✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Nấp trong rừng cây khi bị săn đuổi bởi một elf
không hẳn là kế hoạch tồi. Chỉ là hãy dành ra giây lát suy nghĩ xem
hành động hoàn toàn vô nghĩa đó có ích lợi gì.
=======================================================================================
Đã tầm nửa năm trôi qua kể từ khi tôi mở lớp học đặc biệt cho những học sinh trao đổi của mình.
“Cô đúng là ngốc thật! Chẳng phải chỉ cần động não một chút là hiểu rồi sao?”
“Ế, nhưng mà tại saoo? Tui không hiểu!”
Hôm nay, vẫn như mọi hôm, tôi có thể nghe thấy tiếng Shig và Rin cãi nhau ầm ĩ trong lớp.
“Thôi nào hai em, đủ rồi đấy!”
Tuy nhiên, gần đây, Luka đã bắt đầu can ngăn hai em ấy.
“Tôi đã lo không biết em ấy ra tay thì sẽ như thế nào, nhưng trông có vẻ mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.”
Quan sát tình hình từ xa, Violet mỉm cười. Mới đầu Luka còn khá ngần ngại, nhưng cô ấy đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này sau một thời gian dài chăm sóc cho các em của mình. Cô ấy có vẻ mạnh dạn hơn trong vài tuần qua, nên chúng tôi đều thấy Shig và Rin bị mắng khá thường xuyên.
"Hai đứa giống anh em thật đấy."
Đáp lại câu đó của Luka, người đang hai tay chống nạnh trách móc mình, Shig lẩm bẩm… khiến cậu nhận thêm một lời cảnh cáo nữa từ cô. Rin, đang cười trên nỗi đau của cậu ấy, cũng bị mắng nốt. Thường thì Rin cứ làm mọi chuyện theo ý mình mà không để ai ngáng đường cả, nhưng có vẻ như lời nói của Luka đã có thể bảo ban được Rin.
“Thật lòng mà nói, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ là người đảm nhận vai trò đó. Nhưng dường như Luka hợp với công việc ấy hơn.”
Nhìn Luka xoa đầu chúng sau khi đã khiển trách, Violet nói với giọng dịu dàng.
“Thay vì làm một người chị cả, Violet, cô giống mẹ chúng hơn đấy. Cảm giác như lúc nào cô cũng dõi theo trông chừng chúng vậy.”
“Ara?”
Bất ngờ thay, Violet tròn mắt khi nghe lời nhận xét của tôi. Phải chăng cô ấy còn quá trẻ để có thể so sánh với một người mẹ?
“Vậy thì việc đó khiến chúng ta giống như một cặp, không phải sao? Sensei chính là cha của lớp học này mà.”
Những gì cô ấy đáp lại cũng bất ngờ không kém.
“Aa, umm, xin lỗi, tôi không có ý—“
“Không được!”
Yuuki lách người vào giữa tôi và Violet, người đang trở nên có chút lúng túng.
“Em sẽ là người trở thành cô dâu của onii-chan!”
“Ara ara.”
Thấy Yuuki bám chặt lấy tôi, Violet mỉm cười với vẻ thích thú.
“Anh đã nói nhiều lần rồi, anh đã có vợ.”
Dù đang xoa đầu Yuuki, tôi vẫn nghiêm túc nhắc nhở em ấy. Dĩ nhiên là tôi chỉ xem những lời của Yuuki như lời xuất phát từ tình cảm yêu mến nhất thời của một cô bé. Tuy vậy, từ những kinh nghiệm trong quá khứ, tôi biết rằng em ấy sẽ bị tổn thưởng nếu tôi không trả lời một cách dứt khoát.
“Hmph.”
Yuuki mím môi khó chịu và gầm gừ, nhưng cũng chỉ mỗi vậy. Không có vẻ gì là em ấy đau lòng cả.
“Giờ thì, chúng ta bắt đầu tiết học chứ nhỉ?”
Vỗ tay để thu hút sự chú ý ngay khi mọi người đã yên lặng, tôi đợi học sinh của mình quay về chỗ ngồi.
Ngoài ghế của Violet, Yuuki và Shig, chúng đều có phần tựa như bình thường - cùng với một cái lỗ trên ghế Shig dành cho đuôi của cậu ấy - chúng tôi còn có chiếc xe lăn phiên bản thứ mười lăm, nhẹ-nhưng-bền của Rin và một chiếc ghế dài vững chắc để Luka có thể ngồi lên. Bản thân tôi cũng thấy nó khá ổn đấy chứ.
