Edit: Hanayang
Hai mắt thiếu chút nữa trợn trắng, đôi môi run run vì tức giận, hơn nữa ngày cũng không cách nào thốt nên lời.
Là như thế này sao?
Những đêm trằn trọc thao thức, đau lòng tiếc ruột liên tục cất tiếng thở dài, nhớ anh không dám nói rõ còn phải thật cẩn trọng, cố lấy dũng khí rồi lại không dám đi xin lỗi, bối rối lo lắng sẽ mất đi anh... Đều là cô lo sợ không đâu?
Trong nhất thời, ủy khuất gấp đôi.
Cô từ trong túi lấy ra hộp quà ném cho anh, sau đó, duỗi tay ra, "Đem đồ nhà em trả lại cho em."
"Thật sự là tính tình càng ngày càng trẻ con." Anh chọc cô, nở nụ cười, "Anh cũng không quá tham lam gì, sau này, chúng ta chỉ cần sinh con trai, hơn nữa con gái lớn của anh, hiểu chuyện là tốt rồi, nhân sinh mỹ mãn."
Anh rõ ràng là muốn làm cô tức chết, "Tự anh đi sinh đi!" Cô tức giận đẩy mở cửa xe, loạn không rõ đường liền hướng về phía trước đi.
"Cửa thang máy ở bên cạnh." Anh mỉm cười từ bên kia đi xuống, giữ chặt tay cô, liền kéo vào trong lòng.
Cô ngước mắt lên, lúc này mới thấy thì ra là ở trước khu nhà anh. "Em không đi, em muốn về nhà." Cô kêu to, cũng không để ý sẽ gặp phải hàng xóm, anh nhanh chóng đem đầu cô úp vào trong ngực anh, làm cho cô ô ô không phát ra tiếng.
"Được, chúng ta về nhà." Anh ở bên tai cô dịu dàng nói, dứt khoát nửa giữ nửa ôm đi vào thang máy.
Ở cửa thang máy thực sự có một vị hàng xóm, có một lần Diệp Phong rất xấu tính muốn anh cõng trên lưng, bà ấy bước vào cửa, trùng hợp gặp phải, hiểu lầm chân Diệp Phong bị thương, rất quan tâm hỏi này hỏi kia, làm Diệp Phong xấu hổ ở sau lưng của anh vẫn không dám ngẩng đầu.
"Chào buổi tối!" Biết người nào đó da mặt mỏng, Hạ Dịch Dương gắt gao đè đầu cô xuống, ôn hòa hướng về bác gái hàng xóm chưa rõ chào hỏi.
"Không khỏe sao?" Bác gái chân thành nhiệt tình, trái xem phải ngóng.
"Không sao đâu, ngủ một giấc thì tốt rồi." Bên hông bị người nào đó dùng sức nhéo một chút, anh vẫn ý cười như trước.
Bà cô quét qua Diệp Phong liếc nhìn một cái, "Con gái bây giờ sợ béo, không dám ăn cơm đàng hoàng, thể chất làm sao có thể không tệ chứ? Cứ như vậy không được, cần nghĩ kỹ xem xinh đẹp với sức khỏe, cái nào quan trọng nhất?"
"Dạ, về sau không thể quá chiều cô ấy, cháu sẽ dưỡng béo cô ấy."
Diệp Phong đều muốn ngẩng đầu lên phản bác, cô không có giảm béo, cô là bị chọc tức thành như vậy. Tức giận hại tim, không biết như thế nào mà hốc mắt liền đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt vui vẻ chạy ra, thấm vào âu phục, thấm qua lớp áo trong, chạm vào da thịt. Chỉ chốc lát, Hạ Dịch Dương cảm giác được trên đầu vai truyền đến ấm áp.
Ra khỏi thang máy, ôm cô vào cửa, ngay cả đèn cũng không cố mở lên, anh cúi đầu hôn hôn lên má của cô, không hề chọc cô, nhẹ nhàng mà vỗ về lưng cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Khi dễ em rất có cảm giác thành tựu sao?" Cô dũng cảm rống ra tiếng.
Trong phòng tối như mực, cô mới không cần lo lắng bị anh nhìn đến hai hàng nước mắt nước mũi ròng ròng.
