Translator: Deemo
__________________
-Zenith Tower: Tầng 2- Khu vực thảo nguyên.
Vùng thảo nguyên bao phủ bởi cỏ và bụi cây mọc thưa thớt khiến tầm nhìn vượt đi rất xa.
“Eugene-kun, cảnh quan không khác lắm so với tầng 1.” (Sumire)
“Đừng mất cảnh giác, Sumire. Quái vật bắt đầu xuất hiện từ tầng 2 đấy.” (Eugene)
“Mình hiểu rồi!” (Sumire)
Sumire lo lắng trả lời.
Dù thế thì cũng chỉ có quái vật cực yếu thuộc mức nguy hiểm cấp 1.
Cho dù chúng cắn trúng thì cũng chỉ chảy máu một chút thôi.
“Sumire, đừng đứng xa khỏi mình. Ma pháp kết giới và hồi phục chỉ có phạm vi vài bước từ nơi mình đang đứng thôi.” (Eugene)
“Được rồi! Mình sẽ cẩn thận.” (Sumire)
Đây là điều mà tôi đã nhắc nhở cô vô số lần suốt tuần qua.
Phạm vi ma pháp của tôi là cực kì nhỏ.
Đó cũng là lí do vì sao tôi không tham gia tổ đội nào.
Tôi không thể hồi phục nhiều người cùng lúc.
Khó mà gọi tôi là một hồi phục sư kiểu mẫu được.
Vì vậy nên tôi ít khi hoạt động theo nhóm.
Thời gian duy nhất tôi ở trong một nhóm là với Sara.
“Đ-Được rồi. Nhào vô!” (Sumire)
Sumire nâng lên tấm khiên mà chúng tôi mua ở cửa hàng áo giáp trong học viện.
Hình ảnh cô bồn chồn nhìn ngó xung quanh khá đáng yêu.
Nhưng có một vấn đề.
Không có con quái vật nào xuất hiện.
“Eugene-kun, không có con quái vật vào ở đây cả.” (Sumire)
“...Lạ thật.” (Eugene)
Chúng tôi đi lòng vòng khắp tầng 2 nhưng vẫn không tìm thấy gì cả.
Tôi thấy bóng dáng một con Thỏ Sừng, nhưng khi thấy bọn tôi, nó nhanh chóng chạy mất.
Tôi ngó sang Sumire.
Và nhận ra.
Sumire là một Ifrit.
Cô có một lượng mana khổng lồ lan tràn ra ngoài.
Nó không mất kiểm soát và biến thành lửa, nhưng nó vẫn là quá nhiều.
Tôi đã quen nhìn thấy các ma thú tại Câu Lạc Bộ Sinh Vật nên không có vấn đề gì, nhưng mana của một Ifrit hẳn là một mối đe dọa tới quái vật bình thường.
Chúng bỏ chạy ngay khi nhìn thấy Sumire.
(Đây không phải là một kinh nghiệm thám hiểm điển hình cho lắm…) (Eugene)
“Sumire, hãy ra thang máy dungeon và đi tới tầng 5 nào.” (Eugene)
“Eh?! Gấp vậy sao? Như vậy cũng ổn chứ?” (Sumire)
“Có vẻ cũng không có quái vật ở đây đâu.” (Eugene)
Tôi không kể với Sumire rằng…mana của cô làm đám quái vật sợ.
Chúng tôi hướng tới tầng cao hơn.
♢Zenith Tower tầng 5♢
Khung cảnh vẫn là một thảo nguyên.
Nó từng là một biển lửa mới chỉ 7 ngày trước, nhưng giờ đã trở lại như ban đầu rồi.
Đây là nhờ nỗ lực của các viên chức dungeon và cơ chế tự phục hồi của Zenith Tower.
“Cũng không có quái vật~.” (Sumire)
“...”
Thực ra là có…
Tôi cảm thấy hiện diện của chúng.
Ánh nhìn của những con quái vật đang quan sát bọn tôi từ xa.
Có vẻ chúng sợ Sumire, người từng biến nơi này thành biển lửa.
Quái vật ở đây còn sợ cô hơn những con ở tầng 2.
Không ngờ lại tới mức độ này.
Chỉ còn cách đi tiếp thôi à…
Đi tới tầng 6 trong lần thám hiểm đầu tiên là một điều khá đáng tự hào đấy.
Bình thường cậu sẽ không đi nhanh như vậy đâu.
Như tôi thì phải tốn vài ngày mới lên được một tầng.
