-Xèo…xèo
Ngược lại với mặt đá cẩm thạch siêu lạ mắt, phần thịt đuôi tạo ra một âm thanh ngon miệng khi nó được hạ xuống vỉ nướng, bên cạnh đó là phần lòng bò Hàn Quốc đang phồng lên và kêu xèo...xèo với mỡ.
Cuộc sống này thật đang sống mà.
Sẽ tốt hơn nếu có một bình soju hoặc bia nhưng không nên uống trong lúc này.
“Anh có thể uống rượu.”
“…Hm?”
“Anh trông thực sự muốn uống. Tôi phải nhìn nhiều người say sỉn hàng ngày rồi nên không cần lo cho tôi.”
…Có phải mặt tôi thể hiện rõ như thế hay cô bé có thể đọc tâm trí người khác vậy?
“Tôi không thể uống khi chúng ta đang nói về hợp đồng. Và người trước mặt tôi đây là một đối thủ đáng gớm. Tôi sợ tôi sẽ bị cướp trong lúc say mất nên tôi không thể uống.”
“Thay vì nói tôi ghê ghớm, không phải anh quá mềm lòng à?”
Bak Yerim cười một cách hài lòng. Có vẻ như tâm trạng buồn tủi của cô bé đã biến mất.
Để nói chuyện dễ dàng hơn, chúng tôi bàn bạc trong một căn phòng không có một khách hàng nào ở gần.Ngay từ ban đâu, thời gian còn hơi sớm nên cũng không có nhiều người.
Kim Sunghan từ chối đề nghị ăn cùng nhau và sau khi cẩn thận nhìn xung quanh bên trong nhà hàng, anh ta đi ra ngoài, nói rằng sẽ đứng đợi ở đấy. Tôi nên từ bỏ việc đưa người đó lên hạng S thôi. Chúng tôi không gần gũi với nhau được, sau tất cả.
“Dù sao thì, anh có thực sự biết về cha mẹ tôi không?”
Bak Yerim hỏi trong khi gắp một miếng thịt.
“Nếu chúng ta không biết nhau, làm thế nào để anh có thể tìm ra em được? Chúng ta không hiểu rõ nhau nhưng anh mang ơn họ một lần khi còn trẻ.”
“Khi anh còn trẻ?”
“Ừ.Cha mẹ anh cũng mất từ sớm. Cố gắng để sinh tồn trong khi chăm sóc em trai mình thực sự khó.”
Tôi cố gắng để kể câu chuyện một cách không hoàn chỉnh. Nhưng đây là điều khiến người khác cảm động nhất- hoàn cảnh bi thảm khi mất cha mẹ sớm và không có nơi nào để đi, vân…vân. Chỉ với những lá phiếu cảm thông về việc bạn mất đi cha mẹ, bạn có thể trở thành tổng thống.
“Sau đó, cha mẹ em đưa chúng ta một sựu trợ giúp nhỏ. Đó là tầm khoảng 10 năm về trước nên em chắc chắn không nhớ.”
Tất nhiên, tôi cũng không nhớ. Rót một cốc rượu táo thay vì rượu, tôi tiếp tục nói.
“Trước khi thức tỉnh, tôi qua bận rộn với việc kiếm sống nên tôi không có thời gian để tìm kiếm em. Tôi có một đứa em trai cấp S nhưng mối quan hệ của chúng tôi không được tốt lắm cho đến hiện tại.”
“Thật à? Giờ mới nghĩ tới, tôi chưa bao giờ nghe thấy bất kì điều gì về gia đình của lãnh đạo hội Haeyeon.”
“Chúng tôi chỉ vừa làm lành vài ngày trước. Tôi thức tỉnh, có kỹ năng hữu dụng và làm lành với em trai tôi. Sauk hi khi mọi thứ lắng xuống, tôi mới nhớ đến quá khứ. Hơi ích kỷ, phải không?”
“Anh có ý gì khi nói từ ích kỷ vậy. Nhìn vào bác tôi mà xem! Có rất nhiều người lấy oán báo ân, thế nên nhớ lại được sau một thời gian dài cũng tốt hơn rồi.”
Bak Yerim phồng má nói. Bên trong má cô bé chứa đầy thịt. Cô bé ăn khỏe thật.
“Này, đó là ớt đấy.”
“Tôi thích ăn cay.”
Nói mới nhớ, cô nhóc còn nhúng tỏi sống vào ssamjang rồi ăn. Con bé bỏ bao nhiêu miếng tỏi vào bọc vậy? Tôi không thể ăn như thế vì tôi bị đau dạ dày.
