✵ Trans Tsp ✵
✵ Editor Pantsu-kun ✵
=======================================================================================
Tôi không biết vũ khí gì sẽ được sử dụng trong Thế Chiến thứ 3,
nhưng Thế chiến thứ 4 sẽ dùng gậy gộc và sỏi đá.
—Albert Einstein
=======================================================================================
“Và thế là xong.”
Bên cạnh ngôi trường tôi mới xây là một khoảng đất rộng dành làm sân trường. Ngoài việc giáo dục thể chất, nó còn được sử dụng cho việc thử nghiệm ma thuật. Lấy gậy vẽ một đường dọc trên mặt đất xong xuôi, tôi gật đầu hài lòng. Sau khi đặt ba cái bàn cách vạch vừa vẽ khoảng năm mét, tôi sắp lên đó một vài thanh gỗ nhỏ… umm, cơ bản là chúng được xếp trông như đống củi dùng để nhóm lửa vậy.
“Rồi từ phía bên kia vạch…”
Tôi nhặt lên một hòn đá vừa tay và ném thử về phía đó.
Hòn đá trúng đích, thanh gỗ rơi xuống đất và tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng.
“Ném mười hòn đá, người làm đổ được nhiều nhất sẽ dành chiến thắng.”
Với cự li ngắn như thế này, ngay cả Rin cũng sẽ có thể ném tới.
Nhưng để trúng những thanh gỗ nhỏ kia thì không hề dễ dàng.
“Mọi người có thể chọn viên nào cũng được, chỉ cần đảm bảo rằng mình có thể ném chúng.”
Tôi vừa dứt lời, Shig và Rin phóng nhanh đi tìm những viên đá vừa ý mình. Violet theo ngay phía sau, để lại Luka đang lúng túng.
“Giờ thì, để xem chuyện này sẽ như thế nào đây…”
Quan sát họ, tôi đặt lại thanh gỗ vừa bị rơi lên.
“Được rồi, tôi đến đầu tiên!”
Người đầu tiên quay lại sau vài phút là Shig. Mang tất cả số đá của mình trên tay, cậu ấy hổn hển la lớn trong vui sướng. Cơ mà cuộc thi này dựa vào số thanh gỗ họ làm đổ được, đâu phải họ nhặt đá nhanh bao nhiêu.
“Tôi ném đây… hah!”
Hòn đá Shig dốc hết sức ném trượt đống gỗ cả mét... và đập trúng mái ngôi trường, kèm theo đó là một tiếng vang lớn vọng lại.
“Waa.”
Chúng tôi ở cách khá xa ngôi trường, tôi làm sân trường này tương đối rộng sau khi xét đến kích cỡ dạng rồng của tôi lớn đến đâu.
Để bay lên đến tận mái nhà, chẳng phải cậu ấy vừa ném nó đi vài chục mét sao?
“Gahh, khỉ thật!”
Cậu ấy không tốt trong việc kiểm soát bản thân, chuyện đó khỏi cần nói cũng biết.
Shig cuối cùng cũng mất bình tĩnh và nổi giận, nên những cú ném sau của cậu đều trượt tất tần tật.
“Gaaah! Không thể nào, Sensei, thế này là bất khả thi!”
“Để xem những người còn lại thế nào đã. Nếu không ai ném trúng cái nào, chúng ta có thể làm lại.”
Chẳng mấy chốc sau khi tôi làm Shig nguôi giận, tôi nghe thấy tiếng bánh xe lăn sau lưng mình. Rin đã quay trở lại.
“Senseeeei! Em sẽ dùng cái này!”
Nhưng thứ em ấy mang về không phải những hòn đá nhỏ mà lại là một tảng đá to, em ấy phải dùng tận hai tay mới đỡ được.
“Ăn gian quá!”
“Không có! Anh ấy nói chúng ta có thể chọn tùy ý mà!”
Shig lớn tiếng với em ấy, chuyện này quả ngoài dự kiến của tôi.
“Hah!”
Tuy nhiên, Rin chẳng thể ném tảng đá đi được bao xa, nên nó rơi thẳng xuống đất.
“Tưởng sao, hoá ra cũng chẳng có ích lợi gì cả?”
