The Magus of Genesis

chương 26: mất mát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

✵ Trans Tsp ✵

✵ Editor Pantsu-kun ✵

=======================================================================================(Kỉ nguyên rồng—Năm 523)

Hơn bất cứ thứ gì, mất mát chứng minh sự tồn tại của một sự vật, đồng thời nhắc nhở bạn rằng nó đã biến mất mãi mãi.

=======================================================================================

“Tôi đề nghị được xem xét lại thù lao.”

“Lại nữa sao?”

Giọng tôi run lên vì ngạc nhiên trước lời nói có phần trịnh trọng như mọi khi của Aru.

“Chẳng phải tháng trước cậu mới đòi tăng sao?”

“Số lượng của đàn tôi đang tăng lên. Lượng cung hiện tại không còn đủ nữa.”

Aru, mặt khác, trông thờ ơ. Cậu ta không cảm thấy xấu hổ, chỉ biết nói ra sự thật.

“Và việc các cậu cứ đòi hỏi lại càng phiền phức hơn. Lời hứa giúp đỡ chúng tôi biến đâu mất rồi? Chẳng phải các cậu vẫn chưa làm được gì sao?”

“Chúng tôi chưa hề làm được gì cả.”

“Ngươi mới nói cái gì?”

Nãy giờ vẫn đang nằm trên giường, Nina nghe thấy thế liền ngồi dậy.

“Lúc hai bên thỏa thuận ngươi nói mình đã hiểu rồi cơ mà.”

“Đúng vậy.”

Aru gật đầu đáp lời Nina.

“Tên rồng nói rằng anh ta muốn chúng tôi giúp đỡ ngôi làng. Chúng tôi đã đồng ý rồi.”

“Vậy thì—“

“Trong thỏa thuận không hề nói chúng tôi phải giúp việc gì.”

Với câu nói đó, Aru khiến cả Nina và tôi ngạc nhiên đến mức chỉ biết im lặng.

Nhưng mà tiến triển được đến thế này cũng khá thú vị. Gần đây, tôi đã ngày càng hiểu tính cách của Aru hơn. Cậu ta—hoặc có thể là cô ta, tôi không dám chắc—tuy là một con chuột, lại vô cùng thực dụng. Cậu ta chỉ sử dụng lý trí để phán xét mọi chuyện. Nói thẳng ra, việc tôi nói “muốn” thay vì thứ gì đó rõ ràng hơn đều là lỗi của tôi.

“Tôi hiểu rồi, đúng là vậy. Chúng ta làm thế này thì sao? Nếu các cậu không giúp việc, chúng tôi sẽ không tăng lượng cung lương thực.”

“Mô tả nội dung công việc.”

Thấy giờ tôi đã nói cụ thể, cậu ta liền đáp lại như vậy.

Lũ chuột thậm chí có khi còn thông minh hơn tôi nữa.

“Đã đến lúc chúng tôi gieo hạt rồi. Cậu chỉ cần giúp chúng tôi làm việc đó thôi. Phải rồi… nếu cậu giúp chúng tôi trên mười cánh đồng, mỗi tháng tôi sẽ tăng số bao thù lao mỗi tháng thêm một.”

“…Chấp nhận.”

Gật đầu xong, Aru ra về. Tiễn cậu ta, tôi thở dài một hơi.

“Mệt mỏi quá…”

Không chỉ đau đầu vì phải đối phó với con chuột nhỏ đó. Mấy ngày nay cả tinh thần và thể chất của tôi đều kiệt quệ. Lý do chính là vấn đề thiếu hụt nhân lực của chúng tôi lại nảy sinh.

Cuối cùng thì Shig vẫn không quay về. Hơn nữa, tuy Violet nói sẽ quay lại, cô ấy đã giúp chúng tôi hoàn thành việc thu hoạch lúa mì và trở về rừng. Và dù Luka không muốn phải bỏ chúng tôi trong lúc mọi chuyện khó khăn như thế này, giữa chừng cô ấy vẫn xin phép được về nhà.

