Chương 14: Một cơ thể tự do.
"Đây quả là một chiến thắng tuyệt hảo~!! Hoan hô bản thân!"
"Oh....?"
Sieg hăng hái dõi theo Mariela từ nãy đến giờ. Mặc dù bị bối rối bởi hành vi bất ngờ của cô, anh vẫn vỗ tay theo.
Mệt mỏi.
Mariela không thể tin được là cô lại kiệt sức đến vậy chỉ bởi việc điều chế dược phẩm.
Như thường lệ, các phương pháp thay thế được áp dụng để bù vào chổ trống của những nguyên vật liệu hiện không có sẵn ở đây, điều đó khiến cho việc điều chế trở nên khó khăn hơn thông thường.
(Hãy kiểm tra hiệu quả của nó ngay lập tức nào!)
"Đưa cho tôi xem cánh tay phải của anh, Sieg," Mariela ra lệnh.
"Tuân lệnh."
Sieg đưa tay phải ra, lòng bàn tay để ngửa lên trên tự nhiên, kể cả khi anh không biết nên giơ tay ra như nào mới phải.
"Không phải mặt đó, lật nó lại đi."
Mariela nắm lấy cánh tay của Sieg, làm lộ ra những vết thương do Sói đen tấn công, cô bôi dược phẩm vào vết thương đó.
"Hãy thử nắm chặt tay lại và sau đó duỗi lòng bàn tay ra. Anh làm được không, Sieg? Yay, trông có vẻ như anh có thể thực hiện thao tác đó được."
Dưới ánh sáng heo hút hắt qua từ ô cửa sổ, cánh tay phải của Sieg, thứ vốn yếu sức và cứng đơ vào rạng sáng nay, giờ đây đã có thể hoạt động được như bình thường.
"Ah...nó đang cử động...! Tôi có thể làm nó cử động rồi!"
"Vâng, vâng. Bây giờ, quay lại và chìa cái chân của anh ra đây. Xắn quần lên và cho tôi xem cận cảnh bắp chân trái của anh nào."
Mariela giục Sieg, người không biểu hiện hay nói với mọi người về vết thương chí mạng đang hiện hữu ở bắp chân của mình ra cả.
Độc trong nanh của Sói đen đả ảnh hưởng đến quá trình đông máu của vết thương trên khắp bắp chân của Sieg. Sau khi được điều trị một cách tối thiểu bằng ma thuật hồi phục, phần da xung quanh đả bị kéo căng ra do miệng vết thương còn để hở. Điều kiện đó đã khiến cho vi sinh vật bên ngoài thâm nhập vào và gây nhiễm trùng nghiêm trọng chân của Sieg khi anh đang trên đường được chuyển đến thành phố mê cung.
Lọ dược phẩm ngày hôm qua đã xử lý hoàn toàn chứng viêm sưng, nhưng nhìn tổng thể về sức lực và mĩ quan bên ngoài chân của anh ta vẫn quá sức khủng khiếp.
Rất nhiều sự hồi phục hiện đang liên tục hoạt động trên chân của Sieg. Lớp thịt bị thối rữa co giật và tái sinh lại. Bọn họ phấn khích khi quan sát các thớ cơ kết nối lại với nhau và từng lớp da lớp thịt được lấp trở lại.
"Tôi..."
Sieg ngoe nguẩy ngón chân trái của mình. Bởi vì dược phẩm có chứa một lượng chất gây tê nhất định, nên anh không hề cảm thấy đau đớn hay gì cả. Anh vô thức thốt lên sau khi tận mắt chứng kiến cảnh chân mình đang nhanh chóng phục hồi trở lại.
Vết sẹo bỏng khủng khiếp trước kia đang dần mờ đi trước mặt họ.
Máu và da hợp nhất lại với nhau, như mới. Hiệu ứng của dược phẩm thật là siêu việt.
Ngay cả sau khi đã xử lý hoàn toàn cho chân của Sieg, vẫn còn sót lại khoảng một phần ba lọ dược phẩm.
"Được rồi. Sieg, giờ thì uống thứ này đi. Nuốt ực chúng xuống chỉ trong một lần duy nhất ấy."
Cô đẩy lọ dược phẩm cho Sieg, người vẫn đang nhìn chăm chăm vào chân của mình.
Sáng hôm nay, khi đang cắt tóc cho Sieg, Mariela nhận thấy là trên người Sieg còn có nhiều vết sẹo khác. Cô nghĩ chúng là dấu vết do roi da để lại.
Theo lệnh, anh tu một phát hết lọ dược phẩm cấp cao, cơ thể anh lúc này đang co giật.
