The Novel 's Extra

chương 162 : thành phố đầu tiên (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Chae Nayun hoàn thành nhiệm vụ, thì bầu trời đã trở tối.

Cô lê bước về phía quán trọ mà cô đã ở lại đêm trước đó.

Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ thưởng 500TP, nhưng cô chỉ nhận được có 200TP, và sau khi trả tiền thuê phòng, cô còn vỏn vẹn 125TP.

“Này, cô còn phải trả 75TP nữa.”

“Đi mà đòi đồng đội của ta ấy.”

“Thôi được, vậy tôi về phòng đây.”

Sau khi bước qua tên chủ trọ tham lam, cô quay về phòng của mình.

Nằm trên chiếc giường trống trải, Chae Nayun nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Cô đã kiệt sức, nhưng lại chẳng thể ngủ nổi. Trong căn phòng trống, cô hoàn toàn đơn độc.

Bỗng nhịp tim cô giảm xuống, còn tâm trạng thì trở nên chua chát. Những ý nghĩ về sự cô độc bắt đầu vây lấy cô.

Tk, tk, tk.

Trời bắt đầu đổ mưa.

“…Mưa rồi sao.”

Ngờ rằng mình chỉ đang huyễn tưởng, cô mở cánh cửa sổ ra, thế nhưng trời thật sự đang mưa. Cô liền thở dài một quãng ngắn.

Nghĩ lại thì, hai phần hướng dẫn đầu quá dễ. Trước kia, cô đã từng kiệt sức đến nỗi não cô còn chẳng có thời gian mà hoạt động nữa.

Nhưng giờ cô đã có khoảng thời gian nhàn rỗi…

Trong sự cô độc hoàn toàn này, mọi thứ một lần nữa trở nên sống động hơn bao giờ hết. Những mảnh ký ức lặng lẽ lướt qua tâm trí cô.

Chấn thương tâm lí của cô đã chuyển biến tệ hơn kể từ khi cô tiến vào Tháp. Liệu có phải do cô không uống thuốc? Hơi thở cô trở nên khô khốc và đầu cô đau nhói.

Một cơn đau đầu không tả nổi ập đến. Cô nắm lấy đầu mình. Beeeeep— Một tiếng chuông vang lên trong tai. Cô cảm thấy như âm thanh kỳ lạ đó đang làm mọi thứ quanh cô rúng động.

“Ah… mẹ kiếp….”

Máu chảy xuống từ bờ môi cô cắn. Những thứ cô không thể hiểu nổi vụt qua trước mắt. Cuộc chuyện trò hôm ấy dần hiện lên trong ý thức mơ hồ của cô. Cô vẫn còn quá nhiều những câu hỏi chưa được hồi đáp.

Liệu thực sự có phải cậu ta đã làm nó hay chỉ là một lời nói dối phi lý.

Và nếu thật sự cậu ta đã sát hại anh trai cô…

Tại sao, tại sao, tại sao chứ?

Chỉ là tại sao cậu ta lại làm vậy?

Những câu hỏi luân phiên nhau lặp lại trong tâm trí cô. Sự phẫn nộ và nỗi buồn hoà vào nhau, tạo thành một sợi xích trói chặt cô lại.

Click—

Ngay lúc ấy, một tiếng cạch vang lên.

Cánh cửa phòng cô chầm chậm mở ra. Chae Nayun nhẹ nâng nửa thân trên của mình lên. Cô thấy một người đàn ông với mái tóc bù xù bước vào. Khuôn mặt của hắn giống hệt như cậu ta.

Kim Hajin, Kim Hajin, Kim Hajin.

Khuôn mặt cô không thể nào quên… giờ lại ngay trước cô.

Cô lén lút với tới thanh giáo nằm cạnh giường.

“Cậu về rồi à?”

Thế nhưng, cơn ảo tưởng ấy tan thành cát bụi chỉ với một câu nói của người đàn ông ấy. Với một cái thở dài, Chae Nayun nhắm mắt lại và mở nó ra một lần nữa.

Giờ cô mới thấy rõ anh ta là ai.

“Sao ngồi thất thần như ma thế?”

