“Hự!”
Ánh sáng từ đâu chiếu thẳng vào mắt Seol. Hắn ta nheo mắt nhìn và mọi thứ vẫn còn rất mờ ảo. Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy chiếc bóng đèn còn sáng trưng mà mình quên chưa tắt lúc đi ngủ.
Seol thở hổn hển, cố gắng nuốt lấy chút không khí rồi cuộn tròn lại để tránh cái lạnh đang ùa đến. Hắn nhận ra toàn thân mình đang ướt đẫm những giọt mồ hôi.
“Cái gì….”
Quệt tay, lau đi những mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng hắn chẳng thể ngừng run rẩy. Không hề cảm thấy u mê, tâm trí hắn minh mẫn lạ thường nhưng Seol lại như ngộp thở vì bao cảm xúc mãnh liệt đang đè nặng trái tim hắn.
Hắn vật lộn để dựng dậy, dựa lưng vào tường. Ngay lập tức, tiếng thở dài cố kìm nén bao lâu thoát ra.
“Ầyy….”
Seol nhắm mắt lại.
Một giấc mơ.
Hắn đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ thật lạ lùng, khác hoàn toàn so với bình thường. Cảm tưởng như hắn đã thật sự trải qua mọi thứ trong giấc mơ đó. Và cả những cảm xúc còn lắng đọng lại nữa.
Kỳ thực mà nói, đó là điều hoàn toàn vô lý. Giấc mơ đó tách biệt hoàn toàn khỏi cuộc sống thường ngày mà hắn thấy và trải nghiệm. Khung cảnh trong mơ khác xa thế giới hiện tại và hắn còn chiến đấu với những sinh vật mà rõ ràng không phải con người. Có lẽ, mọi thứ chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn thôi.
Nhưng, tại sao…?
Tại sao cảnh tượng cuối cùng ấy cứ mắc kẹt trong tâm trí hắn. Một người đàn ông đang hấp hối… và chỉ có những tiếc nuối làm hành trang sang thế giới bên kia. Bao hối tiếc, ăn năn, buồn khổ cùng tiếng thở dài u uất... Ngay cả khi sức sống của anh ta dần lụi tàn thì ngọn lửa của những phiền muộn ấy vẫn hừng hực bốc cháy. Chúng đeo bám tâm hồn Seol, khiến trái tim hắn quặn thắt.
Seol mệt mỏi mở mắt, chầm chậm đảo mắt quanh căn phòng. Cái chăn bị hất tung sang một bên, quần áo chất thành đống trên thùng mì, mấy chai rượu lăn lóc trên cái sàn nhà bẩn thỉu, một hộp thuốc lá nằm chỏng chơ ngay cạnh bên. Quang cảnh này sao lại xa lạ đến vậy.
Cơn đau nửa đầu quái ác từ đâu tấn công hắn. Theo phản xạ, hắn ta đứng dậy, lảo đảo bước về phía phòng tắm. Dưới cái lạnh cóng của xô nước lạnh, tâm trí hắn mới dần tỉnh táo lại. Khi không thể nhịn thở được nữa, Seol mới nhấc đầu khỏi làn nước. Phản chiếu trong gương kia vẫn là khuôn mặt của hắn, nhưng lại vô cùng xa lạ. Hõm mắt sâu hoắm, sắc mặt nhợt nhạt như chết trôi.
‘Đây… mà là mình ư?’
Từ từ chạm vào gương mặt mình khi đã nhìn rõ hơn, dường như khuôn mặt xưa kia đã không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt của một kẻ bần cùng vì cờ bạc và rượu chè bê tha. Hắn tưởng như bản thân đang đối diện với một kẻ đã chết vậy.
