[Trấn Tân Thủ độ khó cao nhất]
Một buổi sáng trong lành khác lại đến.
Ngay sau khi thức dậy, tôi liền rời khỏi nhà trọ để chuẩn bị tập thể dục buổi sáng. Đột nhiên một âm thanh chói tai đập thẳng vào màng nhĩ của mình.
“Này, ông đang làm gì đấy?”
Tôi quay ra và thấy Cheok Jungyeong đang cởi trần. Dường như ông ta đang tập thể dục vì cả người ông ta đỏ rực cùng các thớ cơ đều căng phồng lên.
“Tập thể dục một chút ấy mà.”
“Tập thể dục? Hài, ông gọi đó là tập à?”
Cheok Jungyeong tiến về phía tôi và cười nhạo.
“Nghe này, chỉ có lũ nhóc mới đi chống đẩy .”
“…Sao cơ?”
“Khi tôi luyện cơ thể, hít thở là điều quan trọng nhất. Nhớ chưa? Để làm cho đúng thì…”
Cheok Jungyeong đột nhiên bắt đầu nói về cách hít thở.
Vì phiền phức nên tôi ló ngơ ông ta 1 phần, nhưng tôi chợt nhận ra một sự thật. Cheok Jungyeong dí sát mặt ông ta lại.
“Nghe đây, hít thở không chỉ đơn giản là thực hiện bằng cơ thể mà là bằng cả tâm trí.”
Rằng người đàn ông đứng trước mặt tôi là ‘Cheok Jungyeong’ lừng danh của triều đại Cao Ly. Là đại tướng mạnh nhất trong toàn lịch sử Bán đảo Triều tiên, tầm hiểu biết của ông ta về võ thuật là thứ mà không ai có thể phủ nhận.
“Nhìn đi, đây là thứ được gọi là nội điều khí!”
Ssp, haa…
Cheok Jungyeong bắt đầu làm mẫu cho tôi xem. Trông có vẻ giống cách hít thở bình thường nhưng thực ra là không. Tôi cẩn thận quan sát cơ thể của ông ấy. Khi hít vào và thở ra, tất cả cơ bắp của ông ta ấy đều chuyển động theo.
“Ta đang di chuyển cơ bắp khắp cơ thể bằng cách hít thở. Thấy chứ? Cách ta hít thở nằm ở tầm cách biệt hẳn với ngươi đấy!”
Cheok Jungyeong ưỡn ngực tự hào sau khi làm mẫu xong. Tôi nhìn chỗ cơ bắp cuồn cuộn của Cheok Jungyeong một hồi rồi lẩm bẩm.
“Tôi không nghĩ mình sẽ làm được.”
“Chắc chắn là sẽ không dễ rồi. Có rất nhiều tên lính mới cứ vung thanh kiếm bậy bạ rồi tự xưng là đã tiến đến trình độ ‘cơ thể với kiếm là một’, nhưng lại chẳng hề hay biết rằng việc hòa hợp giữa tâm trí với cơ thể thành một là điều khó nhất trên thế giới. Nhưng dù vậy ta vẫn làm được. Ngươi biết vì sao không?”
Không…
Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt hờ hững, nhưng Cheok Jungyeong vẫn tiếp tục nói mà không màng đến.
“Người đàn ông mạnh nhất thời đại Cao Ly, vị thần võ thuật đã nhổ bật cả gốc cây chỉ bằng tay không và đơn thương độc mã xoay chuyển vận mệnh của nhiều nước.”
Cheok Jungyeong vỗ ngực tự hào.
“Vì người đàn ông đó chính là ta.”
Ông ta nhìn tôi và cười mỉm. Biểu cảm của hắn bao gồm sự tự hào đến cực điểm và cả niềm tin vững chắc vào chính mình. Còn tôi lặng lẽ nhìn ông ta. Nụ cười mỉm của Cheok Jungyeong từ lúc nào đã thành cái cười xếch đến mang tai.
“Giờ ngươi có phải đang nhìn ta bằng ánh mắt khâm phục?”
