Edit: Hanayang
"Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Trừ khi cậu thay lòng đổi dạ, yêu người khác, bằng không, cậu vĩnh viễn cũng đấu không lại Hạ Dịch Dương. Đừng làm kiêu nữa, đầu hàng đi!" Chủ nhật, Diệp Phong bọc bạch, cô giáo Ngả Lỵ nghe Diệp Phong kể xong chuyện ủy khuất, đã kết luận như thế.
Hai người đi ăn lẩu, Diệp Phong dùng cái thìa ở trong nồi khuấy lên, không có phản bác, bởi vì lời của Ngả Lỵ vô cùng đúng trọng tâm.
Trước đó, Ngả Lỵ còn theo cô đi tìm vài vị giáo sư trong Quảng viện, cô vì người chủ trì 《 Tinh dạ vi quang》, mà đã sớm bắt đầu âm thầm làm chuẩn bị, tinh thần là sẽ không thua cho Chương trình 《 Chào buổi sáng 》 lúc trước. Giáo sư đã giúp cô mô phỏng cảnh tượng thi vòng hai, có ngẫu hứng phát huy, cũng có mệnh đề thăm hỏi. Sau khi trời tối thật lâu, hai người mới ra khỏi Quảng viện.
Ngả Lỵ gọi bia, đồ ăn cũng không có gì, chỉ trong chốc lát, hai chai bia đã trống rỗng.
"Tối hôm qua lại mất ngủ sao?" Diệp Phong ngước mắt lên, một con tôm lột đặt trong chén trước mặt cô, giương mắt nhìn quầng mắt Ngả Lỵ thâm đen, sắc mặt vàng như nến.
Ngả Lỵ cười cười không nói, lại mở một chai bia, đổ đầy vào cốc.
"Cậu tự ẩm tự sướng, không phải có chuyện gì vui vẻ chứ?" Diệp Phong hỏi đùa.
"Chức danh của Vương Vĩ không được thông qua."
"Oa, báo ứng nha!" Trong mắt Diệp Phong lộ ra ý cười xấu xa.
Ngả Lỵ nâng cốc lên, ngửa thẳng đầu nốc bia đi xuống, tùy ý dùng tay áo lau miệng, lung tung gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, "Đầu tiên là cố sáng tác hơn nửa năm, sau đó lại là tài liệu, các mặt đều cố gắng đạt tới hoàn mỹ, cũng tạo quan hệ với bình thẩm đoàn, anh ta suy nghĩ tuyệt đối chu toàn, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là không thông qua. Thất vọng quá lớn, nhìn người anh ta gầy hẳn, tinh thần chưa gượng dậy nổi.
"Cậu đau lòng hắn sao?"
"Thì cũng không thể vỗ tay tỏ ý vui mừng đi! Mình làm không được." Ngả Lỵ khoát tay chặn lại.
Diệp Phong liếc cái xem thường, "Cậu rất nhân từ nương tay, nói cho cậu biết, không cho phép đồng tình với hắn, không cho phép đi qua an ủi. Cậu đã nói cậu hết hy vọng, đã đặt dấu chấm dứt, đã đau lâu như vậy, trăm ngàn lần không được giẫm lên vết xe đổ. Mình nhìn thấy rất rõ ràng, ở trong mắt hắn, cậu có thể cùng hoạn nạn nhưng tuyệt đối không phải người cùng hưởng phúc."
"Không phải mỗi người đều may mắn giống như cậu vậy."
"Mình may mắn sao?" Diệp Phong dừng một chút, "Kỳ thật nếu có thể, ai không muốn từ đầu tới cuối yêu là cùng một người đàn ông. Khi vừa đến Auckland, mình gần như đã khóc tới mấy tháng."
"Nếu có thể đợi được người đàn ông giống như Hạ Dịch Dương, mình tình nguyện khóc mù mắt. Đáng tiếc nước mắt của mình không đáng giá tiền, không nói chuyện nước mắt, đoán chừng dù mình có chết, anh ta cũng sẽ không động lòng vì mình. Haizz!"
"Nói bậy, cái gì chết sống chứ, vì hắn ta đáng giá sao? Cậu chỉ là gặp kẻ bất lương thôi không có gì đâu, cũng do mắt cậu hết hy vọng, về sau gặp được một Hạ Dịch Dương của cậu, cậu quay đầu nhìn lại, liền sẽ biết bản thân ngốc biết bao nhiêu."
"Ha, nha bộ muội, vậy Vương Vĩ tính là Biên Thành của mình?"
Diệp Phong lén lút lấy chai bia trước mặt cô qua đây, "Hắn còn lâu mới tính vậy, hắn chỉ là một cái người qua đường Giáp đáng ghét."
"Nha bộ muội, cậu là như thế nào đáp lại tình yêu của Hạ Dịch Dương?"
"Hả?" Diệp Phong không hiểu mấy.
"Khi anh ấy nói yêu cậu, cậu chỉ ngây ngốc nhìn anh ấy, cũng không nói gì là cậu thương anh ấy?"
"Cái này cần nói sao?"
