Từ lúc tôi tái sinh đến nay đã gần một tháng rồi.
Tôi hiện chỉ có thể nằm lười ở đây mà thôi.
Cũng chả nằm ngoài dự đoán, tôi vẫn chưa thể điều khiển cơ thể của mình chỉ với một tháng sau khi sinh được.
Xét cho cùng, tôi hiện tại vẫn chưa thể ngẩng đầu lên được.
Đến nayy những việc tôi làm chỉ có 【Thức dậy → Bú dú → Đi ngủ】, và cứ thế kéo dài đến vô tận.
Tôi nằm một chỗ cả ngày, nhiều đến mức nếu đổi lại là một người trưởng thành, bảo đảm không thừa cân thì cũng béo phì.
Chẳng thể nào rời khỏi cái cũi được, thế là cuộc sống hằng ngày của tôi trôi qua như một thằng neet.
Nhưng nếu một thằng Neet có cuộc sống như tôi hiện tại, hằng ngày đều được một hầu gái tai mèo chăm sóc toàn bộ nhu cầu bản thân, được nuôi dưỡng bởi một người mẹ xinh đẹp thì đảm bảo thú vị đến bất ngờ. Vâng, đây chỉ là sở thích nho nhỏ vì tôi còn là trẻ em mà thôi.
Sau khi tái sinh vào trong thân xác này thì điều đáng xấu hổ nhất chắc chắn là lúc đi ''ấy''.
Mỗi lần như thế thì đều là Chloe phụ trách thay tã cho tôi.
Mặc dù tôi cảm thấy điều này cực kỳ xấu hổ, thế nhưng mỗi lần Chloe thay tã cho tôi lại như thể cô ấy đang vui vậy.
Tôi đã thử nghĩ đến những việc thú vị khi thay tã của mình, nhưng, ờ thì...ừm, tôi đoán cũng chả sao đâu nếu người đó không làm một cách miễn cưỡng.
Gần đây, tôi cũng đã có thể đọc được những thay đổi trong biểu hiện của Chloe.
Và rất hiếm khi cô ấy cũng cho ra những biểu hiện cực kỳ dere.
Biểu hiện như thế là chơi xấu đó!
Tôi gọi những ngày mình thấy cô ấy như vậy là 'Lucky Day', mặc dù tôi mới thấy nó được có 2 lần.
Thật sự thì tôi rất muốn cô ấy cười như vậy mỗi ngày đó!
Và, nếu nói về lúc ngượng nhất thì, chỉ có giờ ăn.
Nói về lý do, đó chính là chẳng thế nào tránh được việc cho em bé bú dú cả!
Trong bầu không khí dịu dàng của mẹ tôi, Eris.
Thay vì đưa gương mặt lại gần chúng, thì nói tôi đang vùi mặt mình vào cặp OPPAI đó mới chuẩn!
Nó tỏa ra một mùi hương ngọt ngào chỉ với việc ở gần.
Sau đó, trong cái không gian mềm mại như mochi này, nó khiến tôi gặp chút khó khăn để có thể diễn tả cái sự phê pha khó cưỡng hiện giờ.
Nếu nói thì 60% xấu hổ và 120% phiêu!
Khoan khoan, nó không có tăng nữa đâu, thật đấy.
Vâng, đó chính là sự tuyệt vời nó đem lại.
À nhân tiện, cái khoảng không gian tràn đầy hạnh phúc của Chloe thì khoảng cỡ một cái bát. Chính xác thì là vừa khít bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.[note10259]
Vâng, một tháng của tôi trôi qua cùng với những điều giản dị như thế thôi. Và có một điều tôi đã từ từ hiểu được.
Đó là về gia tộc này.
Đúng như tôi nghĩ, đây là một gia tộc giàu có và nó được gọi là 「Nhà Runwalker」.
Và hình như đây là một gia tộc Margrave [note10360]
, một tầng lớp quý tộc khá cao cấp.
Nhưng, gia tộc Runwalker không chỉ là một gia tộc quý tộc cao cấp bình thường, mà là một gia tộc trên một lãnh thổ có những điểm đặc biệt không giống như những quý tộc khác.
Có hai điểm khác biệt.
Một trong số đó là bản thân lãnh thổ, nó nằm ở biên giới đất nước. Nếu chỉ có vậy thì cũng có những gia tộc khác mang lãnh thổ ở biên giới, nhưng vấn đề ở đây là nước láng giềng của nó.
Tôi không biết quá nhiều về đất nước nhưng lãnh thổ này chính là tấm lá chắn duy nhất ngăn chặn mũi giáo của nước láng giềng.