“Thế nên anh đã dò hỏi xung quanh và tìm thấy em. Ban đầu, anh chỉ muốn hỏi em có cần gì không nhưng rồi anh thấy năng lực Thức tỉnh của em thực sự xuất sắc.”
“Euaeeuuh.”
“Nhai xong rồi mới nói.”
Ông bác ngu ngốc đó bỏ đói con bé hay sao thế?
“Vậy mọi thứ tôi cần làm bây giờ là ký hợp đồng với anh?”
“Ừ. Việc Thức tỉnh có thể xong ngay lập tức hoặc sẽ mất vài ngày, tuy thuộc vào tình huống. Nhưng nó sẽ không kéo dài đâu.”
“Nếu nó xong ngay thì tốt quá.Sẽ phiền phức lớn nếu tôi về nhà.”
“Chỉ có một nửa cơ hội nhưng tôi sẽ cố.”
Tôi nên nói từ khóa thế nào giờ? Tôi có nên nói thêm về bố mẹ cô bé không?
Trước tiên, tôi lấy hợp đồng từ Kho đồ ra. Bak Yerim tròn xoe mắt nhìn tờ giấy da hiện ra trong không khí.
“Đó là Kho đồ đúng không? Đây thực sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.”
“Em sẽ có một cái sớm thôi. Em chỉ có thể để vào đó những thứ liên quan đến hầm ngục nhưng nó khá thuận tiện đấy.”
Bạn không thể cho vào đó những thứ bình thường. Bạn chỉ có thể cho vào Kho đồ những thứ đến từ hầm ngục hoặc những thứ được tạo ra từ đồ bên trong hầm ngục.
“Có ba điều khoản trong hợp đồng này. Không nói cho ai khác về kỹ năng của anh. Trở thành vệ sĩ của anh trong một năm kể từ bây giờ và gia nhập hội Haeyeon.”
“Vệ sĩ của anh?”
“Đúng thế. Anh chỉ là một cấp F nên anh cần có ai đó bảo vệ cho mình. Nên khi anh đang tìm kiếm một người phù hợp bằng kỹ năng của mình thì anh tìm thấy em.”
“À nhưng việc được một đứa trẻ 15 tuổi bảo vệ không làm anh thấy xấu hổ sao?”
“Kể cả một đứa trẻ 10 tuổi cũng mạnh hơn anh nếu chỉ số của chúng cao hơn nên anh không thấy việc gì phải xấu hổ cả.”
Tại sao tôi phải cảm thấy xấu hổ khi đã tiến đến mức này? Trả lời đơn giản, tôi lấy ra một cái bút. Cả cây bút và mực đều được làm đồ đến từ hầm ngục. Tôi trải bản hợp đồng ra và viết xuống những điều khoản trong khi Bak Yerim đang vươn cổ ra để nhìn trộm.
“Nếu bạn xâm phạm hợp đồng, tất cả chỉ số sẽ bị giảm 20% trong một năm? Hình phạt chỉ như thế thôi á? Kể cả khi tôi phá vỡ nó thì dường như đó cùng không phải vấn đề lớn.”
“Giảm 20%
chỉ số có nghĩa là giảm một cấp. Khoảng cách giữa số tiền em kiếm ra sẽ rất lớn.”
“Nếu như vậy thì chỉ cần nghỉ trong một năm là được mà.”
“Đó là sự thật. Nhưng đây là bản hợp đồng có chứng nhận của Hiệp hội Thợ săn. Nêu em phá vỡ hợp đồng, thẻ tín dụng của em sẽ bị cắt. Tuy thuộc vào mức độ, giấy phép Thợ săn của em cũng có thể bị thu hồi.”
Đó là
lý do tại sao hợp đồng có chứng nhận của Hiệp hội Thợ săn tốt hơn so với hợp đồng phạm pháp với hình phạt nặng nếu đó không phải là một thỏa thuận đi cửa sau.
“Tôi nghĩ hợp đồng của Thức Tỉnh Giả sẽ có những hình phạt khủng khiếp.”
“Những thứ đó cũng có nữa. Nhưng chúng là phạm pháp.”
“Chỉ những Thức Tỉnh Giả mới có chỉ số, vậy nó vẫn sẽ hoạt động nếu chúng ta ký hợp đồng ngay bây giờ chứ?”
“Không thành vấn đề. Thứ này có một kỹ năng nguyền rủa dành cho trường hợp đó và những người chưa thức tỉnh vẫn có thể bị ảnh hưởng bởi kỹ năng, vậy nên có lẽ chỉ số thể chất sẽ giảm đi 20%?”