Anh kéo cô đi đến bên cạnh sô pha, lấy tay xoa đầu vuốt tóc cô, tinh tế chải vuốt, mơ hồ hít một tiếng, "Rốt cuộc là ai khi dễ ai chứ?"
Hai vai cô rung động, khóc không thành tiếng, "Chính là anh, anh tra tấn em, vắng vẻ ta, tính kế em. Em đã cố gắng như vậy, anh... Cho tới bây giờ cũng không chịu phối hợp."
"Diệp Phong, " Anh nâng cằm của cô lên, thay cô lau nước mắt, "Không thể mỗi một lần đều là em chạy anh đuổi, luôn luôn phải có một lần như vậy, em phải muốn chủ động đi về phía anh. Đó không phải công bằng hay không công bằng, mà là anh rất cần sự khẳng định của em đối với anh."
Cô ngừng nức nở, hàng mi dài ướt sũng thong thả chớp chớp.
"Tình cảm của chúng ta, anh chưa từng nắm chắc. Anh từng lạc mất em sáu năm, sáu năm, cũng không phải là một ngày hai ngày, em có biết trong những đêm đó anh phải vượt qua như thế nào không? Em về nước, gây cho anh sự kinh ngạc lẫn vui mừng rất lớn, đồng thời, anh còn có một chút bất an. Như một người đi tìm kho báu, tìm mất mấy năm tâm huyết, trải qua bao nhiêu gập gềnh cuối cùng tìm được bảo tàng. Mừng rỡ như điên là trong nháy mắt, sau đó anh ta sẽ lo sợ bất an, anh ta phải làm như thế nào để cho bảo tàng này vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh ta chứ? Diệp Phong, anh không phải kim cương, anh khát vọng sự quan tâm của em, cũng khát vọng em cho anh cảm giác an toàn."
Trong phòng rất im lặng, cô nghe thấy hơi thở rất nhẹ cùng tiếng tim đập của anh.
"Thực xin lỗi." Cô cúi đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu, trong lòng đau đớn.
"Haiz!" Anh ôm cô vào lòng, thói quen gác cằm ở trên trán của cô, nhẹ nhàng mà vuốt ve mái tóc của cô. "Không cần như vậy, tìm anh phát tiết oán khí vẫn so với đi tìm người khác tốt hơn."
Người trong lòng phát ra hô hấp nặng nề, cô im lặng lâu lắm, anh nghĩ đến cô đang ngủ.
Bỗng nhiên, cô ở trong lòng anh giật giật, anh chạm đến ba ngón tay cô dựng thẳng lên, "Gì?"
"Chúng ta giao ước, về sau nếu ai chọc đối phương tức giận, đối phương chỉ có thể tức giận ba ngày, đến ngày thứ tư, nhất định phải chấp nhận một phương án khác."
Anh nở nụ cười, đáp ứng thật sự sảng khoái, "Nhất trí!" Có vẻ người được lợi là anh đi?
Cô sờ sờ mũi anh, anh không chịu nổi ngứa, kéo tay cô xuống dưới, đặt ở bên môi khẽ hôn.
"Dịch Dương, ba mẹ em ở Thanh Đài có làm khó dễ anh không?"
Anh trầm mặc một hồi trả lời: "Nếu sau này chúng ta có con gái, tên ngốc nhà nào chạy tới như vậy, anh khẳng định so với họ làm còn hơn. Có chú Ngô ở đó, họ đối với anh tốt lắm."
Cô nửa tin nửa ngờ, hỏi lại, anh liền chuyển hướng đề tài.
Cô lại là giãy dụa, lại là khóc thét, ra một thân mồ hôi, anh ôm cô vào phòng tắm, giúp cô mở nước, làm cho cô đi tắm rửa.
Đi Thanh Đài, thực sự là anh không đợi đến phút cuối, mặc dù có Ngô Phong ở đó. Không có báo trước, sau khi vào khách sạn, Ngô Phong đi gặp Tô Hiểu Sầm, anh trực tiếp đi tìm Diệp Nhất Châu.