Với phân nửa số học sinh trao đổi đã đi mất, Rin và Yuuki vì thế mà có chút xuống tinh thần.

“Hay là chúng ta nên kiếm thêm học sinh trao đổi?”

“Nghe phiền phức quá. Nếu muốn thì cậu đi tìm thử xem.”

Dù cho mọi thứ xung quanh chúng tôi có thay đổi, còn một người vẫn giữ được chính mình—Nina. Tôi mỉm cười.

“Sensei!”

Vừa lúc tôi thấy tâm trạng mình được cải thiện, cánh cửa bật tung và Rin xông vào phòng.

Tôi tự hỏi không biết em ấy có cảm thấy khá hơn chưa nhỉ?

“Utai… bà ấy…”

Suy nghĩ tích cực của tôi hoàn toàn trật lất, Rin ôm lấy tay tôi và vừa nói vừa khóc.

“Bà ấy sắp chết rồi!”

* * *

Tôi đang trong dạng rồng, cùng với Rin và Yuuki—cũng như cô tiên cá đến báo tin cấp bách cho chúng tôi—đang ngồi trên lưng mình, tôi vội vã bay ra biển nơi Utai ở. Kể cả với đôi cánh của tôi, nó cũng là đoạn đường phải mất ba mươi phút mới đi hết. Cô tiên cá đã dùng dòng sông đổ ra biển, bơi ngược dòng suốt cả chặng đường. Hẳn là phải mất không ít thời gian.

Tôi bay cùng suy nghĩ gần như đang cầu nguyện—liệu tôi có thể đến kịp lúc không?

… Cuối cùng cũng đến được bờ biển, tôi nhìn thấy Utai ngồi thư thả trên bãi đá ngầm dưới ánh mặt trời.

“Utai! Cô không sao chứ?”

“Ara… Sensei. Anh ra đến tận đây để gặp tôi sao?”

Đây là lần đầu tôi gặp lại cô ấy trong gần mười ba năm qua, nhưng cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Cô ấy còn trả lời tôi với giọng nói không giống như mình đang nằm trên giường hấp hối.

… Tuy nhiên, bộ vây hông duyên dáng lúc nào cũng ở quanh eo cô ấy trông như một bộ váy cưới đã co ngắn đi đáng kể rồi.

“Utai!”

Rin nhảy phốc từ trên lưng tôi, đáp xuống biển rồi lại phóng ngược trở lên như một con cá bay, ôm chầm lấy Utai.

“Thế nào rồi? Chuyện sống trên đất liền ấy.”

“Vui lắm ạ! Có biết bao nhiêu là chuyện, Sensei rất tốt bụng này, thức ăn thì ngon tuyệt, Shig thì buồn cười lắm, Yuuki rất mạnh nữa, Luka đôi lúc khá đáng sợ nhưng không sao, Violet thật tuyệt vời, học hỏi từ Nina cũng rất vui, và còn, và còn…!”

Rin kể lại hết mọi trải nghiệm mình có được trên đất liền trong khi Utai xoa tóc em ấy và lắng nghe từ đầu đến cuối với đôi mắt nhắm nghiền.

Thấy vậy, tôi nhận ra cô ấy thực sự không còn nhiều thời gian nữa.

“Nhưng tại sao… cô có bệnh gì chăng?”

“Không đâu, Sensei.”

Mặt Utai nhăn nhó, cô ấy trả lời.

“Tôi đã là bà lão có cả đàn cháu chắt. Tôi sống cũng đã lâu rồi.”

Quả đúng như cô ấy nói, nhưng tôi chỉ có thể xem cô ấy là một người phụ nữ đang ở tuổi ba mươi mà thôi.

Dẫu vậy hai bàn tay cô ấy dùng để xoa tóc Rin có cảm giác như những cành cây khô héo.

“Nhưng đến phút cuối mình lại được nhìn thấy Rin với nụ cười và thân hình xinh đẹp như thế này… tôi vô cùng hạnh phúc.”

Bàn tay cô ấy đưa xuống bộ vây hông lớn của Rin.

