-Trường Tinh Thể, gần tàn tích Lâu đài Quỷ Vương-
“Địa Hỏa.”
Một đám gargoyle[note32874] hình thể lớn hơn con người bị thiêu cháy trong tích tắc.
“Thạch Tước.”
Một chiến binh vung cây đại phủ bổ vào con golem xuống mặt đất.
Miệng hố lớn được hình thành tại đó.
“Phù... Bàn Tay Tử Thần.”
Một đạo tặc trượt qua con troll khổng lồ đang cầm búa tạ.
Liền ngay sau đó, ngực đám troll phun máu xanh tung tóe và ngã gục.
Những trận chiến ấy - không, những cảnh thảm sát ấy lần lượt diễn ra ở nhiều nơi khác nhau tại “Trường Tinh Thể.”
Loài người đã tiến vào nhiều nơi vốn chưa từng được khám phá trước đây.
Những kẻ đóng góp lớn nhất chính là các mạo hiểm giả như bọn họ.
“Chỉ vậy thôi hả. Lũ quái vật quá yếu.”
Người đàn ông đó là một mạo hiểm giả giàu kinh nghiệm, một thuật sư có tiếng tăm.
Ngay cả hiện tại, ngọn lửa mà anh ta thi triển đã giết một lượng lớn quái vật trong một đòn.
Nơi đây là ổ của lũ quái vật, còn được gọi là vùng đất tận cùng.
Tọa lạc gần lâu đài quỷ vương đã bị "thất hùng” phá hủy, đây là quê hương của vô số quái vật huyền thoại cùng ma thú. Ban đầu, chúng là những con quái vật có thể tàn phá một ngôi làng nhỏ hay thị trấn. Tuy nhiên, nếu các mạo hiểm giả mạnh mẽ như bọn họ đây lo liệu, chúng không còn là mối đe dọa.
“Này. Ta có thể đi săn quái chút chút, nhưng đừng quên mục tiêu chính đấy.”
Một chiến binh trung niên cùng cấp độ nói.
Cây rìu chiến của ông ta dính đầy máu và thịt đám quái vật.
“Tôi biết. Tôi nắm rõ vị trí của ả elf đó mà.”
Ma thuật của người đàn ông đã tìm được chính xác nơi chốn của người phụ nữ đang bỏ chạy.
“Vậy là cô ta trốn dưới lòng đất. Các cậu chỉ cần dồn ả vào góc là được.”
Tổng cộng hai mươi mạo hiểm giả tập trung ở Trường Tinh Thể.
Tất cả bọn họ đều là những mạo hiểm giả hàng đầu.
“Phải nói các anh hùng đúng là hào phóng. Nghĩ tới việc anh ta treo tiền thưởng cho đầu của lũ elf. Đó quả là một số tiền giúp chúng ta có thể sống sung sướng cả đời.”
“Rõ ràng lũ elf đã nhắm đến mạng sống của thất hùng.”
“Ah, cô ta còn là thủ lĩnh của phe nổi loạn nữa...”
“Người ta nói, đó là sự trả thù vì vụ đốt rừng. Mà, chúng có vẻ khó nhằn hơn đám quái khác... nhưng, sau cùng vẫn là những chú thỏ bị săn thôi.”
Đám đàn ông truy đuổi mục tiêu elf của họ.
Người đàn ông dừng bước khi họ đặt chân đến khu nội của Trường Tinh Thể.
“Bỏ cuộc đi? Mày không còn đường thoát đâu!!”
Người đàn ông nói với nữ elf có lẽ đang trốn đâu đó.
Giây phút tiếp theo, một mũi tên lao vút trong không trung.
Tuy nhiên ngay trước khi mũi tên xuyên qua lưng gã, nó bỗng biến mất trong ngọn lửa.
“-Tìm thấy ả rồi.”
Gã đạo tặc tung ra một đống dao găm.
Thanh âm kim loại vang lên nặng nề, sau một khoảng trễ ngắn, xuất hiện một tiếng kêu đau đớn.
Sau đó, một người phụ nữ tóc dài màu vàng với đôi tai nhọn từ trên đỉnh cái cột trụ ngã xuống.
Cô ấy là một nàng elf xinh đẹp, mặc trên mình bộ chiến phục đặc thù.
Nữ elf rút thanh dao găm ra khỏi vai, nhưng không có khả năng đứng dậy.