Cơ thể anh rực sáng lên trong thoáng chốc khi những vết thương từ mới đến cũ của anh đều lần lượt được chữa lành lại.
Sieg nhìn vào bàn tay phải đang cử động nhịp nhàng của mình rồi quay đầu nhìn vào bàn chân trái đã được cố định vững chắc trên nền đất; anh lẳng lặng ngồi dậy khỏi giường.
Và cứ như vậy, anh tiến một bước bằng chân trái. Từng bước di chuyển, anh không hề có dấu hiệu khó chịu trên mặt.
Anh giơ hai cánh tay lên cao và nhẹ nhàng hạ chúng xuống. Xoay cánh tay và uốn eo của mình. Các thớ cơ bắp trên lưng, trước đây dường như chưa từng xuất hiện, giờ đây là một thể hình săn chắc.
"Chúng di chuyển lại rồi! Đôi chân của tôi, hai cánh tay của tôi...Dẫu cho vai tôi không bị bắt ép phải xoay, lưng tôi không bị hứng chịu những đòn roi, bụng tôi không quằn quại lên vì cơn đau đớn...Chúng di chuyển lại rồi!!"
Khi nhìn vào Sieg, người gần như đã lệ tràn bờ mi, Mariela đã một lần nữa chắc mẩm với bản thân là thật tuyệt khi là một giả kim sư.
Đó là một niềm vui cho những vị thầy thuốc chữa bệnh khi nhìn thấy sự hạnh phúc và khỏe mạnh của những bệnh nhân, chăm sóc cho họ cho đến khi sức khỏe của họ bình phục hoàn toàn.
Sieg hoàn thành việc kiểm tra lại cơ thể của mình và sau đó anh nhìn lại về phía Mariela trước khi khụy gối lên sàn nhà.
"Lại là Dogeza nữa à!?" Mariela đã nghĩ như thế trong thoáng chốc, nhưng lần này Sieg nâng một bên đầu gối lên.
Nó giống như cảnh một hiệp sĩ đang hiến dâng lời tuyên thệ trung thành của mình với công chúa vậy.
"Mariela-sama, cảm ơn. Để nghĩ, để nghĩ là sẽ có một ngày khi mà tôi có thể có lại một cơ thể hoàn chỉnh như thế này lại một lần nữa... Tôi thậm chí còn không dám mơ về nó. Tôi thật đáng hổ thẹn khi bản thân tôi đây không thể bày tỏ được hết lòng biết ơn của mình với điều này nữa; cảm giác này...... Kể từ ngày hôm qua, ngay từ lúc mà cô giải thoát xiềng xích cho tôi, t-tôi sẽ làm bất cứ thứ gì vì lợi ích của ngài, Mariela-sama, bất cứ thứ gì, bất cứ thứ gì, mãi mãi."
Với biểu cảm ấn tượng đó, Sieg phát ra một bài diễn văn đầy xúc cảm. Đôi mắt xanh biếc của anh ẩm ướt, cảm giác biết ơn được truyền tải bằng những lời nói nghẹn ngào trong cuốn họng của anh.
(Mắt của anh ta, nó thật sự rất đẹp.)
"Tôi xin lỗi. Tôi không thể khôi phục lại con mắt kia của anh được. Hãy kiên nhẫn cho đến khi tôi có thể làm ra một lọ dược phẩm chuyên dụng khác."
"Cô đã làm quá đủ rồi. Có một lần, tôi cứ nghĩ rằng là mình sẽ sớm chết đi mà thôi, nhưng giờ đây, tôi không cảm thấy đau ở bất kì đâu trên cơ thể cả. Tôi sẵn sàng thực hiện bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì cô muốn."
Sự căng thẳng của Sieg tăng lên tỉ lệ thuận với sự sùng kính đến kỳ lạ.
"Này, Sieg, tôi có một yêu cầu."
(Nói là mình sẽ làm bất cứ thứ gì, anh không thể chỉ việc nói ra những lời đó nhẹ như không như thế được đâu, anh biết chứ.)
"V-Vâng!"
"Anh có thể chà rửa đám dụng cụ thủy tinh ở đằng kia được chứ?"
"!!??"
Sieg lau chùi đống dụng cụ thủy tinh trong khi Mariela đánh một giấc ngủ trưa cho đến tận tối.
Trong khoảng thời gian Mariela đang ngủ, Sieg rửa và lau khô các dụng cụ thủy tinh, thu dọn đống thảo dược còn sót lại trên bàn, xử lý cái hộp gỗ bám bụi và sắp xếp lại các đồ dùng linh tinh trên sàn nhà sao cho dễ nhìn lại.
