✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================(Kỉ nguyên rồng — Năm 515)
Một mét là khoảng cách truyền thông tin bằng ma thuật
thông qua thần vật trong 1/299 792 458 giây
—Hội nghị toàn thể quốc tế về Cân đo lần thứ 22, Long niên 5463
=======================================================================================
“Nó nóng rực, nó đỏ thẫm, hỡi ngọn lửa. Tụ vào lòng bàn tay ta.”
Giọng the thé, thì thầm của một cậu bé nhưng vẫn có thể nghe thấy được phát ra dưới sân trường. Mặt trời vẫn chưa cả lên.
“Chào buổi sáng. Hẵng còn sớm mà đã ra sức tập luyện rồi sao, Shig?”
“—…! Oh, Sensei? Anh làm tôi giật cả mình.”
Nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng tôi, Shig quay lại với vẻ mặt xấu hổ.
Tôi không biết chắc cậu ấy bắt đầu từ lúc nào, nhưng gần đây tôi để ý cậu ấy đã bí mật tự mình luyện tập ma thuật vào sáng sớm.
“…Thực sự tôi không thể hiểu mấy ngọn lửa ma thuật này được.”
Shig lẩm bẩm, nhìn ngọn lửa nhỏ lơ lửng trên lòng bàn tay mình. Nó chập chờn một chút rồi tắt lịm. Ngọn lửa cậu ấy tạo ra không thể tự ổn định được.
Cũng giống như khả năng tương thích quá tốt của tôi với lửa, việc điều khiển nó không dễ dàng cho lắm.
“Nhưng chúng tồn tại được lâu hơn trước mà phải không?”
Nghe vậy, Shig trông khá bối rối. Cậu ấy luôn giữ khoảng cách với mọi người, nhưng vẻ mặt của cậu khá dễ đoán. Ít nhất là cậu ấy có vẻ không vui.
“Ta cứng cáp. Ta nhanh nhẹn. Ta nặng nề. Ta mạnh mẽ…”
Niệm liên tục nhiều câu thần chú khác nhau lên người mình, Shig nắm chặt bàn tay lại. Điều khiển được ma thuật cường hóa là một chuyện khó. Tuy nhiên, đối với cậu ấy thì bấy nhiêu chẳng là gì cả. Tiến về trước một bước, Shig tung cú đấm về phía tôi.
Sau khi được Yuuki chỉ dạy, cách cậu ấy vận động cơ thể mình uyển chuyển hơn trước rất nhiều.
—tôi bắt được nắm đấm của cậu ấy. Không phải ở dạng rồng, mà là dạng người của tôi.
“Sensei này.”
Cậu ấy đang trở nên mạnh hơn. Không nghi ngờ gì. Nhưng kể cả như vậy…
Sự tiến bộ của cậu ấy quá chậm.
“Khi nào, đến khi nào tôi mới có thể đánh bại anh…”
Tôi không có câu trả lời cho cậu ấy.
***
“Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta bắt đầu canh tác trên quy mô lớn vào năm nay.”
“Thật sao!?”
Lời đáp của Yuuki không có gì bất ngờ.
Đã gần năm năm kể từ lúc chúng tôi mở lớp học đặc biệt này. Chúng tôi đã cố gắng trồng trọt quy mô nhỏ từ năm thứ hai. Tất cả chúng đều đã khô héo vào lần thử đầu, nhưng đến lần thứ hai và các mùa tiếp theo đã thành công, mỗi vụ thu hoạch sau đó đều được nhiều hơn vụ trước.
Dù vậy, có một lí do khiến chúng tôi vẫn chưa bắt đầu nghiêm túc trồng trọt trên quy mô lớn.
“Nếu chúng ta muốn nghiêm túc làm việc, chúng ta sẽ phải chuẩn bị một cánh đồng lớn.”
“Ugh… phải làm chuyện đó nữa sao…?”
Có vẻ em ấy vừa nhớ lại việc chúng tôi đã phải làm. Yuuki miễn cưỡng nhăn nhó .