“Cái này... Các ngươi đã làm gì ta...?”
“Là chất độc. Thêm nữa, đó là chất độc chết người do một giả kim thuật sư chuẩn bị, một lượng nhỏ cũng đủ hạ gục một con quái vật lớn. Tao có lời khen khi mày vẫn còn tỉnh táo đấy.”
“Lũ người chó má... Sao các ngươi dám... với khu rừng của bọn ta...”
“Chúng ta? Gì, những vùng đất đó thuộc về con người mà!”
Gã đàn ông cúi xuống trước mặt nữ elf đang nằm rạp trên đất rồi túm lấy tóc cô ấy.
“Hế... Ta nghĩ đáng mong đợi từ một elf đấy, không tệ chút nào.”
“C-Các ngươi...?”
“Anh em! Cùng nhau vui vẻ với ả trước khi đem đầu về cho “thất hùng” nào.”
Lũ mạo hiểm giả cùng bật cười móc mỉa.
“D-Dừng lại...!”
“Nào, nào, đừng có nhộn. Không phải lo đâu. Sau khi giết ngươi, bọn tao cũng sẽ làm vậy với lũ elf còn lại.”
Đám người đồng loạt vây quanh nữ elf.
Bộ chiến phục của cô bị lột bỏ, làn da trắng ngần tuyệt mỹ lộ ra.
Những tiếng la hét, tiếng cười hòa vào nhau tại vùng đất xa xăm này - nơi mà sẽ chẳng có sự giúp đỡ nào.
Bất thình lình, cơ thể một gã chiến binh đột nhiên nổ tung.
“Hả-?”
Không một gã mạo hiểm giả nào chứng kiến hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
[???]: Ma thuật vô định đánh trúng đồng minh. Đại hiệu năng. Đồng minh chết.
“Kinh nghiệm” chiến đấu cấp cao của họ thông báo rằng vẫn chưa biết chi tiết.
Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng gã đàn ông bị bao phủ bởi máu của tên chiến binh.
“Ma thuật tầm xa...? Dựng “rào chắn ma pháp” nhanh!”
Đám người cũng như các ma thuật sư đồng thời dựng lá chắn phản ma thuật. Tất cả ngay lập tức vào vị trí chiến đấu.
Chính lúc ấy, gã đàn ông nhìn thấy một bóng hình lạ lẫm.
“Lạy Chúa trên cao, thế gian này hết thảy đều là hư vô-”
Một chàng tu sĩ trẻ, tại một nơi nguy hiểm mà dù có nhầm lẫn con người ta cũng chẳng thể nào bị lạc.
Cậu ta khoác trên mình bộ áo phục tu sĩ phụng sự đại thánh đường, một nửa khuôn mặt bị che đi bởi vết bỏng đau thương.
“Này! Mày là đứa nào vậy hả?”
“Tôi là một tu sĩ.”
“Ha!? Nhìn mày ai chẳng biết thế.”
Một tín đồ trung thành với Chúa. Cậu ấy trông không có vẻ phù hợp với chiến trận.
Là hắn ta làm ư?
Gã đàn ông phủ nhận cái ý nghĩ ngu ngốc vừa xuất hiện.
“Tại sao một tu sĩ lại ở chốn này?”
“Ta ở đây là để diệt trừ các ngươi.”
Đó là những gì chàng tu sĩ nói.
Trước lời nói đột ngột ấy, đám người trở nên hoang mang.
“Hahahaha! Mày vừa nghe gì không? Thằng này hề vãi chấy...! Này tu sĩ, mày có biết bọn tao là ai không hả? Chúng tao là mạo hiểm giả nhận mệnh lệnh từ “thất hùng” đấy.”
Một kiếm sĩ cho cậu tu sĩ xem phụ kiện bằng bạc đeo ở cổ.
Đó là minh chứng cho thấy họ là mạo hiểm giả. Là cấp phép chính thức và dấu hiệu đặc quyền được giết quái vật.
Vai trò của quân lính là bảo vệ thành phố và đất nước.
Tất nhiên, một số người lính làm tốt nhiệm vụ đó. Nhưng mạo hiểm giả là ngoại lệ.
Toàn bộ mạo hiểm giả sở hữu “ma thuật” cùng “năng lực.”
