cực hạn cũng không thể quan sát được khu vực bên ngoài đại dương, nhưng ít ra hắn có thể lựa chọn rút ngắn tầm nhìn để quan sát xem trên đại lục kia có gì.
Trên mảnh đất kia xanh um tươi tốt, sức sống mãnh liệt, rất rõ ràng là tồn tại sinh vật sống.
“Nếu có thể nhìn xem cuộc sống hàng ngày của người dị giới cũng tốt, mặc dù mình vẫn chỉ có thể tung bay tại chỗ này, nhưng ít ra xem người dị giới sinh hoạt cũng đỡ nhàm chán được đôi chút, đúng không?”
Sau đó hắn kéo tầm mắt của mình lại gần nhất có thể, gần đến mức quan sát được rõ ràng từng nhành cây ngọn cỏ trên mặt đất mới thôi.
Ngày hôm đó, hắn tuyệt vọng phát hiện ra, động vật có vú trên mảnh đất kia…
… Còn chưa có một loài nào học được cách đứng thẳng trên hai chân mà đi.
Nhưng không sao cả, Gavin rất kiên nhẫn, có lẽ ngày xưa hắn rất thiếu kiên nhẫn khi còn là một người sống, nhưng xuyên qua thành một tầm nhìn từ trên xuống, hắn phát hiện ra mình thật sự vô cùng kiên nhẫn.
Hắn thẫn thờ chờ đợi đến một ngày đám khỉ kia học được cách đứng thẳng trên hai chân.
Lại qua rất nhiều năm sau, hắn thấy tận mắt khoảnh khắc người đầu tiên tạo ra lửa.
Dùng đá lửa đánh lửa.
Biến hóa, cũng bắt đầu khi ngọn lửa đầu tiên đó được thắp lên.
Gavin không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi ngọn lửa đầu tiên thắp lên trên mặt đất, đột nhiên hắn cảm thấy tất cả đều “nhanh hơn” , hoặc cảm giác về thời gian của chính hắn có vấn đề. Chuyện xảy ra trên mặt đất bắt đầu diễn biến nhanh chóng, giống như một đoạn video bị tua nhanh vô số lần.
Hắn nhìn thấy những chủng tộc hình người kia xây dựng bộ lạc nguyên thủy cực nhanh, sau đó bộ lạc biến hóa trở thành những thành bang, hắn thấy những sinh vật hình người đó nắm giữ năng lực ngoài sức tưởng tượng, họ sử dụng những kỹ năng không khác gì ma thuật đó, mở rộng lãnh địa.
Nhưng hắn còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra trên mặt đất, những vương quốc đơn sơ nguyên thủy đó nối đuôi nhau biến thành phế tích, ngay sau đó lại có sinh vật hình người chui ra từ phế tích, lại sinh sôi một lần nữa
Nhân loại bắt đầu tranh đoạt không gian sinh tồn trên mảnh đại lục này cùng với đủ loại chủng tộc khác, bọn họ thành lập đủ loại vương quốc, đủ loại tín ngưỡng, hô hào danh hiệu của đủ loại thần linh, chinh phạt lẫn nhau, sau đó lại nhanh chóng tiêu tan.
Tiến trình không ngừng tăng tốc, Gavin dần dần bắt đầu không xử lý nổi lượng tin tức khổng lồ mà mình nhìn thấy, hắn nhìn thấy có có sinh vật tương tự như rồng đột nhiên xâm nhập tầm mắt, nhưng lại không biết những con “rồng” đó là sinh vật trên đại lục tiến hóa ra hay là đến từ bên ngoài đại dương.
Hắn nhìn thấy có binh đao dấy lên, ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt gần như toàn bộ mặt đất, nhưng chỉ nháy mắt sau lại có nền văn minh mới được dựng lên.
Rất lâu sau đó, hắn mới ý thức được rằng không phải tiền trình trên mặt đất tăng tốc nhanh hơn, mà là mình “bỏ qua” rất nhiều tin tức.
Hắn đang “quan sát” càng ngày càng đứt quãng, từ lúc đầu quan sát liên tục trở thành giãn cách mỗi vài năm thậm chí vài chục năm mới có thể ghi chép một hình ảnh, mà những hình ảnh này liên tục nối tiếp nhau, nên mới khiến cho hắn sinh ra ảo giác rằng tiến trình tăng tốc.
Lúc trước hắn không thể nào nhận ra được, bởi vì trong thời gian thị giác quan trắc bị cắt đứt, tư duy của chính bản thân hắn cũng ngừng hoạt động.
Mà khi thị giác quan trắc khởi động lại, suy nghĩ của hắn lại tiếp nối liền mạch.
Cho nên hắn vốn không ý thức được vấn đề phát sinh trên người mình.