“Vâng! Cháu đã dùng ma thuật làm nó lớn hơn đó! Cháu có thể tự mình bước đi được rồi! Bây giờ cháu thậm chí còn có thể đi cùng bà nữa, Utai!”

“Ừm…”

Utai gật đầu cùng nụ cười mãn nguyện.

Nhưng rõ ràng bộ vây già cỗi ở eo cô ấy đã quá nhỏ để có thể bước đi được nữa.

“Nghe kĩ lời ta dặn đây, Rin.”

Utai đặt bàn tay lên má Rin, nhìn thẳng vào mắt em ấy, nói.

“Sau thời khắc này, sẽ có hai thứ đến thăm con. Một thứ rất tuyệt vời, thứ còn lại vô cùng đau đớn. Chúng sẽ xảy ra cùng một lúc.”

“Cùng một lúc ạ…?”

Rin ngạc nhiên lặp lại lời cảnh báo bí ẩn của Utai.

“Đúng vậy. Đến lúc đó, con sẽ phải làm theo bất cứ điều gì trái tim mách bảo, nên phải lắng nghe nó cho kĩ… Nhé.”

“Con hứa…”

Phải, em ấy chắc chắn sẽ nghe theo nó. Cả tôi cũng gật đầu theo.

Tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào tự do và trung thực với bản thân như Rin.

“Tốt lắm. Vậy thì ta chắc con sẽ ổn thôi, cô chắt gái của ta—niềm tự hào của ta.”

Utai nhìn Rin mỉm cười trìu mến.

“Nè, Sensei?”

Bỏ tay khỏi đầu Rin, cô ấy chậm rãi quay sang nhìn tôi.

“Anh đi cùng tôi lần cuối có được không…?”

“…Được chứ.”

Sau khi cho Yuuki và cô tiên cá xuống đất, tôi biến về dạng người rồi bước xuống biển.

Một cảm giác bồng bềnh bao bọc lấy tôi, và rồi tầm nhìn của tôi bị lấp đầy bởi nước và bọt biển. Hoặc do tôi là rồng, hoặc nhờ Utai đã niệm phép gì đó lên người tôi mà tôi không hề cảm thấy khó thở.

Đoạn, Utai kéo tay tôi và chúng tôi lặn xuống lòng đại dương.

Bị kéo bởi một lực mạnh hơn tôi tưởng cô ấy có thể dồn sức gây ra, cô ấy đặt lòng bàn tay lên má tôi. Sau đó, tôi cảm nhận có gì đó mềm mại ép lên môi mình.

“Tôi xin lỗi đã trở thành một bà lão thế này.”

“Kể cả già rồi tôi cũng có thay đổi gì mấy đâu.”

Tôi nhún vai trước câu nói đùa của Utai. Đúng là cô ấy đã làm gì đó với tôi thật. Mặc dù cả hai đều ở dưới nước, nhưng tôi vẫn có thể nghe hoàn toàn rõ cũng như trả lời.

“Hơn nữa, đây là lần đầu tôi thú nhận chuyện này… nhưng thật ra, tôi thích người lớn tuổi một chút.”

“Ara—”

Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Rin hiện lên trên mặt của Utai khi cô ấy cười.

Không phải—Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Utai từ lâu lắm rồi, từ ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Khuôn mặt của cô bé Utai.

“Cảm ơn anh. Tôi vui lắm… anh… anh là tình đầu của tôi.”

Nói rồi, Utai rời khỏi vòng tay tôi.

“Utai…”

“… Anh có nhìn tôi với ánh mắt đó thì tôi cũng chưa chết được đâu.”

Cô sẽ không tan biến thành bọt biển sao?

Thấy tôi đang nhìn mình, Utai ngạc nhiên nói trong khi tôi kiềm chế những suy nghĩ kia lại.

“Giờ thì, Sensei, anh nên quay về đi.”

Nhưng rồi, như muốn nghiền nát cảm giác nhẹ nhõm của tôi.

[Quay về mau—lũ chuột, chúng đang tấn công.]

Nina nhắn tin cho tôi, giọng gấp gáp.

Truyện Chữ Hay