Không thèm lau đi chỗ nước đang nhỏ từng giọt ở cằm, Seol khoác áo lên và đẩy mở cánh cửa ra một cách bực dọc. Dạ dày hắn co thắt từng đợt, nhưng hắn nhận thức được nếu không có gì để nhồi vào để bắt nó im thì có lẽ hắn sẽ chả trụ thêm được lâu nữa. Hắn dừng chân tại một cửa hàng tiện lợi. Chả có gì ngon. Với hắn, đơn giản là hắn không thể chịu đựng việc ở nhà thêm một giây phút nào nữa mà thôi.
Cuối cùng, hắn thó lấy lon bia rồi rảo bước trong vô định cho tới khi đến cầu sông Tancheon. Mỗi lần thua bạc, hắn hay tới đây xin ông trời chút may mắn.
Seol mở lon, hớp lấy một ngụm bia mặc kệ sự phản đối của dạ dày.
Sự im lặng bỗng dấy lên trong lòng hắn những cảm xúc ào ạt. Hắn đã cố lờ đi nhưng chúng ùa về như một cơn đại hồng thuỷ.
‘Tại sao mình lại trở nên như thế này?’
Hắn nhìn dòng nước đục ngầu của sông Tancheon. Từ tiểu học, hắn đã chấp nhận rằng mình khác biệt. Hắn gọi năng lực đó là “mắt xanh”, và tin rằng mình là người được chọn. Hắn đã run lên vì phấn khích và kì vọng vào ngày điều kì diệu sẽ xảy ra. Ngẫm lại, quả thực những suy nghĩ đó giờ chỉ khiến hắn xấu hổ.
Càng lớn hắn càng nhận ra sự khác biệt chả mang lại gì tốt đẹp, thà rằng giấu đi sự khác biệt còn tốt hơn.
Trong 26 năm sống, hắn chỉ phát hiện được bốn điều về kỹ năng này. Nếu tập trung vào đôi mắt, mọi vật thể sống và đồ vật sẽ chuyển xanh, động chạm đến chúng thì chả sao cả còn dây dưa đến những vật còn lại không ánh lên màu xanh thì thể nào cũng xui xẻo. Hơn 50% là vậy.
Seol tập trung vào phần ‘hơn 50%’ đó. Nếu nhìn theo một góc độ khác thì hắn vẫn có gần 50% may mắn.
Sòng bạc là nơi hắn đã chọn để chứng minh giả thuyết này. Lúc đầu, Seol chỉ đơn giản coi nó là chỗ thử nghiệm. Ban đầu hắn thường thua tới 60-70% số vốn, nhưng cũng chả sao vì hắn chỉ mang 100.000 won thôi mà.
Nếu hắn thua tất tần tật, hắn sẽ bỏ đi và không trở lại nữa. Dẫu cho không được vui vẻ cho lắm, số tiền đó cũng tương đương như khoản tiền phụ cấp của một sinh viên đại học thôi.
Mọi chuyện xảy ra bắt đầu từ những ngày hắn thực sự thắng bạc. Có một lần, từ khoản tiền cược, hắn đã thu về 5 triệu won chỉ trong hai ngày. Lúc đó hắn ăn uống thoả thích, mặc lên người những bộ đồ bình thường chỉ dám nghĩ tới, và mua một chiếc máy tính đời mới nhất thay cho cái cũ mèm đang dùng. Kể cả vậy, hắn vẫn còn dư giả lắm.
Cảm giác giàu sang. Tuy chỉ trải nghiệm nó một lần nhưng từ đó, cuộc đời của hắn bắt đầu đảo lộn hoàn toàn.
Số thời gian hắn đến sòng bạc tăng vụt, đồng thời số tiền hắn mang bên người cũng tăng không kém. Hắn đã hoàn toàn quên về cuộc thử nghiệm mà chỉ tập trung vào việc kiếm tiền.
Trong khi đang mờ mắt đắm chìm vào việc thắng tiền, năng lực của hắn đột nhiên biến mất. Nó không đột ngột xảy ra như vậy. Mỗi lần dùng năng lực này, đầu hắn càng ngày càng đau như búa bổ, và hắn đã bắt đầu bị chứng mất ngủ với rất nhiều những ngày không thể chợp mắt được.