Đó là Shin Jonghak. Chae Nayun nhìn kĩ bộ đồ của cậu ta. Bởi cậu đã dành cả ngày lăn lộn trên bùn, nên toàn thân cậu ta toàn là đất dính vào.

“…Kiếm được chút tiền nào không?”

“Hừ, đấy là điều đầu tiên cậu hỏi đấy à? Đây có phải là cảm giác khi có một cô vợ hay cằn nhằn không?”

“Im đi.”

Chae Nayun bắt gặp Shin Jonghak một cách rất tình cờ. Khi cô đang tìm nhiệm vụ tại quán rượu của lính đánh thuê, cậu ta bất ngờ xuất hiện với một nụ cười ngớ ngẩn.

Mặc dù Chae Nayun đã phát hoảng lúc đầu, cô vẫn quyết định chia phòng với cậu để tiết kiệm tiền.

“Hộp bento gì thế?”

Shin Jonghak chỉ vào hộp bento nằm trên giường.

“Ồ, cái này hả? Nó đi cùng với vật phẩm tôi mua…”

Chae Nayun liếc về phía hộp bento chỉ còn một nửa.

“Tôi vẫn chưa ăn xong nó nữa.”

“Sao thế? Có cái gì không tốt à?”

“Không, thực ra dựa theo bảng trạng thái thì nó được làm khá tốt.”

“Thế sao cậu không ăn nốt đi?”

“Chẳng sao cả. Chỉ là không hợp khẩu vị thôi… Sao cậu hỏi lắm thế? Nhắc lại là, tôi không để lại nó cho cậu đâu nhé.”

Sự thật là cô không thể nếm được vị của nó.

Sau ‘biến cố đó’ Chae Nayun đã mất đi cảm thụ về vị giác. Trớ trêu thay nhờ nó mà cô đã hết kén chọn thức ăn. Với Chae Nayun hiện tại, đồ ăn chỉ là phương tiện để nạp chất dinh dưỡng.

“Với lại, cậu mua vật phẩm gì à? Cậu chắc là không bị lừa chứ?”

“…Xin đấy, nếu có, thì là tôi lừa tên bán hàng thôi.

Chae Nayun đắc chí giương thanh giáo pha lê đỏ.

“…Nó tốt chứ?”

“Ừm. Tôi nghĩ nó đáng giá ít nhất 1500TP, nhưng tôi mua nó với một phần mười giá như vậy!”

Hehehe—

Chae Nayun nở một nụ cười to.

“Tôi đã làm một nhiệm vụ với thứ này. Nó cắt ngọt lũ goblin như bơ vậy!”

Tuy nhiên, Shin Jonghak không đáp lại. Nhìn thấy sự nghiêm túc của cậu ta, Chae Nayun nở một nụ cười khó xử.

“Đừng gượng ép bản thân mình phải mỉm cười như thế này.”

“Tôi thực sự đau đớn khi thấy cậu như thế này.”

“Đang lảm nhảm cái gì thế.”

Chae Nayun vung vẩy ngọn giáo của mình trước Shin Jonghak – người nhanh chóng giơ hai tay ra và lùi lại.

“Đùa thôi. Dù sao thì, vậy là cậu đã dùng TP rồi à?”

“Ừ, nhưng cuối cùng tôi lại kiếm được tiền từ nó.”

“ Cái gì?”

Shin Jonghak cau mày. Cậu ta rõ ràng là đang hoài nghi. Thấy vậy, Chae Nayun lấy ra năm đồng vàng từ kho đồ và kể cho cậu về sự cố may mắn cô gặp phải hôm nay.

“…Tôi đã định trả lại, nhưng họ lại đuổi tôi ra rồi gọi tôi là đồ ngốc.”

Shin Jonghak - thường đưa ra những bình luận thô lỗ, giờ lại đang lặng im. Chae Nayun nhận thấy cậu đang nhìn những đồng xu với biểu cảm phức tạp.

“Vậy cậu kiếm được bao nhiêu?”

Như dự đoán, cậu ta bối rối.

Chae Nayun chế nhạo.

“Pft, cá là ít hơn tôi.”

