Translator: Deemo
__________________
◇Góc nhìn của XXXXX◇
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trên một thảo nguyên lạ lẫm.
“Mình…đang ở đâu?”
Không, không phải.
Có chuyện quan trọng hơn thế.
“Mình…là ai?”
Tôi không có ký ức về bản thân mình.
(S-Sợ quá…Cái gì? Tại sao…mình lại ở đây? Nhà của mình ở đâu? Gia đình mình? Mọi người ở trường?)
Mình không nhớ gì cả.
Không…mình có ký ức về tuổi thơ.
Mình có thể mơ hồ nhớ lại gương mặt của cha mẹ.
Và mình có một người em gái.
Gương mặt của những người bạn tiểu học.
Bạn bè hồi trung học–ow!
Đầu mình đau như búa bổ.
…Sumire-chan.
Giọng nói của ai đó văng vẳng trong đầu mình.
Sumire.
Đó có lẽ…là tên mình.
Mình nhớ ra tên của bản thân.
Nó làm mình bình tĩnh hơn một chút.
Vậy còn họ của mình thì sao.
Đầu mình vẫn đang đau nhói.
Mình không nhớ gì về trước lúc tỉnh dậy ở đây.
Đây là đâu….?
“XXXX~!”
“XXXXXXX~!”
Cùng lúc đó, những người đàn ông nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ đang lại gần.
Tôi định nhờ họ giúp đỡ, nhưng cơ thể tôi run lên khi thấy ánh mắt của họ.
“XXXX~!”
“XXXXXX, XXXX!”
Những người đàn ông cười toe toét và trông hơi đáng sợ chút nào.
Hơn nữa, trang phục của họ kỳ lạ và vẻ mặt không tốt lắm.
Họ nhìn vào cơ thể tôi như đang liếm láp nó vậy.
Bộ đồng phục cao trung của tôi rách tả tơi và da tôi bị lộ tại những vùng nhạy cảm.
Một người đàn ông nói gì đó trong lúc tiến lại gần.
Tóc tôi dựng đứng lên vì sợ hãi và kinh tởm…tưởng tượng tới những chuyện sắp xảy ra với mình.
“T-Tránh xa ra! Đừng chạm vào tôi!” (Sumire)
“XXXXX~?”
Không để tâm tới lời nói đó, người đàn ông túm lấy cánh tay tôi.
“XXXX~!”
Gã đằng sau nói như thể đang cổ vũ cho hắn.
K-Không!
Giây phút hắn đẩy tôi xuống…
“KHÔNGGGGGGGGG!!!” (Sumire)
Tôi hét lên bằng hết sức bình sinh và khoảnh khắc tiếp theo, xung quanh tôi bị bao trùm trong lửa… nhưng tôi chỉ nhận ra điều này lâu sau đó.
Vì tôi đã mất ý thức.
♦♦
“Cái…gì…?”
Tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi?
Không còn bóng dáng những người đàn ông kia.
Lửa cháy cuồn cuộn xung quanh tôi.
Nhưng tôi không thấy nóng.
Tro đen bám trên tay tôi, tôi phủi nó đi rồi đứng lên.
Đó là lúc tôi nhận ra một điều kinh khủng.
“Kyaa!”
Lập tức, tôi ngồi xổm xuống.
(Q-Quần áo của mình!) (Sumire)
Bộ đồng phục tôi mặc đã bị cháy rụi.
Tôi hoàn toàn khỏa thân.
L-Làm gì bây giờ…?
Có thứ gì để che cơ thể mình được không…?
Dù có nhìn về hướng nào, tôi cũng chỉ thấy được thảo nguyên bao la rộng lớn.
Hơn nữa, lửa đang càng ngày càng lan ra.
“Eh?” (Sumire)
Tôi thấy thứ gì đó to lớn di chuyển.
Là mấy người đàn ông khi nãy?
Không, còn lớn hơn thế.
(G-Gấu?!) (Sumire)
Một con gấu to lớn khoảng 2 mét.
