The S-Classes That I Raised

chương 12: cấp s thứ hai (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời tiết có nóng hơn hôm qua một chút. Tôi đang tìm kiếm thông tin về nhà ga Myeongdong trong lúc ngậm một cây kem que trong miệng.

Có một nhà hàng BBQ nằm gần nhà ga Myeongdong.

Tại vì tôi không có bất kỳ thông tin nào về nơi ở của Phù Thủy Băng Yerim ngoại trừ nơi này.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Có học sinh nào mang tên Bak Yerim tình cờ sống ở đây không ?”

“Không, không có ai như vậy cả.”

Lần này cũng không được. Tôi đánh một dấu X lên bản đồ trên điện thoại. Tôi đã kiểm tra hết khu phố này, tôi có nên đi về phía bên đó không? Chỗ đó thực sự có rất nhiều nhà hàng BBQ.

Tôi liếc nhìn xung quanh, ăn nốt miếng kem nhỏ còn sót lại thì tôi thấy Kim Sunghan, người đang đi theo tôi từ đằng xa và mặc một bộ quần áo nhìn như anh ta sắp chết vì nóng tới nơi rồi. Tôi muốn biến anh ta thành cấp S nhưng điều đó qua khó để có thể tưởng tượng ra.

Hoàn cảnh của Yoo Myeongwoo là do may mắn. Nhưng phải lấy lý do gì khi tôi nói với con người đó rằng tôi yêu anh ta? Tôi có nên tổ chức một bữa tiệc nhậu không?

‘Tôi có nên khẳng định rằng mỗi khi tôi say thì tôi sẽ tỏ tình với ai đó không?’

Tất nhiên, chỉ nói mỗi từ khóa sẽ không có tác dụng, và bạn cần cảm nhận được điều gì đó, thế nên chở nên thân thiện hơn là sự ưu tiên hàng đầu. Làm thế nào để chúng tôi gần gũi hơn đây? Sau tất cả có lẽ là nhờ rượu. Anh ta có thích rượu không nhỉ?

Tôi băng qua đường và đi về phía quán Nhà hàng **Barbecue nằm ở một nơi vắng vẻ. Miệng tôi ứa nước miếng khi nghĩ về việc uống rượu và ngửi thấy mùi thịt nướng. Nhìn lên bảng menu bên đường, có vẻ như họ cũng làm cả lòng với dạ dày bò.

Lòng rất ngon. Lòng, kêu sèo sèo với mỡ bà nở ra như bông gòn và cùng với một cốc bia đầy sảng khoái sẽ làm sạch toàn bộ cổ họng của bạn! Thịt lợn nướng và rượu soju cũng ngon nhưng đối với tôi ngon nhất chắc chắn là lòng. Lòng rất ngon. Tôi muốn ăn lòng. Bây giờ vẫn còn sớm nhưng vẫn là khoảng thời gian phù hợp cho việc ăn tối, tôi có nên tìm kiếm trong lúc ăn không?

Ngậm que kem trong miệng, tôi đang đi đến cửa của nhà hàng thì,

“Vậy tất cả là lỗi của tôi!”

Cùng với tiếng thét chói tai, cửa kính đóng sầm lại. Chiếc chuông nhỏ treo trên cánh cửa rung lên như thể sắp vỡ.

“Tất cả là tại con khốn Bak Soochun đó!!”

“Con ả đó nghĩ mình đang ở đâu chứ, tại sao nó lại hét lên như thế?! Quay lại đây!”

Một cô bé mặc đồ thể thao đạp cửa bước ra, nhìn trừng trừng vào trong cửa hàng. Khuôn mặt tràn đầy tức giận này trông thực sự quen thuộc. Đó là Bak Yerim đúng không?

“Cho hỏ-.”

“Tại sao tất cả các người không chết hết đi!”

Sau khi hét lên, Bak Yerim quay đi và bỏ chạy. Cô đang định đi đâu thế, đợi đã!

Tôi lập tức chạy theo cô bé đó, cô đã chạy được một quãng xa rồi. Người đó là một cô gái học cấp 2 và tôi có thể là một cấp F nhưng tôi là một Thức Tỉnh Giả đã trưởng thành thế nên tôi sẽ nhanh bắt kịp…

‘Cô bé thức tỉnh rồi à? Ặc, xe hơi!’

Trong lúc tôi đang do dự, tôi bị ngăn cản bởi một chiếc xe hơi, khoảng cách được rút ngắn lại dài ra. Tôi có nên đeo găng tay và thắt lưng vào không? Nếu không phải vì tôi cởi chúng ra vì nóng, tôi có thể bắt kịp cô ấy ngay bây giờ. Nhưng tôi chắc chắn đã thấy cô ấy chạy hướng nào.

Sau khi chiếc xe đi qua, tôi băng qua đường và chạy đến chỗ Bak Yerin đến.

