“Kể cả cậu có ngã xuống đây thì cũng không chết được đâu.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên. Thanh âm của cô ấy vang hơn bình thường, có lẽ bởi không có tiếng ồn ở xung quanh.
Chẳng mấy chốc, một bóng hình hiện ra từ bóng tối. Khoác bên ngoài một áo blouse trắng, chiếc áo jacket đen tuyền phía trong và cái váy chữ H ôm sát người đã làm nổi bật đường cong tuyệt đẹp của cô ấy. Cầm trên tay một cái túi da văn phòng, người phụ nữ này trông như một nữ doanh nhân trẻ điển hình.
“ Nước ở đây không sâu lắm. Nó chỉ phù hợp để vầy nước thôi”
Tông giọng cô lên cao về phía cuối câu. Mặc dù có dáng vẻ của một nữ doanh nhân sắc sảo, cách nói chuyện của cô lại khá tinh nghịch.
Khi Seol chậm chạp bước lên khỏi mặt nước, người phụ nữ thoáng nở cười nhẹ.
“Cậu có phải là Seol…”
“Cô là ai?”
Người phụ nữ nuốt xuống những lời định nói và thong thả tiến đến bên Seol. Với một cử chỉ đầy chuyên nghiệp, người phụ nữ ấy lấy ra danh thiếp và đưa cho cậu.
“Hân hạnh.”
Seol liếc nhìn tấm danh thiếp.
[Công ty dược phẩm Sinyoung]
[Giám đốc Kim Hannah]
Khi thấy Seol không có ý định gì là muốn nhận tấm danh thiếp, Kim Hannah rút tay lại, dường như cô đang cảm thấy bối rối. Sau đó, cô đưa cho cậu một chiếc khăn tay như để đổi chủ đề.
“Dùng nó đi. Về phần tôi, tôi không lấy làm thích thú khi nhìn một người đàn ông trưởng thành rơi lệ đâu.”
Seol từ chối nhận chiếc khăn mà gạt nước mắt bằng ống tay áo. Người khác ắt hẳn sẽ cảm thấy khó chịu vì sự thô lỗ, nhưng Kim Hannah lại thấy sự cảnh giác của Seol vô cùng thú vị.
“Tôi đã từng nghe nói rằng một kẻ nghiện cờ bạc chả thèm quan tâm đến bất cứ điều gì ngay cả khi một người phụ nữ xinh đẹp khỏa thân nhảy vào lòng anh ta. Có vẻ như tôi kiểm chứng được lời đồn rồi.”
Seol quan sát kĩ người phụ nữ đeo kính kia, người mang vẻ đẹp của một nữ thần trong cõi tiên. Cậu cảm thấy như đã nhìn thấy cô trong giấc mơ của mình.
Chính xác hơn, cậu nhớ rằng mình đã nhìn thấy cô ngay ở khung cảnh đầu tiên. Khi đó, một người phụ nữ lạ mặt đã tiếp cận Seol khi cậu đang uống bia bên bờ sông Tancheon.
Cô nói cô có một tin tuyệt vời cho cậu. Và đó quả thực là một tin tốt lành. Cô nói rằng cô sẽ cho cậu đủ tiền để trả nợ và giúp đỡ cậu kiếm thêm nhiều thật nhiều. Đủ để cậu không bao giờ phải lo nghĩ chuyện tiền nong nữa, miễn là cậu chăm chỉ làm việc. Khi cô lôi ra một chiếc phong bì dày cộp tiền, Seol trong giấc mơ ấy đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Mặc dù, thay vào đó, cậu phải ký một ‘Hợp đồng’, nhưng Seol trong mơ lại không mảy may quan tâm. Sau tất cả, tiền đã chui vào túi, khi cậu ta đang cân nhắc đến việc trở thành một đối tượng thử nghiệm thuốc để có thêm chút đỉnh.
Tất nhiên, mãi sau này cậu mới phát hiện ra rằng mình đã bị lừa. Bị quăng vào thế giới mà cậu chưa bao giờ nghe nói đến, và bản hợp đồng đó thực chất là một giao kèo nô lệ.