“…Pft, ài. Tất nhiên là tôi kiếm được nhiều hơn cậu. Nghĩ tôi là ai chứ? Tôi sẽ trở thành Anh hùng hạng thượng-trung trẻ nhất thế giới,

Shin Jong—"

“Vậy thì thể hiện đi.”

“…Bỗng nhiên thấy buồn ngủ quá.”

Ngay khi Chae Nayun chìa tay yêu cầu móc tiền ra, Shin Jonghak giả vờ mơ màng và gục xuống đất. Chae Nayun cười khúc khích khi nhìn xuống Shin Jonghak.

“Phải rồi.”

Bỗng nhớ ra thứ gì đó, cô thúc vào vai cậu với chân của mình.

“Nếu cậu định đi ngủ, thì nằm dưới đất đi nhé. Nếu cậu dám thử đặt một ngón chân lên giường như hôm qua…”

“…Tôi sẽ cố mà, chỉ là do tật xấu khi đi ngủ của mình thôi.”

“Muốn gãy chân thì cứ thử xem.”

“Cơ mà, hôm qua tôi ngủ trên giường rồi, vậy hôm nay tôi sẽ ngủ trên sàn cho.”

“Cái gì? Cậu không cần phải—"

“Nhanh lên đi.”

Bỏ qua sự kháng cự của Shin Jonghak, Chae Nayun kéo cậu ta lên giường.

Tách, tách.

Mưa phùn vào lúc đêm khuya.

Tôi đóng quầy lại. Cheok Jungyeong đi uống rượu với số TP hắn kiếm được, còn tôi quay trở lại quán trọ. Bởi có người đã làm tâm trí và cả trái tim tôi thêm nặng trĩu, vì vậy tôi chẳng còn đủ sức để ra ngoài nữa.

“Ssp… huu.”

Boss là người duy nhất trong căn phòng. Cô đang ngồi bắt chéo chân và tập trung phục hồi những chỉ số đã mất của mình.

Vì một vài lý do, trang phục của cô táo bạo hơn bình thường. Chỉ với một cái áo ba lỗ và quần ngắn, cơ bắp được phát triển toàn diện của cô được phô ra mỗi khi cô điều hoà nhịp thở.

Tôi nhanh chóng bước qua và nằm bệt lên giường.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

Boss hỏi với đôi mắt vẫn nhắm chặt.

“…Không, chẳng có gì cả.”

“Do quầy hàng không diễn ra thuận lợi như cậu dự tính à?”

“Không, tôi bán được hết rồi. Kiếm được khá nhiều tiền.”

“Thế cậu bị lừa à?”

Tôi lắc đầu. Trước khi đi ngủ, tôi lấy ra hai viên Xúc xắc ngẫu nhiên như một thói quen.

Nghĩ về ‘vật phẩm tốt để bán’, tôi lăn hai viên xúc xắc.

[Da Rồng Krill Lv.4]

[Trái xoài to và mọng nước Lv.3]

Một nguyên liệu tốt và một trái cây hoài niệm từ phần hướng dẫn thứ hai. Với những thứ này, tôi đã có thứ để bán vào ngày mai.

Rồi, tôi cảm giác được một cái nhìn sắc lẹm, tôi quay lại thì thấy Boss đang nhìn tôi chăm chú. Heh, tôi cười toe toét.

"Cô đói rồi à, Boss?”

Boss bĩu môi rồi nhíu mày.

“Cậu nghĩ ta là một người háu ăn đến thế à?”

“Đâu, chỉ là cô đang nhìn chằm chằm vào quả xoài này thôi.”

“..Đó là quả xoài ư?”

Cô thể hiện sự hứng thú với quả xoài. Đôi mắt cô rõ ràng đang ánh lên sự thèm muốn. Thế nhưng, Boss nhanh chóng rút lại ánh nhìn của mình và ho khan một cái.

“Kuhum, không phải thế. Hôm nay cậu trông không được ổn lắm, Lính Mới ạ.”

“…Chỉ là tâm trạng tôi hay trùng xuống vào những ngày mưa thôi.”

Những thứ khiến tôi phẫn nộ, những thứ khiến tôi khổ sở, những thứ khiến tôi cảm thấy ân hận… Tôi đã chôn sâu những cảm xúc này trong trái tim từ rất lâu rồi. Nếu không làm vậy thì tôi sẽ dằn vặt mỗi ngày.

