The Servant of God Gets the Power of the Demon King

phần 3: nước mắt của thánh nữ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“--Cho đến lúc này, em nghĩ ta đã cắt đuôi được họ."

Hiện tại, ba người chúng tôi đang ẩn náu trong một ngôi nhà hẻo lánh tại vùng ngoại ô thủ đô hoàng gia.

“Có vẻ vậy.”

Nơi này trông như một căn nhà bình thường, nhưng bên trong ngoại trừ bụi bặm thì lại đẹp một cách đáng ngạc nhiên. Dựa trên những gì tôi đã nghe, dường như chỉ có Mariage biết chốn này. Tương tự với hành lang bí mật.

Nhìn bên ngoài cửa sổ, tôi thở phào.

“Nhưng, hiện giờ tốt hơn không nên di chuyển. Ngay lúc này thủ đô hẳn đang náo động. Tôi nghĩ quan sát tình huống từ đây trong vài tối là quyết định khôn ngoan.”

“Đúng vậy.”

Tôi không thể bắt đầu một cuộc chiến bừa bãi trong kinh thành được, có rất nhiều dân thường sống ở đó.

Nếu để ai đó không liên quan đến chuyện này dính líu tới, tôi sẽ chẳng khác gì Iona.

Hơn nữa, mối ưu tiên hàng đầu của tôi không phải các Hiệp sĩ.

“Được rồi, ta hãy tiếp tục cuộc trò chuyện lúc trước.”

Tôi nhìn vào Mariage.

“Hãy nói cho tôi những gì người biết về nơi ở của thất hùng?”

“... Không ai biết chính xác thất hùng ở đâu cả. Nhưng, có một tin tức chắc chắn.”

“Đó là?”

“Ở vùng núi phía Bắc, có một trung tâm nghiên cứu của vương quốc tên là “Tháp Phù Thủy.” Em nghe những tin đồn bảo rằng nhiều ma thuật sư cấp cao tập trung tại đó.”

“Tháp Phù Thủy...”

Phù thủy - hai từ ấy xuyên qua trái tim tôi.

“Chỉ thất hùng mới có thể làm được, chỉ có họ mới tập hợp được nhiều người như thế.”

Máu huyết trong người tôi sôi trào.

Kẻ có thể tập hợp những ma thuật sư cấp cao. Chỉ có thể là ả đàn bà đó.

“Từ giờ ngài định sẽ làm gì?”

“Không rõ ràng sao. Tôi sẽ báo thù lũ thất hùng.”

“... Bằng sức mạnh ngài đang sở hữu?”

Mariage dường như lộ vẻ sợ hãi tuyệt vọng.

Cũng không bất ngờ. Cô ấy đã tận mắt chứng kiến tôi đã dùng bàn tay trần đập nát những hiệp sĩ mạnh nhất vương quốc ra sao.

“Ừ, chính thế.”

“Nếu vậy, hãy để em giúp ngài.”

“Cái gì...?”

Ánh mắt cô nghiêm túc.

Tuy nhiên, tôi không thể đồng ý cái đề nghị ấy được.

Tay tôi đã nhúng chàm rồi.

Tôi định từ chối, nhưng Silfa đã xen vào.

“Cô có thích Raze không?”

“Ể?”

Mariage cứng đờ.

Một bầu không khí im lặng kì lạ xuất hiện.

Tôi không biết phải phản ứng sao nữa.

Nhưng, gò má Mariage dần dần ửng đỏ, ngay cả tai cô cũng biến thành đỏ chót.

“C-Cô đang nói gì vậy...!?”

“Không phải sao? Có vẻ tôi thấy vậy đó.”

“Cô không sai! Ah... không. Ý tôi không phải theo nghĩa đó, cái này, à ừm, nó khác.”

“Tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Cô thích anh ấy, hay là không?”

“Ư-Ừm...”

Làn da Mariage như sắp sửa bị nung lên.

“Tôi thích Raze. Đó là lý do tôi ở bên anh ấy. Nếu cô cũng cảm thấy như thế, vậy thì hãy nói mình muốn đứng về phía anh ấy đi.”

“C-Cô thực ra là ai...?”

“Tôi là con gái của quỷ vương - kẻ đã bị đánh bại bởi anh hùng.”

“...!”

Mariage hít một hơi thật sâu, không thốt lên lời.

Con quỷ bình thường thôi đã đủ sợ rồi. Đó là phản ứng tự nhiên.

“Con gái của quỷ vương... nếu là thật, cô không ghét con người sao?”

“Tôi hận những anh hùng đã sát hại cha tôi, và những kẻ địch của quỷ tộc. Nhưng, điều đó không có nghĩa là tôi ghét con người. Loài người mới là những kẻ căm ghét và khinh thường các chủng tộc khác.”

