Edit: Hanayang
Bảo vệ lại thay đổi người, vẻ mặt anh ta nghiêm túc đánh giá Diệp Phong, bảo cô trình thẻ công tác.
Diệp Phong lấy thẻ công tác từ trong túi ra đưa, anh ta nhìn ảnh chụp trên thẻ rồi lại nhìn Diệp Phong, nhíu mày, làm như vấn đề này vô cùng nghiêm trọng. "Cô thật sự là Diệp Phong người chủ trì 《 Đêm khuya khuynh tình 》 sao?" Anh ta không tin ghé mắt nhìn cô.
Diệp Phong cũng không nề hà gì, chớp mắt, "Diệp Phong đâu phải danh nhân gì, giả mạo cô ta có cái gì tốt chứ?"
Anh bảo vệ vui vẻ cười ha ha, "Xem ra cô thật sự là Diệp Phong rồi, Vu Binh trước kia vẫn luôn không ngớt miệng nhắc đến cô, hắn ta chính là hướng về phía cô, mới đến radio làm bảo vệ. Nhưng mà, bây giờ hắn được vào trong đài rồi, nói là làm trợ lý cho cô. Hắn đi rồi, tôi mới vào thay."
Diệp Phong à một tiếng, không hiểu mấy những gì anh ta đang nói, trong ấn tượng của cô dường như không biết người gọi là Vu Binh này.
Anh bảo vệ trả lại thẻ công tác cho cô, vẫn còn cò kè hóng chuyện, "Hôm nay cô tới sớm quá, còn chưa tới tám giờ mà!"
"Tôi có một số việc muốn chuẩn bị một chút, tạm biệt!" Diệp Phong lạnh nhạt gật gật đầu.
Quả thật là có hơi sớm, ngoại trừ cửa phòng trực ban, mấy văn phòng khác đều đóng cửa, âm thanh giày cao gót đạp trên mặt đất, ở trên hành lang vắng vẻ phát ra tiếng vang thật lớn.
Rẽ phải, bất ngờ cửa văn phòng Lâu Dương đột nhiên mở ra từ bên trong, còn chưa kịp thấy người, Diệp Phong đã bị khói làm nghẹn ho khụ lên.
Lâu Dương lập tức khép cửa văn phòng lại, nhíu mày nhìn cô, nhìn qua dường như là tăng ca suốt một đêm, tóc rối bù, áo sơmi cùng caravat xộc xệch, ánh mắt đờ đẫn, sâu không lường được.
"... Khụ... Giám đốc Lâu, chào anh!" Diệp Phong liền chào hỏi.
"Sao lại đến đây đi làm gấp như vậy? Cô hẳn là nên nghỉ ngơi thêm nữa."
"Ở nhà chán đến phát khóc, với lại, tôi cũng nhớ các đồng nghiệp trong tổ tiết mục." Diệp Phong thật vất vả mới ngừng ho, cười cười.
"Hôm nay là thứ nảy, người trong tổ tiết mục đều nghỉ."
"Trời, tôi đều quên mất." Diệp Phong tự nhiên xấu hổ, mặt hơi hơi ửng đỏ, "Vậy tôi đi xem tư liệu, chuẩn bị cho thứ hai tuần sau làm trực tiếp."
Lâu Dương trầm ngâm một chút, "Như vậy đi, tôi cho người đi gọi mọi người trong tổ tiết mục đến đây, tháng trước khó khăn lắm mới hẹn được một vị chuyên gia tình cảm, chính là không có cô thôi. Cô ấy ngày kia phải xuất ngoại, hôm nay mời cô ấy đến, thu một buổi phân tích tình cảm! Đĩa thu âm tiết mục mấy tháng trước có lượng tiêu thụ rất lý tưởng, thính giả gửi đến trả lời rất nhiều ý tưởng, Tiểu Vệ sửa sang lại xong, cô hẳn là có thể tìm được lời mở đầu thích hợp."