Nên họ đi tới những vùng đất chưa được khám phá nằm xa tầm tay của con người, giao chiến với những quái vật chưa biết tên, và sống sót.
“Đúng, đương nhiên là ta biết. Ta cũng biết các ngươi - lũ côn trùng vô lại, và đám thất hùng là nguyên nhân của mọi việc.”
“HA! Mày nói cái gì vậy? Thằng này đúng là hề chúa.”
Gã đàn ông cùng đồng bọn chế nhạo cậu tu sĩ trẻ.
“Nhờ thất hùng đánh bại quỷ vương, chúng ta mới tiến gần đến hòa bình. Nếu không, đại thánh đường chẳng đủ khả năng mà nhúc nhích với “thanh lọc chủng tộc” đâu. Nếu mày là tu sĩ, thì nên biết vâng lời.”
“Tại sao đống rác các ngươi được ra lệnh cho ta?”
Tu sĩ không mảy may sợ hãi. Trái ngược lại, cậu còn khiêu khích bọn chúng.
Thái độ đó thật khó ưa.
“Đã thế, tao sẽ cho mày thấy những gì đám quái vật cảm nhận...”
Gã đàn ông không cần niệm chú, tung ra chiêu “Địa Hỏa.”
Ngọn lửa dữ từng thiêu rụi đám gargoyle trong khoảnh khắc trùm lên cậu tu sĩ.
Tuy nhiên, làn sóng lửa đã mất hút.
Tu sĩ đứng đó, một tay giơ lên như thể chẳng có gì.
“Thế thôi à?”
“Không thể nào...!”
“Ta đang hỏi ngươi là “ma thuật” của ngươi chỉ có thế thôi?”
“Tấn công!!”
Các thuật sư đẩy người đàn ông ra, đồng loạt tung phép tấn công. Đạo tặc và thợ săn cũng thi triển các đòn đánh tầm xa.
“Bụi Kim Cương.”
“Thiên Lôi.”
“Vũ Tiễn.”
“Sợi Chỉ Tử Thần.”
Gió băng, lốc sấm sét, vô vàn những mũi tên sắt lẫn chỉ thép, tất cả đều lao tới với tốc độ cao.
[Bụi Kim Cương]: Đánh trúng mục tiêu. Vô hiệu do suy yếu.
[Thiên Lôi]: Đánh trúng mục tiêu. Vô hiệu do suy yếu.
[Vũ Tiễn]: Đánh trúng mục tiêu. Vô hiệu do suy yếu.
[Sợi Chỉ Tử Thần]: Đánh trúng mục tiêu. Vô hiệu do suy yếu.
“Kinh nghiệm chiến đấu” của người đàn ông tức khắc đưa ra thông tin chính xác.
Cậu tu sĩ đối mặt với chúng, chỉ đưa một bàn tay, toàn bộ những kỹ năng được tung ra đã biến mất.
Vô hiệu do bị suy yếu sao...?
“K-Không thể nào...! Chuyện quái gì vậy?”
“Trong trường hợp đó, để thử ra tay trực tiếp hơn! “Lưỡi Kiếm Thánh”.”
Ma kiếm sĩ phái song kiếm nhảy tới, tấn công tu sĩ.
“Chết đi! “Bạo Liệt Trảm”!”
Hai lưỡi kiếm thấm nhuần thánh thuật sở hữu sức mạnh tấn công vô cùng lớn vung tới. Hơn nữa, thứ được tung ra là thứ “ma thuật” chết chóc có thể chém sắt như chém bùn.
[Lưỡi Kiếm Thánh]: Tự kích hoạt. Vô hiệu do suy yếu.
[Bạo Liệt Trảm]: Không trúng mục tiêu. Vô hiệu do suy yếu.
Đáng kinh ngạc thay, cậu tu sĩ dùng ngón tay của mình để chặn lưỡi kiếm. Đó không phải huyễn tưởng hay giả dối.
“Cũng chỉ đến thế... Chúng còn không đủ để cản trở “thất hùng”.”
“Không thể... Mày đã làm cái gì hả?”
“Chỉ là dùng “Lực Lượng” lên các đòn tấn công của ngươi thôi. Nhưng mà là nghịch đảo.”
“Nghịch đảo...?”
Mình chưa nghe cái năng lực đó bao giờ. Không thể nào có thể ghi đè lên mọi ma thuật cấp cao. Vô lý.
