Trước lò sưởi, Silfa đang bện tóc cho Mariage.
"Chào buổi sáng, Raze.”
“R-Raze-sama... Cái này...”
Khi tôi rời khỏi căn phòng trên tầng hai, tôi thấy Age đang ngồi yên trên ghế, còn Silfa đứng đằng sau chải giúp cô mái tóc dài vàng óng.
“Có chuyện gì sao?”
Thấy tôi, Age thoáng đỏ mặt.
“Silfa-san nói rằng cô ấy muốn giúp em buộc tóc...”
“Em thích chăm sóc mọi người mà.”
Tôi thấy mừng là họ thân thiết với nhau.
Có lẽ, tính cách đơn giản của Silfa cùng lòng tốt của Age đã giúp họ vượt qua rào cản chủng tộc.
Đột nhiên, Silfa đưa mũi sát lại gần mái tóc của Age.
“Khịt... Tóc của Age... thơm thiệt...”
“S-Silfa-san!? Đừng làm thế chứ!?”
“Raze, anh có muốn ngửi thử không?”
“H-Hả...?”
Age nhìn tôi, càng thêm xấu hổ.
Tuy có chút tò mò, nhưng tôi đã lịch sự từ chối.
***
Chúng tôi ẩn náu suốt hai ngày.
Trong thời gian đó, Silfa và Age càng ngày càng thân thiết.
Trước khi bình minh được che phủ dưới màn sương sớm, tôi cùng Silfa ra khỏi chỗ trú ẩn.
Kế hoạch đã được quyết định.
“Tòa tháp Phù thủy” ở vùng núi phía bắc sẽ là nơi diễn ra trận chiến.
“Age, cám ơn em.”
Tôi nói lời tạm biệt với Age.
“Raze-sama. Em cầu chúc cho nhiệm vụ của anh thành công.”
“Cậu có thể luôn luôn tin tưởng bọn mình mỗi khi cần.”
Nói rồi, Silfa và tôi bước vào màn sương dày đặc.
“--Raze-sama!!!”
Một lúc sau, tiếng của Age vang lên, tôi có thể hiểu được những cảm xúc của cô ấy.
Nhưng đây không phải lời vĩnh biệt.
Khi mọi chuyện kết thúc, sẽ có một ngày chúng tôi gặp lại cô ấy.
“Xin hãy bảo trọng...”
Tôi không đáp lời, cũng chẳng hề ngoảnh lại.
***
Cơn gió lạnh khiến chiếc ca-bin phải run rẩy.
Tôi và Silfa đang hướng về phía bắc, tới “Tháp Phù Thủy.”
Trên đường, chúng tôi tình cờ thấy một căn nhà cũ bị bỏ hoang trên đèo. Hình như nó là nơi nghỉ chân của các bác tiều phu làm việc trên núi.
“Raze, anh không ngủ được à?”
Tôi dựa lưng vào bức tường mỏng dính, nhìn chăm chăm lên không trung. Silfa đang nằm ngủ cạnh bên chợt mở mắt.
“... Không. Anh không buồn ngủ lắm.”
“Em hát ru hay lắm đó.”
“Không cần đâu. Em nên nghỉ sớm đi.”
Tôi xoa đầu Silfa, nàng khép mắt lại vẻ thích thú.
Đột nhiên, ngón tay tôi lỡ chạm phải một trong những chiếc sừng của cô ấy.
“Ah... R-Raze... chỗ đó...”
“Xin lỗi, em thấy khó chịu à?”
“Không phải đâu, chỉ có ai cực kỳ thân thiết mới có thể chạm vào sừng quỷ.”
“Vậy sao?”
“... Nhưng đó là Raze, em vui lắm.”
Tôi thở phào, nhẹ nhàng vuốt ve. Thi thoảng, Silfa lại nheo mắt, người run lên vẻ dễ chịu.
“Nè, Raze.”
“Chuyện gì?”
“Vào đêm đầu tiên ở nơi trú ẩn, anh đã làm gì cùng Age vậy?”
Tôi ngây người trước câu hỏi hoàn toàn bất ngờ đó.
“Raze, anh đã tới phòng của Age.”
“... Em thấy rồi à?”
“Anh đã làm gì? Thật đáng nghi.”
“Không có gì kì lạ đâu mà.”
“Em biết mà. Nhưng... em cũng có thể làm được.”
“Em có thể? Chuyện gì cơ-?”
Silfa nhổm dậy, không thể đoán trước liền ngồi trên thắt lưng tôi.
“Đây là lần đầu của em, nên có thể không được tốt lắm... Nhưng, em cũng muốn làm chuyện đó với anh, Raze.”
Silfa bắt đầu chậm rãi cởi đồ.
Đôi vai mảnh dẻ cùng hai quả đồi tươi tốt hiện ra trên tấm thân mềm mại.
Silfa nắm lấy tay tôi, đưa tới một trong số đó.
Bàn tay tôi chìm trong dáng hình mềm mại ấy. Silfa thoáng thở dốc, cơ thể khẽ run lên.
Tuy nhiên, tôi dịu dàng đẩy cô ấy ra.
“Chờ đã, em đột nhiên làm gì vậy?”
“Thì... anh đã làm điều tương tự với Age rồi, phải không?”
“... Có vẻ em hiểu lầm chuyện gì đó rồi.”
Tôi bèn kể cho cô ấy chuyện đêm đó, rằng tôi nói với Age có ma chú yểm trên người cổ, và sử dụng “Điều Trị” để gỡ bỏ.
“Thật... thật chỉ có như thế?”
“Đúng vậy.”
“... … … Em xin lỗi.”
