Translator: Deemo
__________________
“Wow, dungeon trông như này sao?” (Sumire)Sumire nói lớn khi nhìn lên cái màn hình khổng lồ đặt tại quảng trường trước Dungeon Cuối Cùng.
“Nó được gọi là Thiết Bị Vệ Tinh. Tình hình bên trong Dungeon Cuối Cùng có thể được phát sóng tới các quốc gia khắp Nam Lục Địa. Từ đó có thể biết được quốc gia nào đã thám hiểm tới đâu.” (Eugene)
“M-Một chức năng tiện lợi thật đấy! Nhưng nó để làm gì?” (Sumire)
Có vẻ một người từ thế giới khác như Sumire không nhận ra.
“Đầu tiên thì là để đảm bảo an ninh trật tự. Trong dungeon bình thường thì không hiếm các mạo hiểm giả gây rắc rối và phạm tội. Nhưng trong Zenith Tower, lòng tự tôn của mạo hiểm giả là khá cao nhờ có Thiết Bị Vệ Tinh. Vì lúc nào cũng có thể bị mọi người quan sát mà.” (Eugene)
“Mình hiểu…Eh? Nhưng mình đã suýt bị tấn công mà…” (Sumire)
Sumire nghiêng đầu.
“Aaah…trong tình huống đó thì, Sumire, chắc hẳn cậu đã bị nghĩ là một con quái vật đấy.” (Eugene)
Dễ hiểu thôi mà.
Cô ấy là người đã khiến dungeon chìm trong biển lửa.
Ban đầu tôi cũng phải cảnh giác vì nghĩ Sumire là quái vật hoặc quỷ.
“H-Hiểu rồi…” (Sumire)
Sumire rên rỉ, buồn rầu.
“Bây giờ cậu là học viên của học viên rồi, nên đừng lo về việc đó. Tôi sẽ đá đít bất kỳ tên nào dám nói xấu cậu.” (Eugene)
“Fufu… Được rồi.” (Sumire)
Biểu cảm của Sumire vui vẻ trở lại.
“Và lí do khác nữa là các quốc gia tại Nam Lục Địa đang đua nhau thám hiểm Dungeon Cuối Cùng vì sự kiêu hãnh. Vậy nên dù quốc gia nào sử dụng phương pháp gì
đều được quan sát kĩ lưỡng.” (Eugene)
“Vậy các nước được lợi ích gì từ việc thám hiểm dungeon?” (Sumire)
Đây là một câu hỏi rất ‘Sumire’ vì cô mới tới thế giới này được một tuần.
Nên tôi quyết định sẽ giải thích tường tận.
“Cậu biết rằng Nam Lục Địa từng có thời kỳ chiến tranh liên miên 500 năm trước phải không?” (Eugene)
“Mình được học về nó từ Rin-sensei.” (Sumire)
Trong quá khứ, mối quan hệ giữa Đế Quốc, Liên Minh Thiêng Liêng và Liên Bang Blue Waters không tốt đẹp như ngày nay.
Họ đã có một quá khứ chiến tranh đẫm máu.
“Người đã chấm dứt cuộc chiến ấy là một mạo hiểm giả. Với một món vũ khí từ Zenith Tower trong tay, người ấy đã đánh bại quân đội của cả Đế Quốc, Liên Minh Thiêng Liêng và Liên Bang Blue Waters.” (Eugene)
“Một người ư?!” (Sumire)
“Đúng thế. À nhưng ông đã nhận được sự chỉ lối của Nữ Thần Công Lý Althena-sama để chấm dứt cuộc chiến, nên nó cũng là bất đắc dĩ. Vậy nên sau khi kết thúc cuộc chiến, ông lại tiếp tục thám hiểm dungeon. Và đó là lúc các quốc gia nhận ra…rằng chinh phục Zenith Tower có ích hơn rất nhiều so với chiến tranh.” (Eugene)
“Vậy nên ai cũng liều mạng thám hiểm dungeon.” (Sumire)
“Từ đó, thám hiểm dungeon phát triển tới mức nó được gọi là Kỷ Nguyên Đại Thám Hiểm và không còn cuộc chiến nào xảy ra. Thay vào đó, họ đua nhau thám hiểm dungeon.” (Eugene)
“Mình hiểu rồi.” (Sumire)
Sumire gật đầu ngưỡng mộ.