Khi ở Thanh Đài làm chương trình trực tiếp, cũng có một chút quen thuộc với Diệp Nhất Châu. Diệp Nhất Châu đang họp, anh từ sáng sớm đợi đến ba giờ chiều, Diệp Nhất Châu mới gặp anh, ánh mắt lạnh cứng như đối mặt với một phần tử không hợp pháp.
Anh cười khổ, thản nhiên thừa nhận thuyết minh ý đồ đến gặp.
"Đây không phải chuyện ước muốn của một bên. Cậu thích Diệp Phong, Diệp Phong cũng thích cậu, vậy sao con bé không cùng cậu trở về đây?" Diệp Nhất Châu lạnh lùng hỏi.
"Chúng cháu đang chiến tranh lạnh." Anh không có giấu diếm.
Diệp Nhất Châu kinh ngạc, không có khả năng dự đoán được cậu trả lời như vậy. Nhưng từ sau những lời này, thái độ của Diệp Nhất Châu đối với anh chính thức đổi mới.
Tính tình Diệp Phong, Diệp Nhất Châu hiểu biết nhất. Diệp Phong giống Tô Hiểu Sầm, trước mặt người khác rất hiểu chuyện, dịu dàng, rất ít khi cùng người khác tức giận, tranh chấp, nhưng ở trước mặt người trong lòng, đặc biệt tùy hứng, vô lý, lúng túng, thậm chí có khi rất là không phân rõ phải trái.
Ngoại trừ chuyện xảy ra trong một tuần ở nhà ngang kia, Hạ Dịch Dương đem chuyện hai người đã trải qua rồi yêu nhau nói thông suốt, cũng giải thích chuyện hiểu lầm với Kha An Di ở Thanh Đài. Nghe xong, Diệp Nhất Châu dẫn anh đi ra ngoài cùng Tô Hiểu Sầm, Ngô Phong hội hợp, cùng nhau ăn cơm chiều.
Ngô Phong đã hết sức cố gắng nói giúp, Tô Hiểu Sầm không đến mức thất lễ, nhưng thái độ vẫn rất cứng ngắt. Bà không để ý Hạ Dịch Dương như thế nào, chỉ nói chuyện này phải đợi gặp Diệp Phong rồi nói sau.
"Con gái lớn, em buông được cũng phải buông, luyến tiếc cũng phải buông." Diệp Nhất Châu nói, xoay mặt nhìn về phía Hạ Dịch Dương, "Không cần để ý, chỉ cần là người con trai muốn cưới Diệp Phong, cũng giống như đối địch với bà ấy."
Tối hôm đó, anh liều mình kính rượu, kết quả, Diệp Nhất Châu say, anh say, Ngô Phong cũng say. Như thế nào về khách sạn, cũng không rõ ràng lắm. Sáng sớm đi xuống ăn bữa sáng, mới biết là thư ký Tô Hiểu Sầm đưa về đến.
Cơm trưa là ăn ở nhà bà ngoại Diệp Phong, cùng với cậu và mợ Diệp Phong, Tô Hiểu Sầm tuy không nhiệt tình thế nào, nhưng vẫn rút ra thời gian gấp gáp trở về ăn cơm, còn đặc biệt xuống bếp làm đồ ăn, tuy rằng hương vị không quá ngon, anh rất cổ động ăn sạch toàn bộ.
Khi đó, tâm tình buộc chặt của anh mới thoáng thả lỏng một chút.
Không nghĩ tới, cách vài ngày sau, Tô Hiểu Sầm sẽ đến Bắc Kinh.
Anh từng đối với Diệp Phong nói, rất muốn cảm ơn cha mẹ cô đã sinh ra cô, bởi vì cô, mới cho anh nhiều niềm vui như vậy.
Đúng vậy, có được cô, nỗi vui mừng như hải dương, vô biên vô hạn.
Đêm quá khuya, không thích hợp uống cà phê, anh pha trà, cho thêm vào bưởi và mật ông, đặt ở trên bàn cơm cho nguội trước, cô chảy nhiều nước mắt như vậy, nhất định phải bổ sung lượng nước.
Trong phòng tắm tiếng nước ngừng lại, anh mở cửa phòng tắm, cô đang lau mình, xoay đầu, theo bản năng la lên.