Silfa vội vã trùm mình trong chăn, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Có vẻ ngay cả công chúa quỷ tộc cũng có chuyện hiểu lầm này nọ.
“Đừng lo. Mọi người đều có thể hiểu sai mà.”
“Nhưng... Age là một người quan trọng đối với anh, phải không?”
“Có rất nhiều thứ quan trọng. Hơn nữa, anh với cô ấy thuộc những vị trí khác nhau.”
Có lẽ “quan trọng” theo ý Silfa mang nghĩa tình yêu với người khác giới.
Tuy nhiên, những cảm xúc của tôi đối với Age, nó giống như sự tôn trọng và ngưỡng mộ vậy.
Dù có chút thay đổi nhỏ trong mối quan hệ giữa chúng tôi ở quá khứ, cá nhân tôi mong cô ấy vẫn là chính mình.
Cho dù sau sự trả thù này, tôi có trở thành gì đi nữa.
“Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây nhé. Giờ em phải đi ngủ rồi.”
“Vâng. Anh vẫn ổn chứ, Raze? Còn đau nữa không?”
“Không vấn đề gì đâu. Vả lại, anh đang ở trạng thái tốt nhất đây.”
Quỷ vương tâm nằm sâu trong lồng ngực tôi đập nhẹ.
Từ lần xảy ra ở khu trú ẩn elf, tôi không gặp biến chứng nào nữa.
“Vậy, chúc anh ngủ ngon, Raze.”
“Ừ. Chúc em ngủ ngon, Silfa.”
Silfa cảm thấy nhẹ nhõm, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng xâm chiếm lấy tôi.
***
Sáng hôm sau, ánh sáng cùng những tiếng chim hót lọt qua cái lỗ trên trần nhà, khiến tôi tỉnh giấc.
Silfa vẫn ngủ an nhiên trong vòng tay tôi.
Tôi khe khẽ dậy, tránh để nàng tỉnh, và rời căn nhà một mình.
Tôi bước trên con đường núi, dừng lại cho tới khi không còn nhìn thấy chiếc ca-bin.
“-Ta sẽ giết ngươi thật nhanh và không đau đớn, để đáp lại việc ngươi không đánh thức Silfa.”
Tôi chân thành nói.
Ngay tức khắc sau đó, tôi kích hoạt “Cải Biến Trị Liệu,” hướng về bóng hình đang đứng trên cành cây cao.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên.
Từ trên đó, một bóng người ngã xuống.
Trước kia, tôi chỉ có thể sử dụng Cải Biến Trị Liệu lên kẻ địch trong tầm mắt, nhưng giờ tôi có thể dùng nó nếu cảm nhận áng chừng được sự hiện diện của mục tiêu.
Tôi bước tới chỗ cái xác mà một khắc trước vẫn còn sống.
Máu thịt bắn tung tóe, có rất nhiều lỗ trên người hắn.
Có vẻ hắn là sát thủ. Nhưng, thật kì lạ. Ngay cả khi hắn đã bị phát hiện, chẳng có cuộc tấn công nào xảy ra cả.
Tôi nhíu mày, nhìn xác tên sát thủ trong bộ đồ đen.
Không bao giờ tôi có thể quên được bộ trang phục đó. Nó giống với những kẻ đã tấn công tôi và Liza đêm hôm ấy.
Ra là vậy... Ta hiểu rồi.
“Raze...!"
Từ đằng xa, Silfa vội vã chạy đến chỗ tôi.
“Đừng lo. Trọng yếu hơn, kẻ này có lẽ là một người truyền tin.”
“Người truyền tin...?”
Tôi cúi xuống, giật cái sợi thừng đen của hắn.
Ẩn trên đó là những chữ viết.
Đọc xong, tôi liền siết nắm đấm thật chặt.
〈〈 Thánh nữ đã bị bắt giữ. Nếu muốn cứu ả ta, hãy tới lâu đài〉〉
“Raze, đây là...”
“Đúng vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính là thông điệp từ người phụ nữ đó.”
Iona Vandine.
Một trong “Thất Hùng,” vị ma pháp sư huyền thoại đó. Kẻ đã giết Liza.
Tại sao Iona bắt cóc Age, chỉ có một nguyên nhân thôi...
“Con tin à...?”
Đúng là ả đàn bà gian xảo.
Vì Age đang nằm trong tay kẻ địch, tôi sẽ không thể lựa chọn phương án phá hủy trên diện rộng được.
Đây là lời mời đi đến trực tiếp.
Tôi không muốn để Age vướng vào cuộc báo thù của mình. Những có vẻ phản tác dụng rồi.
“Kuku...”
Tôi cất tiếng cười khô khốc.
Tôi chịu thua trước sự thôi thúc đang trào dâng từ đáy bụng, đôi vai run lên.
Silfa bối rối, không hiểu tại sao tôi lại cười.
“Raze...?”
“Ả đã khó khăn gửi cho chúng ta lời mời. Vậy thì cứ đường đường chính chính đi vào thôi.”
“Nhưng đó là cái bẫy.”
“Anh biết. Đó là lý do chúng ta sẽ đi vào. Chúng phạm phải sai lầm lớn rồi.”
“Ế...?”
Bọn mi nghĩ bắt con tin thì sẽ có lợi thế ư? Bởi vì ả đàn bà đó đang nắm trong tay mạng sống của Age ư?
Không, sai rồi.
Cô thật sự vô vọng rồi. Ngạo mạn cũng có mức độ thôi chứ.
“Ta sẽ cho ngươi biết. Rằng ngươi được sống lâu thêm là nhờ có Age đấy.”
Giây phút tôi đoạt lại cô ấy sẽ là dấu chấm hết cho ả ta.