“Sensei, hôm nay chúng ta làm gì ạ?”
Luka không phải là người duy nhất trong lớp đi vào nề nếp. Trải qua bao nhiên gian nan khổ cực, tôi cũng đã dần hiểu ra việc mình nên làm.
Đặt cho họ mục tiêu và để họ đạt được nó theo cách riêng của mình thường tốt hơn là dạy họ trực tiếp.
“Phải rồi… hôm nay, chúng ta sẽ chơi trốn tìm.”
“Trốn tìm?”
Rin nhắc lại tên của trò chơi, theo sau là cả Shig và Luka đều nghiêng đầu khó hiểu.
“Nhưng đó là trò con nít mà.”
“Trốn tìm là cái gì?”
Tuy nhiên, vì lí do gì đó mà họ trái ngược nhau hoàn toàn. Shig biết nó là gì, còn Luka thì không.
“Dĩ nhiên là nó sẽ không giống trò trốn tìm bình thường. Các em sẽ sử dụng ma thuật để bỏ chạy và ẩn nấp. Người làm cũng có thể dùng ma thuật để đuổi theo. Bị tìm thấy cũng không sao, nhưng nếu để người đó chạm vào thì em sẽ bị loại. Nếu có thể trốn cho đến khi mặt trời lặn thì em sẽ thắng.”
“Nghe vui đó! Em muốn làm!”
Ngay khi tôi vừa giải thích cho Luka và mọi người cách chơi, Rin phóng thẳng cánh tay mình lên.
“Vậy thì tôi cũng muốn!”
Thích tranh đua, Shig cũng giơ tay.
“Xin lỗi, nhưng anh đã quyết định ai là người bắt rồi.”
“Bleh.”
Shig lầm bầm khó chịu.
“Ai là người làm vậy, onii-chan?”
Việc tôi đơn phương tự ý quyết định vị trí cho họ có hơi lạ, nên Yuuki tò mò hỏi.
“Hôm nay, tất cả các em—“
Mỉm cười, tôi nói tiếp.
“—sẽ cố gắng lẩn trốn khỏi Violet trong khu rừng.”
* * *
“Vậy giờ tôi đi đây.”
“Nhờ cô cả đấy.”
Sau khi đám học sinh đã vào rừng trốn, Violet đếm đến một trăm và theo dấu chúng. Chào tạm biệt cô ấy, tôi lấy từ trong túi ra một vài chiếc vẩy đỏ. Chúng là thứ tôi lấy từ dạng rồng của mình, một phần của tôi.
“Có sức mạnh đủ để kháng cự tất cả mọi thứ, lấp lánh ánh đỏ thẫm rực rỡ dưới hào quang mặt trời, là những mảnh của rồng ta đây. Hãy trở thành đôi tai để ta lắng nghe, hãy trở thành đôi mắt để ta nhìn xa vạn dặm.”
Rải năm cái trên mặt đất và niệm phép xong, những ngọn lửa bùng lên cho tôi thấy từng học sinh của mình. Tôi đã đưa họ chiếc vẩy cặp tương ứng để thi triển phép thuật này, giúp tôi có thể thấy họ đang làm gì.
Người đầu tiên khiến tôi chú ý là Yuuki đang chạy băng qua khu rừng với Rin trên lưng. Sẽ rất khó để Rin có thể di chuyển trong rừng - một nơi không hề có đường mòn hay đất bằng phẳng cho chiếc xe lăn của em ấy - nên tôi phải để ẻm cặp với Yuuki.
Rin nhìn chung trông nhỏ nhắn nhờ vẻ ngoài trẻ con đó, nhưng phần thân dưới của em ấy khá dài. Nếu so sánh chiều dài tổng thể của em ấy với Violet, người cũng khá cao, Rin có lẽ sẽ ăn đứt. Em ấy cũng tầm bồn mươi kí nữa. Yuuki có thể phóng nhanh trong rừng dễ dàng như vậy mặc dù phải cõng nặng trên lưng, điều đó cho thấy em ấy khỏe như thế nào.
Mặt khác, nhóm của Shig và Luka có vẻ như đang lang thang không chủ đích. Hai người họ không nhất thiết phải đi cùng nhau, nhưng tôi bảo họ làm vậy để giống với Rin và Yuuki. Cả hai đều có thể lực hơn người nữa. Tốc độ họ băng qua bụi rậm cũng ngang tầm tốc độ một người chạy trên đất bằng.