“…Chưa, tôi chỉ thấy nhột thôi. Không phải đấy chỉ là kiếp trước của ông à?”
“Gì cơ? Ta thách ngươi nói lại đấy.”
Dù sao đi nữa thì tôi cũng được một gợi ý tốt.
Hít thở bằng toàn bộ cơ thể. Mặc dù hiện tại cơ thể tôi chưa thể làm thế được, nhưng nếu dùng sức mạnh của Dấu Thánh để bắt chước thì tôi chắc có thể thực hiện được.
“Hajin~”
Vào lúc đó, Jain ló đầu ra ngoài từ của sổ tầng 3.
“Vâng?”
“Cậu biết nấu ăn không? Tôi nghĩ hôm qua Sếp tập nhiều quá nên đói rồi. Cô ấy muốn ăn đồ cậu nấu đấy.”
-Jain! T-Ta nói thế bao giờ!?
“Sếp nói cậu là một đầu bếp giỏi. Cô ấy muốn cơm với thịt lợn nướng đó nha.”
-Jain! C-Cô!
Tôi có nghe thấy cả giọng của Sếp nữa. Tôi khúc khích cười rồi quay sang nhìn Cheok Jungyeong.
“Đi mua sắm nào, Cheok Jungyeong-ssi.”
“Cheok Jungyeong-ssi? Cứ gọi ta là Cheok Jungyeong thôi.”
“Được thôi, Cheok Jungyeong.”
“…Muốn vào quan tài sớm thế à?”
Cheok Jungyeong và tôi cùng đi ra những con phố đông đúc người mua bán.
“Không thú vị sao?”
“Cái gì thú vị?”
“Khung cảnh nơi đây.”
Nơi này trông hệt như mấy thị trấn trong tiểu thuyết viễn tưởng. Hầu hết các ngôi nhà đều được xây bằng gạch hoặc gỗ, phương tiện di chuyển chỉ có ngựa và xe ngựa, và cũng có nhiều cửa hang bán các lọ thuốc và thiết bị ma thuật.
“Có vẻ vậy.”
Cuối cùng thì Cheok Jungyeong và tôi đã đến khu chợ của thị trấn, một ngõ hẻm được phủ kín bởi các sạp hàng bán thực phẩm trải dài trước mắt chúng tôi. Sau khi chọn được những nguyên liệu tươi mới nhất, mình liếc qua chỗ người bán hàng.
[Mức giá chót - 30TP]
“Tất cả chỗ này là bao nhiêu tiền?”
“Để xem nào. Hành, nấm, thịt lợn…Của các anh là khoảng 100TP.”
“Tôi nghĩ giá 35TP hợp lý hơn.”
Ở nơi này, nói chuyện tử tế cũng đồng nghĩa với việc tự nhận mình là kẻ dễ dãi.
“35TP? Có hơi…”
“Tôi chỉ trả 35TP thôi.”
“Thế thì đi chỗ khác đi. Anh không tìm được quán nào bán với cá giá rẻ mạt như vậy ở đây đâu.”
Người bán hàng cố từ chối nhưng anh ta chỉ là NPC với mức mặc cả thấp. Không mất bao lâu để tôi khiến anh ta bỏ cuộc.
“Ehew. Thôi được rồi, cầm đi đi.”
Áp lực đáng sợ toát ra từ Cheok Jungyeong là chìa khóa giúp tôi mặc cả xuống một giá rất hời.
“Ngươi mua đủ nguyên liệu chưa?”
“Xong rồi, giờ về thôi.”
Sau đó, tôi trở về nhà trọ cùng Cheok Jungyeong. Boss và Jain chào mừng chúng tôi trong khi dán cặp mắt vào đống nguyên liệu. Và khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị nấu thì Sếp đã ngồi xuống bàn ăn rồi.
“Đợi tôi một chút thôi.”
Khéo tay bậc 8 là quá đủ để nấu một bữa ăn ngon.
Tôi nhanh chóng nấu một bữa dành cho 4 người bằng một công thức trong đầu mình.