"Nếu anh ấy không nói ra miệng, trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Mình cảm thấy ba chữ "Em yêu anh" tuy rằng rất buồn nôn, nhưng là nói ra, liền giống một loại hứa hẹn, một lời thề."
Diệp Phong ha ha cười, nhướng mày.
"Hạ Dịch Dương thật sự là rất chiều cậu... Di động ai đang reo?"
Diệp Phong nghiêng tai nghe xong, chỉa chỉa túi của Ngả Lỵ.
Ngả Lỵ đặt cốc cái cạch, "Ai chứ?" Vừa thấy màn hình di động, mắt trái của cô nhảy lia lịa, cầm lấy di động đi ra bên ngoài.
"Làm gì lén lút như vậy chứ?" Diệp Phong kinh ngạc.
Nước trong nồi lẩu gần cạn, cuối cùng, cô tắt lửa, Ngả Lỵ mới trở vào, khóe mắt ẩm ướt.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Nha bộ muội, hôm nay cậu thanh toán, lần sau lại mời cậu. Cậu nói Hạ Dịch Dương tới đón đi, mình có việc gấp đi trước đây." Ngả Lỵ vội vàng đeo túi lên.
Diệp Phong chụp cánh tay của cô, muốn từ trên mặt Ngả Lỵ nhìn ra manh mối, "Mình giúp được gì không?"
Ngả Lỵ sợ run, lắc đầu.
"Ngả Lỵ, nếu là chuyện Vương Vĩ, mình sẽ hận cậu."
Ngả Lỵ thản nhiên cười cười, nâng tay sờ mặt Diệp Phong, nói: "Một người một cái số! Nên quý trọng Hạ Dịch Dương của cậu cho tốt vào."
Tay Ngả Lỵ từ trên má của cô rớt xuống, lòng ngực Diệp Phong nhói đau một chút, hình như là đầu quả tim bị ngắt nhẹ một chút.
Diệp Phong không dừng lại ở bên ngoài, thanh toán tiền xong liền trực tiếp trờ về biệt thự.
Bước xuống xe taxi, vừa ngước đầu lên liền thấy trong phòng mình sáng đèn. Mặt mất tự nhiên đỏ lên. Buổi chiều ngày hôm qua Tô Hiểu Sầm đã về Thanh Đài, Hạ Dịch Dương cùng cô đến sân bay đưa tiễn, sau khi trở về, anh trực tiếp cùng cô đến nhà Ngô Phong dùng bữa tối.
Ngô Phong cùng dì Tần vốn đã thích anh, danh phận định rồi, anh tự nhiên liền tiến dần từng bước, không cần tìm lý do, dì giúp việc cũng không biểu hiện ra một chút kinh ngạc.
Trong phòng khách tắt đèn, Ngô Phong ở thư phòng, dì Tần cùng dì giúp việc đang nói chuyện, cô không kinh động bọn họ, nhẹ chân nhẹ tay lên lầu, đẩy cửa ra, Hạ Dịch Dương ngồi ở trước bàn của cô lên mạng.
"Tại sao không về nhà làm việc?" Anh cũng không phải là người rảnh rỗi.
"Về nhà chỉ có một người." Anh hít hít cái mũi, "Ăn lẩu sao?" Một mùi đầy khói.
"Uhm, còn uống một cốc bia nhỏ." Cô chọc tức anh.
Anh giữ lấy cánh môi của cô, nhẹ nhàng mà cắn, "Đúng là có một chút. Ngày mai thi vòng hai, em chuẩn bị thế nào rồi?" Đây là mục đích anh ở lại đợi đến bây giờ, dù cô không muốn anh lo, anh vẫn luôn chút lo lắng.
"Em còn cần chuẩn bị sao?"
"Tự đại cuồng!" Hầu kết của anh chấn động, cười to lên. "Thi vòng hai là vào chạng vạng sáu giờ ngày mai, có ảnh hưởng đến trực tiếp không?"
"Không có ảnh hưởng, nhưng em muốn đi nói chuyện trước với Giám đốc Lâu, có khả năng anh ta sẽ nghĩ ra cách." Mặt cô trầm xuống, vòng tay quanh cổ anh rồi ngồi lên chân của anh, thở dài, nhớ tới poster 《 Lá cây tinh không 》 thật lớn kia.
"Lâu Dương không phải người đàn ông nhỏ mọn như vậy, nếu em có hướng phát triển tốt, anh ta sẽ ủng hộ. Anh sẽ đi bàn với anh ta!"
"Không."
"Vì sao?" Cắn cắn ban đầu biến thành nụ hôn nhẹ.
"Em là người phụ nữ độc lập, công và tư phải tách ra."
"Nếu anh muốn quản thì sao?" Loại sự tình này, khả năng thông hiểu giữa hai người đàn ông có vẻ tốt hơn. Lâu Dương nhất định sẽ nể mặt Diệp Phong, cố tình Diệp Phong lại cố kỵ ra mặt, có chút xấu hổ để mở miệng nói.
