Chương 3:
Như một tia chớp thoáng qua
Thanh kiếm bạc trắng uốn cong như một con rắn, cắt qua và quét sạch mọi thứ xung quanh. Như một con thú nuốt chửng cả trời đất. Núi bị nghiền nát, mặt đất bị nứt nẻ, đường tiếp tế bị chia cắt hoàn toàn. Toàn bộ chiến tuyến đã hoàn toàn tan rã, việc tập hợp lại là không thể. Ngọn lửa chiến tranh thắp sáng cả bầu trời đêm lan tỏa nhanh chóng.
Trước cuộc tấn công không khoan nhượng từ bên trên, việc thất bại của quân đội chúng tôi dường như đã rõ rành rành.
“Giết hết tất cả cho ta”
Nhìn xuống từ bầu trời đêm nhuộm màu lửa đỏ cháy, hoàng đế của đất nước kẻ địch ra lệnh bằng giọng điềm tĩnh không một tí cảm xúc.
“Bất kể là trẻ em, phụ nữ hay kể cả là trẻ sơ sinh. Những kẻ có liên quan đến người phụ nữ đó đều không đáng để sống. Chúng không khác gì ngoài rác rưởi, lũ côn trùng. Bản thân việc bọn chúng sống đã là một tội lỗi rồi.”
Giọng nói đó lạnh lùng hơn cả cơn bão tuyết mùa đông, làm đóng băng mọi thứ xung quanh.
“Nhưng đừng để bọn chúng chết dễ dàng như thế. Đâm mắt đứa trẻ trước mặt mẹ. Hi*p d*m vợ trước mặt chồng. Khiến anh em bọn chúng giết nhau. Hãy buộc bọn chúng phải gào khóc: “Xin lỗi vì đã sinh ra, hãy để tôi chết đi.” Hãy chà đạp hy vọng, tình yêu, giấc mơ và tình thân. Đừng để lại bất cứ điều gì – những thứ mà bọn chúng đã cho ta niếm trải!”
Đó là một cuộc tàn sát.
Trước mệnh lệnh không thể tin được đó, Jill mở to cả hai mắt và nhìn lên trên.
Hoàng đế của đất nước đối thù mở to đôi mắt màu vàng, cười điên cuồng.
Vị hoàng đế độc ác, bị nguyền rủa. Không coi trọng con người, thói nát, móp méo và thích thú với cảnh tượng đó, một vị vua điên loạn. Hiện thực mà chính Jill cũng không thể tin được cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó.
(- Dừng lại!)
Cô nắm chặt thanh kiếm, đẩy mạnh đất dưới chân với toàn bộ sức mạnh ma thuật, nhắm đến hoàng đế đang ở trên cao.
Dù đây là một cuộc chiến tranh nhưng việc giết người dân thường không thể chấp nhận.
Thêm nữa, ‘có một điều tôi không thể chấp nhận”
Anh ta không phải là loại kẻ thù sẽ hành động như vậy
Hình ảnh ma thuật màu tỏa ánh bạc bay lượn trên bầu trời đêm để bảo vệ dân chúng, chúng thật sự tuyệt đẹp. Ngay cả khi là kẻ thù, cách anh ta quyết định chiến thắng một cách rực rỡ, giữ thiệt hại ở mức tối thiểu và mang nụ cười tự tin trong khi rút lui, đó là một hình ảnh đầy cao quý.
Nhưng, từ khi nào hoàng đế đã trở thành như vậy.
Hoàng đế đột nhiên nhìn lên, vung tay như thể đang giũ bỏ một con muỗi và một khối ma thuật lao thẳng về phía Jill. Cô vươn hai tay ra để chống lại trực diện và cắn răng. Cô tập trung sức lực vào cả hai tay, bằng sự tập trung cao độ, cô đã làm nó nổ như một quả bóng bay.
Âm thanh nổ lớn đó làm cho cả mặt đất và bầu trời trở nên yên lặng như thể choảng tình lại. Hoàng đế đang ra lệnh thảm sát cũng ngạc nhiên, quay lại nhìn.
Tôi đã làm anh ta quay lại. Jill lấy lại động lực từ đó và hét lên mà quên rằng mình đã xém chết.
“Chúng tôi thừa nhận đã thua! Vì thế, hãy rút quân của anh đi!”