Diệp Phong suy nghĩ, "Được, hy vọng nhóm đồng nghiệp sẽ không hận tôi, khiến họ phải hy sinh ngày nghỉ ngơi quý giá."
"Sau này có thể cho họ nghỉ bù lại."
Lâu Dương về văn phòng gọi điện thoại. Diệp Phong mở cửa văn phòng của chính mình, nhìn thấy trên bàn cắm một bó hoa Tulip trắng, bên dưới bình hoa là tấm thiếp có chữ kí của toàn thể đồng nghiệp trong tổ tiết mục, Tiểu Vệ còn vẽ một cái mặt cười trên đó.
Cô cầm tấm thiệp, khóe miệng vui vẻ cong lên.
Cô không có đem laptop, trong văn phòng cũng có máy tính để bàn. Khi máy tính đang khởi động, Lâu Dương lại đi vào, lần này, dường như đã rửa mặt, sắc mặt tươi sáng hơn một chút.
Trong tay anh cầm một tách cà phê, màu sắc mới nhìn qua cứ như là thuốc Đông y.
"Tối hôm qua giám đốc Lâu làm việc suốt đêm sao?" Anh ta không ngồi xuống mà đi thẳng đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, hít sâu vào một ngụm không khí, cô cũng phải đứng lên cùng.
"Uhm, thính giả bây giờ yêu cầu rất cao, các tiết mục đều cần đổi mới, tổ tiết mục đưa phương án cùng dự toán tới đây, tôi cần phải xem xét cẩn thận. Hiện tại đài chúng ta đã có hai tiết mục nổi tiếng - > cùng với >, mà tiết mục khác cũng cần phải tiến lên. Không dám lơi lỏng, các đài radio cạnh tranh quá lợi hại." Lâu Dương xoay người lại, nhìn cô, "Tôi nhớ rõ cô với Biên tổng của Hoa Thành quen biết không lâu mà, vẫn là do tôi giới thiệu hai người, ở Mao gia loan. Sau đó, hai người trở thành bạn bè sao?"
Diệp Phong cúi mi mắt, "Khi tôi học ở Quảng viện, là bạn học cùng lớp với anh ấy."
Lâu Dương bỗng dưng giật mình, "Ngày đó, anh ta... không phải nói không biết cô sao?"
"À, có khả năng là anh ấy đang giận tôi, trách tôi về nước cũng không liên hệ với anh ấy. Giám đốc Lâu quen anh ấy như thế nào?" Diệp Phong sợ Lâu Dương lại hỏi tiếp, liền chuyển đề tài.
"Tôi với anh ta quen biết thời gian cũng không lâu, lúc trước không có gặp qua, Thôi Linh và Diêu Hoa là bạn bè. Diêu Hoa tái hôn nên mời chúng tôi tham gia hôn lễ, tôi mới quen biết anh ta."
"Chủ tịch Diêu tái hôn?" Diệp Phong nhớ mang máng Thôi Linh từng nói qua chuyện Diêu Hoa kết hôn, lúc ấy, cô nghe qua liền như gió thoảng bên tai, không để trong lòng.
"Uhm... Tôi nghe điện thoại." Lâu Dương nghe thấy điện thoại trong văn phòng đang reo, hướng Diệp Phong chỉa chỉa bên ngoài, vội vàng đi khỏi.
Máy tính giống như bị hỏng, đèn sáng chớp chớp máy cái, màn hình đột nhiên đen thui, Diệp Phong đành phải tắt nguồn đi, sau đó khởi động lại một lần nữa.
Lần này, tốc độ rất nhanh, mạng kết nối cũng rất nhanh. Vừa xem hai cái tin tức, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của Tiểu Vệ từ xa đang chạy tới, vừa chạy vừa kêu, "Chị Diệp, em nhớ chị muốn chết."