“Một lời nguyền, anh nói thế, đáng sợ thật.”
Tôi ghi tất cả những điều khoản và ký vào đó. Bak Yerim, người đang nhìn tôi, đưa tay về phía cây bút.
“Tôi chỉ cần viết tên mình xuống đó thôi, phải không?”
Khi cô nhóc cầm lấy cây bút và bản hợp đồng và chuẩn bị ký vào đó thì,
“Hử?”
Tôi nhanh chóng lấy lại bản hợp đồng. Bak Yerim nhìn tôi như thể hỏi tại sao tôi làm vậy.
“Trẻ con thì vẫn là trẻ con.”
“Hử, tại sao?”
Hụt hẫng, cô bé hỏi với giọng đanh thép. Tôi lắc lư bản hợp đồng trước mặt con bé.
“Em nên kiểm tra trước khi ký chứ.”
“Nhưng không có vấn đề gì với nó cả.”
‘Không vấn đề gì’, đúng vậy.
“Em quên không viết điều khoản của mình.”
“…Ồ, anh nói đúng.”
Bak Yerim ngơ ngác lẩm bẩm. Hiện tại bản hợp đồng chỉ có mỗi điều khoản của tôi. Có lẽ vì xấu hổ, mặt con bé đỏ lên một chút.
“Thỉnh thoảng quên điều gì đó là bình thường!”
“Tất nhiên là em có thể quên rồi. Nhưng dùng cái cớ mập mờ đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hợp đồng đâu. Đó là ý nghĩa của việc trở thành một Thức Tỉnh Giả, một Thợ săn. Trong công việc của một Thợ săn, em có thể có quyền như người lớn nhưng em cũng cần chịu trách nhiệm như một người trưởng thành.”
Tôi lấy lại cây bút và thêm vào những điều khoản liên quan tới việc thức tỉnh và ủng hộ Bak Yerim.
“Và các hợp đồng thường đã được điều chỉnh. Anh đã thú nhận rằng em sẽ trở thành một Thức Tỉnh Giả với thứ hạng cao. Cấp độ thức tỉnh được dự đoán là từ cấp B trở lên. Đây thực sự là một thông tin có ích cho em. Em sẽ được đối xử tốt ở mọi nơi em đến và nếu em là cấp A trở lên, em sẽ được một tấm vé miễn phí vào 3 bang hội lớn.”
Tôi vừa nói vừa dùng đầu bút chỉ vào mục ‘tham gia hội Haeyeon’
“Nhưng ký hợp đồng và nói rằng tôi sẽ vào hội thay vì thương lượng các điều khoản của hợp đồng-không phải điều đó ngu ngốc lắm sao? Điều khoản này quá bất lợi cho em khi anh nói anh sẽ thức tỉnh em ngay lập tức và chấp nhận nó đi.”
Tôi vạch một đường thẳng ngang mục ‘tham gia vào hội Haeyeon’ và sửa nó thành ‘Ưu tiên hợp đồng theo điều khoản- Quy định của hợp đồng thỏa thuận phải cao hơn mức công việc trung bình của Thợ săn.’
“Đó. Ít nhiều thì đây cũng là một hợp đồng công bằng.”
Không hiểu Bak Yerim đang hờn giỗi hay ngạc nhiên nữa, cô bé nhìn chằm chằm vào tôi với biểu cảm bối rối. Sau một lúc im lặng, cô ấy mở miệng.
“Vậy anh muốn tôi làm gì.”
Cô nhóc có tức giận không?
“Nghe có vẻ như anh đang rầy la em nhưng ý anh là em vẫn còn ở tuổi cần sự trợ giúp của người lớn. Chắc chắn sẽ có nhiều người tiếp cận em sau khi em Thức tỉnh. Ngay cả khi mới cấp B, hầm ngục thấp hơn hai cấp là cấp D và nếu em hoàn thành chúng mà còn lành lặn, em thậm chí có thể vào hầm ngục cấp B.”
Một học sinh trung học mồ côi với thu nhập hàng tỷ won mỗi năm. Việc lợi dụng con bé sẽ dễ dàng đến thế nào? Không chỉ thế, Bak Yerim còn là cấp S. Nếu con bé được biết đến, sự chấn động sẽ lan ra cả nước ngoài chứ không chỉ trong nước đâu.
“Trong số những kẻ đó, sẽ có rất nhiều thằng giống như anh, người tiếp cận em như một người tốt và cố gắng kiếm lợi ích từ em. Giống như cách em suýt bị bắt, em rất dễ dàng bị lừa.”