Khi những triệu chứng tệ hơn, đốm xanh lục mà bình thường hắn chỉ cần tập trung một chút cũng nhìn thấy đã trở nên mờ dần. Sau một lần ngất đi vì kiệt sức, hắn đã mất đi khả năng nhìn thấy đốm xanh đó dù có cố gắng hàng giờ đồng hồ.
Mặc dù lòng tham đã tước đi năng lực, hắn vẫn không thể ngừng cá cược.
Hắn đã nếm thử mặt tích cực của sự may rủi trong cờ bạc. Seol tin rằng hắn có thể bù lại khoản lỗ nếu hắn thắng lớn một lần duy nhất.
Hắn bỏ ngoài tai bất kì ai cố nói lý với mình. Hắn đã đắm chìm trong cái thú vui bài bạc rồi. Cái ngất ngây khi thắng còn gây kích thích hơn bất cứ niềm vui nào. Từ đó, cuộc đời của Seol đã tụt dốc không phanh.
Và rồi, và rồi….
Seol nghiến răng thật chặt. Tại sao đột nhiên hắn lại cảm thấy như thế này?
Sự tự phụ vô căn cứ cùng với sự liều lĩnh bất chấp nổi lên trong tim hắn. Nhưng những lúc như thế, cảm xúc lưu lại từ giấc mơ lại tràn về và nhấn chìm chúng.
Đột nhiên, hắn nhớ lại đã làm Yoo Seonhwa khóc hồi sáng. Ngay lập tức, một cơn lũ cảm xúc mãnh liệt lấn tới, khiến hắn chao đảo.
[…Thằng khốn nạn.]
“Ah.”
Cạch. Vỏ lon bia rơi ra khỏi tay hắn và đổ ra sàn.
‘Tại sao mình lại làm thế?’
Đưa tay lên mặt, hắn bắt đầu cào từng vệt dài một cách điên dại.
‘Thực sự… tại sao mình lại làm thế?’
Mình không cố ý. Mình không bao giờ nên nói những thứ như thế.
“Khỉ gió….”
Hắn cảm thấy trái tim của mình vỡ vụn thành từng mảnh. Những cảm xúc từ giấc mơ đó, thay vì biến mất thì lại ngày càng rõ rệt hơn.
Chỉ còn mỗi sự hối hận như ngàn mũi kim dày xé trái tim hắn, khoé mắt hắn bỗng cay xè.
Giờ đây, hắn cuối cùng cũng nhận ra sự thật. Hắn chỉ là một thằng khốn vô dụng nếu không có năng lực ấy.
‘Giá mà mình chưa bao giờ có năng lực này!’
Vào khoảnh khắc hắn chấp nhận sự thật… Seol cảm thấy cái tôi ít ỏi còn sót lại trong hắn đều tan biến.
“Kuhuhuu…..”
Hắn đột nhiên vỡ oà trong tiếng cười. Hắn cười như thể tim hắn sẽ vỡ tung. Nhưng rồi, tiếng cười dần biến thành tiếng khóc.
“Heuk… Anh xin lỗi….”
Hắn hối hận về tất cả mọi thứ. Mọi thứ trở nên ngột ngạt như thể ai đó đang siết cổ hắn vậy.
“Anh xin lỗi, Seonhwa….”
Một cậu trai đã lớn nay bỗng oà lên như một đứa trẻ.
Mình thà chết còn hơn tiếp tục sống như thế này.’
Hắn đã sống như rác rưởi, gây rắc rối cho tất cả mọi người xung quanh hắn. Hắn thậm chí không thể tưởng tượng nổi hắn đã gây ra bao nhiêu là nỗi đau và thất vọng. Như em gái hắn đã nói, sau cùng, sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người nếu hắn chấm dứt cuộc đời mình.