"Mau đi ra, em không mặc quần áo."
"Không sao, cũng không phải chưa thấy qua." Trong mắt anh bốc hơi một vòng một vòng hơi nước mông lung.
Diệp Phong nghe nói như thế thiếu chút nữa đụng vào cửa phòng tắm, bối rối chụp lấy bộ áo ngủ anh chuẩn bị cho cô ở trên người.
"Muốn anh hỗ trợ hay không ta?" Anh nhìn cô cài nút sai vị trí.
"Bảo trì khoảng cách." Biết rằng nói như vậy cũng giống như nước lã không có nghĩa lý gì, nhưng vẫn nên có một chút rụt rè, vội vàng lướt qua bên người anh.
Anh đưa tay ngăn lại, cho đôi môi nóng cháy của chính mình rơi xuống trên làn da tuyết trắng trước ngực cô, tiếp theo cảm giác thấy một cỗ nhiệt huyết xông lên đỉnh đầu, từng cái tế bào đều bắt đầu phấn khích, anh không chỉ là khát vọng sự quan tâm của cô, anh còn khát vọng sự mềm mại, ướt át, ấm áp của cô.
"Nhớ anh sao?" Anh ách thanh hỏi.
Vụng về, cô thường là ngang ngạnh hất đầu, lớn tiếng nói: "Em mới không nhớ anh."
Đêm nay, có thể là bụi bậm đã định rồi, cô vô cùng nhu thuận gật gật đầu, mảnh khảnh thân mình nép vào anh, "Dịch Dương, em nhớ anh!"
Tay anh bắt đầu không an phận.
Sau đó, cô ngẩng đầu, nhăn mày, "Anh một thân mùi rượu, hôi quá."
Anh cứng đờ, tiếp theo cao giọng cười to, cô cười khẽ le lưỡi, thành công từ trong tay anh đào thoát.
Khi anh tắm xong đi ra, cô cuộn mình ở trên giường lớn trong phòng ngủ, đèn tường nhợt nhạt chiếu sáng cổ trắng nõn của cô.
Anh đứng ở cửa, cứ như vậy giật mình một khắc, cứ như ở trong mộng bình thường.
Anh xốc chăn lên, nâng đầu cô lên, cô chủ động chui vào trong lòng của anh, anh thân ái nhéo chóp mũi của cô, cô nhắm mắt lại, "Hộp quà của em đâu?"
Anh một lúc không phản ứng kịp, thật lâu sau, mới nhớ ra, "Để ở bên ngoài."
"Em muốn." Ngữ khí vô cùng cố chấp.
Anh sờ sờ cái mũi, xuống giường đi ra bên ngoài lấy vào. Cô ngồi dậy, vẻ mặt vô cùng chuyên chú mở lớp giấy gói.
Trách không được nặng như vậy, thì ra là vài món trang sức bằng vàng, kiểu dáng hoa hồng được điêu khắc trên vòng cổ, lắc tay, còn có nhẫn, "Thật là quá sến." Cô bĩu môi.
"Ở trong quan niệm của người Trung Quốc, chỉ có hoàng kim mới đại biểu hoàn mỹ, cát tường, có thể đời đời truyền thừa. Không thích, vậy trả lại cho anh, anh mua cái khác cho em." Anh làm bộ thu hồi.
Cô vội vàng bảo vệ, "Anh mua là anh mua, đây là bà bà cho em."
Anh nhíu mày, "Bà bà?"
"Chính là mẹ anh đó!" Cô ướm thử trang sức, "Bây giờ giá vàng cũng rất đắt, những món này giá trị rất nhiều tiền sao!"
"Muốn đưa hóa đơn cho em hay không?"
"Được, qua vài chục năm sau, có thể có giá một chút, trang sức này tăng giá trị tài sản bao nhiêu?"
Anh nhìn xem, người nào đó học vài năm tài chính, thật đúng là rất có suy nghĩ kinh tế. "Tăng giá trị tài sản nhiều hay ít, lại như thế nào?"
Cô chu miệng, "Đúng nha, nhiều hay ít, đều phải đưa cho người ta. Em chỉ là tạm thời bảo quản." Đời đời tương truyền, đời đời con cháu vô tận.
