Một năm đã trôi qua. Khi kể về những gì tôi đã làm trong vòng một năm nay thì đó là luyên tập cơ thể và cách phát âm.
Đầu tiên là việc luyện tập cơ thể, đó là các bài tập diễn ra hằng ngày vào buổi sáng, chiều và ban đêm. Mặc dù nếu nhìn từ bên ngoài thì đó chỉ là tôi đang tập vỗ tay và đung đưa chân mình xung quanh. Nhưng nhờ có nó, vào khoảng ba tháng trước, cần cổ của tôi đã trở nên ổn định hơn và tôi có thể bò xung quanh.
Sau đó, những khu vực tôi có thể đến đã tăng lên được một chút.
Phòng tôi nằm trên tầng hai, phòng của Eris ở ngay bên cạnh và kho sách thì đang ở hướng đối diện.
Nếu là bình thường thì Eris hoặc Chloe sẽ thay phiên nhau ở trong phòng của tôi, nhưng đôi khi cũng sẽ không có ai và tôi sẽ tranh thủ khoảng thời gian đó để bò ra khỏi phòng.
Rồi tôi lang thang trong nhà.
Vâng, và ngay lập tức tôi bị một trong hai người họ phát hiện. Sau đó, họ đưa tôi đến những nơi mà tôi chỉ vào.
Điều khiến tôi sốc nhất trong khi thăm thú nhà mình chính là cái đầu rồng được trang trí ở chính giữa cầu thang nối liền tầng một và tầng hai. Kích thước của nó khiến người ta phải nghĩ rằng 'Mới có cái đầu mà đã gần 2m rồi, đờ phấc!'.
Tính đâu trúng đó, ngay cả khi bản thân là người tái sinh, mang ý chí của một người 'xém' trưởng thành bên trong cơ thể em bé này đi nữa thì theo bản năng tôi vẫn ré lên đầy sợ hãi. Tất nhiên, tôi cũng có rỉ ra một chút.
Ngay cả khi tôi đã quen với việc Chloe thốt lên 'Ara ara' và thay tã của tôi với một nụ cười cay đắng đi chăng nữa thì....nó vẫn xấu hổ vkl ra ấy!
Chloe cũng sẽ không để tôi vào kho sách vì Eris đã kể với cô về số lượng sách khổng lồ mà nó đang lưu trữ, điều đó cực kỳ nguy hiểm thành ra tôi chỉ được phép ngó từ bên ngoài mà thôi.
Bởi lẽ, tôi đã từng chui vào trỏng, sờ mó đống sách cho đến khi thấy hài lòng và kết thúc với việc làm rơi chúng.
Nếu là đi với Chloe thì có làm rơi cũng chả vấn đề gì nhưng lúc đó những quyển sách rơi xuống đều lao thẳng vào đầu tôi.
Khi Eris và Chloe chạy đến kho sách vì những tiếng đổ vỡ và nhìn thấy tôi bị vùi trong đống sách thì, những gì diễn ra sau đó phải gọi là ''Tuyệt vời''!
Eris thét lên một tiếng đầy kinh hoàng mà tôi chưa bao giờ được nghe, quăng sạch đống sách đang đè trên người tôi bằng toàn bộ sức lực, Chloe cũng đánh mất sự bình tình thường lệ của mình và cho ra một cái nhìn đầy sợ hãi. Thêm vào đó, đôi tai mèo của cô ấy như bị đánh mất sức sống trong khi cái đuôi rũ xuống đến mức nó hoàn toàn không di chuyển.
Sau vụ đó, tôi được nghe kể lại Chloe đã nói thứ gì đó như: 'Chỉ bởi sự bất cẩn của tôi mà Lei-sama đã gặp phải nguy hiểm. Xin hãy cho tôi bù đắp điều đó bằng chính mạng sống của mình', tôi hoảng vãi cả ra.
Sau khi thuyết phục được Chloe bằng một cách nào đó, tôi được nhận một khóa thông não trực tiếp bởi cả hai người bọn họ. Tôi đành phải tuân lệnh rằng không được vào kho sách nữa, bởi chẳng thể nào khác được khi họ nói điều đó với tôi bằng cặp mắt đẫm nước như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại,dẫu cho bị cả đống sách dồn damage tập thể như thế nhưng tôi nhận ra gần như bản thân chẳng dính lấy một vết xước xát nào. Xem ra ở trong thế giới này chỉ số luck của tôi khá cao.