Mặc dù tất cả chỉ là mơ, cậu vẫn rùng mình khi hồi tưởng lại cảnh mình đã phải làm quần quật, cực nhọc ra sao.
‘Không, đợi đã!’
Seol chợt nhận ra một điều. Những điều mà cậu vốn coi như là một giấc mơ đơn thuần đang thực sự diễn ra trong thế giới này. Khi cậu chấp nhận điều này, trái tim cậu nguội lạnh và sự cảnh giác bỗng được đẩy lên đến đỉnh điểm.
“Cậu bình tĩnh hơn vẻ bề ngoài đấy.”
“?”
“Tôi đã nghĩ cậu sẽ phản ứng lại khi tôi nhắc đến cờ bạc”.
Chắc chắn, Kim Hannah phải bất ngờ với phản ứng hiện tại của Seol. Bởi lẽ, hiện tại sự chú ý của cậu đang ở nơi khác.
“Dù sao thì, đằng nào nó cũng tốt cho tôi. Có vẻ như nói chuyện với cậu sẽ dễ dàng hơn so với tôi tưởng.”
“Nói chuyện?”
” Phải. Tôi đến để đưa một tin tốttt lành~”
Kim Hannah cười khẩy như thể cô ta thấy mình thật hài hước. Trong khi đó, Seol không thể che giấu cú sốc của mình.
Tôi đến để đưa một tin tốt lành.
Đó chính xác là những gì mà cậu đã nghe thấy trong giấc mơ. Giờ, cậu bắt đầu thực sự tin rằng giấc mơ của cậu không chỉ là một sự tình cờ vô nghĩa mà là một điềm báo cho những chuyện sắp diễn ra.
“Này”
Kim Hannah thả chiếc túi da ở cổ tay phải xuống. Khi quai của chiếc túi rủ xuống, bên trong chiếc túi lộ ra, và cậu có thể nhìn thấy những cọc tiền 50,000 won được buộc gọn gàng.
“Tại sao chúng ta không đánh cược ?”
Cô ta đi thăm vào trọng tâm của thương vụ. Cô đã hoàn thành việc điều tra lai lịch của người đàn ông trẻ này.Tất cả những gì cần làm còn lại là thả miếng mồi béo bở này.
Mấy kẻ nghiện cờ bạc luôn rất dễ dàng bị lôi kéo. Nhưng cô lại là một kẻ cầu toàn. Hannah luôn canh thời điểm hoàn hảo nhất, lúc mà họ bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, để tiến hành giao dich. Có vậy mới đảm bảo rằng mục tiêu sẽ không có cách nào ngoài đồng ý.
Và đó chính xác là ngày hôm nay.
Thấy người đàn ông trẻ dán chặt mắt vào túi mình, Kim Hannah cảm thấy đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Seol từ tốn ngẩng đầu. Kim Hannah siết chặt hai tay như muốn thúc giục Seol đưa ra quyết định.
“Không, cảm ơn”
“Tuyệt, trò mà chúng ta sẽ chơi là….”
Kim Hannah cứng họng.
“Tôi từ bỏ cờ bạc rồi. Tôi sẽ không chơi đâu.”
Cô phải cố gắng rất nhiều mới lấy lại được sự bình tĩnh. Kim Hannah chớp mắt thật nhanh rồi hơi nghiêng đầu.
“Kể cả khi cậu có thể thắng tất cả chỗ này?”
“Không hứng thú.”
“Thế nếu nó là của cậu dù cho thắng hay thua? Nếu tôi nhớ chính xác, thì cậu đang có kha khá món nợ cần phải trả nhỉ?”
“Đấy là việc của tôi.”
“Vậy cậu không tò mò với việc tại sao tôi lại đưa ra đề nghị này với cậu à ?”
“….”
“Tôi sẽ giải thích mọi thứ. Đổi lại cậu cần làm là chơi một trò chơi với tôi. Tất nhiên, cậu sẽ được nhận cả món tiền đó nữa, bất kể cậu thắng hay thua.”