Nhưng khi những xúc cảm ấy bỗng được lôi ra từ trong tiềm thức, tôi luôn cảm thấy phiền muộn khôn nguôi.

…Cũng giống như bây giờ.

“Dù sao thì, Boss.”

“Hm?”

“Chỉ số của cô thế nào rồi?”

Thành thật thì, hiện tại Boss đang là một NEET. Sau khi được tôi cống nạp 1000TP, cô đã ở trong phòng cả ngày mà không làm gì cả. Cô dành tất cả thời gian rảnh của mình để ăn hoặc là tập luyện.

Vì vậy, chắc hẳn chỉ số của cô đã được cải thiện kha khá.

“Ma lực của ta là 3.5. Những chỉ số khác cũng lên tới khoảng 2 điểm rồi.”

Ngay cả khi xét tới những chỉ số đã tăng có được trong Tháp, sự phát triển của cổ thật sự quá khủng khiếp. Đây là lý do sự phân công lao động rất quan trọng.

“Cô giống như một NEET siêu cấp vậy.”

“…Nó là cái gì?”

Boss nheo mắt.

NEET siêu cấp. Nói vậy có nghĩa cô ấy là một kẻ lười biếng ngồi chơi cả ngày mà không làm gì nhưng có thể dễ dàng đạt được mọi mục tiêu mà cô đặt ra.

“Nó là một điều tốt.”

“Không tin… Ta đã bị tổn thương rồi, ta nghĩ mình cần phải ăn trái xoài kia thì mới đỡ hơn được. Đưa nó đây.”

Boss với tới quả xoài, nhưng tôi ngăn cô lại bằng cách ném nó vào trong kho đồ.

Trong khoảng thời gian mười ngày của phần hướng dẫn thứ ba, tôi tiếp tục làm trang bị mới và bán chúng tại quầy hàng bên đường của mình.

Bởi vì tôi đã dành mọi lúc để chế tạo và bán các vật phẩm, tôi đã không gia tăng được chỉ số của mình mấy. Tuy nhiên, yếu tố quan trọng nhất của phần hướng dẫn thứ ba là tiền.

Với hơn 20000 TP hiện tại, tôi còn hơn cả thoả mãn.

“Có lẽ giờ mình có thể mua nó được rồi.”

Hôm nay là ngày cuối cùng của phần hướng dẫn thứ ba.

Tôi đứng trước một cửa hàng xập xệ nằm tại ngoại ô thị trấn. Túi tiền của tôi được lấp đầy bởi tiền.

[Cửa hàng tạp hóa]

Mặc dù trông như thị trấn này chẳng bán thứ gì đặc biệt, nhưng thực ra lại có một cửa tiệm bán những vật phẩm độc nhất. Bởi cửa tiệm này chỉ tồn tại nơi độ khó cao nhất, có thể nói rằng cửa tiệm này là thứ duy nhất khiến phần hướng dẫn độ khó cao nhất trở nên xứng đáng.

Kééét-

Với con tim run rẩy, tôi bước vào cửa hàng. Khoảng khắc tôi bước qua cánh cửa, một mùi bụi và gỗ lâu năm toả ra.

Cửa tiệm khá hoang tàn, và người chủ quán đang đọc một tờ báo mà không thèm nhìn vào khách hàng của mình.

Đầu tiên, tôi nhìn thật kĩ xung quanh.

“Ông có những vật phẩm khá tốt đấy.”

Tên NPC vẫn không hề nói gì. Thế nhưng, sự im lặng này khiến hắn càng trở nên đáng tin hơn. Sau cùng thì, lẻo mép là đặc điểm chính của mấy gã lừa đảo.

Tôi vờ như nhìn quanh cửa tiệm một lần nữa.

[Hợp đồng ma thuật Lv.2]

[Thuốc trị bệnh Lv.2]

[Cỏ Chi Thuỷ Lv.2]

[Linh Khiên Lv.2]

[Trường kiếm của Kim Joonghon Lv.2]

Có đủ loại vật phẩm trong cửa hàng.

