The Magus of Genesis

chương 25: algernon, chú chuột biết nói

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

✵ Trans Tsp ✵

✵ Editor Pantsu-kun ✵

=======================================================================================

Những cuộc gặp gỡ định mệnh không phải lúc nào cũng là điều tốt đẹp.

=======================================================================================

“Còn với cái tên để các người gọi tôi thì như nào cũng được. Ngươi muốn gọi gì thì tùy.”

Mặc dù câu nói của nó có vài chỗ ngữ điệu hơi kì lạ, con chuột bạch vẫn nói được tiếng Nhật rất trôi chảy.

“Vậy để cho tiện, chúng ta sẽ gọi cậu là… nghĩ ra rồi—Algernon. Gọi tắt là Aru đi.”[note12760]

“Cứ như là cậu chẳng biết đặt tên gì ấy.”

Tôi chỉ biết cười trừ đáp lại lời trêu chọc của Nina.

Aru, ngồi từ tốn trên bàn, thậm chí còn nhỏ hơn tôi tưởng. Cậu ta chỉ nhỏ tầm con chuột nhà mà bạn thường thấy. Nói thế nhưng cả kiếp trước tôi chỉ thấy được một con chuột hoang có đúng một lần, và lúc đó tôi chỉ là một cậu bé.

Nó lớn hơn nhiều, kệch cỡm và trông rất hung dữ. So với nó, Aru là loài bạch tạng hoặc đơn giản chỉ có bộ lông trắng và khá dễ thương.

“Aru, có phải cậu là người duy nhất có khả năng, umm, nói?”

“Phải.”

Aru cứng rắn trả lời, trái ngược với vẻ ngoài của mình.

“Những người khác chỉ có thể phân tích và hiểu được ngôn ngữ. Nhưng tôi là người duy nhất có khả năng nói.”

Nhìn chung, giọng của Aru gói gọn trong một tông trịnh trọng. Bằng cách nào đó, cậu ta nói chuyện còn vững hơn cả Rin.

“Tôi xem cậu là thủ lĩnh của đám chuột có được không… kiểu như chú chuột vĩ đại ấy?”

“Không được. Tôi đơn thuần chỉ biết nói, dẫn đến việc tôi là người tiến hành cuộc đàm phán.”

“Vậy không phải chúng ta có đàm phán với ngươi cũng chẳng có nghĩa lí gì sao!?”

“Không đúng.”

Aru bình tĩnh đáp lại cơn bực tức của Shig.

“Lời đàm phán của tôi sẽ là sự nhất trí của tất cả mọi người.”

“Nói cách khác, chúng tôi có thể hiểu rằng bất kì yêu sách nào chúng tôi nói với cậu cũng sẽ được truyền đến tất cả các con chuột khác?”

“Có thể nói là vậy.”

Hmm… thế thì phải chăng có một kiểu chuỗi mệnh lệnh giữa các con chuột?

“Nếu vậy, các cậu có thể ngưng phá hoại mùa màng của chúng tôi được chứ? Ở trong rừng cũng có dư thức ăn mà đúng không?”

“Không được.”

Aru dửng dưng trả lời.

“Chúng tôi kiếm thức ăn trên cánh đồng của các người vẫn hiệu quả hơn nhiều.”

“Nhưng mùa màng của chúng tôi sau khi bỏ ra rất nhiều công sức của chính mình mới lớn lên được, bị người khác cướp mất thì phiền phức lắm. Nhất là khi các cậu ăn hết mất cả phần hạt chúng tôi cần cho vụ mùa năm sau.”

Trong lúc trả lời cậu ta, tôi cảm giác có gì đó không ổn. Thay vì đến đây để thương lượng, có vẻ như cậu ta không đến đây với ý định thừa nhận bất cứ điều gì cả.

“Ví dụ, nếu các cậu bằng cách nào đó có thể giúp hoặc hợp tác với chúng tôi, chúng tôi sẽ cung cung cấp thức ăn coi như là thù lao. Nhưng cứ đơn phương cướp lấy như vậy thì không được.”

Ria mép của Aru co giật như thể đang trầm ngâm cân nhắc lời nói của tôi.

“Mà đám chuột nhỏ bé như tên này đây thì làm gì được cho chúng ta cơ chứ?”

Đưa mắt nhìn xuống Aru, Shig lẩm bẩm khó chịu.

“Ngươi nói đúng, chúng tôi rất nhỏ bé.”