Mariage kinh ngạc.

Đây chính là sự khác biệt trong giá trị giữa các chủng tộc, và sự cao quý của Silfa.

“Raze, đây là người quan trọng với anh đúng không?”

“... Đúng vậy.”

“Vậy thì giờ cô ấy cũng là người quan trọng với em.”

Silfa mỉm cười.

Mariage chớp mắt liên hồi trước nụ cười ngọt ngào của nàng công chúa quỷ tộc.

“Hai người có thể thư thả trò chuyện. Em sẽ canh chừng bên ngoài.”

Silfa lập tức rời đi. Cô ấy thật chu đáo.

“Raze-sama, cô ấy...”

“Silfa là một cô nàng như vậy. Tôi không biết diễn tả sao cho chính xác. Nhưng người có thể tin tưởng nói chuyện cùng cô ấy.”

Những thứ tôi có thể làm cho Silfa không nhiều lắm.

Nếu tôi có thể bù đắp cho cô ấy trong lúc chúng tôi ở đây thì thật là một điều tốt.

Mariage nhẹ nhõm nở nụ cười, như thể đã thả lỏng thân thể.

“Được thôi, em sẽ làm thế. Nếu có thể, em muốn trò chuyện cùng cô ấy về những chủ đề dành cho con gái với nhau.”

“Hiểu rồi.”

Mưa bên ngoài đã ngớt dần.

“Raze-sama. Ngài có nhớ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện cùng nhau không...?”

“Hmm...”

Tôi lục tìm trong kí ức trước câu hỏi bất chợt ấy.

Theo tôi nhớ, đó là khi tôi đang chữa trị cho một chú chim bị thương ở hậu hoa viên của đại thánh đường.

Nó rỉ máu ở cánh và không làm sao bay về tổ được.

Tuy nhiên, các tu sĩ không được sử dụng ma thuật hồi phục cho bất cứ loài nào khác trừ con người. Bởi có niềm tin rằng can thiệp vào sinh - tử của các chủng loài khác là bất kính với sự sống mà Chúa ban tặng cho chúng.

Vậy nên tôi chữa trị cho chú chim đó bằng băng gạc và thuốc. Sau đó, tôi chăm sóc cho nó tại thánh đường một thời gian. Vài tuần sau, chú chim đã có thể bay trở lại.

“Vào thời điểm đó, em đã hỏi Raze-sama rằng tại sao ngài cứu chú chim ấy. Rồi, ngài đã trả lời thế này.”

Mariage nhắm mắt lại, đặt tay lên lồng ngực.

“”Bởi vì đôi tay tôi là để chữa lành”.”

“...”

Tôi không tìm ra lời nào để đáp lại.

Cô ấy buồn khi biết bàn tay tôi đã không còn dùng để cứu chữa nữa, mà thay vào đó là hủy diệt?

Người sẽ tha thứ cho tôi với đôi tay nhuốm máu này chứ--?

“Kể từ đó, em đã yêu Raze-sama.”

“Hả?”

Trong vài giây tôi không hiểu cô ấy đang nói gì.

Trong lúc tôi bối rối, còn Mariage thì mặt càng ngày càng đỏ. Mắt cô ấy ướt đẫm, ngay cả cổ cô cũng đỏ lựng.

“Kể từ đó, em lúc nào cũng coi trọng và nghĩ về Raze-sama.”

“Điều đó tức là tình bạn đúng không...”

“Ng-Ngài nhầm rồi! Những gì em muốn nói là...”

Ngôn từ của cô ấy đang dao động.

“Em là thánh nữ. Còn Raze-sama là tu sĩ. Hai chúng ta đều nhận thức được vị trí của mình. Mối quan hệ như vậy là không được phép. Tuy nhiên...”

Những giọt nước lớn rơi xuống nền nhà bụi bặm.

Những giọt nước mắt của Mariage.

“Nếu bây giờ em không nói... Em có cảm giác mình sẽ không bao giờ nói với anh được nữa...”

Silfa quả là một người thông minh và tốt bụng. Dường như những nỗi lo của cô ấy là sự thật.

Bởi vì khi tôi rời khỏi đây, tôi không hề có ý định gặp lại người lần nữa.

“... Xin người hãy ngẩng đầu lên đi.”

“Raze-sama...”

“Cảm ơn. Tôi đã nghe những xúc cảm của người. Nhưng, hiện tại, tôi không thể cho người đáp án được.”

“... Vâng. Em hiểu.”

Mariage cười đẹp tuyệt mỹ với đôi mắt đỏ au. Đây chính xác là hình tượng thánh nữ, người đem đến sự cứu rỗi cho tất cả mọi người.