Sau một đoạn ngắn, tôi đến một ngọn đồi phủ kín cây xanh. Tôi nhìn thấy bóng lưng của cô bé đang ngồi giữa khoảng đất giữa rừng cây ở bìa rừng phía Nam.

‘Đầu tiên, để tôi kiểm tra đã.’

Đó có thể là một người khác. Khoảng cách có hơi dài để sử dụng [Mầm non đầy triển vọng] nhưng Cửa sổ chỉ số vẫn hiện lên.

[Người chưa thức tỉnh – Bak Yerim

Có thể thức tỉnh Cấp A~S

Sự tối ưu hóa của kỹ năng ban đầu

Vô Ảnh Nhật(SS)

Đôi giày của Hermes(S)

Bạch Thi(S)]

Tôi đã ít nhiều mong đợi vào chỉ số thức tỉnh tốt nhất có thể là S. Các kỹ năng ban đầu sau khi được tối ưu hóa chỉ có một cái SS thì hơi đáng ngạc nhiên.

Nhưng trên hết.

‘Không có cái nào giống băng cả?!’

Những kỹ năng được tối ưu hóa của cô gái

được gọi là Phù Thủy Băng này là nhưng thứ tôi chưa được nghe bao giờ. Điều này khiến tôi ngạc nhiên đến phát sốc.

Vậy cô ấy trở nên nổi tiếng với kỹ năng thậm chí còn không phù hợp với mình? Cô ấy tài năng đến mức nào chứ? Ghen tị thật đấy.

Đôi giày của Hermes chắc sẽ liên quan đến việc bay hoặc sự nhanh nhẹn nhưng tôi không thể đoán được gì về Vô Ảnh Nhật và Bạch Thi. Thật tiếc rằng [Mầm non đầy triển vọng] không thể kiểm tra chi tiết hơn.

Sẽ không hiệu quả nếu chúng là kỹ năng hỗ trợ. Nhưng chỉ số vẫn là cấp S nên-

“Han Yoojin-ssi.”

Chết tiệt,giật cả mình! Anh chàng Sunghan đó đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi. Vẻ mặt anh ta

như đang hỏi tôi đang làm gì.

“ Tôi cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ từ học sinh kia nên tôi đang nghĩ tới việc thăm dò cô ấy. Làm ơn hãy đợi ở đây.”

Nói rằng tôi cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ khiến tôi thấy mình như người tu tiên. Tên đó liếc nhìn Bak Yerim rồi yên lặng gật đầu.

Được rồi, bây giờ tôi nên đến gần không? Trong lúc suy nghĩ miên man, tôi từ từ lại gần Bak Yerim.

Cô gái trẻ vẫn ngồi quay lưng lại với tôi nên tôi không thể thấy biểu cảm của cô ấy. Nhưng tấm lưng ấy như chứa đựng một nỗi buồn man mác. Đôi vai nhỏ khom xuống như đang buồn phiền.

“Xin lỗi, em học sinh ơi. Chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?”

Bak Yerim quay đâu lại và nhìn sang tôi. Cô ấy không khóc nhưng viền mắt của cô ấy đỏ ửng. Có dấu vết về việc cô ấy tự cắn môi mình.

“Xin chào? Tôi là-.”

“Tôi không có hứng thú với việc quan hệ tình dục.”

“Tôi không có ý đó!”

Cô coi tôi là loại người như thế à!

Bầu không khí khó xử như thể một tảng băng mỏng bị nghiền nát. Tại sao điều như vậy lại sảy ra tại đây chứ!

“Em tên là Bak Yerim, đúng chứ?”

Sau khi nghe tôi nói, cô ấy từ từ đứng dậy rồi nhìn tôi đầy nghi ngờ.

“…Kẻ bám đuôi?”

“Tôi không phải!”

‘Hiếp dâm’ là không đủ nên cô thậm chí còn nghĩ đến ‘Kẻ bám đuôi’! Tôi cảm thấy thật sai lầm. Tôi thề rằng trước khi quay về quá khứ tôi vẫn còn trong sạch. Tuy tôi không nằm trong những người khác.

“Tôi là, dù sao đi nữa tôi là người mang ơn ba mẹ em.”

Tôi quyết định dùng cách ‘bạn không biết nhưng thực ra chúng ta có một mối quan hệ’ một lần nữa.

Sự cảnh giác của đứa trẻ này quá cao đối với tôi để nói rằng tôi đến để do thám cô ấy.

“Với cha mẹ tôi?”

“Đúng rồi. Tôi không phải người khả nghi.”