Thức dậy, Mariela ngáp một cái và liếc xem công việc dọn dẹp của Sieg như nào rồi.
"Thứ kia là rác~"
"Vâng."
"Tôi sẽ tự mình quăng nó đi vào ngày mai, nên hãy đặt nó lại vào trong túi đi."
"Vâng."
Nằm dài trên giường, Mariela ra lệnh cho Sieg.
(Oh, thật dễ dàng. Vậy ra đây là cảm giác của giáo viên à.)
(Sẽ rất là tuyệt nếu như mình có thể dùng bữa trong khi vẫn cứ nằm chình ình trên giường như thế này nhỉ.)
Với suy nghĩ đó trong đầu, Mariela nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vâng?"
"Là Marlowe đây. Bản hợp đồng đã hoàn thành, cô sẽ đến phòng của tôi chứ?"
Trước bữa tối, Mariela còn một công việc sau cùng còn sót lại của ngày hôm nay.
Sieg và hai người khác bước vào phòng của Phó đội trưởng Marlowe và nhìn thấy Đội trưởng Dick đang chờ sẵn ở đó. Nhìn thấy Sieg, vị đội trưởng biểu lộ một khuôn mặt kinh ngạc thấy rõ. Sieg của ngày hôm qua trông còn tàn tạ hơn cả một con yêu tinh đang hấp hối. Mặc dù anh ta vẫn còn hơi gầy, Mariela cũng khó có thể tưởng tượng được hình ảnh hốc hác và tiều tụy của Sieg lúc trước, giờ đây lại đứng nghiêm nghị đối diện thẳng mặt với đội trưởng, nên cô có thể hiểu được trước sự bất ngờ của ông ta. Tuy nhiên, phải chăng là Đội trưởng của Quân đoàn vận tải Sắt đen lại có thể dễ dàng ngang nhiên biểu lộ hết thảy cảm xúc ra bên ngoài được như vậy chứ? Ông ta hẳn là một người thẳng tính hơn bao giờ hết.
(Mình tự hỏi rằng là liệu có ổn không khi để Dick đảm nhiệm vị trí đội trưởng của đội..... ?)
Với Sieg đứng sau, Mariela ngồi lên chiếc ghế đối diện với vị phó đội trưởng. Bằng gương mặt nghiêm nghị của mình, Phó đội trưởng Marlowe đã đem ra một bản hợp đồng hoàn toàn mới mẻ.
"Xét đến tính bảo mật của việc này, tất cả chúng ta ở đây không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào ra bên ngoài cả ngoại trừ Đội trưởng Dick và bản thân tôi đây, Marlowe. Đây là bản hợp đồng. Xin hãy xác nhận nó."
Marlowe đã bàn giao một số giấy tờ riêng biệt ra. Phía đầu của mẩu đơn, tất cả những gì mà Mariela yêu cầu ngày hôm qua đã được viết rõ ràng lên đó. Không đề cập đến tính bảo mật thông tin, vì nếu mà lỡ như thông tin có bị rò rĩ ra ngoài đi nữa và Mariela gặp nguy hiểm, thì Quan đoàn vận tải sắt đen sẽ trực tiếp đứng ra chịu trách nhiệm cho vấn đề này và tùy vào trường hợp mà hổ trợ cho cô trốn thoát an toàn. Đây là lần đầu tiên trong đời Mariela nhìn thấy một bản hợp đồng thật sự. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn có thói quen mang hàng hóa đến thẳng cửa hàng và bán chúng ngay tại đó, bán chúng vào chợ quảng trường hay là giao dịch trực tiếp với những khách hàng của các khu nhà thổ chẳng hạn. Hàng hóa được trao đổi ngay tại chổ và thanh toán ngay lập tức khi nhận được hàng, do vậy không cần một hợp đồng nào quá chi tiết như vậy cả. Hợp đồng mà Marlowe bàn giao ra bằng cách nào đó có sự chấp thuận và ủng hộ diệu kì bởi hội thương mại và trong đó ghi đầy đủ các điều khoản cần thiết.
"Um, chổ này ghi là, 'Mỗi cuộc trao đổi giao dịch riêng lẻ sẽ phải yêu cầu một bản hợp đồng riêng lẻ khác,' nó có nghĩa là gì vậy?"
"Bất khả thì để có thể điền vào trong hợp đồng ma thuật một số liệu luôn biến động liên tục như [giá thị trường]. Ngoài bản hợp đồng gốc này ra, chúng ta sẽ cần phải đàm phán ký kết cho hầu hết các giao dịch kế đó trong tương lai theo giá cả thị trường vào thời điểm đó. Điều này khiến cô khó chịu à?"