“Nhân tiện... Em có thể thỉnh cầu anh một điều không?”

“Là gì vậy?”

“... Anh có thể gọi em là Age.”

“Đó?”

“Đó là tên mà gia đình và bè bạn gọi em. Mong anh hãy thoải mái gọi em như vậy.”

“Được rồi, Age.”

Nghe câu trả lời của tôi, Mariage cười bẽn lẽn.

Đó nào phải là nụ cười của vị thánh nữ thánh thiện, đó là nụ cười của một thiếu nữ đơn thuần.

***

Đêm hôm đó, chúng tôi quyết định ngủ ở những phòng riêng.

Những sự việc lúc ban ngày cứ hiện rõ trong tâm trí tôi. Đặc biệt có một điều làm tôi suy nghĩ.

Thế là tôi rời phòng, gõ cửa phòng của cô ấy.

“--Age, em vẫn còn thức chứ?”

Tức thì tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã, và cánh cửa phòng mở ra.

“Raze-sama. Anh cần gì từ em sao...?”

Tôi nói với Mariage - người vừa xuất hiện trong bộ dạng không phòng bị với chiếc váy một mảnh mỏng tang.

“Anh muốn nói với em một chuyện về cơ thể của em.”

Bối rối trước lời nói của tôi, cô ấy mời tôi vào phòng với một ánh mắt dữ dội.

Age ngồi trên giường, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Ưm, anh muốn nói về chuyện gì...?”

“Cơ thể của em đã bị yểm ma chú.”

Tôi nói thẳng với cổ.

“Ma chú...? Đó là loại “ma thuật” áp vào cơ thể người và đồ vật như một thiết bị, phải không ạ?”

“Đúng là vậy. Nó ẩn trong người em và đang điều khiển nó. Lúc sáng, khi em cố gắng ra lệnh cho các thánh hiệp sĩ, em đã không thể nói được tạm thời đúng không?”

“Ah...”

Vào thời điểm đó, cô ấy đã bị tước đi giọng nói cùng ngôn từ ngoài ý muốn bằng sức mạnh.

Đó là phản ứng điển hình của ma chú.

“Nhưng, ai là người...”

“Có thể là do Zeoral. Em có nhớ bất cứ chuyện gì không?”

“Về chuyện đó... Em nhớ mình đã ngủ ngay trước mặt ông ấy sau khi lễ rửa tội được tiến hành.”

“Vậy chính là lúc đó. Lão ta đặt ma chú lên người em để giới hạn hành động của em sao cho dễ bề thao túng. Bây giờ anh sẽ giải phóng em khỏi nó.”

“N-Nhưng, phá bỏ ma chú của một Giám mục...”

“Là điều không thể đối với một tu sĩ bình thường. Tuy nhiên-”

Với sức mạnh quỷ vương hiện giờ tôi đang sở hữu, không có gì là bất khả.

“Nhưng nó yêu cầu phải tiến hành thật cẩn thận. Hơn nữa, có thể em sẽ chịu đau đớn tột cùng. Em phải chuẩn bị cho điều đó...”

“Tất nhiên. Em sẽ không lãng phí ân huệ của Raze-sama.”

Tôi cũng hạ quyết tâm khi chứng kiến ý chí kiên cường của Age.

“Ma chú phải được gắn đâu đó trong cơ thể. Đầu tiên phải xác định nó đã.”

“Được.”

Tôi ngồi xuống kế bên Mariage và đặt tay lên trán cô ấy.

Tôi tập trung tinh lực, từ từ hạ thấp bàn tay.

Phản ứng xuất hiện khi tôi chạm đến phần dưới bụng của cô ấy.

Bên dưới bụng -- qua lớp vải mỏng, một hoa văn tỏa ra ánh sáng đỏ mờ mờ nổi lên.

“Đ-Đây là...”

“Chính là ma chú. Giả thuyết của anh đã đúng.”

“R-Raze-sama. Em nên làm gì đây...?”

“Anh sẽ phá hủy ma chú bằng “Điều Trị.” Nó sẽ làm được. Nhưng...”

“Nhưng...?”

“Nó sẽ an toàn hơn nếu tiếp xúc cơ thể trực tiếp...”

Sẽ rất tệ nếu chạm vào người cổ bởi cô ấy là thánh nữ. Tuy nhiên, tôi chưa nghĩ ra phương pháp nào khác.

Nhưng, Age nắm lấy bàn tay tôi, như muốn trấn an những xung đột nội tâm trong tôi.

“Age...?”

“Không sao đâu. Em không thể làm Raze-sama thấy bất tiện vì mấy cái đó trong tình huống như thế này.”