Còn những bài tập phát âm thì nó vẫn đang tiến triển tốt. Ví dụ như cuối cùng tôi cũng có thể nói được câu vừa rồi chẳng hạn, tôi nghĩ rằng đã đến lúc mình tiết lộ nó.
Ngay lúc tôi đang nghĩ thế thì có tiếng gõ của vang lên bên tai. Yoh! Bây giờ tôi sẽ cố gắng nói chuyện với người đến.
''Lei-sama, em xin phép.''
Oh! Là Chloe! Đúng là một ứng cử viên sáng giá cho cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi.
''Ai~! Chloe~!!''
Tiếc thật, tôi vẫn chưa thể phát âm ''Ha'' một cách chính xác được. Có lẽ cần phải thực hành nhiều hơn. Nn? Vẫn chưa có phản ứng nào từ Chloe, và đôi tai cùng cái đuôi mèo của cô ấy đang dựng đứng như cột thu lôi, đến mức nó khiến tôi phải nghĩ thầm 'Wow! Lúc dựng lên thì nó cao thật! Đuôi của cô ấy cũng ....buwa!'.
Tens of seconds later...~, Chloe lao thẳng ra khỏi phòng!
What the clo photphat? Có khi nào cô ấy chợt nhớ ra chuyện gì cực kì quan trọng không nhỉ?
Tôi đã nghĩ như thế và sau vài phút chờ đợi thì, những tiếng rầm rập như có thằng cha cao to đen hôi nào đó đang lao thẳng về đây bỗng dưng phát ra từ phía hành lang bên ngoài.
C-cái đờ phắc gì vậy!? Thật luôn đó, chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa mở ra, mà phải nói là gần như bị đánh văng đi mới chuẩn, và người bước vào chính là.....mẹ tôi, Eris.
''Lei-chan! Có đúng là con đã nói không!?''
Ah~, ra đó là lý do mà Chloe bỗng dưng biến mất, thì ra là chạy đi nói với Eris.
''Saa! Nào, hãy gọi ta là Mama đi con!''
Cô ấy đang nói với một gương mặt trông đầy tuyệt vọng, ừm, tôi nghĩ nó ổn thôi vì tôi có thể nói tất cả chúng mà, và
''Mama ~ Con i êu mẹ nhiều ắm ~''[note10260]
tôi đã nói thế với một nụ cười!
Khi tôi làm như thế thì hình như tôi có nghe thấy vài âm thanh bi ẩn đại loại như 'Zukyun, zukyun' thì phải.
Nhìn vào Chloe và Eris, họ đang thể hiện một khuôn mặt điềm tĩnh đến mức nó khiến tôi phải giật bắn cả người.
Góc mắt của họ trũng xuống rồi kìa. 'Hừm! Vậy là nó có thể hạ thấp xuống mức đó cơ à!?', nó thấp đến mức khiến tôi phải nghĩ như vậy. Chloe thì bonus thêm một chút, đôi tai mèo của cô ấy thì 'Piku piku' trong khi cái đuôi thì đung đưa liên tục. Ah~ Kawaii ~~[note10261]
''Mou~ --! Lei-chan! Nói rằng con yêu mẹ sao!? Thật là dễ thương quá đi mứt! Mặc dù đó là điều đáng xấu hổ vì lần đầu tiên của con lại không phải mẹ, nhưng, mẹ sẽ tha thứ hết đó!!''
''Lần đầu tiên là của mình, của mình, ể hể hể.....''
Tôi sẽ coi như không nghe thấy những gì mà Chloe đã thì thầm khi đứng sau Eris, người đang ôm tôi với một tâm trạng hết sức phấn khích.
Có vẻ như Eris của hiện tại đã phấn khích đến độ chả nghe thấy được những lời vừa rồi thì phải.
Trong khi hai người đẹp đang liên tục 'Kyaa kyaa' thì,
Cha tôi, Sieg, bước vào.
''Có thật sự là Lei-chan đã nói được không!?''
''Ee, thật đó! Thằng bé đã nói 'Con yêu mẹ' với em đó!''
