Edit: Hanayang
"Chúng ta ăn cơm đi!" Ánh mắt anh gắn chặt chiếu ở đỉnh đầu cô, không nhìn đến cái chìa khóa trên bàn trà, giọng điệu tự nhiên giống như mỗi buổi cơm trưa lúc trước, anh giúp cô sửa sang lại một chút sách và laptop đặt ở bên bàn ăn.
Không có đặc biệt khổ sở, chỉ có chút thất thần.
"Uhm!" Cô gật đầu, vào toilet rửa tay rồi trở ra ngay. Cái này có xem như bữa tối cuối cùng của Jêsu và môn đồ không?
Chỗ để khăn đã không còn khăn mặt của cô nữa, cô rút miếng khăn giấy lau lau tay, vào phòng bếp giúp đỡ dọn lên.
Bàn ăn hôm nay không có bày đồ linh tinh nên đặc biệt rộng rãi, bóng loáng.
Anh nấu cơm, xào hai món ăn: cà tím xào tiêu ngọt, mướp đắng xào thịt băm, còn có xốt thịt bò, canh là canh cà chua, có vàng có trắng, thịnh soạn đầy đủ. Khi cô bưng lên, cẩn thận tỉ mỉ, lo lắng sẽ làm hắt ra một chút. Hạ cái tô xuống, mấy đầu ngón tay đều nóng đến, toàn bộ đỏ hồng, cô đưa lên miệng thổi thổi.
"Lại không mang bao tay?" Anh nhăn mặt nhíu mày, cầm lấy tay cô đi tới xả nước.
Bao tay là do anh đi siêu thị mua, trước kia cô thường xuyên bưng canh nóng. Chỉ là cái bao tay kia luôn treo vô ích ở phòng bếp. Cô là người sợ phiền phức, tính tình nóng vội, không muốn vì bưng một cái tô mà đeo cái bao tay thật dày.
"Không có việc gì." Cô rút tay về, chùi nước lên vạt áo.
Bữa cơm này ăn cũng bình thản giống như mọi khi, bọn họ câu có câu không nói chuyện phiếm, không đến nơi đến chốn, không nhanh không chậm. Anh gắp cho cô hai lần đồ ăn, khi cô ăn canh cũng lấy bát múc trước cho anh một chén. Cơm nước xong, hai người giúp đỡ cầm chén đũa thu dọn đi vào. Cô không biết nấu ăn, vì thế rất tự giác dành rửa chén.
Vẫn là cô rửa chén, anh ỷ ở cạnh cửa nhìn cô, cô cảm thấy như đứng ngồi không yên, nhưng vẫn cố không quay đầu lại.
Thu dọn xong xuôi, cô lướt khắp mọi nơi một lần nữa, xác định chính mình không có quên món gì, "Em đi đây." Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, tám giờ một phút.
"Diệp Phong," Anh đưa cô đi qua, nhìn cô mở cửa, những thứ dọn về đó đều quăng ở trên sô pha, trên bàn cơm, một mảnh hỗn độn.
"Hả?" Cô không có đổi giày, trực tiếp đi vào phòng.
"Căn hộ này, anh đã ủy thác cho người ở đại lý địa ốc đối ngoại bán ra, nhà mua lần trước cuối tháng này sẽ nhận chìa khóa, sau đó bắt đầu trang hoàng."
Cô rất nhanh cong cong khóe miệng. Cô nhớ rõ ngôi nhà kia có hai cái phòng đọc sách, giá trị xa xỉ, gần như tiêu tốn hết toàn bộ tiền dành dụm của anh, anh còn nói đùa về sau ba bữa muốn cô phải phụ trách.
Hiện tại những chuyện này không còn quan hệ đến cô.
Đều trôi qua, để cho hồi ức trước khi mùa thu đến, theo một tia nóng bức cuối cùng, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tuy rằng luôn miệng nói nghi ngờ giữa anh và Kha An Di có quan hệ, nhưng ở trong lòng cô, cô vẫn luôn không tin anh sẽ làm ra chuyện chân đạp hai thuyền, nhưng cô đã nghĩ đến vỡ đầu lại tìm không thấy lý do tốt giải vây thay anh. Cuối cùng, cô chỉ có thể nghĩ đến cội nguồn nguyên do ở trên người ba mẹ cô.