“Anh thức sự giống một ahjussi khả nghi.” (P/S: thuật ngữ chỉ đàn ông trung niên XD)

Ahjussi! Ổ-ổn thôi. Ở tuổi tôi có thể được coi là ahjussi với học sinh cấp 2. Tuổi tôi đã đến 30 rồi… không, không phải! Tôi đã hồi sinh! Tôi vẫn còn ở tuổi 20!

“…Tôi vẫn còn trong tuổi 20 đấy?”

“Anh tham gia quân đội chưa?”

“…Rồi.”

“Vậy thì anh là ahjussi.”

…Tôi luôn cảm thấy chán nản vì phải đi lính vì tôi không thức tỉnh, nhưng đấy là quá nhiều. Nghĩ về việc tin tưởng vào việc cô bé sẽ bảo vệ tôi làm tôi thực sự đau đầu. Từ khi còn nhỏ tính cách của cô ấy không đùa được đâu.

“Dù sao thì tôi muốn hộ trợ em.”

“Vậy nó thực sự là cưỡng hiếp! Cảnh sát!”

“Không! Không phải đâu! Đây, giấy phép Thợ săn của tôi và thẻ thành viên của hội đây!”

Tôi nhanh chóng lấy ví ra và cho con bé thấy giấy phép của tôi và thẻ thành viên. Nhìn vào chúng, Bak Yerim nhướng mày.

“Cái gì, anh mới là cấp F. Thay vì hỗ trợ, có vẻ như anh chỉ có hai bàn tay trong cuộc sống của mình nhỉ.”

…Vậy cô nhóc này luôn chỉ nói những điều khiến người khác đau khổ, hử.

“Em có thể nhìn vào thẻ thành viên nữa không?”

“Hội Haeyeon? Nhưng đó là một nơi nổi tiếng.”

“Đúng vậy, em biết lãnh đạo hội Haeyeon- Han Yoohyun chứ? Thợ săn cấp s. Anh ấy là em trai tôi.”

Bak Yerim nhìn tôi với biểu cảm ngạc nhiên.

“Oppa đẹp trai đó ư? Trông anh không giống anh ấy lắm.”

“…Cậu ta là oppa à?”

“Anh ấy không đi lính.”

“Dù sao thì cấp S được đặc cách mà.”

“Vậy thì đúng hơn là oppa tài năng.”

…Con bé đúng mới đau chứ. Tuy nhiên tôi vẫn thấy tiếc khi cô bé nói có thể thấy một vài điểm tương đồng khi nhìn gần hơn.

“Có một người em trai tài năng cũng là một tài năng. Đừng có thể hiện sự đáng thương nữa, ahjussi.”

“Mặc dù đó là khuôn mặt của một nạn nhân đã phải chịu đựng trong 5 năm.”

Cái gì. Cô bé có khả năng đọc ký ức hay thứ gì đó tương tự hả?

“Đừng lạc đề nữa, tôi có thể biến em thành một Thức Tỉnh Giả.”

“Một Thức Tỉnh Giả?”

Đôi mắt của Bak Yerim ánh lên một tia hứng thú. Trở thành một Thức Tỉnh Giả là một công việc hot nhất gần đây nên nó phổ biến với cả trẻ con. Tất nhiên, chỉ từ cấp C trở lên. Mọi công việc đều vậy, họ đều giả vờ rằng mặt đáy không tồn tại.

“Ừ. Đó là kỹ năng của tôi. Biến một người khác thành Thức Tỉnh Giả. Và tôi có lãnh đạo hội sau lưng nên việc giúp em có một vị trí ở đó là khả thi.”

“Nhưng sẽ vô ích nêu tôi là cấp F.”

“Đừng lo. Cấp của em ít nhất là từ cấp B trở lên.”

Trước nhưng lời nói đầy tự tin của tôi, cô ấy nghiêng đầu.

“Anh cũng có thể nó thế à?”

“Tôi có thể. Nó là bí mật với những người xung quanh.”

“Nếu tôi không giữ bí mật thì sao-tại sao lại nói với mọi người dễ dàng như vậy? Ahjussi đây không có ý thức cảnh giác tí nào.”

“Đó là lý do các hợp đồng tồn tại- để chuẩn bị cho điều đó. Chúng ta sẽ ký hợp đồng trước khi thức tỉnh em. Nếu em lựa chọn không thức tỉnh và rêu rao bí mật khắp nơi, ai sẽ tin em hả? Em còn chả có bằng chứng.”

Nếu bạn làm điều này, bạn có thể trở thành một Thức Tỉnh Giả! Những tin nhảm như thế tràn lan trên internet. Thế nên nếu con bé nói với mọi người xung quanh rằng có một kỹ năng có thể Thức Tỉnh bạn, nó sẽ không gây nhiều sự chú ý.

Bak Yerim, người đang hơi cau mày, kẹt trong những suy nghĩ, mở miệng ra.

“Nếu tôi trở thành một Thức Tỉnh Giả,tôi có thể tự lập không? Tôi không muốn sống trong nhà bác tôi nữa.”