Diệp Phong cười quay đầu lại, cô như viên đạn pháo bắn về phía Diệp Phong, hai tay hung hăng ôm chặt, đột nhiên nín lặng.
"Làm sao vậy, Tiểu Vệ?" Diệp Phong cúi đầu, phát hiện Tiểu Vệ đang khóc.
"Chị Diệp, thực xin lỗi, tối đó... em nên đợi chị thêm chút nữa. Nếu là hai người, cái tên biến thái kia không dám làm thế nào." Tiểu Vệ khóc hai vai run lên.
"Cả đài đều đã biết hết sao?"
"Không có, chỉ có tổ chúng ta biết thôi, giám đốc Lâu không cho truyền ra ngoài. Em gọi cho chị n cuộc điện thoại mà di động chị vẫn tắt máy, mỗi ngày em đều mơ thấy chị, nhớ chị đến nỗi tóc bạc luôn."
"Đừng quá khoa trương." Diệp Phong rút tờ giấy khăn cho cô lau mặt.
"Thật mà!" Tiểu Vệ liên tục nháy mắt, "Bất quá, Chị Diệp, về sau chị không cần lo lắng, loại sự tình này sẽ không phát sinh nữa, em và Vu Binh sẽ bảo vệ chị."
Lại là Vu Binh, Diệp Phong tò mò, "Xin hỏi cái kia Binh ở đâu?"
"Cô Diệp, tôi ở đây." Không biết khi nào thì ở cửa có một người thanh niên đứng cười đến ngốc ngốc, đầu đinh, dáng người vô cùng cường tráng, hai tay liên tục chà xát, có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Phong. Diệp Phong thấy quen mặt, lại không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.
"Ngày đó cô Diệp gặp chuyện không may, tôi là chịu trách nhiệm ở cổng. Tôi... còn cùng cô Diệp nói chuyện, nhưng mà không có đưa cô Diệp lên xe." Vu Binh áy náy cúi đầu, "Sau đó, bạn trai cô đã ôm cô chạy tới kêu tôi báo án, tôi thực hận không thể một quyền đánh chết bản thân."
"Tôi đã nói qua với cậu rồi, đó không phải bạn trai chị Diệp, chỉ là người qua đường tốt bụng thôi. Bạn trai chị Diệp là... Hừ, không nói cho cậu biết!" Tiểu Vệ đối với Vu Binh liếc mắt khinh thường.
Vu Binh nóng nảy, "Không phải bạn trai, làm sao có thể liều mạng giống vậy chứ? Quần áo của anh ta bao lấy cô Diệp, chính mình thì cởi trần, đầy tay đều là máu, tôi lúc đó còn bị anh ta dọa sợ. Cô Diệp tuy gầy, nhưng muốn ôm cũng phải cố hết sức, khí lực của anh ta không biết sao có thể lớn như vậy, ôm lấy cô Diệp chạy giống như bay ở trên đường, làm như người bị thương là chính anh ta. Tôi sẽ không nhìn lầm đâu."
"Hết cách rồi, cậu chính là cái đầu gỗ, không thèm nói với cậu." Tiểu Vệ dùng ánh mắt "bất trị" đồng tình nhìn Vu Binh, lắc đầu.
"Được rồi, để cho cô Diệp nói, người đó là ai?" Vu Binh không phục xoay đầu.
"Sau này làm phiền cậu rồi, tôi phải cùng Tiểu Vệ bàn chút chuyện tiết mục." Diệp Phong không có nói tiếp, hàm súc gật đầu, đem tầm mắt hướng về màn hình máy tính.
Vu Binh sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng, "Hai người làm việc đi, tôi tới phòng an ninh đi dạo."
Tiểu Vệ hướng về phía bóng dáng của cậu ta làm cái mặt quỷ, cười khanh khách.
"Đừng khi dễ người ta là đồng chí mới tới." Diệp Phong không ngẩng đầu lên.