Anh ra vẻ ôn hòa, nhưng cốt cách cũng là thanh cao. Bài xích quan to hiển quý, khinh thường chuyện kết bạn. Cho nên anh cự tuyệt giải thích chuyện có liên quan với Kha An Di, anh tình nguyện để cô tiếp tục hiểu lầm, thẳng đến cô cùng anh chia tay.
Anh thích một Diệp Phong ngây ngốc, xúc động, bốc đồng, không rành thế sự, anh có năng lực chăm sóc tốt cho cô, cho cô hạnh phúc. Nhưng với một Diệp Phong là co gái Tô Hiểu Sầm, lực ảnh hưởng của Tô Hiểu Sầm đủ để giúp cho anh trong sự nghiệp, trong cuộc sống nâng lên vài bậc thang.
Kha An Di cũng là thiên kim một lãnh đạo, cô rất không thích Kha An Di, nhưng cô không thể không thừa nhận Kha An Di so với chính mình càng thích hợp với anh. Họ ngày ngày đối mặt, anh có lẽ là thích Kha An Di, sáu năm dài đằng đẵng, không có một người đàn ông nào có thể thuần khiết như giấy trắng, bằng không Kha An Di cũng sẽ không đối với anh vô cùng thân thiết như vậy. Họ không ở cùng một chỗ, khả năng cũng là do yếu tố tâm lý bài xích thiên kim tiểu thư.
Cho nên, không rối rắm.
Biên Thành là kiêu ngạo, còn anh là thanh cao.
Thấu hiểu cho sự lạnh nhạt của anh, thấu hiểu cho sự trầm mặc của anh, thấu hiểu cho quyết định của anh.
Cùng anh bên nhau mấy chục ngày, cũng là hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về cô, nói rằng chưa từng có được, vĩnh viễn cũng sẽ không mất đi.
Cô cũng không nói gì cám ơn bữa tối của anh, bởi vì điều anh không thích nghe nhất là cô nói cám ơn. Họ hiếm khi trải qua một đêm dài như vậy, nhưng hôm nay, cô ở bên này, anh ở bên kia.
"Em muốn thu xếp vài thứ, anh cứ làm việc đi." Cô tựa vào khung cửa nói với anh.
"Không cần đóng cửa, anh ở ngay trong phòng khách viết vài thứ." Anh vươn tay xoa xoa đầu tóc cô, cười đến thực chua sót, "Em chuyển đến chỗ của Ngô chủ nhiệm, quả thật có khả năng so với hiện tại tốt hơn, thời gian nghỉ ngơi của Tần biên tập có vẻ cố định. Diệp Phong, mặc kệ trong lòng có giận anh nhiều bao nhiêu, nhưng anh gọi điện thoại đến, lần đầu tiên có thể không nghe, lần thứ hai có thể làm như không có nghe thấy, lần thứ ba nhất định phải tiếp, được không?"
"Chúng ta cũng không phải là trẻ con, chẳng lẽ còn giận cả đời không qua lại với nhau? Huống chi chúng ta lại không có thù oán." Cô mỉm cười.
Anh đột nhiên từng bước đi đến, thừa dịp cô còn đang ngạc nhiên, mở ra hai tay dùng sức ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ của cô, mắt lướt qua nơi cô bị thương, "Thực xin lỗi!" thanh âm của anh mấp máy không thể nghe thấy.
Hốc mắt nóng lên, xoang mũi cùng lồng ngực bị nhét vào một khối cứng rắn đau nhức, cô ngẩng đầu lên, liều mạng nháy mắt, mới làm cho nước mắt sắp tràn mi chảy ngược vào trong.
Anh thực xin lỗi cô cái gì chứ?
Lại nói, cô mới thực xin lỗi anh.
Ngay từ đầu, anh chính là bạn học của cô, hai người không có điểm giao nhau, là cô xông vào cuộc sống của anh, để cho anh cô đơn sáu năm. Sau khi về nước, lại giấu diếm thân phận của mình, còn vì Biên Thành mà lần lượt nói dối với anh, nuốt lời, không thể nhớ số điện thoại của anh, hơn hai mươi ngày không có liên hệ, duy nhất một lần trò chuyện lại là dùng di động của Biên Thành. Lại nói, kẻ bắt cóc cũng không phải do anh sai đến, bị tấn công hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Lần này rời đi, cầu về cầu, lộ về lộ, cô vẫy vẫy tay, không mang theo một áng mây nào, làm cho cuộc sống của anh khôi phục bình tĩnh.