Cày cấy đất cho tơi xốp, cũng như dọn sạch cỏ dại và sỏi đá đều là những bước cần thiết. Kể cả đối với cánh đồng nhỏ cũng mất khá nhiều công sức. Đừng nói là thiết bị hạng nặng, đến công cụ hay máy móc làm nông thông thường chúng tôi còn không có.
“Tôi tự hỏi là nó cần phải lớn đến mức nào nhỉ?”
“Đúng vậy, đó là vấn đề đầu tiên cần phải giải quyết?”
Tôi gật đầu đáp lại câu hỏi của Violet. Chúng tôi cần nó lớn đến mức nào đây? Đến bây giờ, tôi vẫn không có cách nào để trả lời cho câu hỏi như vậy. Lí do chính là tôi vẫn chưa chọn được phép đo cơ bản. Cũng không chỉ cho độ dài, mà cho cả cân nặng và thể tích nữa. Tôi vẫn chưa hề có tiến triển gì trong việc quyết định chọn hệ thống cân nặng và đo đạc.
Dĩ nhiên, vì chúng tôi đang sử dụng tiếng Nhật làm ngôn ngữ riêng, chúng tôi vẫn có thể dùng những từ ngữ như mét hay kilogam. Thế nhưng, diễn tả chính xác một mét dài bao nhiêu là điều khiến tôi rối trí.
Nếu tôi nhớ không nhầm, mét được dựa trên kích thước của Trái đất hoặc tốc độ ánh sáng. Nói vậy chứ chẳng dễ gì mà quyết định như thế, hoạ chăng chỉ khiến họ tò mò cách thức tạo ra hơn thôi.
Dĩ nhiên, trình độ nền văn minh của chúng ta không cần chính xác tuyệt đối. Chẳng hạn, nói thứ gì đó như một foot [note9933] sẽ dễ hiểu hơn vì cái tên của nó cho biết nó dựa trên kích thước bàn chân của một người. Dù dễ hiểu nhưng sử dụng thứ đó trong thế giới này là cả một vấn đề.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là thể trạng của chúng tôi rất khác nhau. Lizardman không ngừng phát triển và cứ thế mà dần dần trở nên to lớn hơn thôi, trong khi đó nhân lang, giống như như sói, chỉ chạm mặt đất bằng đầu bàn chân của họ, nên để quyết định phải tính là kích cỡ bàn chân hay cẳng chân cũng khá rắc rối. Rồi lại đến tiên cá, họ chẳng cả có chân.
Nó cũng không chỉ giới hạn ở những loài khác nhau, mà còn áp dụng đối với con người nữa. So với loài người trên Trái Đất, con người ở đây đa dạng hơn nhiều. Mặc dù những người to con cỡ Darga còn hiếm, vẫn có nhiều người được xem là khá cao to, hay ngược lại, thấp bé.
“Nếu có thứ gì đó luôn giữ nguyên độ dài của nó thì tốt quá…”
Tôi có thể sử dụng những vật như đá hay cây cối làm chuẩn, nhưng đá rất nặng và khó sử dụng, cây cũng sẽ chết đi lúc nào không hay.
“Có mà.”
Tôi nhìn Nina như thể muốn hỏi cô ấy đang nói về cái gì.
“Nếu có thứ gì đó không thay đổi độ dài trong một hay hai trăm năm nữa cũng khiến tôi vui rồi, nhưng mà…”
“Nó không hề thay đổi mà?”
Hở, có thứ gì như vậy sao?
Tôi nghiêng đầu.
Nina không có vẻ là cô ấy thay đổi, nhưng cả cổ cũng phát triển một cách vô cùng chậm rãi. Cô ấy đã cao lên một chút từ lúc tôi mới gặp, và cổ cũng trưởng thành hơn rồi.
“Ít nhất là trong suốt năm trăm năm qua, cậu chẳng hề thay đổi gì cả.”