“Bị lag rồi!”
Ba chữ này như chớp xẹt qua trong đầu Gavin, nhưng có lẽ khoảnh khắc suy nghĩ đó thực tế đã dùng mất thời gian mấy trăm năm.
Bởi vì hắn thấy rõ thời gian tàn khốc quét qua mặt đất, thương hải tang điền - trong đầu mới nhảy ra ba chữ, đã lại có một vương quốc từ cường thịnh biến thành phế tích.
Gavin không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn biết nhất định đây không phải là tình huống bình thường. Từ những hình ảnh không ngừng lướt qua, khoảng cách thời gian lên đến hàng năm, hắn nhận ra ý thức của mình đã sắp biến mất.
Tổng thời gian mà hắn có thể suy nghĩ trong suốt một trăm năm, cộng lại chỉ sợ vẫn chưa đủ một giây đồng hồ.
Trong khi “Thời kỳ tư duy gián đoạn” vẫn không ngừng dài thêm.
Bởi vì hắn nhận ra sự kiện trên mặt đất đã nhảy vọt đến mức không thể tưởng tượng, những hình ảnh thoáng qua rồi nhanh chóng thay đổi như “phim chiếu bóng” đã nhanh tới mức không thể hiểu nổi.
Cứ cái đà này, có lẽ chỉ sau nháy mắt nữa thôi, tâm trí mang tên “Gavin” sẽ biến mất hoàn toàn nơi không gian quái dị này, trong nháy mắt đó hắn sẽ ngủ say vĩnh viễn, cũng không còn cơ hội để tái khởi động.
Không biết đã qua mấy chục ngàn năm, lần đầu tiên Gavin cảm thấy nôn nóng, hắn bắt đầu điên cuồng thúc đẩy suy nghĩ của mình, muốn thoát khỏi tình trạng bây giờ, hắn cảm thấy đầu óc mình đang xoay chuyển cực nhanh (nếu hắn vẫn còn loại cơ quan đó), vô số suy nghĩ trào ra như giếng phun, nhưng nhìn “phim chiếu bóng” về mặt đất cứ thay đổi hình ảnh liên tục, hắn biết suy nghĩ của mình đã chậm tới ngàn năm mới chụp lại được một tấm hình.
Đương nhiên, nói như vậy có hơi quá cường điệu, nhưng tình hình thật sự cũng không có gì tốt.
“Thoát khỏi tình trạng này, thoát khỏi tình trạng này, thoát khỏi tình trạng này, thoát khỏi tình trạng này!
Phương pháp nào cũng được, hình thức nào cũng được, nhất định phải thoát khỏi tình trạng này, cho dù quay lại chiếc máy bay sắp nổ tung kia cũng được, không thể chết ở một nơi mình không biết bằng một cách không thể hiểu như thế này!”
Gavin cảm giác suy nghĩ của mình bắt đầu trở nên hỗn loạn, ý thức dần dần trở nên mơ màng, dường như cả tư duy “tiếp nối liền mạch” cũng bắt đầu có vấn đề, hắn phẫn nộ dốc hết toàn lực suy nghĩ, thế nhưng hắn xuyên không trở thành một tầm nhìn cố định, có tức giận thế nào, có suy nghĩ bao nhiêu cũng chẳng thay đổi được gì.
Nhưng ngay khi hắn cảm thấy suy nghĩ của mình sắp tiêu tán hoàn toàn hoặc ngừng lại hẳn, trong khoảnh khắc đó, đột nhiên lại có một âm thanh không biết từ đâu truyền tới:
“Nguồn năng lượng trục trặc, khởi động lại máy chủ, thất bại.
Khởi động chương trình bỏ trốn.”
Sau nháy mắt, tầm nhìn cố định biến mất… trước mắt Gavin là một vùng tăm tối.
Nhưng tư duy của hắn không hề ngừng lại.
Lần đầu tiên sau vô số năm qua, suy nghĩ của hắn vẫn tiếp diễn dù đã “nhắm mắt lại”.
Hắn không biết mình tồn tại trong cái bóng tối đó đã bao nhiêu lâu, hắn cảm thấy mình giống như đang lộn nhào, đang rơi xuống, cho đến khi tiến vào một nơi nào đó vừa rét lạnh vừa chật chội, các loại tri giác xa lạ từ khắp nơi trên cơ thể truyền tới, khiến đầu óc của hắn hỗn loạn tưng bừng. Trong hỗn loạn, hắn loáng thoáng nghe được một giọng nữ trẻ tuổi, âm thanh nghe khá bối rối:
“Đừng, đừng vội giết ta! Quan tài tổ tiên nhà mấy người sắp bật nắp lên rồi!”