“Wow.”
“Oh~ Cậu nấu ngon đấy, Người mới.”
Cheok Jungyeong và Jain bày tỏ sự ngạc nhiên trong khi đó Sếp ăn nhanh như cái máy hút thức ăn vậy.
**
Sau bữa ăn, cả bốn người chúng tôi cùng ngây ra nhìn trần nhà.
“Oi, Người mới, ngươi định làm gì tiếp? Cờ bạc à?”
“Không, hôm qua chúng ta đã đến đó rồi.”
Tôi đã chơi sập cái sòng bài rồi. Mà cũng bị bọn chúng biết mặt nên khá chắc là tôi đã bị đưa vào danh sách đen. Nếu tôi vào thì kiểu gì cũng bị bắt.
“Thế cậu sẽ làm gì?”
“Tôi định mở một quầy hàng.”
“Quầy hàng á?”
Jain mở to mắt tò mò.
“Phải.”
NPC của Thị trấn Khởi đầu có rất nhiều tiền. Dĩ nhiên vì thị trấn này cũng là một phần của Hướng dẫn nên không có bất kì trang bị hay vật phẩm cấp 3 nào. Mặt khác, ở đây chỉ có những NPC cấp 2 hoặc 3 là thấp nhất và đội trưởng đội cảnh vệ có khả năng là cấp 10 hoặc hơn.
Điều đó là bởi ‘Thị trấn Khởi đầu’ nằm ở tầng hầm của Tháp Điều ước. Nói cách khác, đây là một trong những tầng đầu tiên được tạo ra. Tất cả NPC
có lẽ đã sống ở đây được 5 năm rồi.
“Cơ mà sao lại là quầy hàng? Không phải đằng nào cậu cũng bị lừa à?”
“Không, miễn là chúng ta bán trên mức giá thấp nhất thì mở quầy hàng là cách hữu dụng nhất để kiếm tiền. Còn việc các NPC ép chúng ta bán thứ gì là không thể nào.”
“Mm, thế cậu định bán cái gì?”
“Thứ này.”
Tôi lấy ra bộ rìu pha lê đỏ và giáp pha lê đỏ. Mặc dù chúng sẽ hữu ích cho phần hướng dẫn thứ hai nhưng hiện tại thì tôi chả cần chúng làm gì.
“Tôi cũng định chế tạo thêm vài cái nữa.”
Tôi định làm thêm những vật phẩm này với những nguyên liệu hiện có trong túi lưu trữ và những nguyên liệu tôi thu được từ việc tung Xúc xắc Ngẫu nhiên. Mặc dù tôi không thể sử dụng sức mạnh ma thuật của Dấu thánh dưới sự quan sát gắt gao của quản trị viên, nhưng tôi có thể bù đắp cho việc đó bằng chiếc lá đặc biệt này.
===
[Lá Yggdrasil cấp 3]
-Lời chúc phúc từ sự mạo hiểm cấp 3
*Cơ thể của bạn sẽ trở nên nhẹ hơn nếu bạn có vật phẩm này trong kho lưu trữ. (cải thiện khả năng vật lý của bạn)
*Bạn có thể yểm những lời chúc phúc nhỏ lên các vật phẩm. Lời chúc phúc sẽ trở nên mạnh hơn nếu chúng có liên quan đến phiêu lưu.
===
“Và thực ra, tôi cần nhờ cô điều này, Jain-ssi.”
“…Tôi á?”
“Vâng.”
“Thật sao? Làm chuyện gì vậy?”
Jain nghiêng đầu băn khoăn khi cô chỉ tay về mình.
**
Tôi dựng quầy hàng ở cuối con phố dẫn đến nhà trọ, nơi mà cũng không quá nhiều nhưng cũng không quá ít người qua lại. Và để đề phòng việc bắt gặp các Người chơi khác, tôi đã đeo mặt nạ và áo choàng lên.