"Ai kêu cậu ta đáng yêu làm cho em không muốn khi dễ cũng không được, thật nghĩ không ra, cậu ta như thế nào vượt qua vài năm ở quân doanh, quả thực còn là một thiếu niên thuần khiết mà, còn thích xem phim bộ Hàn Quốc."
"Á, cái này là em có tri âm!" Tiểu Vệ là người mê phim Hàn, xem nhiều quá đến nỗi cư nhiên biết đối thoại tiếng Hàn đơn giản.
Tiểu Vệ nhăn nhó mặt mũi, "Cậu ta mà so với em, vẫn tính là trẻ con, bất quá, cậu ta có đai đen Taekwondo, đánh người hẳn là rất lợi hại."
Diệp Phong hé miệng cười, "Đừng nói người ta giống như phần tử xã hội đen vậy chứ, luyện cái kia không phải để đánh người."
"Em chỉ là so sánh chút thôi!" Tiểu Vệ le lưỡi, cũng ngồi xuống chuẩn bị làm việc.
Các đồng nghiệp khác trong tổ tiết mục cũng lục tục cũng chạy tới, theo thường lệ đầu tiên là cùng Diệp Phong hỏi thăm, cảm khái một phen, chờ chuyên gia đến, tổ tiết mục bắt đầu họp.
"Tổ chúng ta cuối cùng cũng muốn đi vào quỹ đạo." Trước khi họp, tổ trưởng thở dài.
Chuyên gia họ Lý, là một phụ nữ trung niên bốn mươi mấy tuổi, nhìn qua không khác gì với các bà mẹ xách giỏ đi chợ, nhưng vừa mở miệng, lời nói khiêm tốn, chân thành, tựa như người dì thân thiết, liền dễ dàng tạo cho người ta một loại cảm giác tín nhiệm.
Diệp Phong còn đặc biệt lên mạng xem blog của cô, số người xem rất lớn, cách hành văn của cô cũng rất tuyệt, một câu chuyện tình nhỏ bé bình thường ở dưới ngòi bút mây bay nước chảy, lưu loát sinh động của cô lại tuyệt đẹp, động lòng người.
Tổ trưởng đề nghị đề tài nói chuyện hôm nay là tại sao nam giới sau khi lên giường rồi lại đưa ra lời chia tay, dường như có rất nhiều thính giả gửi thư tới hỏi qua chuyện này.
Chuyên gia đồng ý, "Đề tài vày tôi từng viết qua một ít bài, kỳ thật đây là do điểm xuất phát của người nam và người nữ có sự khác biệt. Người nam chỉ căn cứ những thứ từng có được, không có ý nghĩ thiên trường địa cửu dù ở trên giường, trong giây phút đó, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi. Mà bạn gái lại là hận không thể đem cả đời đều phó thác cho anh ta. Đối với một số nữ giới mà nói, giao ra thân thể của mình chính là giao ra chính trái tim mình. Xã hội hiện tại này sống quá nhanh, nếu không có khả năng thừa nhận hậu quả, các bạn gái nhất định phải cố gắng quý trọng bản thân mình."
Diệp Phong lắng nghe vô cùng nhập thần, lại giống như có điểm tự do. Cô và chuyên gia, hai người cùng trao đổi, buổi chiều bắt đầu thu. Khi thu âm, cô chính là người xe chỉ luồn kim, đa số thời gian cô đều giao cho chuyên gia phân tích trướng hợp. Chuyên gia là khách quen của radio, đài truyền hình, biểu hiện vô cùng lão luyện.
Suốt một giờ, Lâu Dương vẫn đứng trong phòng điều khiển, có thể là lo lắng Diệp Phong thiếu kinh nghiệm, có chỗ không thích ứng.
Thu âm kết thúc, vẻ mặt căng thẳng của anh mới có một cái mỉm cười thoải mái. Chờ chuyên gia ra khỏi phòng thu, anh nhiệt tình mời chuyên gia ở lại cùng mọi người trong tổ tiết mục ăn bữa tối, chuyên gia nói sắp xuất ngoại thời gian dài, thời gian buổi tối muốn dành cho con.