Shig nói, nửa chế nhạo nhưng cũng nhẹ nhõm. Tuy nhiên, tảng đá tiếp tục lăn sau khi đã rơi xuống đất và va vào chân bàn. Cú chạm đó tạo ra đủ lực và làm đổ một thanh gỗ.
“Yay!”
“Cái đó không tính!”
“Hmm. Ừm thì… anh nghĩ thế chắc cũng được?”
Shig chỉ tay về phía Rin phản đối, còn Rin vẫy tay vui mừng. Tôi trả lời sau một lúc suy nghĩ. Tôi đã bảo họ ném đá để làm đổ chúng, nhưng chưa từng nói họ phải làm như thế nào.
Dù sao thì cách đó đơn giản hơn ném trúng trực tiếp nhiều. Chiến lược của Rin có lẽ vừa mang chiến thắng về với em ấy.
“Haah. Mình mệt chết mất, nhiêu đó cũng được rồi!”
Tôi vừa nghĩ vậy thì Rin thôi không ném nữa và mỉm cười. Con người em ấy vô tư thật…
“Vậy tới lượt tôi tiếp theo được chứ?”
Không nhận ra cô ấy quay lại từ lúc nào, Violet đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi.
“Aa, phải rồi. Được chứ. Rin, em có thể di chuyển sang một bên không.”
Một khi tôi đã sắp lại thanh gỗ rơi trên đất, Violet cầm một viên đá nhỏ trong lòng bàn tay. Khác biệt rõ ràng với Rin, nó chỉ nhỏ bằng hạt giống.
“Hah!”
Cô ấy phóng nó đi như phi tiêu. Viên sỏi trúng đích vô cùng chuẩn xác và làm đổ thanh gỗ. Có vẻ như đến người thứ ba đã có thể ném trúng ngay từ phát đầu tiên.
Violet sau đó tiếp tục ném trúng phát thứ hai, rồi phát thứ ba. Cô ấy cứ tiếp tục như vậy…
“Ah—“
Cú ném thứ mười của cô. Một tiếng kêu nhỏ phát ra không phải từ miệng Violet, mà là Shig.
Như tiếng kêu đó đã cho thấy, viên đá kia chỉ suýt trúng miếng gỗ.
“Vậy là chín cái?”
“…Tôi nhắm không được chuẩn rồi.”
Violet đáp, hơi thất vọng.
“Em sẽ lên tiếp theo!”
Người vừa nói câu đó, mang theo những viên sỏi chính là Yuuki.
“Sao chứ?”
“Anh nghĩ em ấy cũng có thể tham gia lớp học này.”
Tôi nói suy nghĩ của mình với Shig, người đang bối rối.
Dù em ấy cũng thường chơi chung với họ, tôi nghĩ có một người trong lớp cũng khá quan trọng. Nó sẽ giúp ích trong việc so sánh cách con người và những loài khác học ma thuật.
“Hyaah!”
Hòn đá Yuuki ném vẽ một đường cong lớn trên không trung.
“Gì chứ, trật lất thế kia.”
Vừa lúc Shig nói vậy.
“Va trúng nó!!”
Hòn đá đột nhiên rơi từ trên trời xuống và đập mạnh vào thanh gỗ.
“Như vậy là phạm lỗi rồi!”
“Eh? Bộ không được sử dụng ma thuật sao?”
“Đâu có. Anh không hề cấm việc đó.”
Tôi phủ nhận lời phản đối của Shig và lắc đầu. Điều kiện duy nhất mà tôi đưa ra cho họ là khoảng cách đứng và số lần ném. Họ có thể dùng bất kì loại đá nào tùy thích. Nhưng những người duy nhất nhận ra điều đó chỉ có Rin và Yuuki. Cuối cùng, cách ném đá của Yuuki không để trượt cái nào và tất cả thanh gỗ đều bị đánh ngã.
“Waaa, tuyệt quá!”
“Làm tốt lắm, Yuuki.”
Rin sôi nổi hẳn lên và Violet khen ngợi em ấy.
Shig trông có vẻ khó chịu, nhưng cậu ấy không hề kêu ca gì.
“Umm… Thế này có được không?”
Nhập tiệc trễ, sau cùng Luka cũng đã quay lại. Cô ấy mang theo ba hòn đá to cỡ lòng bàn tay.