"Muốn chuyên thuộc về em?" Anh lặng yên bắt tay cô trong hộp, cúi đầu hôn cô.
Cô vươn tay quấn vào tóc của anh hôn trả, "Anh có sao?"
"Em nói xem?" Anh chậm rãi làm cái hôn sâu, mút vào giữ lấy lưỡi của cô."Thích không?"
Anh chỉ thuộc về cô, cô cũng chỉ thuộc về anh.
"Miễn cưỡng nhận." Cô nghịch ngợm cắn anh một chút, tay vòng ôm lấy anh.
Anh từng chút cởi bỏ áo ngủ của cô.
"Vì sao có nhiều nút thắt như vậy?" Hạ Dịch Dương tiếng nói ám ách, các ngón tay bởi vì nỗ lực kiềm chế cảm xúc mà hơi run rẩy một chút.
"Là anh tìm giúp em." Cô hờn dỗi.
Quần áo rộng mở, Hạ Dịch Dương hạ xuống dày đặc môi hôn.
Bởi vì quan hệ hai người đã xác minh, làm cái gì đều đương nhiên, đêm nay, lãng mạn mà lại điên cuồng đáng ngạc nhiên.
Cả phòng xuân sắc, phong tình kiều diễm...
Sáng sớm lúc di động vang lên, cô giống con bạch tuộc dính vào trên người anh, lầu bầu nói: "Em buồn ngủ."
Người đàn ông luôn luôn tự hạn chế mà lại nghiêm cẩn, sủng nịch vỗ vỗ phía sau lưng của cô, mặc kệ di động vang lại vang, lại cùng cô nằm thêm nửa giờ.
Sau khi đứng lên, phát hiện điện thoại là Ngô Phong gọi tới, liền gọi lại.
Mặt hơi nóng một chút, người đang rửa mặt còn lớn tiếng ồn ào hỏi là ai vậy.
"Sao Diệp Phong không mở di động?" Ngữ khí Ngô Phong thực vội vàng.
"Chắc là hết pin." Anh cố gắng trấn định, bình tĩnh.
"Có phải con bé báo danh thi tuyển làm người chủ trì 《 Tinh dạ vi quang 》 hay không?"
"Đúng vậy."
"Tổ chuyên mục thông báo tới tham gia vòng thi thứ hai, tìm không thấy người, điện thoại tới nhà. Ta cũng chưa nghe nó nói tiếng nào, thời gian sắp xếp vào thứ Hai, nó chuẩn bị thế nào? Công tác ở Thành Đô radio bên kia xử lý như thế nào?"
"Cháu nghĩ hẳn là đã xử lý tốt."
"Dịch Dương, Tiểu phong diệp gạt ta, khẳng định là không muốn ta nhúng tay. Bất quá, hiện tại có cậu, ta an tâm, cậu chỉ đạo con bé cho tốt."
"Dạ!"
Ai ngờ Diệp Phong không cảm kích, cô nhảy dựng lên một cái, "Chuyện này không cho phép anh hỏi đến, cũng không cần xem."
"Vì sao?"
"Anh ở đó, em sẽ khẩn trương."
Anh cười, "Lực hấp dẫn của anh lớn như vậy? Anh chỉ là người thân của thí sinh, giúp em phất cờ hò reo."
"Cũng không cần, một mình em là có thể, muốn thắng liền thắng quang minh lỗi lạc, không cho người khác cơ hội nói nhảm." Trận này thi tuyển không chỉ là người chủ trì, còn coi như là so sánh giữa cô và Kha An Di.
"Đứa ngốc!" Anh nhéo cái mũi của cô, nhẹ nhàng mà ôm cô vào lòng, cảm thấy đặc biệt uất ức.
Kỳ thật trong mắt anh, bất luận là ai cũng không có cách nào so sánh được với cô, chỉ là cảm thấy hào quang của cô không phải chỉ là một chút ở Thành Đô radio kia.
Mặc kệ kết quả là thua vẫn là thắng, cô vĩnh viễn là tình cảm chân thành của anh.
"Được, anh không đi!" Anh cười nói.