Thế nhưng, đặc biệt nhất là những thứ trên quầy thanh toán.

Tôi bước tới quầy và chỉ vào quả trứng nằm trên nó.

“Quả trứng này có đang được bán chứ?”

Một quả trứng với dấu hỏi chấm trên mô tả vật phẩm. Gã chủ quán cuối cùng cũng phản ứng.

“Đây là trứng của một loài chim đặc biệt chỉ sống ở thị trấn này. Nó không phải là thứ mà người như cậu có thể mua.”

Người đàn ông nói với một giọng khàn mà không hề kiêng nể dù chỉ một chút. Tôi đáp trả với một nụ cười.

“Tôi không mua thì còn ai mua chứ?”

“..Nó đáng giá 40000TP đấy, nhóc.”

40000TP

Kể cả có ai đó biết trước về thứ này trước khi tiến vào Tháp, 40000TP vẫn là một con số không tưởng để kiếm được chỉ trong mười ngày.

Tuy vậy, quả trứng này đáng giá từng TP một.

Quả trứng này được sinh ra bởi Muninn, một con quạ của thần Odin. Nói cách khác, quả trứng này là hậu duệ của Muninn. Và bởi Muninn là thú cưng của thần, quả trứng này chắn chắn sẽ…

Ừm thì, tôi cũng không nắm chắc rõ câu trả lời.

Quả trứng này được giới thiệu như là một điều bí ẩn trong truyện và là một thứ ngay cả Kim Suho cũng không thể mua trong cốt truyện gốc. Thay vào đó, tên NPC chủ quán sẽ nhìn thấu sự ngay thẳng và công minh trong cậu và rồi tặng cậu một vật phẩm khác.

Tất nhiên, vì tôi không có cá tính như Kim Suho, tôi phải làm nó với tiền.

“Một nửa thì sao? 20000TP.”

Tên chủ shop đưa ra một cái nhìn kì quặc.

“Thế là phải chăng rồi còn gì? Tôi chỉ có bằng ấy thôi, và quả trứng này cũng không phải là thứ có thể bán được ở đây.”

Không thể nào một vật phẩm 40000TP sẽ có thể bán đi được cả. Ngay cả một thánh kinh doanh như Yoo Yeonha cũng không thể kiếm đủ nhường ấy tiền chỉ trong mười ngày.

“Ý ngươi là ngươi có 20000TP?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi lấy ra hai mươi tờ tiền giấy 1000TP từ kho đồ và đưa nó cho tên chủ tiệm.

Có thể thấy đôi mắt hắn nhấp nháy một cách rõ ràng.

“…Sao ngươi không bỏ cái mũ trùm đó xuống trước nhỉ? Nó khá là thô lỗ đấy?”

“À, vâng, xin lỗi.”

Với tư cách là một trong những khách hàng lịch sự duy nhất hắn gặp trong một thị trấn toàn kẻ lừa đảo, tôi có thể chắc chắn mình đã thấy một ánh sáng thuận lợi.

Tôi nhanh chóng cởi bỏ mũ trùm.

“Vậy, ngươi có biết đây là thứ gì không?”

“Một quả trứng đại bàng, tôi nghĩ vậy?”

Tên chủ quán tròn mắt.

Như tôi đã nói, Muninn là một con quạ. Nhưng hồi viết cuốn tiểu thuyết, tôi lại nghĩ nó là một con đại bàng và viết như vậy.

Tất nhiên, đã có những bình luận chỉ ra sai lầm của tôi, nhưng bởi vì đã quá muộn để có thể sửa lại, tôi nhớ là đã nói thứ gì đó như thể ‘một con đại bàng thì nghe ngầu hơn’.

“Cậu có đôi mắt tốt đấy. Đúng vậy, nó là quả trứng của một con đại bàng. Nhưng hầu như không ai có thể nuôi con quái này bởi một sự thật hiển nhiên là, chưa có ai có thể làm nó nở ra cả.

“Ah… nhưng ông thấy đấy, tôi không hẳn là một người bình thường đâu.”

Gã chủ quán gửi tới tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.

“Nếu không thì, sao tôi lại có thể có 20000TP chứ?”