“…”
Bak Yerim cứ nhìn chằm chằm vào tờ hợp đồng suốt. Biểu cảm của cô bé vẫn còn cứng đờ nhưng thay vì tức giận, khuôn mặt cô nhóc như đang chìm vào trong những suy nghĩ.
“…Nhưng tôi ghét bác tôi.”
“Được thôi, tôi biết. Tôi sẽ không bao giờ tiến cử dạng người đó thành người bảo hộ của em đâu.
Sẽ thật tốt nếu ông ta không kiếm được tiền.”
“Ông ta 100% sẽ bỏ trốn.”
Sauk hi nói xấu ông bác của cô nhóc, bầu không khí căng thẳng có giảm xuống một chút.
“Nếu em ổn với việc này, anh muốn tiến cử mình vào vị trí ấy.”
“…Không phải hỗ trợ tôi cũng là một dạng với điều đó sao?”
“Nó khác nhau đó. Một người hỗ trợ đơn giản không thể tham dự vào giao dịch của một Thợ săn. Nhưng nếu em có người bảo hộ, em có thể yêu cầu bồi thường khi một Thợ săn thuộc tuổi vị thanh niên phải tham gia vào một hợp đồng Thợ săn bất lợi một mình. Khi đó, trẻ vị thanh niên là trẻ vị thanh niên, kể cả với luật đặc biệt. Thường thì cha mẹ sẽ lo liệu việc đó.”
Với Thợ săn, chỉ vì họ là máu mủ ruột thịt của bạn không có nghĩa là bạn có thể trở thành người bảo hộ của họ. Chỉ duy nhất một mình Thợ săn đó có quyền chỉ định họ.
“Vậy nên…Anh đang nghĩ tới việc đảm nhận vai trò của cha mẹ em.”
Tôi cố tình hắng giọng, giả vờ xấu hổ. Sự thật là tôi cũng có một chút lúng túng nữa. Kể cả trước khi hồi sinh, tôi cũng không ở độ
tuổi có một cô con gái 15 tuổi. Cô nhóc có vẻ giống cháu gái của tôi hơn.
“C-cha mẹ?”
“Ừ hứ…Ừ thì. Tôi không phù hợp với đủ tiêu chuẩn theo nhiều cách khác nhau.”
“…Vì sao anh lại cố gắng làm nhiều thứ cho tô như vậy? Mặc dù anh có mắc nợ cha mẹ tôi, nhưng anh nói chỉ là một sự giúp đỡ nhỏ thôi mà.”
“Tại vì tôi cũng đã từng có khoảng thời gian khó khăn.”
Đó là một lời nói dối, nhưng cũng là sự thật.
“Đó có thể là một sự hài lòng thay thế. Nếu như tôi có thể có một người đáng tin cậy hỗ trợ phía sau, hoặc tương tự như thế. Nhưng tôi chắc chắn không giống người đáng tin cậy như vậy.”
“Anh nhìn đủ tin cậy đấy chứ.”
“Thật sao?”
“…Anh cần phải hỏi lại à?”
Có vẻ như con bé không muốn nói lần hai. Tôi đã sai khi không hài lòng với một lần nói.
“Dù sao thì, tôi hiểu rồi.”
Bak Yerim bẽn lẽn xoa má bằng hai bàn tay.
“Ừm, làm ơn quan tâm tới tôi kể từ bây giờ…?”
“Được rồi, em cũng vậy. Nên là…”
Tôi nên uống rượu mới phải. Sự hối hận đã đến muộn rồi, không còn cách nào cứu vãn được đâu. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra điều đó trong lúc tỉnh táo. Nó cũng có vẻ tự nhiên hơn khi tôi xấu hổ đến sắp chết đến nơi rồi.
“Anh nói anh sẽ hành động ở vị trí của cha mẹ em nhưng tất nhiên anh vẫn còn nhiều thiếu sót. Nhưng cha mẹ em yêu em rất nhiều, tất nhiên không đến mức kia, ưm, anh nên nói thế nào nhỉ…Yerim, anh yêu em?”
“Ặc! Cái gì vậy! Quái thật!”
Hét toáng lên, khuôn mặt Bak Yerim chuyển thành màu đỏ và cô ấy xoa xoa hai cánh tay của mình như thể đang nổi da gà. Mặt tôi cũng chở nên đỏ lựng. Nói ra trong lúc tỉnh táo thực sự rất khó.
Nhưng nếu sự phản ứng lại nhiều như vậy.
[Người chưa thức tỉnh ‘Bak Yerim’ đã bị ảnh hưởng bởi từ khóa!]
Đúng như mong đợi, nó hiện lên.