[Cửa hàng Tạp hóa]
[Từ vũ khí cho đến áo giáp, thảo dược, hoa quả, chúng tôi bán mọi thứ bạn cần]
Sau khi dựng tấm biển xong, tôi ngồi xuống đất.
Trước khi tôi kịp dải một tấm vải xuống để bày vật phẩm ra thì…
“Này, ngươi nghĩ mình là ai hả?”
Những tên côn đồ cùng một nhóm với các người bán hàng trên cùng một con phố tiếp cận tôi. Dù bị bao vây bởi năm tên côn đồ, tôi vẫn giữ vẻ bình thản.
“Tôi đã được cho phép bán hàng ở đây rồi.”
“Cái quái gì cơ? Ai cho phép ngươi…”
“Là ta.”
Một giọng nói trầm cất lên ngay đúng lúc đó. Cả năm tên côn đồ đồng loại quay ra phía giọng nói phát ra.
“Ah, Ông chủ!”
Cùng lúc đó cả năm tên NPC cùng cúi gập 90 độ.
Tak, tak. Cùng với tiếng bước chân mạnh mẽ, người đàn ông mà cả năm NPC gọi là ‘Ông chủ’ đang đứng trước mặt tôi.
“Ta cho phép người này bán hàng ở đây.”
“Ah, thật lòng xin lỗi, chúng tôi không biết…”
“Không sao.”
Người đàn ông thở dài nặng nề. Anh ta lộ rõ ánh nhìn khinh miệt với ý rằng anh ta không muốn bị mấy vấn đề tầm thường này làm phiền. Đúng như dự đoán, diễn xuất của ‘cô ấy’ quá siêu việt.
“Ngay từ đầu ta đã không phải người các ngươi cần xin lỗi rồi. Sao các người không mua gì đó từ anh ta coi như đền bù nhỉ.”
“V-Vâng, đã rõ!”
Chỉ bằng một lời nói từ người đàn ông này, cả năm NPC một lần nữa lại đối mặt với tôi nhưng tình huống đã khác.
“Cái này trông tốt đấy. Nó bao nhiêu…”
Một NPC chỉ vào chiếc áo giáp tôi vừa bỏ ra mà không hề suy nghĩ. Tuy nhiên, giây lát sau anh ta lập tức mở to mắt ngạc nhiên.
“Whoa, n-này, đây không phải là áo giáp cấp 3 ư?”
“Cấp 3?”
“Ha, đùa vừa thôi.”
Mọi sự chú ý đổ dồn về phía chiếc áo giáp.
“Đây là trang bị cấp 3 ư?”
“Tôi nghĩ vậy.”
Mặc dù các NPC không thể đọc thông tin về vật phẩm như Người chơi, họ có những đôi mắt tinh tường để dễ dàng đánh giá cấp của hầu hết các vật phẩm.
“Nhưng trong thế hệ của chúng ta làm gì có vật phẩm cấp 3 nào!”
Cho dù thế, họ vẫn tỏ rahoài nghi, ngờ vực. Vì thế mình quyết định lên tiếng.
“Đây không phải vật phẩm cấp 3.”
===
[Áo giáp Da cấp 3 với lời chúc phúc cấp 3 của Lá Yggdrasil]
○ Phòng thủ cấp 3
○ Độ bền cấp 3
○ Dễ di chuyển cấp 3
-Lời chúc phúc nhỏ của Yggdrasil cấp 3
○ Tăng tất cả chỉ số của Áo giáp Da lên 1 cấp.
○ Lời chúc phúc sẽ biến mất sau 24 giờ. Tuy nhiên, chủ nhân của Lá Yggdrasil có thể chọn tới năm mảnh giáp để đạt được lời chúc phúc vĩnh cửu.
===
“Thấy chưa, chính anh ta cũng nói không phải cấp 3 kìa. Cả đời này tôi chưa từng thấy trang bị cấp 3 bao giờ cả.”
“Nó gần đạt đến cấp 4 luôn rồi.”
“Chính xác, nó chỉ… cái gì cơ? Cấp 4?”