“Rốt cuộc mày là ai hả...?”
“Bàn tay ta không còn dùng để chữa trị chúng nữa.”
Tu sĩ bước một bước về phía đám người.
Họ không tài nào di chuyển, như thể bị trói buộc khi đối mặt với thứ sợ hãi nặng nề, không tên.
“Giờ đến lượt của ta.”
Tu sĩ ngước nhìn trời cao, đưa tay lên.
Mày định làm gì...?
Người đàn ông sẵn sàng kích hoạt ma thuật phòng thủ ngay tức khắc.
Nhưng, họ không biết là nó vô dụng đến tận phút cuối cùng.
“Cải Biến Điều Trị -- Tất thảy sẽ mục rữa.”
Điều đầu tiên biến đổi là vũ khí cùng giáp trụ của đám mạo hiểm giả.
Kiếm và giáp được chế tạo từ những kim loại quý hiếm bất khả xâm phạm như adamantite và orichalcum trong tích tắc gỉ sét hết. Sự ăn mòn tiếp tục, vỡ vụn như cát, trôi lọt qua tay các mạo hiểm giả.
Cây trượng của người đàn ông cũng chung số phận.
“T-Trượng Caduceus[note32873] của tao...! Không thể nào...!”
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
“Gyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!”
Một tiếng rú ghê tởm cất lên.
Đó là gã đạo tặc đã ném những con dao găm tẩm độc vào cô gái elf.
Một lượng lớn khói trắng bốc lên từ cơ thể gã.
Thêm nữa, những bong bóng xanh thẫm trào lên từ miệng, trong khi mạch máu nổi lên một cách kì lạ. Cuối cùng, gã không thể đứng yên được nữa, ngã xuống lăn lộn trên mặt đất.
Không một ai thoát khỏi sự bất thường đó.
Một số kẻ bị tê liệt vì co giật, có kẻ lại điên loạn sau khi thấy các ảo ảnh, vài đứa bị mù lòa, mất giọng nói hay biến thành tượng đá.
Một cảnh địa ngục tràn đầy sự đớn đau quằn quại.
[???]: Dính ma thuật vô định từ mục tiêu. Không thể phòng thủ. Không thể phục hồi.
Da gã bắt đầu nhức nhối. Đau đến tận xương tủy.
Nỗi đau chưa từng trải qua khiến hắn mất bình tĩnh.
Ngay cả đôi chân đỡ lấy cơ thể của hắn cũng tan chảy, tên đàn ông ngã xuống đất với tứ chi gãy rời, bằng chút ý thức còn sót lại, cảm thấy cậu tu sĩ đang tiếp cận.
“-- Điều Trị là ma thuật giúp loại bỏ và chữa lành tất cả những gì nhơ bẩn, như độc dược, tê liệt, ảo ảnh, ăn mòn, hay hóa đá. Nhưng, ta đã đảo ngược nó. Thế nên, chúng phải hứng chịu mọi nhơ nhuốc có thể tồn tại trên thế giới này.”
Đây không phải là thật.
Không phải là thật. Không phải. Không phải. Không phải. Không phải. Không phải. Không phải. Không phải. Không phải là thật!
“C-Cứu với...”
Người đàn ông van xin, ý thức dần dần biến mất.
Giữa cảnh địa ngục ấy, một tiếng cười vang lên.
“Kuku... Hahahahaha! Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha!”
Tiếng cười của cậu tu sĩ triệu hoán mây mù, sấm chớp vang rền tới khắp lãnh địa quỷ.
Sau đó, những con quái vật và quỷ nhân cấp thấp, đang phải trốn tránh vì sợ hãi loài người, bắt đầu sợ sệt bước ra.
“Ồ... Quỷ vương-sama...”
“Đế vương vĩ đại của chúng ta... đã phục sinh rồi...”
Các quỷ nhân tụ tập quanh cậu tu sĩ, đứng thành vòng tròn rồi lần lượt quỳ gối xuống.
Ngay cả đám quái vật ngu si cũng cúi đầu đầy thành kính.
Cậu tu sĩ đó điên rồi.
Tuy nhiên, đó không phải là cái điên cuồng của con người.
Một con quỷ. Ác ma. Không, không phải vậy. Đó là-
Thứ cuối cùng mà gã đàn ông đang phân hủy nhìn thấy, là chuyến hành trình của chính quỷ vương.