–”Người chuyển sinh rất đặc biệt mà. Đừng dùng chuẩn mực bình thường với cô ấy.”
Tôi nhớ lại lời Hiệu Trưởng Uther nói trong lúc vuốt bộ râu và cười.
Đúng như Hiệu Trưởng đã nói.
Tới tầng 6 thì bắt đầu có quái vật tiếp cận chúng tôi.
Chúng là một đàn Sói Tro (Ash Wolves). (trans: sau này mà tên quái lằng nhằng hơn chắc tôi sẽ giữ nguyên ở tiếng Anh)
Quái vật nguy hiểm cấp 2.
“C-Chúng đây rồi, Eugene-kun!” (Sumire)
Sumire bối rối nói lớn.
“Bình tĩnh, Sumire. Mình sẽ hỗ trợ cho cậu mà.” (Eugene)
Nhưng tôi sẽ không tự xử lý chúng. Mà việc ấy sẽ để dành cho Sumire.
Đầu tiên, tôi muốn cô bình tĩnh quan sát hành động của đám quái vật.
Sói Tro là quái vật khá nguy hiểm, nhưng nếu cẩn thận thì người mới bắt đầu cũng có thể xử lý chúng.
“Được rồi! Nhào zô!” (Sumire)
Giọng nói nhiệt huyết của Sumire vang lên.
Nhân tiện thì tôi không để cô dùng vũ khí.
Cô ấy chỉ có một tấm khiên để phòng thủ.
Mục đích là để cô học cách bảo vệ bản thân trước.
Mana bao quanh Sumire trở nên mạnh mẽ hơn như phản ứng lại lời cô nói.
Mana tăng lên vì cảm xúc của cô ấy sao?
Mana bình thường của cô đã rất ấn tượng rồi, nhưng mana của một Ifrit đang phấn khích là cả một đẳng cấp khác.
Lượng mana khổng lồ…sánh ngang với 10 pháp sư thượng cấp bao phủ quanh Sumire.
Vậy ra đây là sức mạnh của một Ifrit…
Mana đỏ lan ra từ cơ thể cô…thiêu rụi mặt đất.
Mana cháy bỏng này lan trên mặt đất và hướng tới đàn Sói Tro.
Đàn sói kêu một tiếng ‘kyain’ rồi bỏ chạy.
…Chắc phải nóng lắm.
“E-Eh…? Chúng bỏ chạy rồi.” (Sumire)
Sumire vẫn đang giữ tấm khiên bị bất ngờ.
(Thật đấy à? Cô ấy vừa dọa lũ quái vật chạy chỉ bằng cách cho chúng thấy mana của cô ấy…) (Eugene)
“May thật đấy.” (Eugene)
“Y-Yeah.” (Sumire)
Sumire nghiêng đầu như thể chưa thuyết phục.
Cùng lúc đó, tôi nhận ra.
“Hửm? Khiên của cậu đang bốc cháy à?” (Eugene)
“Eh?! Wawa! Nó cháy thật này! Không, mình phải dập lửa!” (Sumire)
Tấm khiên của Sumire chuyển sang màu đỏ.
Nhưng khi nhìn kỹ, nó có hơi kỳ lạ.
Tấm khiên chuyển đỏ không phải vì bị bắt lửa mà tỏa ra một ánh sáng màu đỏ.
Đây là…
“...Nó được cường hóa với lửa…?” (Eugene)
“Cường hóa?” (Sumire)
“Đó là một phép để cậu thêm một nguyên tố vào vũ khí hoặc áo giáp. Nhưng bình thường thì sẽ phải niệm phép để cường hóa một thứ gì đó.” (Eugene)
Có vẻ mana của Sumire có hiệu ứng cường hóa luôn.
Tấm khiên được cường hóa với lửa sáng đỏ trong một lúc.
“Wow…cậu có thể làm vậy chỉ bằng truyền mana vào nó?” (Eugene)
“Hửm?” (Sumire)
Hình như cô ấy không biết mình vừa làm một việc tuyệt vời thế nào.
Cường hóa vũ khí hay giáp trụ không hề dễ dàng.
Không có nhiều pháp sư có thể dùng phép cường hóa, và sẽ tốn một khoản kha khá để thuê một người có thể làm vậy.
Nếu mọi người biết về sức mạnh này, cô ấy chắc chắn sẽ được mời vào các tổ đội để thám hiểm dungeon.
…Thời gian làm giám hộ cho cô ấy có thể sẽ ngắn hơn tôi tưởng.
Tôi cảm thấy như vậy.