Seol chậm rãi đứng dậy. Dòng sông chậm rãi trôi chảy dường như trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Hắn tiến lại gần nó trong vô thức rồi hướng mắt xuống dưới dòng sông. Những giọt lệ lăn trên gò má hắn rồi chầm chầm rơi tạo nên những gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước.
Nhìn chằm chằm vào dòng nước, hắn bước về phía trước với đôi chân run lẩy bẩy.
Chính là lúc đó.
"!"
Đột nhiên màu của dòng nước thay đổi. Từ chỗ bàn chân Seol, hay cụ thể hơn là chỗ mà hắn đã tạo nên những gợn nước, màu xanh lá đột ngột lan tỏa, bung nở như một bông hoa tuyệt đẹp đã chờ cả ngàn năm để khoe sắc.
Giống như đổ sơn vào làn nước trong suốt, dòng sông như mang trên mình một sắc màu bị lãng quên, những tia sáng lấp lánh tưởng chừng đã mãi mãi tan vào hư vô bỗng nhanh chóng lan tỏa ra mọi phía.
Sắc xanh ấy không chỉ nhuộm màu dòng chảy mà còn tham lam vươn đến trụ đỡ và tô lên toàn bộ cây cầu. Nó trùm lên vị trí mà hắn đang ngồi và cuối cùng là cả bầu trời rộng lớn kia.
Màu xanh lá lại ôm trọn thế giới này, hệt như… khi cậu còn nhỏ vậy.
Seol không thể rời mắt khỏi bữa tiệc màu xanh đang rộn ràng nhảy múa xung quanh mình. Đôi mắt cậu đẫm nước. Sự hoài nghi và bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt cậu.
"Đây là…"
Sau khi đứng đó, bất động như bị sét đánh, Seol bắt đầu cố gắng làm phân tán sự tập trung của mình. Ngay lập tức, thế giới quay trở lại với màu sắc vốn có của nó.
Khi cậu tập trung một lần nữa, màu xanh lại quay lại.
Khả năng của cậu…
" Nó đã quay lại ư?"
Hệt như cách mà nó đã đột ngột biến mất…
" Nó thực sự đã quay trở lại ?"
Nó đột nhiên trở lại.
"Nhưng tại sao? "
Cậu đã thất bại trong việc phục hồi khả năng của mình bất kể mọi cố gắng. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác mất mát mà cậu cảm nhận ngày hôm đó… Nó thật khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhưng điều gì đã khiến nó hoạt động trở lại ?
Đột nhiên, cậu nhớ lại giấc mơ sáng nay. Bây giờ khi suy ngẫm kĩ, người đàn ông trong giấc mơ đó dường như cũng dùng kĩ năng này. Seol điên cuồng cố gắng gợi nhớ lại giấc mơ từ đầu.
"..."
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu lại quyết định là giấc mơ ấy chẳng có liên quan gì. Nó chẳng có ý nghĩa gì dù cho cậu có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa.
Có lẽ, khát khao trong tiềm thức được lấy lại khả năng của mình đã hoá thân thành giấc mơ kì lạ đó. Cách lí giải này thực tế và hợp lí hơn.
"Chờ đã".
Nhưng khi nghĩ lại, giấc mơ đó chân thực một cách kì lạ. Chẳng phải giấc mơ cũng bắt đầu với cảnh người đàn ông ngồi uống bia ở sông Tancheon và than vãn về cuộc đời mình hay sao?
Hệt như cậu bây giờ vậy.
Chính lúc đó. Ngay khi Seol vừa rơi vào sự hỗn loạn, tiếng lách cách của giày cao gót va vào nền đá vang lên. Những bước chân theo nhịp điệu kì lạ đã thu hút chú ý của Seol, và cậu ngay lập tức quay đầu về phía đó.
Ở đó, Seol hoàn toàn có thể thấy nó.
Trong thế giới tràn ngập sắc xanh, ánh sáng xanh lục nhạt dần dần biến mất ở một điểm.
Đó là hướng của âm thanh ấy.