Sau khi nghe thấy thế, dẫu cho cha tôi cực kỳ ghen tỵ thì ông ấy vẫn cố gắng lấy lại biểu hiện nghiêm túc trên khuôn mặt của mình.
''Vậy, nếu thằng bé đã phát triển đến mức có thể nói chuyện được thì sẽ tốt hơn nếu chúng ta mang thằng bé đến đó vào một ngày không xa.'
''Ee, đúng vậy nhỉ.''
Hả? Mặc dù tôi chỉ nói chuyện thôi mà giờ nó lại biến thành việc tôi phải đi đâu đó à.
''Vậy khi nào anh rảnh?''
''Anh nghĩ mình sẽ trống lịch vào ngày ánh sáng tuần tới!''
''Vậy thì, chúng ta sẽ cùng đến đó vào ngày ánh sáng tuần tới, quyết định vậy đi!''
Vậy túm cái váy lại là chúng ta đi đâu thế?
À nhân tiện nói luôn khỏi quên, trong thế giới này thì một tuần có sáu ngày. Chúng được quyết định dựa trên các yếu tố cơ bản của ma thuật: lửa, nước, gió, đất, bóng tối, ánh sáng. Một năm có 12 tháng và mỗi tháng có 30 ngày, tổng cộng là 360 ngày một năm.
Ngày ánh sáng, tức là chủ nhật trong kiếp trước của tôi.
''Lei. Vào ngày ánh sáng tuần tới con sẽ cùng ta, Eris và Chloe đi đến Nhà thờ để xác nhận trạng thái của mình.''
Gì! Một sự kiện quan trọng đến vậy vào tuần tới!
Sau đó tôi được nghe nói là bảng trạng thái thường được xác nhận khi bạn trên dưới một tuổi.
Việc xác nhận trạng thái để xem xét khả năng sử dụng sức mạnh thể chất và sức mạnh ma thuật, nó chỉ có thể khi đứa trẻ đã phát triển đến mức có thể bò và nói được.
Đã có một câu chuyện trong quá khứ rằng, có một thằng cha quý tộc muốn nhanh nhanh bắt đầu giáo dục phát triển tài năng nên đã mang một đứa trẻ sơ sinh đến Nhà thờ, buộc nhà thờ phải xác nhận trạng thái cho nó chỉ để gây ra sự khô cạn sức mạnh thể chất và ma thuật của đứa bé đó và dẫn nó đến cửa tử.
Từ đó về sau, việc xác nhận trạng thái chỉ được thực hiện trên những đứa trẻ khoảng 1 tuổi và đã không có cái kết thương tâm nào của trẻ sơ sinh nữa.
Điều này nhắc tôi nhớ đến một vài thứ khá là tệ hại. Cái thứ tài năng 'vãi cả trung bình' của tôi sẽ được mọi người biết đến. Nó làm tôi thấy hơi chán nản.
''Aa --! Tôi mong chờ việc đó quá đi! Lei sẽ có loại tài năng nào đây ta!?''
''Đúng rồi nhỉ! Xét cho cùng thì nó là con trai của anh mà, Sieg!''
''Không đâu! Đó là vì Eris đã cố gắng hết sức để sinh ra thằng bé thôi!''
''Oh! Honey!''
''Yeah! Baby!''
Ơ ệch, chẳng phải trước kia tôi đã bảo hai ông bà đừng có tạo ra cái bầu không khí màu hường đó khi đang đứng trước con mình rồi mà phải không?
À mà không, lúc đó tôi đếch nói cái gì cả vì tôi chỉ vừa mới sinh ra thôi.
Trong khi tôi đang nghĩ về vụ đó thì Chloe lại bế tôi ra từ tay Eris
''Fufufu, tôi cũng rất mong chờ nó đó! Lei-sama ~!''
Cô ấy trông khá cao hứng khi nói về nó.
Thật đáng buồn khi để những người quan tâm đến tôi nhiều đến nhường này phải thất vọng, nhưng không thể nào tránh được. Đúng như dự đoán mà, thôi đành phó mặc cho số phận vậy.
Ah--!! Đúng là chết tiệt thật mà ---!
Khốn thật, tôi sẽ chán nản mà đi ngủ trong cái không gian hạnh phúc của Chloe vậy.