“Phải, một khi nhìn kĩ thì anh cũng sẽ hiểu thôi.”
Đây là bộ giáp tôi làm trong lúc đợi ở phòng chờ bằng sức mạnh ma thuật của Dấu thánh. Mặc dù hơi tiếc khi bán nó đi nhưng bây giờ TP quan trọng hơn nhiều.
“Được rồi, để tao xem nào.”
“Cho tao xem nữa.”
Năm NPC lần lượt xem xét kĩ càng bộ giáp.
“Ah, chết tiệt, đừng có ích kỉ thế nữa!”
“mày không có tiền thì đừng mạnh mồm!”
“Tao có, mày mới cút đi ấy!”
Bọn chúng bắt đầu đánh nhau giành vật phẩm. Tôi không màng đến họ mà nhìn qua vai năm tên côn đồ rồi chạm mắt với ông chủ của họ. Và ông chủ, hay Jain, lặng lẽ nói chuyện bằng khẩu hình.
-Hajin, nhớ chia cho tôi 5% đấy.
Tôi gật đầu đồng ý.
“Bộ giáp, tôi sẽ mua nó! Bao nhiêu tiền?”
“Mm… sẽ hơi đắt đấy.”
“500Tp được không?”
“8! Tôi sẽ mua với giá 800TP!”
“1400!”
Cuộc cãi vã đột ngột xảy ra làm thu hút sự chú ý từ những người đi đường. Càng nhiều người bắt đầu đến hóng chuyện, và sau khi nghe được tin một vật phẩm cấp 4 đang được bày bán thì…
“3000!”
“3000. Đây đã là giá chốt chưa?”
“….”
“Tốt, vậy chốt giá là 3000.”
Bộ áo giáp da tôi làm đã được bán với giá 3000TP. NPC mua nó có vẻ khá giàu.
Sau khi kiểm tra chỗ TP mình nhận được không phải là giả, mình đưa cho anh ta chiếc áo giáp và NPC đó đáp lại bằng một nụ cười đầy hạnh phúc.
Tuy nhiên, những khách hàng khác dường như không có ý định rời đi.
Họ bắt đầu hỏi đủ thứ về những vật phẩm tôi có, một số ít trong đó là những vật phẩm cấp 3.
Mấy tên khờ cố ăn cắp đồ của tôi đã bị Cheok Jungyeong bắt và được dạy một bài học về ‘tình yêu thương’.
…Trong khi tôi đang bận rộn với dòng người đổ đến để mua đồ, đột nhiên một giọng nói hết sức quen thuộc kèm sự lạnh lẽo vang lên.
“…Ở đây có chuyện gì vậy?”
Giọng nói mờ nhạt này bằng cách nào đó đã gạt bỏ mọi thanh âm ồn ào của những người khách hàng khác và đập thẳng vào tai tôi.
Mắt tôi lập tức mở to và quay đầu thẳng về phía giọng nói phát ra.
Ở hướng đó, tôi nhìn thấy một cô gái đang nhón chân cố nhìn xem ở đây bán vật phẩm gì.
“Một cửa hàng tạp hóa…?”
Cô ấy là người tôi biết rất rõ. Gương mặt của cô ấy là thứ cả đời này tôi sẽ không quên, đến mức mà tim tôi đã dừng một nhịp khi thấy cô ấy.
Cô ấy là… Chae Nayun.
“Argh, xê ra đi nếu mấy người không có mua gì!”
Chae Nayun từng bước tiến tới chỗ tôi.
Tôi không thể nói nên gì. Bản thân chỉ biết cảm kích cái mặt nạ và bộ áo choàng đang mặc và cúi đầu thấp xuống.
“…Giáo pha lê đỏ? Um, Xin lỗi, anh có kiếm pha lê đỏ không?”
Tôi lắc đầu trước câu hỏi của Chae Nayun. Giọng của cô ấy vẫn hệt như ngày trước.
“Thế à… vậy cái giáo này bao nhiêu tiền?”
Tôi bị đặt vào tình huống buộc phải nói. Tôi hắng giọng và thay đổi giọng nói của mình.