Trong lúc trò chuyện, lượt của chúng tôi tại quầy tiếp tân đã tới.
Chỉ cần đưa họ cuốn sổ tay học viên thôi.
Quy trình rất đơn giản.
Khi nhìn sang bên cạnh, Sumire trông hơi cứng nhắc vì lo lắng.
“Hãy thư giãn đi. Rồi ta đi tiếp.” (Eugene)
“Đ-Được rồi!.” (Sumire)
Chúng tôi giơ thẻ ID ra cho các viên chức dungeon và bước vào dungeon.
♢♢
“Wow, tuyệt quá! Như thể chúng ta đang ở bên ngoài vậy, mặc dù đây là trong một tòa nhà! Nó không tối tăm một chút nào cả!” (Sumire)
Sumire hào hứng chạy xung quanh.
Nhìn qua cũng biết rằng cô là người mới, nhưng vượt qua tầng 1 chắc sẽ không có khó khăn gì.
Không có quái vật ở tầng 1.
Đây là một khu vực an toàn.
Các cửa hàng bên đường được dựng lên cho các mạo hiểm giả.
Nơi đây náo nhiệt như một khu du lịch vậy.
“Này quý cô dễ thương! Hãy xem qua cửa hàng của tôi đi!”
“Chào cô nương, cô là người mới à? Nếu vậy thì hãy dùng thử ma cụ này đi!”
“Giảm giá 30% trong thời gian này! Ồ, tôi vừa giao mắt với quý cô đằng kia rồi, tôi sẽ giảm giá thêm 10% nữa chỉ cho cô thôi.”
“U-Uhm…” (Sumire)
Sumire-san thấy bối rối.
Đây là cảnh tượng thường thấy tại tầng 1 của Zenith Tower.
Tôi kéo tay Sumire để thoát khỏi đám chào hàng đó.
Càng vào sâu thì hàng quán càng lẻ tẻ.
“Nè, Eugene-kun, tượng đài bằng đá kia là gì vậy?” (Sumire)
“Aah, đó là danh sách người nắm giữ kỷ lục thám hiểm dungeon.” (Eugene)
Thứ nổi bật nhất nằm giữa tầng 1.
“...Vậy đây là những người nắm giữ kỷ lục.” (Sumire)
Tôi quan sát tượng đài cùng Sumire.
Cristo Gama (Tầng 500)
Uther Mercurius Pendragon (Tầng 451)
Bruno Rosehain (Tầng 437)
Leohardt Rothschild (Tầng 402)
Orland Bakki (Tầng 391)
Charlotte Marley (Tầng 349)
Clark Romack (Tầng 326)
Chester Macduff (Tầng 303)
Rosalie J Walker (Tầng 300)
Media Parker (Tầng 289)
………..
………
……
…
Những mạo hiểm giả huyền thoại.
Những cái tên được viết lớn hơn là tên của các tổ đội trưởng. Bên dưới là những cái tên nhỏ hơn của các thành viên.
Nhân tiện từ, người đứng đầu là solo.
Ông ấy là quái vật à…?
Được khắc tên tại đây là ước mơ lớn nhất của các mạo hiểm giả.
Nhưng nó là một con đường gian nan.
Cái tên quen thuộc của Hiệu Trưởng Học viện nằm ở vị trí thứ 2.
Ông ấy đúng là kinh khủng thật.
9 người đứng đầu không bị thay đổi trong suốt 100 qua.
Còn về vị trí đầu tiên, nó chưa được đụng tới trong suốt 500 năm.
(Từng có thời điểm mình cũng mơ về việc được khắc tên lên đây…) (Eugene)
Cập nhật bảng kỷ lục thám hiểm của Dungeon Cuối Cùng là vinh dự lớn nhất tại Nam Lục Địa.
Tôi từng nghĩ nó là cách để tôi, một kẻ trốn khỏi Học viện Quân sự Đế Quốc, trả thù lại bạn cùng lớp cũ.
Nhưng hiện thực đâu dễ dàng như vậy.
Tôi mới chỉ đi tới được tầng 9.
Là một mạo hiểm giả cấp thấp.
“Sao cậu không nhắm tới việc trở thành một người nắm giữ kỷ lục, Eugene-kun?” (Sumire)
“...Cứ kệ mình đi.” (Eugene)
Tôi trả lời cho xong và tiến vào trung tâm tầng 1.