Aru thừa nhận, có phần thẳng thắn.

“Cho nên việc các người cung cấp thức ăn cho chúng tôi là chuyện nhỏ.”

“Và tụi ta không lý gì phải làm thế cả.”

Aru chỉ biết nghiêng đầu trước Nina.

“Tại sao? Không lẽ mùa màng của các người bị lấy mất cũng được sao?”

Cậu ta hỏi với bộ dạng có vẻ như đang thực sự bối rối.

“Nếu các người không làm thế, chúng tôi chỉ việc đến lấy thôi.”

“Đừng có nói nhảm!”

Shig quát, đưa vẻ mặt hăm dọa lại gần Aru.

“Tụi ta đang yêu cầu một cuộc trao đổi. Nếu các ngươi còn đến cướp thức ăn, tụi ta sẽ thiêu rụi hang của ngươi.”

“Thế thì phiền phức lắm.”

Aru thốt ra những lời hệt như ban nãy.

“Đúng chứ? Vậy thì dừng lại đi.”

“Tại sao?”

Thấy Aru nghiêng đầu ra vẻ đáng yêu, Shig cau mày.

“Ngươi đúng là không hiểu gì cả. Ngươi không muốn đồng loại của mình chết đúng không? Nên ta ra lệnh cho ngươi dừng làm việc này lại.”

“Tại sao?”

Con chuột chỉ lặp lại, nhưng với tôi, chúng mang ý nghĩa hoàn toàn khác. Tôi hiện không có gì để chứng minh linh cảm của mình, nhưng…

“Đàn bị giảm dân số thì phiền phức lắm. Tuy nhiên, không vì lí do đó mà chúng tôi ngưng lấy thức ăn của các người được.”

Cậu ta đang dùng chung một ngôn ngữ với chúng tôi, nhưng liệu cậu ta có thực sự hiểu rõ nó?

Tôi chỉ nghĩ được bấy nhiêu đó.

“Tại sao ư…? Đồng loại của ngươi sẽ chết mà ngươi vẫn…!”

Shig ngắt lời giữa chừng. Đôi mắt cậu ấy mở to, như bị sốc bởi điều gì đó.

“Shig?”

“Không… không có gì.”

Khi tôi gọi cậu ấy, cậu chỉ lắc đầu yếu ớt, như thể năng lượng bị rút cạn vậy.

“… Được rồi. Nhưng cung cấp thức ăn mãi mãi là không thể, nên quyết định số lượng đi. Hơn nữa, như tôi đã nói ban nãy, chúng tôi sẽ cần trợ giúp trong làng.”

“Chấp nhận.”

Bỏ những loài phá hoại sang một bên, tôi không muốn phải ra tay giết một nhóm có khả năng chia sẻ ý kiến của mình. Tạm thời, tôi công nhận chúng là một loài có trí thông minh và lập thỏa thuận với chúng.

“Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bên ngươi không làm theo thỏa thuận, đúng chứ?”

Nina lên tiếng gắt gỏng với Aru lúc cậu ta rời đi.

“…Dĩ nhiên.”

Trả lời đoạn, Aru ra về.

“Tôi đoán là… chuyện đó ổn thỏa rồi nhỉ? Ít nhất là lúc này.”

Khi tôi nói vậy, mọi người ai cũng có biểu cảm hơi khó tả.

“…Tôi không muốn giao thức ăn cho chúng nó.”

Shig làu bàu.

“Tôi không tin chúng nó sẽ làm theo thỏa thuận. Đáng ra nên giết sạch cho xong.”

Những lời đó đầy quả quyết. Suy nghĩ đấy không phải của riêng cậu ấy. Mọi người có vẻ cũng đồng ý.

Tôi cũng không nghĩ họ sẽ tuân theo thỏa thuận.

“Nếu ngày đó đến, chúng ta sẽ ra tay.”

“… Cô Nina mạnh mẽ thật ha.”

“Cậu nói vậy là có ý gì hả?”

Nina liếc mắt đáp trả ngụ ý của Shig.

“Shig, nãy giờ cậu cư xử kì lạ lắm đấy. Chuyện gì làm cậu khó chịu vậy?”

“Ừ thì, cái sự ngây thơ của anh đấy.”

Nói cứ như thể muốn phun ra, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

…?

Gì chứ?

Không thể hiểu được ý cậu ấy, tôi chỉ biết đứng nhìn.