Đang lao thẳng về phía thôi.
Mình sẽ chết mất!
Là thứ tôi đã nghĩ, nhưng làn lửa đã cản đường nó khiến nó bỏ chạy.
Cái gì vừa xảy ra vậy…?
Chẳng lẽ…ngọn lửa này…tới từ cơ thể mình à?
Chuyện quái gì vậy…?
Bước chân của tôi loạng choạng, nhưng có một tảng đá lớn gần đó nên tôi dựa vào nó.
Tôi ngồi xuống, cuộn tròn như để giấu đi cơ thể mình…và khóc.
Ngoài con gấu vừa rồi, còn có cả sói, sư tử và những loài vật to lớn khác.
Nhưng không gì dám lại gần tôi.
Có cả những người nói thứ ngôn ngữ kỳ lạ kia nữa, nhưng…họ cũng bị ngọn lửa chặn lại và không thể tới gần.
“XXXX!”
“XXXX?!”
Họ hét điều gì đó với tôi, nhưng tôi đâu có hiểu.
Thậm chí có người bắn một mũi tên vào tôi.
Trong lúc đó thì ngọn lửa tiếp tục lan ra mạnh hơn…và cả vùng thảo nguyên quanh tôi chìm trong biển lửa.
Đây là địa ngục.
Phải không?
Tôi chết rồi à?
Tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu tôi không hiểu .
Nếu đây là một cơn ác mộng, hãy để tôi tỉnh dậy đi…
Tôi chỉ biết nằm khóc.
♦♦
Sau khoảng một giờ khóc lóc.
Có người gọi tới tôi.
“XXX…”
Tôi giật mình và nhìn về hướng của giọng nói đó.
“XXXXXXX?”Người lo lắng nhìn về phía tôi là một người đàn ông trông cao ráo, mảnh mai và tốt bụng.
Khác hẳn những tên biến thái và bạo lực trước đó.
Hình như anh ấy lo lắng cho mình.
Tôi dùng hết lòng can đảm còn lại của mình và nói.
“U-Uhmm…làm ơn hãy giúp tôi.” (Sumire)
“X~. XXXX? XXXXXX…”
Người đàn ông gãi đầu như thể bối rối.
Anh ấy không hiểu mình nói gì…
Rồi anh đưa tôi chút quần áo mà anh đang cầm trên tay.
P-Phải rồi!
Mình đang trần chuồng!
Tôi nhanh chóng cầm lấy nó và che đi cơ thể.
Nó giống như một cái áo mưa làm bằng vải.
Nó gọi là áo choàng à?
Anh ấy cười và dang tay về phía tôi.
Tôi định nắm lấy bàn tay ấy…nhưng rồi vội vàng rụt tay lại.
Tay tôi…đang bốc cháy.
Bản thân tôi không thấy nóng.
Nhưng tôi đoán người khác sẽ không thấy như vậy.
Con gấu định tấn công tôi còn phải bỏ chạy cơ mà.
Những người đáng sợ khi nãy cũng không thể lại gần vì ngọn lửa.
Khi tôi nghĩ lại, tại sao người này vẫn ổn nhỉ?
Anh ấy không có vẻ gì là mặc đồ chống lửa.
Anh trông bối rối với đôi tay vẫn đang dang ra.
(...Không được. Nếu anh ấy chạm vào mình, chắc chắn anh sẽ bị thương…thậm chí điều tệ hơn có thể xảy ra.) (Sumire)
—Chết.
Người kẻ cố tấn công tôi đã biến mất.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ họ đã chạy đi…
Ngọn lửa đã làm tôi không chú ý, nhưng hình như đã có gì đó cháy đen ở gần…
T-Tôi…đã giết họ?
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy.
Ngay lúc đó…
—Tay tôi bị nắm lấy.
Eh?
Tôi vô thức nhìn lên.
Người đàn ông cao ráo ấy trông vẫn bối rối nhưng cố trưng ra một nụ cười.