“250TP.”
“250TP?”
“Tôi cũng sẽ tặng kèm cho cô một món nữa.”
“Uh…”
Chae Nayun trầm tư suy nghĩ về món hàng. Có vẻ như cô ấy không thấy nghi ngờ về giọng của tôi. Tất cả nhờ vào ‘Chất giọng Quyến rũ’ của tôi lần nữa.
“Hm… Tôi thực sự muốn vật này nhưng tôi chỉ có 200… à không, 150TP.”
“….”
“T-Thật mà. Tôi biết rằng giá đấy quá thấp. Tôi có thể sang của hàng khác cũng được.”
Cách mặc cả của cô ấy quá ư là tệ. Không có tí logic, kĩ thuật hay cảm xúc nào cả.
Nhưng dù vậy tôi vẫn giả vờ bị lừa.
“Vậy thì cô có thể có nó với giá 150TP. Đây, lấy cả cái này nữa.”
Trên cây giáo Chae Nayun muốn. Mình ném thêm túi tiền mà cũng bao gồm cả hộp bento tôi làm để ăn trưa.
“Oh, tôi không cần quà tặng kèm đâu… Hay là anh giảm thêm cho tôi 50TP đi?”
“…Cô đụng đầu vào đâu à?”
Cô ấy đưa ra một đề nghị hết sức vô lý.
“…Tôi đùa thôi. Cảm ơn về món đồ, chúc anh một ngày tốt lành.”
Chae Nayun quay đi với một tay cầm cây giáo pha lê đỏ và tay còn lại cầm cái túi da.
Cứ như vậy, cô ấy đi xa dần. Bước đi của cô ấy nhẹ tênh. Hẳn là Chae Nayun đang tự nghĩ rằng chính kĩ năng mặc cả của cô ấy đã làm giảm giá thành công.
Tôi nhìn bóng dáng đang rời đi của cô ấy một hồi lâu.
Tóc cô ấy vẫn ngắn như vậy và nó đã được nhuộm đen.
Tôi nắm chặt lấy ngực. Tim tôi vẫn đập mãnh liệt, không có dấu hiệu bình tĩnh lại.
…Và ngay lúc đó.
“Này, trả lời tôi đi.”
Một người đàn ông nào đó đột nhiên bước ra trước mặt và chắn tầm nhìn của tôi. Mặt của hắn đầy dầu nhờn và khá khó ưa.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
Hắn chỉ vào chiếc rìu pha lê đỏ và hỏi.
Mình đáp lại ngắn gọn.
“1500TP.”
“Cái gì? Anh vừa mới bán cây giáo cho cô gái kia với giá-“
“1600TP.”
“Hả? Sao nó lại tăng-“
“1700TP.”
“Ngươi…”
**
Năm phút sau.
Chae Nayun chạy đến một chiếc ghế dài và ngồi xuống.
“Để xem nào… Oh? Nó còn có cả lời chúc phúc nữa.”
===
[Giáo Pha lê Đỏ cấp 2 với lời chúc phúc của Yggdrasil cấp 3]
○ Sát thương cháy cấp 2
○ Sức mạnh thuộc tính lửa cấp 2
-Lời chúc phúc nhỏ của Yggdrasil cấp 3
○ Tăng mọi chỉ số của giáo pha lê đỏ lên 1 cấp.
===
“Huhuhu….”
‘Gì đây, mình đã mua một vật phẩm gần cấp 3 chỉ với 150TP?’
Chae Nayun cười rạng rỡ đầy hạnh phúc khi đọc được thông tin của vật phẩm.
“Có vẻ như NPC không thể đọc thông tin vật phẩm. Mình có nên bán nó không nhỉ? Không, tại sao mình lại phải bán một vật tốt như này?”
Chae Nayun lặng lẽ ôm chặt cây giáo pha lê đỏ.
“…À phải rồi.”