“Em có thể tự lập. Trong Cơn sốc Hầm ngục đầu tiên, rất nhiều người đã trở thành Thức Tỉnh Giả nên một luật đặc biệt đã được đặt ra. Bắt đầu từ 14 tuổi trở lên, như một Thợ Săn, em có thể nhận được các quyền ngang với người lớn, ngoại trừ hạn chế là em chỉ có thể vào hầm ngục thấp hơn cấp của mình từ một đến hai cấp. Theo nghĩa khác, em có thể gia nhập hội mà không cần có sự cho phép của người bảo hộ. Hội Haeyeon có ký túc xá nên em có thể rời đi ngay nếu em đăng ký trở thành Thợ săn.”

Ý kiến việc cho trẻ vị thanh niên vào hầm ngục vẫn còn bị phản đối. Rõ ràng đây là một luật liên quan đến đạo đức, nhưng không có nhiều Thức Tỉnh Giả trong khi số lượng hầm ngục vẫn tăng lên. Trong sự hỗn loạn đó, hầm ngục vẫn tiếp tục mở ra, thế nên dẫn đến tình huống chúng ta cần sự giúp đỡ của những đứa trẻ.

Tuy nhiên vì giới hạn chỉ cho phép vào ngục tối thấp hơn một hoặc hai cấp nên tỉ lệ thương vong của Thợ Săn trẻ em rất thấp. Giới hạn sẽ bị loại bỏ nếu bạn dọn hầm ngục 10 lần mà không hề hấn gì hoặc khi bạn đạt 18 tuổi.

‘Sau khi Trung tâm Thức Tỉnh được thành lập, số tuổi cần thiết để được vào hầm ngục tăng lên vì đã có rất nhiều Thức Tỉnh Giả.

Đấy là để cho thích hợp. Nhưng bây giờ là trước khi luật đặc khu được sửa đổi, nên sẽ không vấn đề gì nếu Bak Yerim trở nên độc lập.

“Nhưng không có người bảo hộ chắc chắn sẽ tạo ra một vài điều khó khăn đấy? Em vấn còn

trẻ nên-.”

“Không, cảm ơn. Không có người bảo hộ thì tốt hơn. Nếu cứ như này thì tôi sẽ không chịu được mà bỏ nhà đi mất.”

Bak Yerim ủ rũ nói. Có phải cô bé từng bỏ chạy trước đây? Tôi cũng nghĩ rằng mình từng thấy điều này ở một cuộc phỏng vấn trước đây.

“Bác của em không đối xử tốt với em à?”

“Trừ phi tôi đến trường, ông ta không bao giờ đưa tôi một đồng nào mà còn bắt tôi trở thành nô lệ. Sau khi lấy tài sản của ba mẹ tôi, ông ta dùng tôi như một lý do! Và nhà hàng này được tạo nên sau khi bán căn hộ đi. Bên ngoài, ông ta hành động như thể một người tốt đang chăm sóc một đứa trẻ không có nơi nào để đi!”

Một giọt nước mắt chảy ra cùng với tiếng quát tháo giận dữ. Có rất nhiều người trên thế giới này không màng đến máu mủ của mình khi dính đến tiền. Nhưng nếu bạn đã có tất cả tài sản bạn nên chú ý một chút- thế là quá nhiều.

“Nếu em muốn, tôi có thể đưa em sự giúp đỡ của pháp luật.”

Nếu là một hội đủ tốt, họ cũng có luật sư nữa. Hội Haeyeon chắc chắn sẽ có một vài người và nếu đó là một cấp S thuộc hội, họ nên tích cực giúp đỡ.

“Không. Tôi chỉ không muốn dính líu tới ông ta nữa.”

“Được thôi, làm những gì em muốn. Chúng ta đứng nói chuyện ở đây hơi lâu rồi – vẫn còn hơi sớm nhưng em có muốn ăn tối không?”

Cho đến khi sử dụng kỹ năng, chúng ta cần phải nói chuyện với nhau nhiều hơn nữa.

“Lòng…chắc chắn là em không thích nó. Có thứ gì mà em muốn ăn không?”

“Không tôi thích nó. Tuy nhiên bác tôi nấu không ngon đâu. Có một nơi nổi tiếng gần đằng này, theo tôi. Có ổn không nếu nó hơi đắt một chút?”

“Nó ổn thôi. Cứ ăn bao nhiêu em muốn!”

Tôi có thẻ ngân hàng của hội Haeyeon. Tôi mang nó đi vì tôi nói rằng sẽ sử dụng nó cho chi phí chiêu đãi khi tôi tìm thấy cấp A hoặc cấp cao hơn. Thế nên bạn có thể tiêu cả gia tài cũng được, ổn hết!

Truyện Chữ Hay