Và theo sau họ là Violet với dáng vẻ rất thong thả. Cô ấy trông như thể đang đi dạo vậy, không hề nóng vội một chút nào. Cô ấy có sự bình tĩnh của một lão làng, cứ như cô ấy chỉ cần nghiêm túc là bắt được mấy em ấy ngay.
“…Điều kiện chơi hơi khắc nghiệt đó.”
Quay lưng khi đột nhiên nghe được giọng nói của ai đó, tôi thấy Nina đang nhìn chăm chăm vào những ngọn lửa.
“Vậy sao?”
Quả thật rừng là một nơi rộng lớn với rất nhiều nơi để lẩn trốn. Bình thường mà nói, tự mình tìm một người nào trốn trong đây là hoàn toàn không thể. Tuy nhiên, Violet là một elf. Mặc dù đây không phải là khu rừng nơi cô lớn lên, tôi nghĩ cô ấy sẽ có nhiều cách tìm ra chúng…
“Mà, sao cũng được. Vậy thức ăn thì sao?”
“Ah, chết. Tôi quên mất. Ừm thì, khắp nơi trong rừng đều có trái cây và hạt dẻ, nên chúng có thể tự hái lấy ăn nếu đói.”
Tôi không nghĩ họ có đủ thời gian để đi săn… nhưng có lẽ nhóm của Rin và Yuuki có thể chăng?
“Muốn tôi sẵn tiện nấu cho chúng luôn không?”
“Nấu gì, bữa tối à?”
“Dĩ nhiên là tôi đang nói tới bữa trưa rồi.”
Nina lắc đầu, cư xử như thể tôi vừa nói gì đó ngớ ngẩn.
“À, chúng sẽ không về ăn trưa đâu. Có lẽ tôi nên cho nghỉ giải lao giữa giờ?”
“…Nghe nè—“
Lại lắc đầu một lần nữa, Nina thở dài.
“Chúng không chịu được tới trưa với Violet đâu.”
“Bắt được em rồi nhé, Shig.”
Tôi nghe thấy giọng Violet gần như ngay sau khi Nina dứt lời.
Bất ngờ quay lại nhìn, tôi thấy Violet trong thoáng chốc đã bắt kịp Shig và tóm lấy tay cậu ấy. Tôi chỉ mới quay đi có hai, ba phút. Từ khi nào mà cô ấy…!?
Có vẻ như Luka đã trốn thoát được, cô ấy phóng đi hết tốc lực vừa đưa mắt nhìn xung quanh.
“Ngươi là ta, ta là ngươi. Dậm chân và vung tay cùng ta, chúng ta chạy—phân thân bóng ma.”
Ngay khi Luka niệm xong, bóng của cô ấy đột nhiên trồi lên từ mặt đất và định hình lại trông y hệt cô rồi cứ thẳng đường chạy về phía trước. Thấy bóng của mình chạy đi mà vẫn để lại dấu chân như thật trên đất và làm gãy những cành cây nó chạy ngang qua, Luka lén lút cẩn thận không để lại dấu vết gì và trốn đằng sau một bụi cây.
Người khác không thể phát hiện cô ấy từ bên ngoài lùm cây, nhưng cô ấy có thể quan sát xung quanh mình khá rõ. Luka tập trung hết sức lắng nghe tiếng động bất cứ ai đến gần bằng đôi tai nhạy bén của mình. Vì là một nhân lang nên cô ấy có các giác quan vượt xa cả thợ săn cừ khôi nhất, thính giác và khứu giác nhạy đến mức con người không tài nào sánh bằng. Nếu cô ấy tập trung, không gì có thể phục kích cô được.
“Bắt được em rồi, Luka.”
—Ngoại trừ một elf trong khu rừng.
“Pyaaah!?”
Bị tóm ngay cổ bởi một cánh tay lặng lẽ lách qua những tán lá của bụi cây trên đầu, Luka hét lên một tiếng kì lạ.
“Hửm? Có vẻ như cô ta chưa dùng quá nhiều sức, nhưng cách cô ta nắm cổ em ấy vừa khiến em ấy không thể trốn thoát đồng thời không làm gãy cổ.”
“Violet sẽ không để em ấy bị thương chứ!?”
Nghe lời giải thích bình thản của Nina, tôi hoảng loạng la lớn.
“Đừng lo, cô ta sẽ chẳng làm gì dại dột như vậy đâu.”
Hạ mình xuống đất, Violet xoa đầu Luka.
“Giờ thì, còn hai người nữa.”
Nói vậy với một nụ cười trên khuôn mặt, cô ấy đưa mắt chính xác về hướng vị trí hiện tại của Yuuki và Rin.