Chỉ có băng qua biên giới của một nước láng giềng hoặc bằng một cách nào đó thì mới có thể đặt chân lên đất nước này.
Bỏ cách nào đó sang một bên, nếu nước láng giềng tấn công thì chắc chắn lãnh thổ nhà Runwalker sẽ trở thành chiến trường.
Đó là lí do luôn có một quân đội khoảng mười nghìn người túc trực ở lãnh thổ nhà Runwalker. Tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu có thêm nhiều nhân lực hơn nữa trong quân đội, nhưng có vẻ như những quý tộc Thủ Đô sẽ không chấp nhận việc quân lực dồn hết vào một lãnh thổ. Tôi không nghĩ đây là lúc nghĩ đến ba cái chuyện đó nhưng những thứ như hoàn cảnh của người lớn hay gì gì đó thì.......
Nếu không tính việc đó thì vẫn còn một lý do khác nữa, đó chính là ngọn núi vĩ đại, nó thậm chí có thể được nhìn thấy ngay cả từ cửa sổ phòng tôi.
Từ đây, nếu dùng vị trí ngước mặt của em bé lên thì chỉ có thể nhìn thấy nó là một ngọn núi khổng lồ thôi nhưng, theo những gì Chloe đã nói thì dưới chân núi là một cái hồ với đường kính 5km, và ngay sau nó là một khu rừng trải dài với đường kính hơn 20km.
Đối với tất cả mọi người, vùng đất đó tính luôn cả khu rừng được mệnh danh là 「Vùng đất Quỷ」.
Bởi vì đó là nơi có một lượng lớn quái vật sinh sống.
Sức mạnh của quái vật tăng dần theo độ sâu mà bạn đi được, và có vẻ ngọn núi cũng xuất hiện loài Rồng.
Tôi nói là ''có vẻ'' bởi lẽ chưa có ai đặt chân đến đó để biết mà kể được.
Hay nói cách khác chính là chưa từng có kẻ sống sót ở đó mà trở về.
Xem chừng đây là một nơi vô cùng nguy hiểm.
Nó là thứ lấy đi tất cả của người đàn ông đó, bố của tôi, Sieg, người mà tôi đã nghe được rất nhiều lời ngợi ca như là một bậc thầy võ thuật ở căn cứ trong khu rừng gần chân núi.
Và điều khó nhằn của Vùng đất Quỷ này là cứ cách khoảng mười năm sẽ xuất hiện một đại quân Quái vật cỡ bự.
Lần gần đây nhất là vào hai năm trước.
Tôi nghe được rằng, lãnh chúa lúc bấy giờ, bố của Sieg, tức là ông nội tôi, sau trận chiến đã bị thương nặng và ra đi vì nó. Sau đó, Sieg đã thừa kế lãnh thổ của nhà Bá tước Runwalker.
Và điều mà chúng ta bỏ qua một bên lúc nãy, phương pháp khác để nước láng giềng có thể tấn công mà lúc trước tôi đã nói đó là đâm xuyên qua Vùng đất Quỷ. Nghe đâu lũ đầu bò bên cạnh từng thử một lần rồi nhưng hầu như éo thằng binh sĩ nào còn lành lặn mà lết về cả, số lượng những cái mạng may mắn bò về được hình như chỉ có 1/10 ban đầu mà thôi.
Đó là điều đã khẳng định sự nguy hiểm của vùng đất này.
Sự phát triển của nước láng giềng cùng với đại quân quái vật khổng lồ của Vùng đất Quỷ.
Bởi vì có hai điều này thành ra chẳng thằng cha nào thèm cái chức lãnh chúa của vùng Lãnh thổ cấp Bá tước này cả.
Mà điều đó là tất nhiên.
Nếu lãnh thổ này bị phá hủy thì đất nước sẽ gặp khủng hoảng ngay tức khắc. Thay vì phải dẫn dắt một lãnh thổ thế này thì xây bà nó một cái nhà an toàn trong nước rồi ở trỏng nó khỏe thân hơn nhiều.
Cha tôi là người dẫn dắt vùng đất này, Sieg, ổng có 3 vợ lận. Trẻ con trong nhà tính luôn cả tôi là ba trai một gái.
Một trong số họ, tất nhiện, mẹ tôi và cũng là đệ nhất Phu nhân, Eris.
Tên đầy đủ của bà ấy là Erislet Runwalker, năm nay 22 tuổi. Sở hữu mái tóc bạc cùng với đôi mắt đỏ hiếm gặp. Nhìn vào gương, tôi biết mình đã được thừa hưởng chúng.