“... Nó thật sự ổn chứ?”

“Vâng.”

Age đứng dậy, đưa tay lên dây buộc vai của chiếc váy một mảnh.

Sau một thoáng do dự, cô cởi nút thắt.

Bộ đồ ngủ lụa tuột rơi xuống sàn.

Trong căn phòng tối chỉ có một chiếc đèn duy nhất, thân thể thon thả trần truồng của thánh nữ hiện ra.

Làn da mịn màng, trắng sáng như đang tỏa nắng. Chân tay nhỏ nhắn nhưng cân đối. Những đường nét cơ thể của cô, tròn trịa mềm mại, làm nổi bật lên vẻ đẹp nữ tính, thực sự có thể nói là hình mẫu hoàn hảo do thượng đế tạo ra.

Tôi bị hớp hồn, quên luôn tình cảnh hiện tại.

"C-Chuyện gì vậy...?”

“Không... không có gì.”

Tôi hít một hơi thật sâu, bước tới gần cô ấy.

Tôi đưa tay xuống dưới rốn của cô, ngón tay chạm vào làn da nhẵn nhụi.

Sau đó, tôi kích hoạt ma thuật thanh tẩy “Điều Trị.” Ngay tức khắc, cái hoa văn phát ra ánh sáng dữ dội.

Ma chú ngăn trở sự tự do.

“Hm... ahh...”

Age rên lên đầy đau đớn, gò má ửng đỏ vì đau cùng xấu hổ.

“Ahh...! Hmm...! Ahh... ahhhhh...!”

“Một chút nữa thôi.”

Tôi cẩn thận gia tăng cường độ “Điều Trị” từng chút một.

Nếu tác dụng quá mạnh, ma chú có thể vượt tầm kiểm soát và gây tổn hại đến cơ quan nội tạng của cô.

“Ah...! Hm! Haa...! R-Raze-sama, em không chịu được nữa...!”

Age khuỵu đầu gối, ngã xuống. Tôi nhanh chóng đỡ lấy cô.

Age bám chặt lấy tôi, cố gắng chịu đựng sự thống khổ của quá trình.

Tôi tiếp tục kích hoạt “Điều Trị,” cảm nhận nhiệt độ và mồ hôi của cô ấy bằng cả lòng bàn tay. Những giọt nước lấp lánh lăn trên da, rơi xuống đất.

“Raze-sama... Em xin lỗi...”Đột nhiên, cô ấy xin lỗi.

“Tại sao em lại xin lỗi?”

“Em... chẳng giúp được gì cho anh cả... khi Raze phải chịu đau khổ như vậy, em lại chẳng thể chữa trị cho anh, em thậm chí còn không thể đứng về bên anh...”

Những giọt nước mắt rơi xuống cánh tay tôi.

Nước mắt lăn dài trên má cô.

Cô hối tiếc từ tận thâm tâm. Cô thấy xấu hổ. Và tôi hiểu điều đó.

Bởi vì cô ấy là thánh nữ.

Không phải bởi danh hiệu hay địa vị, mà là một thứ gì đó tự nhiên. Như là thiên tính của cô gái có tên Age.

Đó là lý do tại sao cô ấy cảm thấy đau khổ hơn ai hết, hơn cả tôi.

“Không việc gì phải xin lỗi cả, Age.”

“N-Nhưng... Em... Hmm!”

Tôi đã kích hoạt “Điều Trị” trong bao lâu rồi?

Hoa văn ma chú dần dần mờ đi.

Ánh sáng tà ác càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất hoàn toàn ở bụng dưới Age.

Age thở khó nhọc trong khi người đầy mồ hôi.

Đó hẳn là một nỗi đau cô ấy chưa bao giờ trải qua. Nhận thức của cô như sắp sửa bay mất.

“Làm tốt lắm. Giờ em ổn rồi.”

“Raze-sama... cám ơn anh rất nhiều---”

Cô cuối cùng đã chạm tới giới hạn, ngã xuống.

Cô bất tỉnh. Nhưng bây giờ cô đã không còn bị trói buộc bởi ma chú của Zeoral nữa.

Tôi nhẹ nhàng bế Age lên giường, đắp chăn.

Lắng nghe hơi thở nhè nhẹ của Age, tôi mang một cảm xúc tương tự với Silfa và Liza.

Chúng ta không thể đi cùng nhau.

Tuy nhiên, anh muốn con tim em được nghỉ ngơi yên bình.

“Age. Tôi sẽ lo liệu tất cả.”

Tôi thầm thề, và đi khỏi phòng ngủ của thánh nữ.

Truyện Chữ Hay