Thành thật mà nói, đó là một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn. Nhìn sơ qua, Seol có thể đếm được ít nhất bốn mươi cọc tiền. Người phụ nữ kia có vẻ đáng tin cậy từ giọng nói đầy chắc chắn của cô ta. Lắng nghe cô ấy có vẻ như không phải là một ý tưởng tồi.
Ngay khi Seol chuẩn bị gật đầu đồng ý, một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu cậu. Những cảm xúc còn đọng lại từ ngày hôm đó đột ngột dữ dội kháng cự lại chính bản thân cậu.
Cũng vào thời điểm ấy, cậu có thể cảm nhận được một sức hấp dẫn kỳ lạ. Bên trong vòng xoáy mâu thuẫn của cảm xúc, Seol nặng nề thở gấp.
‘Có phải mình gần như… đã phạm phải một sai lầm to lớn khác?’
Cho dù giấc mơ có sống động đến đâu, người ta cũng sẽ nhanh chóng quên mất nó ngay khi thức dậy. Seol vẫn có thể nhớ người phụ nữ này đến tận bây giờ, phải chăng điều đó có nghĩa là cô ta đóng một vai trò quan trọng? Seol tự nói với bản thân mình rằng cậu phải cẩn thận với Kim Hannah.
Và quả thực, sự nghi ngờ Seol đã đúng. Câu nói của cô ta, ‘ Tất cả những gì cậu cần làm là chơi một trò chơi với tôi’, có thể được diễn giải theo đủ mọi cách.
“Tôi từ chối.”
Ồ thật ư? Kim Hannah lầm bầm.
Phản ứng của cậu ta thực sự là điều cô không thể ngờ tới. Kim Hannah đã hy vọng rằng Seol sẽ nhảy bổ vào cô như một con thú đói khát khi nhìn thấy đống tiền. Đó mới là Seol mà Kim Hannah biết.
Nhưng tình huống này cũng không hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của cô ta. Thỉnh thoảng, sẽ có những kẻ như vậy, những kẻ ngu ngốc sẽ từ chối để có được nhiều hơn từ cô.
Kim Hannah điều chỉnh đánh giá nội bộ của mình về Seol. Cậu ta có vẻ không tệ đến thế. Ít nhất, cậu ta vẫn tốt hơn những kẻ liều lĩnh đần độn.
Không may thay…
‘Mày chọn sai đối tượng rồi, thằng khốn.’
Đây chắc chắn không phải là lần đầu tiên của Kim Hannah. Cô ta biết rất rất rõ phải làm thế nào để thuyết phục những người như cậu.
“Thật là phiền phức….”
Kim Hannah giả vờ khoanh tay và ấn vào phía túi trong cái áo jacket của cô ta.
Buzz— Thứ gì đó rung lên.
“Ah, xin lỗi, chờ tôi một chút.”
Cô ta lấy điện thoại ra và khéo léo đeo tai nghe vào.
“Vâng, Kim Hannah đây. À vâng, hiện giờ tôi đang nói chuyện với cậu ấy. Vâng, vâng…. Thật sao? Chúng ta đã quyết định sẽ tuyển dụng người đó?”
Kim Hannah liếc nhanh về phía Seol. Sau đó…
“Vâng! Tất nhiên rồi, điều đó ổn thôi. Khách hàng của tôi đã từ chối rồi. Dù sao thì, tôi sẽ sớm liên hệ lại~”
Cô cởi tai nghe ra và mỉm cười.
“Thật trùng hợp làm sao. Chỉ mới đây thôi chỗ trống cuối cùng đó đã có người nhận rồi.”
Kim Hannah nhấn mạnh cụm từ ‘chỗ trống cuối cùng’.
“Well, bởi vì cậu từ chối, tôi đoán là mọi chuyện đã ổn rồi. Vậy thì, xin phép. Tôi chân thành hy vọng rồi cậu sẽ thành công và đạt được điều mình mong muốn trong cuộc sống.”
Kim Hannah nhặt lại chiếc túi da và quay đi không một chút do dự. Rồi cô bắt đầu bước đi, từng bước, từng bước một.