Phó đội trưởng Marlowe giải thích một cách lưu loát rành mạch với Mariela trong khi tay chỉ vào tờ đơn mới ở trên bàn. Đây là một hợp đồng giao dịch. Chủng loại và số lượng dược phẩm được yêu cầu ngày hôm qua đều được ghi trên đó cũng như số tiền cần phải trả cho cô.
Giá thành được viết kế bên các loại dược phẩm. Chẳng hạn như là, dược phẩm cấp thấp, dược phẩm giải độc cấp thấp, thuốc đuổi quỷ: 6 đồng bạc; dược phẩm cấp trung, dược phẩm giải độc cấp trung: 6 đồng bạc lớn. Tuy nhiên, giá cả của chúng không hoàn toàn đích đáng cho lắm. Tiếp theo là đến các loại dược phẩm hồi phục và dược phẩm giải độc cấp cao, không có mô tả nào ghi về chúng cả, số tiền cũng trống nốt.
"Oh, dòng cấp cao trống rỗng."
"Đó là...."
Nghe thấy câu hỏi đó của Marieal, đội trưởng Dick, người im lặng từ nãy đến giờ bổng dưng mở miệng.
"Các loại dược phẩm được phân hạng vào dòng cao cấp hiện nay đã không còn xuất hiện trên thị trường trong khoảng hơn 10 năm trở lại đây rồi."
Chúng không có mặt trên thị trường, có lẽ vì vậy mà họ không rõ [giá thị trường] của chúng như thế nào.
"Dược phẩm của thành phố Mê cung chỉ có thể tìm thấy được từ Agwinas House, ngoại trừ một số được sở hữu bởi bá tước của thành phố này và một vài quý tộc cấp cao khác. Quân đội nơi đây đã có một thỏa thuận với vị bá tước đó để được cung cấp cho một số lượng dược phẩm nhất định, nhưng chỉ có dược phẩm cấp thấp và cấp trung là đã từng xuất hiện trên chợ trong khoảng thập kỉ trước trở lại đây mà thôi."
Đội trưởng Dick trình bày ngắn gọn về xuất xứ của các loại dược phẩm trong thành phố mê cung này. Mariela đã từng nghe nói về Agwinas House. Đó là gia tộc giả kim thuật đầu tiên của Vương quốc Endacheia vào 200 năm trước. Gia tộc này đã sống sót qua khỏi cuộc náo loạn. Dù cho vương quốc của họ đã bị hủy diệt, thật khó mà tin được khi mà gia tộc của họ vẫn tiếp tục thống lĩnh thị trường dược phẩm suốt hơn 200 năm qua.
"Đối với dược phẩm cấp cao, tôi sẽ xác định số lượng cần thiết để tuồng ra dựa trên giá cả thị trường. Mặc dù không ai biết giá cả thị trường của chúng cả, vẫn có khả năng cao là chúng sẽ được bán thôi. Ngoài ra, cô có thể yêu cầu một mức giá cao chót vót để mọi người bỏ tiền ra mua và chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào cô, vì vậy chúng tôi không ngại việc cho phép cô tham gia vào một số điều khoản trong thỏa thuận này đâu."
Đội trưởng Dick ngồi yên vị trên ghế, khoanh hai tay lại trong một tư thế uy nghiêm, nhưng khi nhìn kỹ vào gương mặt nghiêm nghị của ông ta, có thể thấy được lông mày của ông ta nhướng lên vì cảm thấy được trọng trách mà mình phải gánh vác lớn đến độ nào. Ông ta là một ông già điển trai với những mưu đồ đen tối trong đầu. Mariela không nghĩ là mình có thể tin tưởng được vào người đàn ông này vì cô nghi ngờ chuyện như vậy, nhưng bản hợp đồng trông có vẻ như sắp được thiết lập.
Phó đội trưởng Marlowe đã từng nói là,"Tôi muốn cô trao đổi với tôi một vài thứ nếu như cô có thể làm được?".
(Hmm, nó là gì nhỉ?)
"Nơi mà những lọ dược phẩm này được bán ra là ở đâu?"
"Đến đội quân thảo phạt mê cung. Sẽ có một chuyến thám hiểm được tổ chức thường xuyên sớm thôi. Họ cũng sẽ chi cho các lọ thuốc đuổi quỷ và các loại dược phẩm cấp thấp khác nữa."