Hoàng đế nhíu mày tinh tế một chút, trầm giọng nói
“Bọn ngươi là kẻ thua cuộc mà lại dám ra lệnh cho ta sao!?”
Jill đứng vững trước vẻ đẹp phi thường của anh ta và nghĩ mình có thể nói chuyện với anh ta.
“Nếu ngài thực sự muốn tra tấn ai đó đến thế, hãy chọn tôi để làm điều đó. Tôi sẽ trở thành tù binh cho bạn. - Do đó, đừng động vào những người khác.”
Khi nhìn Jill từ trên xuống dưới như một sinh vật kỳ lạ, hoàng đế nhìn Jill và nói thầm với giọng mỉa mai “Thần quân lệnh nữ” trên đôi môi mỏng của mình.
“Quyết tâm đấy. Nhưng chỉ với nhiêu đó mà cô lại khóc thế này sao?, thật khó coi làm sao”
“Ai khóc chứ? Một kẻ yếu đuối như anh sao?”
“Yếu đuối sao? Cô đang nói vị Long Vương này sao?
Được rồi, tôi sẽ giết chết cô.”
“Vậy, để xem anh có mạnh hơn tôi không?”
Hoàng đế nhếch mép lên nhưng không cười, lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào Jill. Jill đưa lưỡi kiếm thẳng vào đôi mắt màu vàng tàn bạo đó.
“Vậy hãy coi cô thực sự mạnh hơn tôi hay không hay chỉ là lời nói suông”
Đôi mắt ánh vàng chỉ lóe sáng một chút, như muốn truyền đạt điều gì đó - và rồi biến mất đi.
“Thôi, mất hứng rồi. Toàn bộ quân đội, rút lui.”
Giọng nói trầm thấp đưa ra lệnh. Jill không ngờ rằng quân đội thực sự sẽ rút lui, cô không thể chịu nổi rồi hét lên
“ - Này, hãy trả lời đi, tại sao anh không bắt tôi!?”
“Cô chẳng có tí hấp dẫn nào cả.”
Hoàng đế biến mất như một ảo ảnh, chỉ còn lại những dư vị ma thuật bay như đôi cánh bướm. Toàn thể quân đội của Đế quốc Rave cũng biến mất. Đó là một cái kết chóng vánh. Nhưng tâm trạng của Jill không thể nguôi ngoai.
“Tôi, tôi thực sự không có tí hấp dẫn nào sao!?”
Jill tức giận và các cấp dưới của cô đã cố gắng an ủi cô - đó là chỉ vài ngày trước khi bị Gerald buộc tội oan. Và nó có lẽ là điều sẽ xảy ra vào sáu năm sau.
‘Ưm, ngày hôm qua hay sáu năm sau cũng được. Chắc chắn đó chỉ là một giấc mơ... chỉ là một giấc mơ thôi…’
Cô muốn thức dậy để xác nhận mình còn sống hay đã chết.
Nếu có thể, cô muốn hy vọng một tình huống rằng cô đã rơi vào một cành cây và bị ngất đi. Rồi sau đó, người phụ tá của cô sống sót và tình cờ mang cô đi.
- Vì nơi cô đang nằm ngủ thật ấm áp và êm ái...
Cô bất giác mở mắt. Cùng lúc đó, cô bật dậy từ giường như thể đã tỉnh giấc.
Bông hoa tươi lớn trên tóc rơi xuống, mái tóc buộc lại cũng tuột ra khỏi vai. Bàn tay cô mở ra, nhưng nó vẫn nhỏ hơn so với ký ức của cô. Đôi chân của cô chìm sâu trong chăn màu đỏ đậm được thêu hoa với sợi vàng, nhưng chúng cũng ngắn hơn.
Cảm nhận được một cơn gió, cô
bước xuống giường với đôi chân trần. Coo vươn cao để nhìn qua khe cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu qua khe rèm dày vào trong. Đó là khu vườn nhìn quen thuộc.
“Đây là phòng khách của lâu đài... phải không?”
“A, may quá. Em đã tỉnh lại rồi.”
Người đến từ phòng bên kia là người mà cô đã gặp trong giấc mơ trước đây. Hadith Theos Rave. Ngoại hình của anh đã trẻ hóa lại, nhưng cô không thể nhầm lẫn, anh là vị hoàng đế xinh đẹp của đế quốc Rave láng giềng.
Cô không thể kiềm chế được, vô thức nắm chặt cả hai tay lại.