Từ những kinh nghiệm của mình, cô đã mong đợi hai điều sẽ xảy ra: Hoặc cậu ta sẽ ngăn cô lại ngay lập tức, hoặc sẽ chần chừ một chút rồi mới đuổi theo cô.
“Chờ đã.”
Kim Hannah nở một nụ cười tự mãn.
“Vâng, cậu có gì muốn nói ư?”
Cô khẽ quay đầu lại. Cái biểu cảm trêu chọc trên gương mặt cô ta như muốn nói ‘Sao nào?’.
‘Tuy hơi khác với dự kiến của tôi, cậu nghĩ rằng người như cậu có thể thắng nổi tôi sao?’
Cô ta đắc thắng mỉm cười. Chính lúc đó.
“Nếu nó không phải là một hợp đồng….”
Seol bắt đầu mở miệng nó.
“Nếu nó không phải là một hợp đồng, tôi sẽ nghe cô nói.”
Thế là hết. Chỉ bằng một câu nói đó, toàn bộ những suy nghĩ, kế hoạch của Kim Hannah đã hoàn toàn dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt với cái miệng há hốc.
“…Cậu có thể nói lại lần nữa không?”
Cô ta gần như không thể nặn ra nổi một câu trả lời.
“Những gì tôi muốn….”
Thứ được nói ra tiếp theo…
“…là một tờ giấy mời, không phải một bản hợp đồng.”
…đã phá hủy hoàn toàn những viễn cảnh mà cô luôn tưởng tượng.
“…Cậu.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Kim Hannah lập tức biến mất. Chầm chậm cởi bỏ kính, biểu cảm của cô trở nên lạnh băng.
“Cậu là ai?”
Cách nói chuyện của cô thay đổi. Có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng sự thù địch trong giọng nói của cô ta.
“Cô phải biết rõ chứ.”
Thấy người phụ nữ trước mặt không còn chút lịch sự nào trong lời nói, Seol cũng nói chuyện suồng sã hơn. Ánh mắt của Kim Hannah’ trở nên sắc nhọn như một lưỡi dao.
“Cậu đã sớm đứng về phía bên đó ư?”
“Hơn bất kì ai, cô biết rõ điều đó là không thể mà.”
Đúng vậy. Kim Hannah gần như đồng ý với cậu. Từ nửa năm trước cô ta đã chọn Seol là một trong những mục tiêu của mình. Cho đến tận bây giờ, cậu ta chưa từng có bất kì một hành động đáng ngờ nào.
Hơn nữa, nếu cậu ta đã đi qua nó, chỉ cần một lần, cậu ta đáng ra phải có thứ đó trên cơ thể. Tuy nhiên, cô không hề cảm nhận được vầng hào quang của ‘Mark’. Đây là một minh chứng rõ ràng rằng Seol không có bất cứ một mối quan hệ trực tiếp nào với thế giới khác.
Đối mặt với tình huống này, cô thực sự không ngờ đến nó dù chỉ một chút, Kim Hannah thực sự không chắc rằng mình phải làm gì tiếp theo. Theo như những gì cô biết, điều này vốn không thể xảy ra.
“Cậu muốn tôi tin điều đó ư? Hơn nữa cậu có biết sự khác biệt giữa một tờ giấy mời và một bản hợp đồng ?”
“Thế thì sao? Tôi không được phép nói “giấy mời” à ?”
Lời hồi đáp trơ trẽn của Seol khiến Kim Hannah cắn môi mình.
“Tôi không ở đây để chơi chữ. Ai? Là ai liên lạc cậu đầu tiên ?”
“Điều đó không quan trọng”
Seol cố tình đổi chủ đề. Tất cả những gì cậu nói cho tới bây giờ đều là từ giấc mơ của mình. Cả tờ giấy mời và hợp đồng.
Cậu cứ tuôn ra những lời đó bởi linh tính mách bảo. Bởi không đời nào mà Kim Hannah biết được sự thật, sẽ tốt hơn hết nếu cứ để cô ta hiểu nhầm. Sau tất cả, đây là thứ vũ khí lừa gạt duy nhất cậu có được để chống lại cô ta.