“Eugene-san?” (Sumire)
“Không có gì. Đi tiếp thôi.” (Eugene)
Tôi mặc kệ một chút buồn bã đó và hướng tới tầng cao hơn.
Tôi muốn cô ấy được trải nghiệm chiến đấu với quái vật dù chỉ là một chút.
Nhưng tôi đã tính toán nhầm.
Không ngờ một Ifrit lại đáng kinh ngạc tới vậy.
Đàn Sói Lớn tại tầng 7 to như một con trâu và rất hung tợn, Gấu To Đen (Big Black Bear) tại tầng 8, và một loài quỷ thú lớn gấp đôi một người trưởng thành tại tầng 9… Đó là một loài quỷ thú nguy hiểm gọi là Sư Tử Đỏ biết dùng ma pháp lửa, nhưng…
(((...Chúng tôi sẽ không ngáng đường đâu, nên hãy cứ đi đi…)))
Là thứ mà chúng muốn nói khi mà không ai dám tấn công bọn tôi.
Đặc biệt là Sư Tử Đỏ. Ngay lúc nó thấy Hỏa Á Thần Sumire, nó nhảy giật lại, run lẩy bẩy.
…Mày…
Chẳng phải mày từng lao tới tao khi tao tới tầng 9 như thể tao là một con mồi béo bở à?!!
Đám quỷ thú không phải đối thủ của Hỏa Á Thần Sumire.
Cuối cùng thì không có cuộc chiến nào suốt từ tầng 6 tới tầng 9.
Oi oi, cô ấy vừa chạm tới kỷ lục của tôi kìa…
“Eugene-kun, phải làm gì bây giờ…? Nếu chúng ta đi tiếp thì sẽ là khu vực của Trùm Tầng, phải không?” (Sumire)
“Đúng thế…” (Eugene)
“Chúng ta đến nhanh hơn dự kiến nhỉ.” (Sumire)
Sumire cũng ngạc nhiên.
–Tầng 10.
Không thể ngờ được chúng tôi tới được đây trong ngày đầu tiên.
Ngay cả tôi cũng chưa tới tầng 10.
Nhưng tôi đã xem qua Thiết Bị Vệ Tinh.
Đây là con Trùm Tầng đầu tiên của Zenith Tower.
Tôi chưa thử chiến đấu với nó, nhưng…
Tôi nhìn sang Sumire.
Sự lo lắng khi nãy của cô đã tan biến.
Một biểu cảm thoải mái.
Không tốt.
Quá lo lắng cũng rất tệ, nhưng không có cảm quan nguy hiểm còn đáng sợ hơn.
Tài năng đủ để đi tới tầng 9 mà không gặp vấn đề gì.
Chắc chắn cô sẽ nhanh chóng vượt qua tôi và trở thành một mạo hiểm giả đại tài.
Nhưng cứ đi tiếp mà không gặp trở ngại nào trong chuyến thám hiểm đầu tiên và nghĩ rằng ‘Chỉ có thế thôi à?’ là rất nguy hiểm.
Là giám hộ của cô ấy, tôi muốn cô có một chút trải nghiệm.
“Hãy đi ngó qua Trùm Tầng nào.” (Eugene)
Tôi gợi ý.
“T-Trùm?! L-Liệu sẽ ổn chứ?” (Sumire)
“Sẽ ổn thôi miễn là ta không đi vào khu vực để đánh Trùm Tầng.” (Eugene)
Trong tình huống tệ nhất, tôi sẽ bảo vệ Sumire bằng cả sinh mạng này.
Cho dù tôi không thể bảo vệ một nhóm lớn, tôi tự tin trong việc giữ cho một người an toàn.
Cuộc trò chuyện tại hầm ngục thoáng qua tâm trí tôi.
–”Kể cả một Quỷ Vương như ta cũng gặp khó khăn khi tấn công ngươi đấy, Eugene.” (Eri)
–”Thật sao, Eri?” (Eugene)
–”Đúng thế, ngươi nên thấy tự tin hơn, Eugene à.” (Eri)
Thậm chí Quỷ Vương Eri đã nói vậy cơ mà.
Vậy nên sẽ ổn thôi…chắc thế.
“Đ-Được rồi…Nếu Eugene-kun đã nói vậy!” (Sumire)
Sumire mỉm cười.
Cô đã đặt niềm tin vào tôi.
(...Đi thôi.) (Eugene)
Tôi hít một hơi thở sâu.
Rồi chúng tôi chậm rãi bước tới tầng 10.
________________________