Bà là con gái thứ hai của nhà Bá tước Randolf, bố và mẹ đã có một cuộc gặp mặt với nhau như một quý tộc cấp cao và một quý tộc cấp thấp tại một ngôi trường ở Thủ đô Hoàng Gia.
Cả hai đều có tình cảm với nhau nên họ đã kết hôn nhưng mẹ tôi lại gặp trở ngại trong việc mang thai thành ra tôi chỉ mới được sinh trong năm nay.
Đệ nhị phu nhân, bà ấy là người sinh ra hai thằng anh trai của tôi.
Phu nhân Elizabeth Runwalker.
Bà ta là trưởng nữ nhà Bá tước Lingal, một quý tộc điển hình thường xuất hiện trong những cuốn Light Novel ở thế giới cũ. Mặc dù bà ấy sở hữu một ngoại hình xinh đẹp nhưng đôi mắt lại khác, đôi mắt ấy chất chứa đầy thù hận và giận dữ.
Bà ta đã mang hai thằng con đến thăm tôi một lần nhưng, dẫu cho cái mặt xinh đẹp đó thì tôi cũng đã nói rồi, vẫn cái nhìn đầy thù hận và giận dữ đó. Và trên hết, hai thằng anh cũng lườm tôi một cách mãnh liệt.
Tôi đã nghĩ 'Mình đã làm cái ếu gì à?' và éo ngoài dự đoán, sự chú ý của tôi bị dồn vào đó. Thành ra cũng quên cha nó tên của hai thằng anh mình luôn rồi!
Bà ta tự nhủ rằng: ''Ta sẽ đưa con mình rời khỏi cái nơi tràn ngập nguy hiểm này và đến Thủ đô Hoàng Gia' và chuyện là thế đó, bả phắn tới ở Thủ đô Hoàng gia luôn rồi. Sieg cũng hiểu điều đó và để việc quản lý dinh thự ở Thủ đô Hoàng gia cho bả. Tôi tự hỏi không biết khi nào mới gặp lại nữa.
Và cuối cùng, đệ tam Phu nhân và cũng là mẹ của chị gái tôi, Phu nhân Alene Runwalker.
Đó là một người với mái tóc dài màu đỏ cùng làn da nâu rám nắng.
Ban đầu thì cô được ghi danh vào quân đội với tư cách là hiệp sĩ cho Lãnh thổ Bá tước Runwalker, cô mạnh đến mức chưa bao giờ thua bất kì hiệp sĩ nào trước đó trong một trận đấu tay đôi.
Có vẻ như vào lúc đó, cô ấy đã gặp Sieg, người thừa kế gia tộc và đã gạ nhau solo kèo 1vs1.
Có vẻ sau khi thua trận đấu với Sieg, cô đã dính dính phải thính của ổng liều cực mạnh.
Họ kết hôn sau khi có cuộc gặp mặt chất chơi như vậy đấy.
Và tên người chị gái được sinh ra bởi mấy cái chuyện mà ai cũng biết của họ tên là Aerith Runwalker.
Hiện nay 3 tuổi và cực kỳ đáng yêu, khiến mọi người xung quanh phải thừa nhận đây là một mĩ nhân tương lai đầy hứa hẹn. Cô thừa hưởng mái tóc đỏ và một lượng tomboy ếu nhỏ từ mẹ.
Ừm, chả thể trách được mọi người đều bị sốc khi cô ấy nói 'Tôi đang đợi, đứa trẻ này!!' ngay thời điểm chúng tôi gặp nhau.
Vâng, về cơ bản mà nói thì tôi có rất nhiều thành viên trong gia đình là nhân tài.
Vì là một trong bọn họ, tôi cảm thấy hơi lo lắng, tôi không biết mình có làm được gì ở nơi này không nữa. Ý tôi là, tôi, một kẻ được Nữ thần phán rằng là kẻ 'trung bình của những kẻ trung bình trong đám trung bình' như tôi thì, vì mẹ tôi Eris là người vợ cả của Sieg nên có lẻ sau này tôi sẽ là người thừa kế. Bây giờ nó làm tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trong khi còn đang suy nghĩ về điều đó, tôi lại thấy buồn ngủ vì sự ấm áp đầy dễ chịu của ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Tôi rơi vào giấc ngủ sâu trong khi tự nhủ 'Mình vẫn chỉ mới được sinh ra có một tháng mà, giờ nghĩ nhiều thì cái thân này cũng có làm được cái éo gì đâu, xõa đê ~''
Và cứ thế tôi quên sạch mọi thứ về cái kĩ năng được Nữ thần trao tặng.