“Điều quan trọng là tôi muốn một tờ giấy mời, chứ không phải một bản hợp đồng.”
Nghe những điều này, Kim Hannah hít thật sâu.
“Được thôi, không cần nói với tôi nếu cậu không muốn. Tôi tò mò đấy, nhưng tôi chẳng có lý do gì để nghe cậu nói hết.”
1, 2, 3, 4. Kim Hannah đếm trong đầu để bình tĩnh lại. Cô có cảm giác rằng mình đã bị hất cẳng khỏi tốc độ của người đàn ông trẻ này.
“ Mà thôi quên đi, nói tôi nghe tại sao cậu lại muốn 1 tờ giấy mời.”
“Bởi tôi không có hứng thú với việc ký bản hợp đồng đó rồi sống như một nô lệ.”
Seol đơn giản đáp lại. Lông mày của Kim Hannah co giật.
“Nói tôi nghe tại sao tôi phải dùng tờ giấy mời quý giá của tôi cho một thằng nghiện cờ bạc vô dụng!”
Seol lưỡng lự. Trước khi kịp nhận ra, cậu đang xử lý giấc mơ buổi sáng như trong đời thực. Cái giấc mơ đó cứ ghim chặt trong đầu cậu, Seol không thể ngừng suy nghĩ rằng liệu mình có nên tiếp tục. Cũng chưa quá muộn, cậu có thể ngừng cuộc trò chuyện ngay bây giờ và giả đò như buổi nói chuyện này chưa từng diễn ra. Cậu đã quyết tâm từ bỏ cờ bạc. Cậu có thể bắt đầu xây dựng lại niềm tin đã mất bằng cách kiếm một công việc tử tế và làm việc một cách nghiêm túc.
Tuy nhiên, khi cậu tuyên bố cậu không hứng thú với việc nhận bản hợp đồng, cái cảm giác ghê tởm không rõ mà cậu từng cảm thấy liền nhanh chóng biến mất. Giờ đây, cái cảm giác lôi cuốn kì lạ là thứ duy nhất còn sót lại.
Cậu tò mò theo cách của riêng mình. Có một cái gì đó mà cậu cũng muốn xác nhận nữa.
Seol hồi tưởng lại cảnh cuối ở trong mơ. Cảm xúc hối hận của người đàn ông đang chết dần đã thúc đẩy Seol về phía trước.
Seol cuối cùng cũng hiểu cái cậu đã bỏ lại phía trước là gì. Để tới đó, cậu phải từ chối hoàn toàn việc nhận bản hợp đồng.
Seol siết hàm răng. Cậu quét dọn trí nhớ của mình với tất cả sự tập trung.
“Cô sẽ hối hận nếu không đưa tôi tờ giấy mời.”
“Cái gì ?”
“Cô nói rằng cô là Giám đốc Kim Hannah của công ty dược Shinyoung đúng không ?”
“Thì sao ?”
“Shinyoung nổi tiếng với việc liên tục phát triển thuốc mới trong mấy năm vừa rồi… Phải có gì đó liên quan đến cái thế giới đó phải không ?”
Sự nỗ lực chiến thắng của Seol đã hiệu quả. Vẻ mặt bình thản mà Kim Hannah đã cố gắng giữ hoàn toàn sụp đổ.
Trước khi có giấc mơ của ngày hôm nay, Seol không biết 1 chút nào về thế giới khác. Và hiển nhiên rằng thông tin về nó đã được giữ bí mật khỏi công chúng.
Cậu không biết Kim Hannah đã bị bắt phải giữ im lặng hay làm điều đó tự nguyện nhưng cậu cho rằng đây là một điểm yếu đáng giá. Bởi Seol hiện tại là 1 thường dân với không một hạn chế tự do nào, cậu không cần phải giữ lại.
“Tôi còn chẳng cần phải mở mồm. Sau tất cả, thế kỷ 21 đã luôn được cho là kỷ nguyên thông tin”.
“Cậu đang đe dọa tôi ?”