Tôi nhận lấy ánh nhìn ấy và bình thản nói.

[Trong 3 giờ, phần huấn luyện thứ ba sẽ kết thúc.]

Ở một diễn biến khác, tại khu rừng bên rìa ngoài thị trấn, một túp lều gỗ đang khập khững đứng trước một chiếc lửa trại.

“Cái thị trấn ngu ngốc, khốn nạn này.”

Một trong những chủ nhân của chiếc lều, Aileen, với một khuôn mặt xanh xao và tiều tuỵ sau chỉ mười ngày.

“Mọi người nơi đây đều là lũ rác rưởi, tất cả bọn chúng!”

Sự nhục nhã mà cô đã phải trải qua trong thời gian vừa rồi loé qua đôi mắt cô.

Phải ăn đồ ăn thừa của một nhà hàng, bị móc tiền ra khỏi kho đồ, lỡ đổ nước sinh tố mà cô khó khăn mới mua được lên quần áo của một quý tộc và phải quỳ gối để cầu xin sự tha thứ của hắn…

TẤT CẢ đều là những điều mà cô sẽ không bao giờ gặp phải tại Trái Đất.

“Nhưng bằng cách nào đó chúng ta vẫn đã xoay xở để kiếm đủ TP.”

Yi Yongha cũng ở trong một tình trạng tương tự, nhưng đúng ra thì nhờ những khó khăn mà họ đã trải qua, sự thoả mãn khi đạt được thành quả của họ hiện tại thực sự choáng ngợp. Họ đã ngủ bờ ngủ bụi, nhịn ăn và từ bỏ việc sống như một con người đàng hoàng để cùng nhau tiết kiệm 2000TP.

Aileen bắt đầu nức nở.

“Cô đang khóc đấy à?”

“Uun… chúng là nước mắt hạnh phúc.”

Aileen thực sự tự hào về bản thân. Cô hãnh diện vì mình đã có thể kiếm được 2000TP trong khi chỉ số bị giới hạn đến nỗi cô muốn tự thưởng cho chính mình đầy những nụ hôn chiến thắng.

“…Ồ, nhân tiện, đó là chúng phải không?”

“Chúng?”

“Cô biết mà, đám người chúng ta gặp vào ngày đầu ở quán rượu.”

“À, ừm, chúng hẳn phải là những thành viên trong nhóm mà Aileen-ssi đang truy đuổi.”

Aileen không biết tên họ.

Tuy vậy, cô vẫn nhớ mặt từng người. Cô đã gặp họ trước đó trong một cuộc tranh giành cổ vật. Với một chiến thuật hoàn hảo, cô gần như đã bắt được cả bọn.

“Không phải còn ai đó nữa à?”

Tuy nhiên, vẫn còn một người nữa trong quán rượu ngoài hai người mà họ đã gặp.

“Cái người mà bắt tôi uống rượu ấy.”

“Không chắc nữa, nhưng nói về mặt nạ và mũ trùm thì tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một người thôi.”

“Tán thành.”

Aileen gật đầu. Thật ra, cô đã khá tự tin. Hắc Liên.

Hắn ta cũng tham gia vào Tháp.

[Phần hướng dẫn thứ ba đã kết thúc.]

“…Cuối cùng, thì nó cũng đã chấm dứt.”

“Cược danh dự là không tới một nửa kiếm được hơn 1000TP.”

Mệt mỏi và kiệt sức, Aileen và Yi Yongha dựa vào một cái cây và đọc dòng thông báo hệ thống được bật lên.

[Trong 78 kẻ thách đấu, 50 người hiện tại sở hữu hơn 1000TP trong kho đồ.]

[Chúc mừng. Bạn đã xoay sở để bảo vệ tài lực của mình khỏi những kẻ móc túi, ăn trộm, đầu gấu và lừa đảo.]

Aileen ngước tới Yi Yongha. Anh cười ngượng ngùng.

“..Hơn một nửa có tí thôi mà, haha.”

Thế nhưng, những thông báo của hệ thống vẫn chưa hết.

[Phần thưởng bí mật – Vua lợi nhuận]

[Lợi nhuận của người thách đấu chiến thắng sẽ được tiết lộ cùng với nickname của họ (không bao gồm chi phí).]