Cô không có đóng cửa, anh cũng mở cửa ra.
Cô bắt đầu sửa sang lại tủ quần áo và tủ khóa, đóng gói hành lý và sách cần chuyển đi. Cầm lên quần áo lấy từ chỗ anh về từng cái từng cái nhét vào valy, khi thu thập băng đãi, nhìn thấy băng ghi hình phỏng vấn mà anh giúp cô ghi lại, giật mình, ném vào trong túi.
Dì Tần gọi điện thoại tới, hỏi rõ hôm nào thì Tần Phái đi qua đón cô?
Cô nói sáng sớm là có thể rồi.
Ngoại trừ cái valy lớn cùng với túi xách tay linh tinh ở ngoài, sắp xếp dồn ra sáu cái hộp giấy, không thể tưởng được đồ đạc sẽ nhiều như vậy, cô chỉ ở mấy tháng. Là muốn xem nơi này trở thành cái nhà, vì thế nhìn đến cái gì thích đều mua về. Ly uống nước Mr.P một bộ sáu cái, cô tặng một cái cho anh, mang đi năm cái.
Gió đêm từ ban công xuyên qua, tiến vào phòng khách, mang đến chút cảm giác mát mẻ đã lâu không thấy. Tám tháng tới rồi, mùa đẹp nhất trong năm ở Bắc Kinh - mùa thu, sẽ đến.
Lúc lên giường ngủ đều qua đêm khuya, cô thấy bên kia anh còn sáng đèn, không có chào hỏi, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.
Tắm qua rồi lên giường nằm mới cảm giác là mệt mỏi đến như vậy, còn chưa kịp cảm giác được cô đơn, cơn buồn ngủ liền thổi quét mà đến.
Không còn tưởng tượng này nọ, tâm liền bình tĩnh.
Tần Phái thực sự làm đúng phận sự, chín giờ đến, đánh cái ngáp thật to, nói rằng bản thân phải dậy thật sớm. Diệp Phong chỉ huy anh ta chuyển này nọ, cười anh ta ban ngày không hiểu đêm đen.
"Cô nói một chút nghe xem đây là chuyện gì, tôi cũng không phải là gì của cô, lại không được đến cái lợi ích gì từ cô, dựa vào cái gì phải chịu loại khổ sở này?" Trong phòng không mở điều hòa, Tần Phái xách cái valy chuyển tới cửa, liền thở hào hển không ngừng.
"Ngày sau, tôi mua món ngon cho anh ăn, ngoan!"
"Này, con nhóc kia, đừng có không lớn không nhỏ. Nói cho cô... Á, Hạ Dịch Dương?" Anh ta trợn to mắt, nhìn bên nhà đối diện đi tới - Hạ Dịch Dương.
"Chào!" Hạ Dịch Dương gật gật đầu, "Anh đi ấn giữ thang máy, tôi đến chuyển."
"Hai người... Các ngươi thật là ở chung ha! Ai, không đúng, không đúng, là cùng ngụ ở một tầng, hắc hắc!" Tần Phái quỷ dị nháy mắt mấy cái.
Không khí thực yên tĩnh, không ai tiếp lời anh ta.
Diệp Phong đang dán thùng, Hạ Dịch Dương lông mày nhăn lại thật sâu, môi miếm quá chặt chẽ, thân mình nhất lên, chuyển cái thùng giấy to đi đến cửa thang máy.
Tần Phái sờ sờ cái mũi, liền xông về phía trước ấn thang máy.
Thùng đều chuyển vào thang máy, Diệp Phong ở bên ngoài kiểm tra ba lần, sau đó khóa cửa. Trong thang máy nhét vào này nọ, lại đứng ba người, có vẻ chật chội một chút, cô không thể không nép sát Hạ Dịch Dương. Trên đỉnh đầu cô dính một sợi tơ, anh thay cô kéo ra, làm sợi tóc ẩm ướt dán vào sau tai của cô.
Bên ngoài mặt trời cao ngạo thiêu đốt Bắc Kinh.