Rồi cô chợt nhớ ra về chiếc túi da mà cô nhận từ người NPC bán hàng. Chae Nayun mở cái túi ra mà không suy nghĩ gì nhiều. Cô ngỡ ngàng tìm thấy một chiếc hộp bento còn ấm bên trong.
“…Hộp Bento?”
Cô ấy cẩn thận kiểm tra thông tin về cái hộp trước. May mắn thay, nó không hề bị hạ độc.
Cảm thấy bụng mình cũng đang đánh trống, Chae Nayun cười và lấy chiếp hộp ra.
“Oh?”
Tuy nhiên, còn có thứ khác mà cô không mua nằm trong túi.
Năm đồng vàng.
Đúng vậy, trong cái túi có năm đồng vàng.
“….”
Chae Nayun ngây người nhìn chằm chằm vào chỗ xu.
Nghĩ kĩ về nó một lúc, cô ấy nhanh chóng đưa ra một giả thuyết. Người NPC bán hàng hẳn đã đặt chỗ tiền bán được trong túi này. Và rõ ràng là anh ta đã đưa nhầm cái túi cho cô.
Dù vậy, nhìn vào những đồng vàng sáng bóng ấy, một ngọn lửa tham lam bừng lên trong cô.
Năm đồng vàng.
500TP.
Cô ấy đã từng chỉ có 150TP trên người…
“K-Không được.”
‘Trả nó lại mới là đúng. Mày đã có một vật phẩm rất tốt chỉ với giá 150TP rồi. Đừng đánh mất bản thân, Chae Nayun.’
Chae Nayun đứng bật dậy và đi ngược lại con đường khi nãy.
“…Anh ta đây rồi.”
Tạ ơn trời, người bán hàng vẫn ở đây.
Chae Nayun một lần nữa chen lấn trong đám đông và đưa các đồng vàng cho người bán hàng.
“Um, anh để quên 500TP trong cái túi da đấy.”
“…Hả?”
“Tôi đến để trả lại nó. Lấy đi.”
Tuy nhiên, người NPC từ chối nhận lại chỗ tiền vàng và thay vào đó là liếc mắt về phía người đàn ông cao lớn phía sau quầy hàng.
“Oi.”
Một người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt cô.
Trong khi Chae Nayun còn đang bối rối chưa hiểu chuyện gì diễn ra thì người đàn ông nhanh chóng nói tiếp đầy hăm dọa.
“Biến đi nếu cô định mặc cả với chỗ tiền cô có.”
“K-Không, tôi không định làm thế. Tôi nhận được năm đồng vàng từ vật phẩm tôi mua trước đấy. Chúng là của các anh.”
“…Hm?”
Người đàn ông to lớn quay lại nhìn người NPC bán hàng.
Chae Nayun không nghe được người bán hàng nói gì nhưng người đàn ông kia thì lại quay ra cười khinh bỉ và đáp lại.
“Cút đi, đồ ngu.”
“Gì? Ngu á? Anh thử nói lại xem!”
“Đi đi, nhãi ranh.”
Người đàn ông to lớn giơ sải tay đầy cơ bắp lên để đe dọa Chae Nayun.
Hẳn là anh t nghĩ như vậy là đủ để dọa cô ấy đi nhưng thực tế thì…
“Hả? Ngươi bị điên à!?”
Chae Nayun đá mạnh vào chân người đàn ông kia mà không hề lùi bước sợ hãi.
Kwak! Chân cô ấy lún sâu và bắp chân của anh ta.
“…Uk!”
Sự nhói đau lan khắp cơ thể của người đàn ông khiến anh ta khuỵu gối xuống. Chae Nayun nhanh chóng chạy mất.
“C-Con đàn bà tâm thần này!”
“Hmph, tôi chỉ cố giúp mấy người mà lại như này đây!”
Cô ấy giơ ngón giữa vào lời đe dọa của tên khổng lồ đang quỳ một gối kia.
“Ta, ta sẽ nhớ mặt ngươi! Con nhãi-!”
Những tiếng gầm rú phẫn nộ của Cheok Jungyeong vang lên trên phố.