“Hở? Không, tôi cũng có…phát triển…”
Tôi lên tiếng, nhưng rồi nhận ra. Mặc dù dạng rồng của tôi vẫn lớn lên, ngoại hình dạng người thì lại chẳng hề thay đổi gì cả. Tôi không biết có phải là do phép thuật đó hay do tuổi thọ rồng cao đến bất thường của tôi, nhưng tôi vẫn giữ nguyên vẻ ngoài trông như một thanh niên tầm hai mươi.
“Chiều cao của tôi không thay đổi chút nào sao?”
“Không hề.”
Nina trả lời tôi ngay tức khắc. Cô ấy nhìn thấy tôi gần như mỗi ngày, nên có lẽ cổ nói vậy chắc không sai.
“Vậy là chúng ta nên dựa trên người tôi chăng…?”
Nếu tôi nhớ chính xác, kiếp trước tôi cao một mét bảy mươi lăm. Tôi có thể lùn đi một chút trong những năm cuối đời, nhưng tôi nhớ mình cao được đến tầm đó và giữ nguyên suốt mấy chục năm vì nó quả là một con số đẹp, dễ nhớ.
“Yuuki, em làm dấu chiều cao của anh được không?”
“Được thôi. Đừng cử động đó!”
Khi tôi đã đứng cạnh cây cột giúp đỡ mái nhà của lớp học, Yuuki rút kiếm mình ra và trong nháy mắt nhảy về phía trước. Cơn gió theo sau cú nhảy của em ấy làm tóc tôi đung đưa một chút và tôi nghe có tiếng cắt gỗ trên đầu mình.
“Giờ chúng ta chia thành bảy… mmm, cái này thành bảy phần có hơi khó đây…”
Lấy một trăm bảy mươi chia bảy được hai mươi lăm sẽ dễ sử dụng hơn, nhưng để cắt nó ra thành bảy phần bằng nhau lại khó hơn tôi tưởng.
“A, đúng rồi. Violet, cô có thể cho tôi mượn một sợi dây leo dài cỡ này không?”
“Đương nhiên rồi.”
Dù nghiêng đầu không biết tôi đang định làm gì, Violet vẫn tạo ra một sợi dây leo từ ngón tay mình một cách dễ dàng và đưa nó cho tôi. Khi đã cắt đến chính xác chiều cao của mình, tôi kết nó thành vòng tròn và đặt lên mặt đất, vẽ một ngôi sao bảy cánh bên trong.
Khó có thể chia một đường thẳng thành bảy phần, nhưng khá dễ để vẽ một ngôi sao bảy cánh. Là một người cuồng những điều huyền bí, dù gì tôi cũng đã vẽ đi vẽ lại nó ở kiếp trước. Mà tôi không ngờ rằng nó sẽ hữu dụng cho những chuyện như thế này.
Bảy là số có một chữ số duy nhất không thể chia ba trăm sáu mươi độ ra từng phần bằng nhau. Một tuần có bảy ngày, đó cũng là số huyệt trên khuôn mặt gồm mắt, tai, mũi và miệng. Nó khá quan trọng đối với ma thuật. Mà vậy thì tôi nghĩ là nó không có ý nghĩa gì lắm ở kiếp trước của mình.
… Nói mới nhớ, đến giờ tôi mới suy nghĩ về chuyện này, nhưng không biết là ma pháp trận có ích gì với ma thuật ở thế giới này không nhỉ?
“Cái gì đó?”
“Nếu tôi làm thế này sẽ dễ chia thành từng phần bằng nhau hơn.”
Trả lời câu hỏi của Nina, tôi cắt sợi dây tại các đỉnh của ngôi sao và gom đống dây lại. bảy sợi dây leo con giờ đây đều có cùng độ dài.
Lần này, tôi vẽ một ngôi sao năm cánh cũng theo kiểu đó và chia một sợi xuống còn năm centimet. Tôi sẽ có thể vẽ ngôi sao năm cánh một cách chính xác nếu có một cái la bàn đi biển và một cây thước, nhưng vẽ tay thế này vẫn nhanh hơn. Đối với một người cuồng tâm linh như tôi, chuyện này là cơ bản của cơ bản.