Mariela không ngờ được rằng là Đội trưởng Dick lại có thể tiết lộ thông tin về khách hàng của mình dễ dàng đến vậy. Cô tự hỏi là liệu có thật sự ổn khi ông ta khai nó với cô không. Khi Mariela liếc sang nhìn Marlowe từ phía bên kia, đôi mắt của cô vẫn cứ mỉm cười như thường lệ, nhưng có vẻ như ông ta có phần hài lòng về câu hỏi đó.
"Nếu bán nó cho Agwinas House, chúng tôi không thể đảm bảo là họ sẽ bán chúng lại cho đội quân thảo phạt. Chất lượng lẫn số lượng của dược phẩm dạo gần đây hiện đang đi xuống dạo gần đây. Tôi từng nghe nói rằng Agwinas House đã phân phát những sản phẩm kém chất lượng hơn với tên gọi là 'dược phẩm mẫu mới' cho các lực lượng thảo phạt. Con số thương vong mà đội quân thảo phạt đã và đang phải chịu đựng hiện vẫn không hề thuyên giảm tẹo nào sau đó cả."
Lần này đến lượt Dick ngang nhiên bày tỏ vẻ nghê tởm của mình. Ông ta rất ít khi nói đến Agwinas House. Hoặc là, ông ta bằng cách nào đó quen biết được với những người trong quân đội chăng?
"Tôi hiểu. Tôi không quan tâm nếu giá cả có rẻ hơn đi chăng nữa miễn sao là điều đó có nghĩa là chúng ta đã giúp được cho họ phần nào."
Dược phẩm chữa thương. Mariela không thích việc chúng được sử dụng như là một công cụ để kiếm tiền, vì vậy tốt hơn là bán thẳng trực tiếp cho người cần đến chúng. Kể cả khi chỉ các lọ dược phẩm cấp thấp và trung kiếm thu được lợi nhuận đi nữa, Mariela cũng rất vui vì số lượng thương vong của quân đội thảo phạt giảm đi trong tương lai, dù chỉ là một chút cũng được.
"Cô rất đúng! Cảm ơn cô rất nhiều! Tôi chắc chắn là họ sẽ vui lắm!"
Đội trưởng Dick đưa tay ra để bắt tay với cô. Nắm tay của ông ta hơi quá lớn so với sở thích cá nhân của Marieal, nhưng chúng rất to và ấm áp. Mariela cảm thấy như là Phó đội trưởng Marlowe và Đội trưởng Dick rất thích hợp để đứng cùng nhau kinh doanh.
(Ok, đã đến lúc rồi!)
Marlowe tóm cổ đội trưởng Dick đi và bắt ông ta ngồi vào ghế một lần nữa khi ông ta cố gắng đứng dậy. Cuống họng của Mariela thụt lại, Đội trưởng Dick trông có vẻ bất ngờ.
"Bản hợp đồng vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành. Ngoài ra nếu cô nói lớn quá, nó sẽ không còn là bí mật nữa. Cô hiểu chứ?"
Ký nhẹ nhàng vào bản hợp đồng của mình, Phó đội trưởng Marlowe đã chính thức hoàn tất hợp đồng giao dịch.
"Bất kể cô có nói gì, chúng tôi sẽ chịu hết thảy các loại chi phí phụ thêm như thức ăn, đồ uống, v.v. trong suốt khoảng thời gian cô ở đây. Tôi đã bàn chuyện với chủ nhà và họ sẽ kéo dài thời hạn lưu trú của cô thêm một tuần nữa, vì vậy hãy cứ tự nhiên yêu cầu bất cứ thứ gì cô muốn. Ồ, còn về vấn đề cung cấp những gì cô cần cho dược phẩm của mình nữa nhỉ; tôi nên chuẩn bị những gì đây?"
(Họ sẽ lo hết mọi thứ? Mình tự hỏi liệu nó có nghĩa là tất cả mọi thứ đối với Sieg luôn chăng.)
"Lần này, tôi không có yêu cầu gì đặc biệt cả. Umm, nhưng các ông cũng sẽ lo cả cho chi phí của Sieg chứ?"
Mariela cảm thấy như thể mình là một người nông dân nghèo đói đang cầu xin lòng ân sủng từ một quý tộc cấp cao vậy.
"Tất nhiên rồi." Đội trưởng Dick trả lời lại và mỉm cười. Ông ta hào phóng đến độ nào vậy chứ!?
"Yeah, Đội trưởng Dick sẽ trả bằng quỹ tiền riêng của mình, vì vậy hãy cứ thoải mái chi tiêu cho đến khi tâm hồn và cơ thể của cô được thỏa mãn."
Với một nụ cười, Marlowe nói điều này với Mariela trong khi Đội trưởng Dick gục ngã tại chổ.