Tần Phái mở cửa chiếc Alphard, không gian rất lớn, tất cả hành lý đều nhét đi vào. "Trên đường chạy chậm một chút, đừng làm vỡ đồ đạc." Hạ Dịch Dương đóng cửa xe, vòng đến ghế điều khiển, nói với Tần Phái.
"Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm." Tần Phái vỗ vào vòng ngực rắn chắc, rất là tự tin.
Anh lại chuyển tới cạnh cửa kính xe chỗ Diệp Phong, nâng nâng tay, "Đi thôi!"
Cô chớp chớp mắt, đem cửa kính xe kéo lên, Tần Phái còn không kịp mở máy điều hòa.
Cô nhìn đến bóng dáng đứng sau lớp kính trung dần dần nhỏ đi, rồi biến mất sau ngã rẽ, cảm giác đau lòng đến độ bất tri bất giác.
"Hai người rốt cuộc sao lại thế này?" Tần Phái cực độ không muốn vờ làm người âm trầm, muốn nói cái gì thì nói cái đó, "Dượng tôi nói cô cùng anh ta chia tay, thật hay giả?"
"Thật thì như thế nào? Giả lại như thế nào?"
Tần Phái chớp mắt, "Nếu thật sự, tôi liền có cơ hội. Ai, cô không biết chứ ba tôi muốn cô làm con dâu đến nghĩ sắp điên rồi, nói cái kia có tầm quan trọng, đạo lý lớn, ép thiếu điều đem tôi ép chết. Làm như tôi mà không cưới được cô thì chính là đứa ngốc nhất trên thế giới, ngu ngốc. Kỳ thật ông ấy đã rất nhiều năm chưa gặp lại cô, căn bản không biết hiện tại bộ dạng của cô xấu đến cỡ nào. Ông ấy nha, chính là cảm thấy nếu mẹ cô làm bà thông gia của ông, sẽ rất có mặt mũi. Có đôi khi, tôi đều hoài nghi ông ấy có phải thầm mến mẹ cô hay không."
"Anh lại nói bậy cái gì đó? Mẹ tôi chỉ sẽ thích ba tôi, ba tôi là người đàn ông tốt nhất trên thế giới." Lời này thành công chuyển hướng suy nghĩ của Diệp Phong, mặt cô trướng đỏ bừng, ánh mắt trừng thật to.
Tần Phái vui vẻ sắc mặt cũng nâng lên, "Tôi là nói thầm mến, công khai tình yêu ông ấy cũng không dám, không cần ba cô ra tay, dượng tôi cũng sẽ chém ông. Bất quá, Tiểu Phong Diệp, cô cùng Hạ Dịch Dương chia tay, chúng ta tới được thì tới luôn đi! Chúng ta nha, lĩnh cái chứng hôn, để có cái trình làng ăn nói với toàn thể nhân dân thế giới, sau đó chúng ta nước giếng không phạm nước sông, cô vui chuyện của cô, tôi vui chuyện của tôi, nếu cô đồng ý cùng tôi trên giường, chúng ta tìm cái địa phương được được trải qua thế giới hai người, cho cô hoài thai. Nếu không muốn cùng tôi trên giường, phải đi làm thụ tinh nhân tạo. Dù sao đây là nghĩa vụ của chúng ta, sinh một đứa là được... Ánh mắt của cô làm gì lạnh tựa tảng băng vậy, tôi nơi này chính là nhiệt tình như lửa đây!"
"Số di động của Mạc Phỉ là bao nhiêu?" Diệp Phong lạnh lùng hỏi.
"Tìm cô ta làm gì chứ? Cô muốn lên tiết mục của cô ta? Tìm cô ta không bằng tìm tôi, tôi chính là đạo diễn."
"Tôi tìm cô tra đến quản lý anh, đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một lần, anh bệnh đến độ nói năng lung tung lộn xộn."
"Hắc hắc, cô ta còn lâu mới quản nổi tôi!"
"Anh... lại có niềm vui mới rồi?"
Tần Phái nhún nhún vai, "Chuyện một tháng trước rồi."
Diệp Phong nhếch miệng, "Anh tích chút đức đi, cứ đùa như vậy đùa đến tai nạn chết người."
"Hừ, các cô ấy mới sẽ không giống Kha An Di làm việc ngốc như vậy, vì người đàn ông đòi chết đòi sống. Chúng tôi đều là hợp thì đến, không hợp thì tan, rất rõ ràng."