“Tôi sẽ không ở lại đây nữa.”

Sau một lúc Shig ra khỏi căn phòng, nói vọng lại lời tạm biệt với giọng chán ghét.

“Shig, chờ…”

“Để cậu ấy đi.”

Nina lên tiếng ngăn tôi gọi cậu ấy, hạ thấp cánh tay đang vươn ra của mình xuống.

—Đêm hôm đó, Shig rời làng.

* * *

“Vậy à, cậu ấy cũng không nghe lời em nói sao, Rin…?”

“Không ạ…”

Mất đi khí thế thường ngày, cô bé tiên cá gật đầu. Nếu phải xếp hạng mọi người, em ấy có lẽ là người thân với Shig nhất. Dù vậy, Rin cũng chẳng thể hiểu tại sao Shig bỏ đi.

Dấu vết của cậu ấy biến mất sau khi đến bìa rừng. Không như trong rừng, rất khó để lần theo người khác trên thảo nguyên. Chí ít, cậu ấy chắc chắn không trốn trong rừng như lần trước. Nina chẳng thể tìm thấy Shig, nên chỉ biết được bấy nhiêu đó.

Như thế có nghĩa là chúng tôi không hề biết cậu ấy đã đi đâu. Phải mất đến mười ngày để Shig đi bộ về quê nhà. Không có lương thực, người ta không thể một mình vượt qua quãng đường đó được. Bên cạnh đó, cậu ấy bị đồng hương coi thường và ngó lơ. Đó không phải là nơi cậu ấy muốn trở về.

Nói là vậy, nhưng tôi không biết thay vào đó cậu ấy sẽ đi đâu.

“Mà, chắc đến lúc nào đói cậu ta sẽ quay về thôi.”

Người nói câu ấy như thể chuyện hiển nhiên chính là Nina. Cô ấy có vẻ đang rất giận—ít nhất là theo cách của riêng mình.

“Nếu thế thì tốt quá rồi…”

Có cảm giác khác với lần cậu ấy bỏ chạy khỏi học viện. Nhớ lại những gì cậu ấy nói trước khi rời khỏi thì có vẻ như là vì chán ghét tôi… Nhưng ánh mắt đó. Biểu cảm khi cậu ấy nhìn tôi là sao?

Mặc dù tôi không giỏi đọc cảm xúc của lizardman, nhưng phải chăng đó là bất mãn, thất vọng, hay chán ghét…? Cảm giác như nó là thứ gì đó hoàn toàn khác.

“Thế chuyện lũ chuột sao rồi?”

“À, tụi tôi đã thống nhất số lượng cung cấp tạm thời cho chúng rồi.”

Tôi có sắp xếp lính canh để đề phòng, nhưng đến giờ vẫn chưa có vụ trộm nào kể từ đêm hôm qua.

Có vẻ như Aru đã dàn xếp thành công.

Chúng tôi đồng ý giao một phần mười tổng sản lượng hiện tại của mình. Không hẳn là một lượng nhỏ, nhưng cũng không quá nhiều đến mức chúng tôi không sống nổi.

“Chắc là chúng ta sẽ cần mở rộng cánh đồng thêm một chút nữa chăng?”

Và vì đó không phải là thuế, nên chúng tôi không nhất thiết phải giao đúng một lượng phần trăm.

Chúng tôi càng mở rộng cánh đồng, phần trăm tổng sản lượng giao cho chúng càng thấp xuống.

“Vâng.”

Yuuki gật đầu. Em ấy đã thôi không tránh mặt tôi sau cuộc gặp với con chuột.

Nói là thế nhưng em ấy vẫn chưa quay lại bám víu tôi như trước kia. Em ấy giữ khoảng cách tương đối giữa hai chúng tôi.

Cảm giác có chút cô đơn, nhưng đó chỉ là do tính ích kỷ của riêng tôi mà thôi.

Có những công việc đáng để bỏ công, những vị tướng có thể trông cậy, và trẻ em thì tin tưởng mình. Không bằng lòng với cuộc sống hạnh phúc như vậy thì nghe như nó là một lời nguyền ấy. Mặc dù vẫn còn những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng chúng tôi chỉ cần giải quyết từng cái một là được.

“… Hãy cùng cố gắng hết sức nào.”

Tôi thì thầm, gần như thể tự thuyết phục bản thân.

Truyện Chữ Hay