K-Không phải nóng lắm sao?
“XXXXX?” (Cô không sao chứ?)
Tôi không hiểu anh ta nói gì, nhưng tôi có thể đoán được những lời ấy.
Nụ cười dịu dàng ấy như một vị thần đang cứu rỗi tôi trong tình huống kinh hoàng này.
Tôi lại mất ý thức một lần nữa.
◇Góc nhìn của Eugene◇
“Ể? Cô ấy ngất rồi…” (Eugene)
Cô gái bọc trong lửa mất ý thức như thể vừa chìm vào giấc ngủ.
Cô chắc chắn vẫn còn sống vì cô vẫn thở đều đều.
Ngọn lửa trào ra từ cơ thể cô yếu dần rồi tắt hẳn.
Vì ngọn nguồn đã không còn nữa, đám cháy tại tầng 5 cũng đang tắt dần.
(Mà…cô gái này là cái gì vậy…?) (Eugene)
Có vẻ không phải con người.
Con người nào lại có thể tạo ra lửa từ cơ thể cơ chứ.
Ban đầu tôi đã nghĩ cô ấy là quái vật hoặc quỷ, nhưng tôi không cảm thấy chút sát khí nào cả.
Tôi không biết cổ là thứ gì.
Lựa chọn duy nhất là đem cô về.
Tôi cõng cô gái ấy trên lưng và trở lại lối vào dungeon.
Sử dụng Thang Máy Dungeon để về tầng 1.
Khi tôi đi tới lối vào dungeon, ông chú Viên Chức Dungeon chạy tới chỗ tôi.
“Eugene, chuyện gì xảy ra với cô bé vậy?! Một người bị lạc à!?”
Mạo hiểm giả không thể tự quay trở về mà phải nhờ sự giúp đỡ được gọi là Người bị lạc.
Bình thường thì nghĩ vậy cũng phải.
“Hmmm, hơi khó giải thích…” (Eugene)
Tôi kể cho ông ấy về chuyện xảy ra ở tầng 5.
“Cháu đang nói rằng cô bé này là Kẻ Hủy Diệt Dungeon?”
“Hoặc ít nhất là có liên quan.” (Eugene)
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta sẽ chăm sóc cho cô–”
“Mạo hiểm giả cấp D Eugene có ở đây không?!”
Tên tôi bị gọi to.
Đó là…một Viên Chức Dungeon Cao Cấp?
“Tôi là Eugene.” (Eugene)
Tôi giơ tay.
“Điện Hạ cho gọi cậu! Cậu được triệu gọi tới tòa án cùng với Kẻ Hủy Diệt Dungeon đó!”
Sau khi nhận lệnh, tôi bị bao vây bởi quân lính.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Eugene vừa quay trở lại từ một chuyến thám hiểm dungeon đấy?!”
Ông chú nói lớn và cố bênh vực tôi, nhưng…
“Đây có phải là ý định tạo phản?”
“Không đời nào, tôi không có ý định trái lời Điện Hạ! Nhưng đây là vấn đề khác–”
“Ông chú, cảm ơn. Cháu phải đi đây.” (Eugene)
“Eugene…”
Tôi cảm ơn ông chú khi ông đang nhìn tôi lo lắng rồi bế cô gái mà tôi không biết tên.
Tôi tưởng họ sẽ bắt tôi giao cô ấy cho họ, nhưng họ không làm vậy.
Bị hộ tống bởi các viên chức dungeon cấp cao, tôi hướng tới tòa án duy nhất của thành phố dungeon.
Nơi mà việc bạn có phạm tôi hay không được quyết định bởi ý thích bất chợt của Đức Vua.
Vị Vua của thành bang này không phải là một bạo chúa.
Nhưng ông thích chõ mũi vào việc của người dân.
Ông rất thích tò mò.
(Hi vọng vụ này không biến thành rắc rối…) (Eugene)
Tôi bước chậm rãi trong khi có dự cảm không lành
________________________