Thang Máy Dungeon được đặt tại đó.
Có tổng cộng 10 cái.
Phải xếp hàng để đi vào thang máy.
“Eeeeh?! Có thang máy trong dungeon sao?!” (Sumire)
Sumire á khẩu.
“Tiện lợi, phải không?” (Eugene)
“Đúng là tiện lợi…nhưng vậy cũng được sao?” (Sumire)
“Cậu chỉ có thể đi tới tầng mà cậu đã tự mình thám hiểm nên nó cũng không toàn năng lắm. Nếu không có nó thì tới được tầng 100 hay 200 là bất khả thi.” (Eugene)
“M-Mình hiểu…” (Sumire)
“Vậy chúng ta bắt đầu từ tầng nào đây? Tầng 5 nơi cậu từng tới nhé.” (Eugene)
Sumire được tìm thấy ở tầng 5, nên chắc cô cũng có thể quay lại đó bằng thang máy.
“Hmm…chỗ đó à. Mình cũng muốn…mà cũng không muốn…” (Sumire)
Sumire khoanh tay rên rỉ.
Tôi cũng không vội vàng gì nên đành kiên nhẫn đợi cô quyết định.
“Không, những thứ như này thì nên bắt đầu từ tầng 2 chứ? Nhưng mình cũng muốn xem tầng cao hơn có những thứ gì…Phải làm sao đây~?” (Sumire)
Sumire liên tục thay đổi biểu cảm.
Đây là chuyến thám hiểm đầu tiên của cô.
Tự mình ra quyết định cũng là một phần của việc thám hiểm.
Cứ đi mà không tính toán gì sẽ rất nguy hiểm.
Nên tôi tiếp tục đợi cô.
Ngay lúc đó…
“Này, nhanh chân lên!”
Chúng tôi nghe thấy tiếng hét từ đằng sau.
Khi quay lại, tôi nhìn thấy gần một tá mạo hiểm giá đứng đó.
(Trang phục của họ có huy hiệu hình một chiếc khiên xanh và vàng. Mạo hiểm giả từ Liên Bang Blue Water…) (Eugene)
“Học sinh thì đừng có làm phiền con đường tiến bộ của bọn ta! Chuyển lượt cho người khác đi!”
“E-Eugene-kun.” (Sumire)
Sumire sợ hãi nấp sau tôi.
Mấy tên này…thô lỗ quá rồi.
Có tổng cộng 10 thang máy dungeon.
Đây không phải cái duy nhất quanh đây.
Hơn nữa, có những mạo hiểm giả tới trước chúng tôi cũng vẫn chưa quyết định được.
Sao phải làm phiền bọn tôi?
Có lẽ họ tưởng sẽ đe dọa được chúng tôi vì chỉ là một tổ đội gồm 2 người trẻ.
Thật ghê tởm.
Lựa chọn tầng là một quyết định quan trọng khi thám hiểm.
Từ từ lựa chọn là một chuyện tốt.
Nhanh chóng quyết định việc này chỉ có lũ chân ướt chân ráo thôi.
…Vậy ra họ cũng là người mới.
(Tranh cãi chỉ tổ phí thời gian thôi…) (Eugene)
“Xin mời.” (Eugene)
Lãng phí thời gian với họ thật không đáng, nên tôi quyết định để họ đi trước.
“Hmph!”
Người đàn ông đi đầu mà trông như đội trưởng bước qua chúng tôi.
“Học viên từ học viện à. Sống vô lo thích thật đấy.”
“Trang bị như vậy cũng ổn chứ?
“Mỗi hai người thôi à? Chắc là người mới.”
Đám mạo hiểm giả đi qua chúng tôi như thể lẽ tự nhiên.
“Hôm nay chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua tầng 10!”
“““YEAH!”””
Người đội trưởng nói lớn.
…Oi oi, lên mặt như vậy mà vẫn chưa qua tầng 10 hả?
“Phiền phức thật.” (Sumire)
Sumire nói nhỏ.
“Đừng lo. Nếu cậu thấy khó lựa chọn, hãy cứ bắt đầu từ tầng 2 thôi.” (Eugene)
“Được rồi!” (Eugene)
Chúng tôi đi tới cầu thang dẫn lên tầng 2.
________________________