Tôi có thể vẽ một ngôi sao năm cánh nữa và chia chúng xuống còn một centimet, nhưng bản thân sợi dây leo quá mềm dẻo, nên làm vậy chỉ tăng khả năng sai số thôi. Tạm thời không cần chi tiết đến mức đó.
“Ne ne, Sensei, cái gì vậy~!”
Có vẻ như không hiểu tôi đang làm gì, Rin lên tiếng sau khi thấy tôi chia chúng thành từng sợi nhỏ. Những người khác trông cũng bối rối không kém, nên là hình như không có ai hiểu.
“Được rồi. Nếu anh có mười quả mận và ba củ khoai tây đỏ, quả nào anh có nhiều hơn?”
“Anh có hơn 7 quả mận!”
Rin giơ tay và nhiệt tình trả lời câu hỏi, nên tôi gật đầu đáp lại. Phép toán đơn giản, nhưng không ngờ lại vô cùng khó để giúp em ấy có thể hiểu được phép so sánh về lượng. Đó là thành quả từ nỗ lực kiên nhẫn trong việc dạy học của Nina.
“Được rồi, bây giờ, giữa Violet và Nina, ai lớn hơn?”
Rin nhìn qua lại từ Nina sang Violet và đặt ngón tay lên trán suy ngẫm.
Và rồi, nhận ra điều gì đó, em ấy chỉ tay vào ngực Violet và nói.
“Violet bự hơn gấp đôi!”
“Ta cho ăn đấm bây giờ à.”
Nina vò nắm đấm sau khi nghe câu trả lời thành thật của Rin… Nói mới để ý, chúng cũng chẳng hề phát triển chút nào…
Vừa lúc nghĩ vậy, Nina phang vào đầu tôi.
… Đau thật đấy.
“Không phải cái đó… chiều cao của họ cơ. Kể cả khi em biết rằng Violet cao hơn, em sẽ không biết trả lời rằng cao hơn bao nhiêu phải không?”
“Khoảng chừng này—vậy không được sao?”
Shig dùng tay biểu diễn độ chênh lệch chiều cao của họ.
“Àa! Vậy là anh định đặt tên cho cái khoảng chừng này sao?”
“Chính xác!”
Tôi mạnh miệng trả lời Luka, gần như là vỗ tay tán dương.
“Giống như cách em có thể đếm số hạt hay số đồ vật, con vật, em cũng có thể ‘đếm’ độ dài của thứ gì đó theo đơn vị centimet. Mỗi sợi dây leo nhỏ này là năm centimet. Ví dụ, chiều cao của anh sẽ là một trăm bảy mươi lăm centimet.”
“Một trăm… bảy mươi lăm…”
Rin không được thường xuyên xử lí những con số lớn như vậy, nên em ấy lặp đi lặp lại và cố gắng hiểu nó.
“Nè. Còn tôi thì sao?”
Người đầu tiên hỏi câu đó là Shig.
“Violet, cô có thể cho tôi một sợi nữa không?”
“Được thôi. Xin chờ một chút.”
Violet nhặt một sợi hai lăm centimet tôi vừa cắt và tập trung, nhắm mắt lại cùng với sợi dây trong tay mình.
“Thế này được không?”
“Tuyệt vời!”
Tôi thốt lên khi thấy sợi dây cô ấy đưa ra. Sợi dây leo Violet làm ra cứ mỗi hai mươi lăm centimet lại có một cái gai. Tiện lợi thật. Nhờ đó cũng cho thấy rằng cô ấy được hiểu được khái niệm đơn vị đo độ dài.
“Được rồi, giờ thì đứng trước cây cột đi. Xem nào…”
Sau khi đánh một dấu trên cột trùng với chiều cao của Shig, tôi đo độ cao của dấu đó tính tư mặt đất bằng sợi dây Violet cho tôi. Nó chỉ cao hơn cái gai thứ năm một chút, và sau khi cộng thêm một sợi năm centimet thì vừa chuẩn.