[Top 5 người thách thức sẽ được tặng 100% số tiền của họ như là phần thưởng thêm.]

[Rank 1 - Extra, 21300TP.]

[Rank 2 – PhantomThief, 7800TP]

[Rank 3 -…]

Aileen và Yi Yongha trở nên câm nín. Sự khác biệt thực sự quá áp đảo.

“Không phải 2130TP mà…”

“Tới 21300TP? Thế đéo nào mà điều đó có thể là sự thật!?”

Aileen vô thức chửi thề, với cả tiếng Anh và Hàn cùng một lúc.

“Đây là ai!?”

Aileen cảm thấy có gì đó sai sai.

Cô đã trải qua từng sự tủi nhục một để tiết kiệm nổi 2000TP, vậy mà có ai đó lại có tới tận 213000… Hắn hẳn đã dùng một phương pháp hèn hạ nào đó!

“Extra7 là tên quái nào!?”

Ba tiếng sau.

Một luồng sáng đưa tôi về lại phòng chờ của mình. Tôi đã không nói lời tạm biệt tới Jain, Cheok Jungyeong và Boss, bởi chúng tôi có thể sớm liên lạc lại với nhau qua hệ thống tin nhắn.

[Chúc mừng vì đã đạt hạng nhất.] [21300TP đã được thêm vào tài khoản.]

“Ah, cảm ơn, cảm ơn nhiều, bạn cũng đã làm rất tốt, System-nim à.”

Tôi đã mua trứng của Muninn với 20000TP. Mặc dù sau đó tôi chỉ còn vỏn vẹn 3000TP, với phần thưởng ẩn, tôi lại có được 100% số tiền mà mình kiếm được, khiến tôi lại giàu như cũ.

Đây là một thay đổi mà tôi không ngờ tới. Cứ tưởng tên đồng-sáng-tác chỉ làm mọi thứ khó khăn hơn, nhưng có vẻ không phải rồi. Lâu lâu có một phần thưởng nho nhỏ cũng không hẳn là quá tệ.

“..Ah.”

Tôi lấy ra quả trứng của Muninn từ kho đồ nhanh nhất có thể.

Nó là một quả trứng 20000TP.

Phù, phù.

Tôi thổi lên nó chỉ để phòng hờ nó đang lạnh và cẩn thận đặt nó lên giường của mình. Tự hỏi con đại bàng đáng yêu nào sẽ nở ra khỏi quả trứng, tôi kéo chăn trùm lên nó. Tuy vậy, tin tốt vẫn chưa kết thúc ở đó.

[Vé vào cổng màu đen của bạn đã được xác nhận.]

[Vì phần hướng dẫn đã kết thúc, bạn có thể lấy ra ba vật phẩm đã đem vào ban đầu.]

Đây chính là thông báo mà tôi đã chờ đợi.

Trang bị có thể bù lại phần chỉ số có được mà tôi đã bỏ bê trong lúc chế tạo và bán vật phẩm. Tôi kính cẩn quỳ gối trước hệ thống.

Tôi đã quyết định từ lâu những vật phẩm nào phải lấy lại rồi.

Aether, Desert Eagle, và chiếc smartwatch đã được liên kết với laptop.

[Sớm thôi, trang bị của bạn sẽ được chuyển tới.] [Hãy quyết định trong vòng một giờ.]

Dĩ nhiên, khẩu Desert Eagle có giới hạn số lần sử dụng bởi vì đạn dược. Nhưng có một lý do mà tôi đã chọn nó mặc dù tồn tại khuyết điểm ấy.

“…Jin Sahyuk.”

Phải giết Jin Sahyuk.

Đó là nguyên do duy nhất.

****

Hê lu các độc giả gạo cuội, tôi là edit chính của team đây, vì đây là một bộ tôi rất là gắn bó từ lâu nên tôi quyết định sẽ cùng team dịch cho hết bộ truyện này sau chừng nấy thời gian trì hoãn. Quả boom này chính là bằng chứng.

Nên cứ yên tâm rằng bộ này sẽ không bị drop nha =)) Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ. Good Night!

Truyện Chữ Hay