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào em là cô gái duy nhất đem đầu gối anh làm ghế dựa đây!"
Cô chớp mắt, dịu dàng le lưỡi, khi chỉ có hai người ở chung, nói chuyện, bất giác cô sẽ leo lên người của anh, giống như làm vậy nói chuyện sẽ tiện hơn một chút.
"Em xuống là được chứ gì."
"Không cho phép!" Anh đè lại, cằm để ở mi tâm của cô, "Anh còn muốn tìm chú Ngô bàn việc, thời gian em nghỉ ngơi cùng họ không giống nhau, ép buộc họ lâu như vậy, anh băn khoăn, anh muốn đón em về nhà, chỉ ép buộc một mình anh được rồi."
"Không tốt lắm đâu?"
"Diệp tiểu thư, em phải ý thức được sự thực rằng em đã làm vợ người ta. Em đừng tưởng rằng lần trước gặp cha mẹ là đùa giỡn?"
"Không phải vui đùa, nhưng cũng chưa hợp pháp." Cô cố ý chọc anh sốt ruột.
"Lập tức, lập tức!" Anh làm bộ đi sờ túi.
Cô bị dọa nhảy dựng, xông về phía trước bắt lấy tay anh, sợ anh ngay sau đó sẽ lấy ra một chiếc nhẫn, cô chưa muốn kết hôn, cô còn chưa có hưởng thụ hết ngọt ngào yêu đương!
"Sao bắt anh?"
"Trao chân tình của em vào lòng bàn tay anh." Mười ngón tay anh và cô đan xen quyện vào nhau, cúi đầu khẽ hôn xuống.
Anh xoa xoa tóc cô, cười cười, không đùa với cô nữa, từ từ sẽ đến đi, như bây giờ cũng rất tốt. "Đi tắm rửa một cái, sau đó đọc sách, nghỉ ngơi sớm một chút, anh chờ mong ngày mai em gặt hái hoa lệ."
"Sẽ không làm anh thất vọng." Cô đưa anh xuống lầu, ở bên cạnh xe lại lưu luyến ôm ấp, hai người mới buông ra.
Kỳ thật, cô cũng muốn cùng anh về nhà, nhưng hiện tại, PK người chủ trì đang ở phía trước, cô muốn đóng cửa cố gắng, có thành tựu, lại vinh quy yêu đương.
Tắm xong đi ra, đang lau tóc, gọi một cuộc điện thoại cho Ngả Lỵ. Vừa chuyển được, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, "Ở đâu vậy?"
"Trên đường từ Hoài Nhu về Bắc Kinh."
"Xa như vậy? Rốt cuộc đi làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn đổi gió, lái xe dạo dọc bờ sông, hiện tại tâm tình rất thoải mái. Cậu về nhà chưa?"
"Uh, " nghe giọng Ngả Lỵ có vẻ rất vui, cô yên tâm, "Cẩn thận lái xe, mình đi đọc sách đây!"
"Nha bộ muội..."
"Hả?"
"Không có gì, sau này sẽ nói cho cậu biết!" Ngả Lỵ nở nụ cười hai tiếng.
"Được! Không nói nữa, di động hết pin." Màn hình chớp chớp lên, tít một tiếng, đen thui. Cô tìm đồ sạc pin, cắm vào, sau đó chuyên tâm đọc sách.
Rạng sáng hai giờ mới lên giường, vì dưỡng đủ tinh thần, cô ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh, chỉ cảm thấy ánh mặt trời thật kỳ lạ, cách rèm cửa sổ, trong phòng còn chói lọi. Ôm đầu xuống giường, trước tiên mở di động xem thời gian, thình lình nhảy ra mấy cái tin nhắn, giống như tin nhắn của hệ thống, nhắn cấp tốc gọi điện trả lời đến số XXXX, là số điện thoại bàn, thời gian tin nhắn là khoảng rạng sáng bốn giờ.
Cô sửng sốt vài giây, hồ nghi gọi qua.
"Đây là đội cảnh sát giao thông phía đông thành phố, xin hỏi tìm ai?" Một giọng lạnh lùng hỏi.
"Không phải là các anh nhắn tôi gọi điện tới sao?" Đầu ngón tay không ngừng run run.
Bên kia im lặng một chút, sau đó thay đổi người khác tiếp điện thoại, "Cô có biết chủ xe mang biển số XXXXX không?"
Tim Diệp Phong ngừng đập, máu đông lại, cô chống tay xuống bàn từ từ ngồi xuống, "Cô ấy là... bạn của tôi."
"Chúng tôi cũng đoán vậy, cô là người cuối cùng cùng cô ấy trò chuyện."
"Tối... Cuối?" Trước mắt cô bỗng tối đen, liền nhắm mắt lại.
"Đúng vậy, rạng sáng một chút, xe của cô ấy vô ý đâm vào lan can cầu vượt, từ phía trên rơi xuống dưới, xe phát nổ, cô ấy đã bất hạnh qua đời, chỉ có di động từ trong cửa kính xe văng tới trên cỏ, chúng tôi mới gọi điện thoại cho cô."