“Shig, theo anh thì em cao tầm một trăm ba mươi centimet.”
“Onii-chan, đo cho em nữa!”
“Em thì sao? Em thì sao?”
“Tôi cũng muốn biết.”
Mọi người có vẻ đều muốn biết chiều cao của mình và bắt đầu lên tiếng, nên thành ra chúng tôi lại bất ngờ có buổi đo chiều cao đầu tiên.
Nina cao một trăm năm mươi lăm centimet. Violet chỉ nhỉnh hơn một trăm bảy mươi một chút. Tôi có hơi lúng túng không biết nên đo Luka từ đâu cho đúng, nhưng chiều cao tính đến đầu khi đứng thẳng như bình thường của em ấy là một trăm sáu mươi centimet. Đo theo cùng cách đó thì Rin tầm khoảng một trăm centimet, nhưng khi tôi đo đầy đủ cả người từ đầu đến đuôi thì em ấy khoảng một trăm bảy mươi.
“Yuuki thì… một trăm rưỡi.”
“Ế, bằng tôi á!?”
Khi cuối cùng cũng đến lượt Yuuki, Shig ngạc nhiên.
“Ồ, đúng rồi ha.”
Yuuki đưa tay ngang đầu mình và Shig khi hai người đứng áp lưng vào nhau. Lần đầu họ gặp nhau năm năm trước, Shig cao hơn em ấy rất nhiều.
“Yuuki, em bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ?”
“Em mười lăm tuổi ạ!”
Đã lâu vậy rồi sao? Cô ấy đã lớn lên nhiều rồi, cả chiều cao và thân hình giống con trai lúc trước của ẻm cũng đã trở nên nữ tính hơn.
“Chúng cũng bự hơn rồi~”
“Đúng đó.”
Yuuki trả lời Rin, không có vẻ bận tâm đến việc ngực em ấy đang bị nanh vuốt diều hâu của Rin chộp lấy.Tôi nghĩ lí do mình không cảm nhận được em ấy lớn lên là vì tính cách trẻ con luôn hiện diện ở ẻm. Lúc nào em ấy cũng leo trèo lên người tôi như khỉ mà.
“Dừng lại đi, như vậy vô duyên lắm.”
Tôi trách em ấy để từ bỏ tật xấu. nhưng hình như tôi là người duy nhất xấu hổ giữa nhóm đa số là nữ đây. Mặc dù Shig cũng là đàn ông con trai, lizardman cái không có ngực, nên cậu ấy không có cảm giác giống tôi về chúng.
“Biết được cân nặng của chúng ta nữa cũng tốt.” [taijū: cân nặng]
“Cây lớn~?” [taijyu]
“Ý anh là xem chúng ta nặng bao nhiêu ấy.”
Rin nghiêng đầu và tôi trả lời em ấy.
Dù nói là vậy, đo cân nặng khó hơn chiều cao rất nhiều. Tôi phải giải thích việc làm một cái cân thế nào đây nhỉ?
Nói thật là tôi còn không thể xét đến chuyện đó. Múc nước lên và cân nó bằng đối trọng? Mà tôi thậm chí còn không thực sự biết cách làm cân.
“Cân nặng cũng có số ạ?”
“Phải. Hầu hết mọi vật đều có thể biểu diễn bằng những con số.”
“Thế thì… cả ma thuật cũng vậy sao?”
Nghe Rin nói, tôi nín thở. Quả thật, sức mạnh ma thuật đến từ nhiều dạng khác nhau, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cách nào để biểu diễn nó theo số lượng.
Dù gì thì sức mạnh của ma thuật có sự khác biệt quá lớn phụ thuộc vào người sử dụng nó. Tôi không nghĩ mình có thể đo đạc nó bằng một tiêu chuẩn duy nhất giống như chiều cao được… khoan đã.
“Có lẽ là vậy.”
Nghĩ ra được một ý tưởng, tôi nói.
Nếu tôi không thể cân đo nó bằng một tiêu chuẩn, tại sao không dùng nhiều cái khác nhau?