“Umm, em không tìm được nhiều đá tốt cho lắm…”
“Chậm chạp quá vậy. Cô phí chừng đó thời gian mà chỉ kiếm được ba hòn đá sao?”
Tai và đuôi Luka ỉu xìu trước câu nói của Shig.
“Dĩ nhiên là được rồi. Em thử ném đi.”
Tôi đưa tay ra và giục cô ấy tiến tới. Gật đầu, Luka lùi một khoảng ngắn khỏi vạch.
Và rồi, dùng phần thân dưới của mình phóng nhanh hết sức có thể về phía trước, cô ấy ném hòn đá ngay khi đạt được tốc độ tối đa.
Tuy nhiên, nó không trúng mấy thanh gỗ mà va vào mặt đất bên dưới cái bàn và ghim mình xuống đó.
“Aaa. Có vẻ như cô ta sẽ trở thành lớp trưởng rồi…”
Shig lén nhìn sang Yuuki, nhún vai.
“Ể, tại sao? Luka vẫn chưa xong mà!”
“Ngố à. Yuuki ném trúng cả mười cái, cô ta chỉ cần trượt một cái cũng coi như xong rồi.”
Luka ném hòn đá thứ hai. Nó cũng trúng mặt đất.
“Tại sao? Tại sao chị ấy ném trượt một cái là xong?”
Rin nghiêng đầu khó hiểu khi em ấy hỏi Shig.
“Hỏi vậy là ý gì hả? Cô không hiểu cả chuyện đó à? Có tất cả mười miếng gỗ, nên việc cô ta có thể ném đổ tất cả với chỉ chừng đó đá là không—“
“Yaaah!”
Shig bị cắt ngang bởi tiếng hét của Luka khi cô ấy phóng hòn đá thứ ba của mình.
Nó trúng vào một chân bàn—và, cùng với một tiếng rắc kèm theo đó, phá xuyên thẳng qua.
Mất thăng bằng, cái bàn đổ sập xuống, va vào cái bàn bên cạnh. Cái bàn thứ hai theo đà chạm sang cái thứ ba. Đến cuối cùng, tất cả số gỗ đặt trên cả ba cái bàn đều đổ xuống.
“Umm. Như vậy có được không?”
Quay người lại, Luka nói với giọng tự tin.
“…Đó là mục tiêu của em sao?”
“Vâng. Umm, Cha…Cha nói rằng khi đi săn một con mồi lớn, em nên nhắm vào chân nó.”
Luka gật đầu đáp lại câu hỏi của tôi và giải thích.
Nhân lang là loài với thể lực vượt trội. Họ giỏi trong việc rượt đuổi con mồi của mình bao lâu tùy thích và sẽ bắt được chúng một khi chúng đã kiệt sức. Việc họ nhắm vào chân của kẻ địch không thể bị hạ gục bằng một nhát là hoàn toàn có lí.
Nhưng kể cả như vậy, chuyện làm gãy chân bàn bằng một hòn đá thì nói dễ hơn làm. Khi tôi nhặt một trong số những hòn đá của Luka lên, nó nặng hơn tôi tưởng và bén như dao cạo.
“Chẳng lẽ cách của em là phạm luật sao?”
“Không, được mà. Và bởi vì em đã có thể làm ngã tất cả chỉ với ba cú ném...”
“Luka thắng rồi!”
Yuuki ngắt lời tôi vì phấn khích.
“Chị giỏi quá, Luka! Nè nè! Em cũng muốn làm vậy! Chị làm kiểu gì vậy?”
“Chị không làm gì hay ho vậy đâu…”
“…Giỏi quá.”
Rin có vẻ đã trở nên hào hứng và bắt đầu níu áo Luka. Violet trông cũng ấn tượng không kém, dựa vào những gì cô ấy nói. Ngay cả Shig chỉ biết đứng đó tròn mắt chăm chăm nhìn vào cái chân bàn gãy. Có vẻ như mọi người đều đã nhất trí.
“Giờ thì, Luka. Chúc mừng em đã trở thành lớp trưởng.”
“Ế—“
Nghe lời chúc mừng của tôi, mắt Luka chớp chớp.
“—Eeeeeeeeeh!?”
Không ngờ rằng mình sẽ thắng, cô ấy cao giọng như thể đang hét lên.