“Cô là người cố lừa tôi trước. Gậy ông đập lưng ông.”
“Thật buồn cười. Cậu nghĩ mọi người tin mình chắc ? Trong số tất cả mọi người, một kẻ nghiện cờ bạc ư?”
“…Ừ thì, tôi đoán cô nói đúng ”
Thấy Seol thừa nhận lỗi của mình, cảm giác lo lắng dâng lên trong trái tim Kim Hannah. Tại sao cậu ta có thể thoải mái như vậy ?
“Nhưng cấp trên của cô có nghĩ vậy không?”
Crack. Tiếng nghiến răng vang lên.
“Không thể hoàn thành 1 bản hợp đồng đơn giản, không thể giữ 1 bí mật đơn giản… Tôi chắc là bọn nó sẽ yêu cô lắm.”
“Đồ con hoang.”
Kim Hannah cuối cùng cũng đánh rơi chiếc mặt nạ của mình. Seol có thể nói rằng cậu đang tới rất gần rồi. Cậu biết rằng nắm trong tay một kẻ lừa đảo để nguyền rủa cũng chả khác gì khiến chúng vẫy cờ trắng.
Cậu ngắn gọn cân nhắc khiêu khích cô ta hơn nữa nhưng nhanh chóng quyết định thôi. Bây giờ, sau khi quật cho cô ta một vài lần, có vẻ như là một ý tưởng tốt khi nhẹ nhàng làm yên lòng cô ta. Sau tất thảy, cô ta mới là người ra quyết định cuối cùng.
“Tất nhiên, tôi không muốn đi xa đến thế. Cô chỉ cần đơn giản đưa cho tôi một tờ giấy mời mà thôi.”
Seol lùi lại một bước. Kim Hannah giận dữ nghiến răng với một vẻ mặt hằn học.
“Bản hợp đồng và tờ giấy mời là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Tôi có thể hoàn thiện bản hợp đồng trong thẩm quyền của mình chứ không phải tờ giấy mời.”
“Không phải vừa mới nãy cô đã nói gì đó về tờ giấy mời quý giá của cô sao?”
Mẹ kiếp. Kim Hannah cắn môi dưới.
‘Con mụ thần khốn kiếp. Người nói rồi sẽ đến lúc con không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng nó. Và đây chính là ý của người sao?’
Kim Hannah làm xù lên mái tóc được chải gọn ghẽ của mình khi cô ta chửi rủa vị thần của thế giới khác.
“Tôi không nói dối đâu. Tôi phải nhận sự cho phép cho một tờ giấy mời thông thường.”
Seol nhún vai đầy nghi ngờ. Chứng kiến thái độ bình tĩnh của cậu, cái đầu đang sôi sùng sục của Kim Hannah bình tĩnh trở lại.
Bản hợp đồng là một cuộc làm ăn. Tờ giấy mời mang một ý nghĩa khác, nhưng về mặt kỹ thuật, nó là sự mở rộng của cuộc làm ăn. Cậu ta có vẻ có tài thực sự chứ không phải là một tên nô lệ. Cậu ta khiến cô cảm thấy cô đang giao kèo với một người kỳ cựu, một người đã phải làm việc cực nhọc ở phía bên kia vài năm.
Tất nhiên, cô biết rằng không thể nào là trường hợp đó được.
Sau khi đã lấy lại hơi thở, Kim Hannah mở điện thoại. Nhưng trước khi cô ta ấn nút gọi, một cuộc đấu tranh nội tâm kinh khủng đã diễn ra ngừng cô lại.
‘ Mẹ kiếp, sao mình lại kết thúc với thằng con hoang này nhỉ …’
Đổi từ hợp đồng sang giấy mời là điều không hề dễ dàng. Không cần biết cô đã thêm thắt bao nhiêu, chắc chắn sẽ khó thoát khỏi việc bị khiển trách. Là một người tận tụy với sự nghiệp, Kim Hannah không thể chịu nổi việc thành tích của mình bị hoen ố.
Cô nói, cùng với chiếc điện thoại vẫn đang bật.
“Cậu phải đồng ý với ba điều kiện.”