Diệp Phong là có một chút không thích ứng, thật lâu không khẩn trương như vậy. Ngồi lại phòng phát thanh một hồi, cô mới đứng lên, nhìn đến cái đĩa chuẩn bị trong tay, mới nhớ tới hôm nay không có phát âm nhạc.
Cô không khỏi bật cười.
Radio cấp cho Vu Binh chiếc BYD màu xám, hiện tại là chuyên dụng cho Diệp Phong. Người chủ trì trong đài rất nhiều, Diệp Phong cảm thấy xấu hổ, nghĩ rằng chính mình chưa đủ tư cách, sau này tự mình mua chiếc xe chạy vẫn tốt hơn.
"Cô Diệp, cô ở tại lô nào?" Xe vào tiểu khu, Vu Binh nhìn một loạt tòa nhà có kiến trúc và màu sắc giống nhau, cất tiếng hỏi.
Diệp Phong tinh thần còn chưa có trở về, mất một hồi lâu mới tìm được chỗ nhà mình.
Trời vẫn chưa tối hẳn, hoàng hôn mờ ảo lặng lẽ bao trùm, Diệp Phong vẫy tay chào tạm biệt với Vu Binh, từng bước một đi hướng về thang máy.
Hành lang cũng là đen ngòm, cô đụng đến công tắc đèn trên tường, tay cô đột nhiên dừng lại, chậm rãi nắm thành quyền, dần dần buộc chặt.
Lúc này, Hạ Dịch Dương chắc là có ở nhà!
Chìa vừa cắm vào ổ khóa, quả nhiên, cửa nhà Hạ Dịch Dương mở ra. Cánh cửa hắt bóng che khuất gương mặt anh, cô chỉ có thể nhìn đến dáng người cao thẳng của anh, tóc ngắn phất qua, có chút không biết làm sao mở miệng, "Anh ở nhà sao!" Ai, biết rõ còn cố hỏi.
"Uh! Hôm nay làm việc thuận lợi không?" Anh nhìn cô, ánh mắt đen trong trẻo sâu thẳm lộ ra ánh sáng rực rỡ, ôn hòa mà tự nhiên.
"Rất tốt." Cô cắn môi dưới, mắt nhìn dưới mặt đất, "Anh đã ở nhà, nếu tiện, em đi vào thu dọn này nọ một chút."
Anh tựa hồ như có như không thở dài, cô không nghe được quá rõ ràng, chỉ nghe thấy anh cúi đầu hỏi: "Cứ phải gấp như vậy sao?"
"Đúng vậy, chú Ngô thúc giục em chuyển đi qua." Cô nói rất nhanh, sợ anh không tin, còn dùng sức gật đầu.
Anh không nói nữa, xoay người vào nhà.
Cô ở bên ngoài chần chờ một chút, mở cửa nhà bên mình ra trước, sau đó cũng đi vào.
Anh không có đứng ở phòng khách, dường như là đang ở trong phòng bếp, thấy có hơi nước từ bên trong bay ra.
Đồ của cô đã thu dọn xong xuôi, trực tiếp chuyển đi là được, cũng không phải rất nhiều, chỉ có sách với CD là nặng, quần áo túi xách đều không có bao nhiêu. Trong lòng có điểm lên men, lúc trước khi chuyển vào, trong lòng ngọt như mật, bây giờ lại là ngũ vị tạp trần.
Ở chung, thật sự không nên tùy tiện.
Trong phòng này, những dấu vết liên quan đến cô, chóng vánh đã không còn chút vết tích, cô đặt chìa khóa ở trên bàn trà, vừa nhấc đầu, anh đứng ở cuối lối đi, lẳng lặng nhìn cô, dưới ánh đèn, hình dáng một bên mặt rõ ràng lại có điểm xa xôi.